Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 645 - Chương 646: Về Thiên Huyền

. ._323__2" class="block_" lang="en">Trang 323# 2

 

 

 

Chương 646: Về Thiên Huyền



Bất tri bất giác, rời Thiên Huyền đại lục đã ba năm. Khi đó ở Thương Phong hoàng cung hình ảnh cười cáo biệt với Thương Nguyệt, Tiêu Linh Tịch còn ở ngay trước mắt, hắn còn lời thề son sắt nói một tháng sau sẽ trở lại… Nhưng bánh xe vận mệnh, lại một lần nữa chuyển động không theo ý nguyện của mình.

Nghĩ đến lập tức có thể trở lại Thiên Huyền đại lục, nhìn thấy người ngày đêm vướng bận, lòng Vân Triệt tự nhiên không cách nào ngừng kích động, trắng đêm chưa ngủ. Lúc sáng sớm, khi sắc trời sáng trưng, hắn bị tiểu Yêu Hậu đẩy từ trên giường xuống:

- Ngươi cần phải đi.

- Thải Y lão bà…

Vân Triệt xoay người, quyến luyến nhìn bóng hình xinh đẹp sau màn lụa.

- Phải đi liền dứt khoát!

Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng nói.

- Nàng… Thật sự không muốn cùng ta đi Thiên Huyền đại lục nhìn xem sao? Huyền chu của ta thật đặc thù, tuyệt đối không khiến cho người của Tứ đại thánh địa bên kia phát hiện.

Vân Triệt nói khẽ.

- … Huyễn Yêu giới vừa mới bình ổn trở lại, không phải là lúc ta rời đi. Minh Vương còn chưa đền tội, ta cũng không cách nào yên tâm rời đi. Đợi trừ bỏ Minh Vương, chặt đứt hậu hoạn…

Lời tiểu Yêu Hậu tạm dừng, sau đó thoáng thấp đi vài phần:

- Sau đó ta có lẽ sẽ theo ngươi đi Thiên Huyền đại lục.

- Được rồi.

Vân Triệt gật đầu, trong lòng hắn rất rõ ràng, kêu tiểu Yêu Hậu hiện giờ theo bản thân cùng về Thiên Huyền đại lục đúng thật quá không thực tế.

Càng đến ngày về, càng nóng lòng trở về. Vân Triệt rời Yêu Hoàng cung, đi đến Mộ gia, cáo biệt đám người Mộ Phi Yên Mộ Vũ Bạch, lại trở về Vân gia, bái biệt phụ mẫu, sau đó ở trước mặt Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu, gọi Thái cổ huyền chu của hắn ra.

- Triệt nhi, mặc dù vi phụ mong xa hơn cả muốn đi Thiên Huyền một chuyến, đi tế bái Tiêu Ưng huynh đệ, nhưng ngặt nỗi… Chỉ có thể qua chút thời gian nữa.

Nhắc tới “Tiêu Ưng”, trên mặt Vân Khinh Hồng lộ ra đau thương thật sâu, gặp được Tiêu Ưng, là may mắn cả đời hắn, cũng là đau xót cả đời:

- Thay vi phụ vấn an Tiêu gia gia của con. Nếu như hắn ở bên kia không có vướng bận, mang hắn về đây, chỉ cần Vân Khinh Hồng ta còn trên đời một ngày, liền sẽ không để cho hắn chịu một chút khi dễ nào.

- Vâng, con nhớ kỹ rồi.

Vân Triệt gật đầu thật mạnh.

- Triệt nhi, thế lực Thiên uy kiếm vực cường đại, còn xa hơn Vân gia chúng ta. Lần này con đi Thiên Huyền, ngàn vạn lần đừng mong báo thù cho gia gia con… Đợi thời cơ chín muồi, chúng ta chắc chắn để cho bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu. Con ở nơi đó nhất định phải bảo trọng bản thân, đừng đụng chạm đến nguy hiểm gì, xử lý xong chuyện bên kia, nhất định phải trở về sớm một chút… Mang cả con dâu của nương cùng về đến.

Mộ Vũ Nhu vừa nói, hai mắt đã đẫm lệ.

- Nương, nương yên tâm đi. Cả đời con đây chưa từng thấy người nào có mệnh còn cứng rắn hơn con.

Vân Triệt cười nói. Theo động tác bàn tay hắn, huyền chu chậm rãi lơ lửng lên, cũng dần dần bành trướng đến độ lớn một trượng.

- Đại ca!!

Lúc này, một tiếng bước chân vội vàng truyền đến. Tiêu Vân kéo Thiên Hạ Đệ Thất, bước nhanh lao đến, còn chưa đứng vững, Tiêu Vân đã vội vàng nói:

- Đệ quyết định, đệ muốn cùng đại ca trở về Thiên Huyền đại lục.

- Hả?

Vân Triệt nở nụ cười:

- Đệ nghĩ kỹ chưa?

- Ừm!

Tiêu Vân vô cùng nghiêm túc gật đầu:

- Tuy rằng, trước kia đệ có mâu thuẫn rất sâu đối với Thiên Huyền đại lục. Nhưng hiện giờ không giống với lúc trước. Nơi đó dù sao cũng là nơi đệ sinh ra, còn có hai người thân của đệ. Phụ mẫu đệ, cũng đều an táng ở đó… Đệ không có lý do gì không quay về.

Vân Triệt cũng từng nghĩ đến muốn dẫn Tiêu Vân cùng nhau trở về, nhưng vẫn chưa nhắc tới, dù sao, đây phải nhìn ý nguyện của chính Tiêu Vân. Mà quyết định của Tiêu Vân, khiến trong lòng hắn bỗng chốc thả lỏng rất nhiều… Trước mắt, giống như hiện ra nụ cười chân chính của gia gia. Hắn gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thiên Hạ Đệ Thất:

- Vậy… Còn Thất muội?

Thiên Hạ Đệ Thất kéo cánh tay Tiêu Vân:

- Đương nhiên là đi cùng Vân ca ca! Hiện giờ muội đã là thê tử của Vân ca ca, cho dù ở Huyễn Yêu cũng được, Thiên Huyền đại lục cũng được… Vân ca ca đi đâu, đệ liền đi nơi đó.

Nhìn dáng vẻ của nàng, rõ ràng còn hơi hưng phấn.

Vân Triệt hiểu ý cười cười, vỗ bả vai Tiêu Vân:

- Đối với gia gia mà nói, khát vọng lớn nhất của ông, chính là có thể đoàn tụ với đệ. Ta vốn định đưa gia gia đến đây đoàn tụ với đệ, yên tĩnh hưởng thụ tuổi già, nhưng nếu như đệ cùng ta trở về gặp ông, vậy đương nhiên càng cực kỳ tốt.

- Ha ha, vậy chúng ta đi nhanh lên chút. Đệ đều khẩn cấp muốn nhìn xem huyền chu kia của Vân đại ca có thần kỳ như Vân ca ca nói hay không.

Thiên Hạ Đệ Thất thần thái sáng láng nói.

- Đợi chút!!

Lại một giọng nói vội vàng từ xa truyền đến, chủ nhân của giọng nói cũng kèm với một cơn cuồng phong chợt tới, xuất hiện ở trước người bọn họ, nhìn người đã đến, miệng Thiên Hạ Đệ Thất há lớn:

- Đại ca, sao huynh lại tới đây.

Người tới đúng là Thiên Hạ Đệ Nhất, hắn chắp tay với phu thê Vân Khinh Hồng, nói:

- Vân gia chủ, Vân phu nhân, vãn bối sốt ruột trong lòng, mạo muội tới, mong rằng tha lỗi… Lão Thất, vừa rồi muội truyền âm cho phụ thân nói muốn theo Tiêu Vân và Yêu Quân đại nhân cùng đi Thiên Huyền đại lục… Có thật vậy không?

- Đương nhiên là thật!

Thiên Hạ Đệ Thất không hề do dự nói:

- Phụ mẫu thân sinh của Vân ca ca đều an táng ở bên kia, muội đã gả cho Vân ca ca, đương nhiên muốn theo huynh ấy đi bái tế phụ mẫu.

Thiên Hạ Đệ Nhất nhíu mày nói:

- Thiên Huyền đại lục không giống với Huyễn Yêu giới! Đối với chúng ta mà nói, nơi đó là nơi thù địch, mà tục truyền ở Thiên Huyền đại lục, càng bôi nhọ người của Huyễn Yêu giới chúng ta hóa thành yêu ma! Lỡ như bị người ở nơi đó biết được muội là người của Huyễn Yêu giới, còn thuộc về gia tộc thủ hộ, vô cùng có khả năng sẽ kinh động đến Tứ đại thánh địa nơi đó, đến lúc đó chúng ta không ở bên cạnh muội, liền quá mức nguy hiểm… Chuyện này không phải nhỏ, dù thế nào cũng không được hồ nháo.

- Này này này! Đại ca huynh thật dông dài! Thiên Huyền đại lục nào có đáng sợ như huynh nói. Lại nói, huyền chu của Vân đại ca thật thần kỳ, có thể trực tiếp vượt qua không gian, vốn sẽ không kích động đến bên cạnh kết giới mà Tứ đại thánh địa kia thiết lập, mới sẽ không kích động đến người này. Cho dù thật sự có nguy hiểm, còn có Vân ca ca và Vân đại ca bảo hộ muội đó!

- Đại ca, huynh yên tâm đi, đệ mang theo Thất muội đi Thiên Huyền đại lục, chỉ muốn nhận tổ quy tông và đoàn tụ với người thân nhất, sẽ trở lại thật nhanh, không có rắc rối gì khác… Càng sẽ không khiến Thất muội gặp phải nguy hiểm. Cho dù thật sự có nguy hiểm, cho dù đánh cược mạng sống, đệ cũng sẽ bảo vệ tốt cho Thất muội.

Tiêu Vân nói như chém đinh chặt sắt.

- Thiên Hạ huynh yên tâm đi.

Vân Triệt cười nói

- Nơi chúng ta đi đến là quốc gia nhỏ nhất của Thiên Huyền, rời xa chỗ Tứ đại thánh địa. Cấp bậc huyền đạo ở nơi đó rất thấp kém, Vương Huyền đã là cao nhất. Thất muội hiện giờ đã là Bá Hoàng, đến đó vốn chính là tồn tại vô địch, cho dù muốn gặp được nguy hiểm gì cũng khó khăn… Muội ấy không khi dễ người khác đã tốt rồi.

-Hừ hừ, muội nữ tử xinh đẹp ôn nhu thiện lương đáng yêu như vậy, mới sẽ không khi dễ người đâu.

Thiên Hạ Đệ Thất lè lưỡi với Vân Triệt.

- Haizzz.

Nhìn dáng vẻ Thiên Hạ Đệ Thất, Thiên Hạ Đệ Nhất biết khuyên can không xong, hơn nữa nghe miêu tả của Vân Triệt, thêm vào tin cậy đối với Vân Triệt, hắn cũng bắt đầu cảm giác lo lắng của mình có lẽ là dư thừa. Chỉ có điều, hắn không dám quên mệnh lệnh của Thiên Hạ Hùng Đồ:

- Vân huynh đệ, thật không dám giấu giếm, nghe nói Thất muội muốn đi Thiên Huyền đại lục, gia phụ lo lắng không thôi, đứng ngồi không yên, muốn ta hỏa tốc tới ngăn cản… Ở trên đường tới đây, gia phụ truyền âm, nếu như không ngăn cản được mà nói, liền mệnh lệnh cho ta cho dù như thế nào đều phải cùng nhau đi tới.

- A? Đại ca muốn cùng đi? Thật vậy không thật vậy không?

Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời mắt sáng lên.

- Nếu đại ca cùng đi, vậy thật sự không thể tốt hơn.

Tiêu Vân cũng vội ứng tiếng nói. Thiên Hạ Đệ Nhất là Bá Hoàng cấp tám cường đại, hơn nữa cơ trí trầm ổn, có hắn đi cùng… Chính là nhiều thêm một bảo tiêu lớn siêu cấp – tuy rằng hắn vốn không dùng đến.

Thiên Hạ Đệ Nhất khẽ cười khổ:

- Đây là ý tứ của gia phụ, bằng không, sợ rằng ông ấy sẽ ăn ngủ khó yên. Việc này, liền làm khó Vân huynh đệ.

- Nếu Thiên Hạ đại ca đi cùng, rõ ràng là một chuyện kinh hỉ, nào có gì khó xử, không gian huyền chu của ta rất lớn, đừng nói nhiều thêm một Thiên Hạ đại ca, cho dù toàn bộ gia tộc Thiên Hạ đều mang theo cũng đủ.

Vân Triệt cười nói:

- Có Thiên Hạ đại ca ở bên, ta tin tưởng cha nương đều sẽ yên tâm rất nhiều.

Thiên Hạ Đệ Nhất gật đầu, khẽ cười. Chỉ có điều sâu trong ý thức, đối với Thiên Huyền đại lục, hắn cũng có vài phần tò mò, cho nên đối với việc đi theo, trong lòng hắn cũng không có bài xích gì.

- Triệt nhi, cha báo cho con biết chính là phương vị đại khái của Thương Phong quốc là ở giữa Thiên Huyền đại lục, mặc dù đều không cực chuẩn, nhưng tuyệt đối sẽ không lệch ra khỏi biên giới Thương Phong quốc. Mặc dù đã cách hai mươi mấy năm, nhưng vướng bận ngày đêm trong những năm này, quả quyết sẽ không nhớ sai. Đến trong đó, cách nhau quá xa, không cách nào truyền âm cho nhau, xử lý xong chuyện nơi đó, nhất định phải sớm ngày trở về… Dù sao, con vẫn là Yêu Quân của Huyễn Yêu giới, nhà con, cũng ở đây.

Tuy rằng Vân Khinh Hồng vẫn luôn thật bình tĩnh, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt, còn có trong lời nói, vẫn lộ ra một chút lo lắng. Dù sao, Thiên Huyền đại lục là nơi để lại cho hắn bóng ma nặng nề nhất suốt đời, cho dù đã cả nhà đoàn tụ, nhưng nghĩ đến cái tên “Thiên Huyền đại lục” này, vẫn như cũ sẽ gặp cảm giác nguy hiểm, thậm chí còn có phần tim đập nhanh.

- Ha ha, con chính là về một nhà khác của con một chuyến, cũng không phải lao tới hiểm địa giống như hai người vào hai mươi năm trước, lo lắng của mọi người thật sự tất cả đều là dư thừa.

Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái thêm bất đắc dĩ cười.

- Tóm lại… Nhất định phải trở về sớm một chút, nhất định không được làm ra bất cứ chuyện nguy hiểm nào.

Mộ Vũ Nhu hai mắt đẫm lệ lờ mà lờ mờ, lại một lần nữa dặn dò.

- Được được được.

Vân Triệt ngoan ngoãn gật đầu lên tiếng trả lời.

Trên Thái cổ huyền chu bắt đầu lóe lên vầng sáng màu đỏ đậm, Vân Triệt tập trung ý niệm, nói với đám người Vân Tiêu:

- Chiếc huyền chu này chịu khống chế theo ý niệm của ta, cũng không cần tiến vào theo cửa thuyền. Lát nữa khi mọi người cảm giác được ý niệm tiến vào, đừng kháng cự là được.

Phương thức tiến vào huyền chu như thế này, bọn họ đều là nghe những điều chưa từng nghe. Mà theo ý niệm của Vân Triệt thay đổi, một luồng sáng rọi màu đỏ sậm bao phủ bọn họ, sau đó trong nháy mắt mang bọn họ biến mất ngay tại chỗ, Thái cổ huyền chu cũng chậm rãi nâng lên, sau đó theo không gian kịch liệt rung động, cũng hoàn toàn biến mất ở đó.

Trên đám mây bầu trời phương xa, tiểu Yêu Hậu thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trên mây bay, thân thể không tiếng rời đi.

Nàng dùng tròn trăm năm, đều không hoàn toàn quen cô tịch. Lại dùng không đến một tháng, thành thói quen với tồn tại của Vân Triệt. Nhìn Vân Triệt rời đi, cho dù hắn chính là về một nhà khác, có lẽ sẽ lập tức trở lại, nàng vẫn như cũ, cảm giác được một cảm giác mất mát chưa bao giờ có.

Nàng là tiểu Yêu Hậu, nhưng trên bản chất, cũng là một nữ nhân…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment