.
._324__1" class="block_" lang="en">Trang 324# 1
Chương 647: Thứ Không Thuộc Về Ngươi
Trăm vạn dặm không gian, giây lát lướt qua.
- Wow a a! Bên trong huyền chu này… Lại còn lớn như vậy! Còn lớn hơn huyền chu lớn nhất của bộ tộc ta rất nhiều lần!
Đứng ở nơi trung tâm tầng thứ nhất pháo đài cổ bên trong Thái cổ huyền chu, Thiên Hạ Đệ Thất không ngừng xoay quanh, miệng há lớn, phát ra tiếng kêu ầm ĩ kinh ngạc.
- Pháo đài cổ này chỉ là một trong huyền chu mà thôi, ở ngoài pháo đài cổ còn có không gian vô cùng lớn… Tuyệt đối còn khổng lồ hơn suy nghĩ của muội.
Vân Triệt tỏ vẻ thần bí nói. Thân là người đứng đầu huyền chu, hắn có thể hiểu rõ trong lòng bất cứ lúc nào tình huống trong chiếc huyền chu này. Theo lực lượng của cửu dương ngọc rót vào, chiêc huyền chu này cũng từ trong yên lặng hồi phục, thế giới pháp tắc của nó cũng bắt đầu vận chuyển, bên ngoài pháo đài cổ, mảnh đất vốn khô héo trong mấy tháng đã xanh biếc thành rừng, không đếm được đủ loại huyền thú đang dạo chơi trong đó, còn có càng nhiều kỳ hoa dị thú đang trong thai nghén trưởng thành.
- Huyền chu khổng lồ như thế, lại không cảm giác được rung chuyển của khí tức năng lượng gì, ngay cả di động của nso cũng không hề cảm giác đến được.
Thiên Hạ Đệ Nhất tán thán nói:
- Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên không thiếu thứ lạ lùng gì, thế mà lại sẽ tồn tại bảo vật như này.
Tuy rằng trong lòng Thiên Hạ Đệ Nhất khiếp sợ ngạc nhiên vạn phần, nhưng cũng không dò hỏi Vân Triệt nó từ đâu mà đến, bởi vì hắn rất rõ ràng đây là chạm đến cấm kỵ của người ta. Vân Triệt lại chủ động nói:
- Chiếc huyền chu này chắc từ thời đại thượng cổ lưu truyền xuống, bị ta trong lúc vô tình có được. Nó không phải là huyền chu bình thường, tự thành một thế giới, còn có linh tính đặc thù, hiện giờ đã nhận ta làm chủ nhân, cho dù kẻ nào đều không thể cướp đi… Chỉ có điều, vẫn còn hy vọng Thiên Hạ huynh giữ bí mật dùm ta, tuy rằng nó không có khả năng bị cướp đi, nhưng nếu bị người tham lam để mắt đến, thường thường đến mấy con ruồi quấy nhiễu, cũng thật sự đáng ghét.
- Ha ha, Vân huynh đệ yên tâm, người thẳng thắn thành khẩn cho ta biết như thế, ta sao có thể làm người như bọn đạo chích kia.
Thiên Hạ Đệ Thất sang sảng nói.
- Đại ca, chúng ta mất thời gian bao lâu mới có thể đến Thiên Huyền đại lục?
Tiêu Vân hơi kích động nói.
- Hả, đã đến rồi.
Vân Triệt nói.
- A? Đến rồi?
Ba người nhất tề há hốc mồm.
- Đúng vậy… Chúng ta tiến vào huyền chu giây thứ ba, liền đã đến. Hiện giờ đã dừng lại ở đây lâu rồi.
Vân Triệt tỏ vẻ bình thản nói… Thật ra rất hưởng thụ phản ứng khoa trương của bọn họ.
- Cái này… Nhanh như vậy!?
Miệng Tiêu Vân há lớn, nói chuyện đều trở nên lắp bắp:
- Phụ thân nói Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới cách xa nhau mấy trăm vạn dặm, cho dù xuyên qua không gian…Tốc độ này cũng quá khoa trương đi! Vài trăm vạn dặm đó!
- Chúng ta đi ra ngoài đi.
Vân Triệt nói, lồng ngực hắn nhẹ nhàng phập phồng: Thiên Huyền đại lục… Thương Phong quốc, ta cuối cùng đã trở lại… Cho dù như thế nào, các ngươi nhất định phải bình an vô sự…
Hắn phóng thích ý niệm, thăm dò tiêu hao năng lượng của huyền chu một phen, mà kết quả lấy được, khiến cho hắn kinh hỉ vạn phần. Nháy mắt xuyên qua không gian mấy trăm vạn dặm, tiêu hao của huyền chu, ngay cả nửa thành cũng chưa tới! Còn nhỏ hơn dự tính của hắn nhiều lần lắm!!
Dựa theo biên độ tiêu hao này, đừng nói quay về Huyễn Yêu giới… Đi tới đi lui qua lại mười mấy lần đều hoàn toàn không có vấn đề gì!
Cũng không phải là Thái cổ huyền chu tiêu hao ít… Mà lực lượng của cửu dương ngọc quá mức khổng lồ! Tuyệt đối là khổng lồ siêu việt nhận thức của Vân Triệt. Kia dù sao cũng là thần ngọc đến từ thần thú Kim ô!
Ánh sáng đỏ phủ xuống, cảnh tượng trước mắt cũng nhanh chóng biến hóa. Một luồng hơi thở khô nóng và gió nhẹ nóng rực cùng với khí tức tro bụi ập vào mặt, bốn phía, là một mảnh núi rộng rãi, nhưng thảm thực vật lại hoàn toàn tán loạn khô héo, cây cối ngẫu nhiên có thể thấy được lại phần lớn gãy đổ trên đất, trong không khí tràn ngập tiêu điều và tịch liêu có phần trầm trọng.
Vân Triệt: “…”
- Nơi này… Là Thiên Huyền đại lục chúng ta muốn đến sao?
Thiên Hạ Đệ Thất nhìn quanh bốn phía, lại nhìn không thấy bất cứ người dân nào, giống như ngay cả dấu vết huyền thú đều không có.
- Chúng ta hình như đến một nơi thật hoang vắng.
Tiêu Vân giống vậy đánh giá bốn phía.
- Mật độ nguyên tố rất nhạt mỏng, cấp bậc huyền lực nơi này chắc là rất thấp.
Thiên Hạ Đệ Nhất nhíu nhíu mày:
- Vân huynh đệ, nơi này chính là “Thương Phong quốc” như lời ngươi nói?
- … Chắc là vậy.
Chân mày Vân Triệt nhíu lại, nhìn chung quanh một lúc, chuyển sang nói với Thiên Hạ Đệ Nhất và Thiên Hạ Đệ Thất:
- Ta cũng không xác định nơi này là nơi nào của Thương Phong quốc. Chỉ có điều… Thiên Hạ huynh, Thất muội, các ngươi có biện pháp nào che giấu lỗ tai và đôi cánh tinh linh không, tuy rằng Thiên Huyền đại lục cũng có ghi chép lại liên quan đến bộ tộc tinh linh, nhưng dường như có lẽ đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện.
Thiên Hạ Đệ Nhất nháy mắt liền rõ ràng ý tứ của Vân Triệt, gật đầu nói:
- Chuyện rất nhỏ.
Nói xong, hắn vận chuyển huyền lực, cánh ve trong suốt phía sau nhất thời thu lại, ẩn vào trong áo, một đôi tai dài nhọn cũng bị ánh sáng xanh bao phủ, khi ánh sáng xanh tán đi, đã hóa thành lỗ tai giống như nhân loại bình thường… Đây cũng không phải là biến hóa chân chính, mà là một loại che giấu dưới huyền khí, nhưng nếu như huyền lực không cao hơn hắn, hơn nữa ngưng thần thăm dò mà nói, bình thường sẽ không bị phát giác.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng dùng phương pháp giống vậy giấu đi cánh ve và hai tai.
- Đại ca, nét mặt của huynh… Có vẻ thật ngưng trọng, là chỗ nào… Xảy ra vấn đề sao?
Tiêu Vân hỏi dò. Trong khoảng thời gian này tới nay chuyện Vân Triệt chờ đợi nhất chính là quay về Thiên Huyền đại lục, khi ở trong huyền chu, hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc kích động dạt dào trên người Vân Triệt, hiện giờ đã đến lãnh thổ của Thiên Huyền đại lục… Nhưng Vân Triệt hiện giờ, lại cau chặt mày, không hề có chút biểu cảm vui sướng nào.
Vân Triệt nhìn về phía trước, chân mày giật giật, nói:
- Không có chuyện gì… Chính là mơ hồ cảm thấy dường như có gì đó không thích hợp. Ta trước đi xác nhận một chút xem đây là nơi nào.
Nói xong, Vân Triệt dùng sức nhảy lên, bay vút lên không trung, nhưng thân thể còn chưa chạm đến tầng mây, một thành trì quy mô khá lớn đã xuất hiện ở phía tây xa xa trong tầm mắt. Hắn khựng lại ở đó, im lặng nhìn hình dáng tòa thành trì kia, một cái tên, cũng theo đó xuất hiện ở trong đầu.
Đó là… Tân Nguyệt thành!!
Tuy rằng Tân Nguyệt thành không phải là thành lớn, nhưng cũng là một trong những chủ thành của Thương Phong quốc, thêm nữa vị trí của nó, vừa khéo ở khu chính giữa trên bàn đồ Thương Phong quốc, cho nên là thành đầu mối trọng yếu của Thương Phong quốc, mỗi ngày lưu lượng người qua lại vĩ đại, vô cùng náo nhiệt. Mà lúc này lại đúng buổi sáng, là lúc số lượng lớn người ở Tân Nguyệt thành tỉnh ngủ rời đi, theo phương hướng Vân Triệt nhìn lại, cho dù là thành đông, thành tây, thành nam, thành bắc, đều nên là đầy bóng người di chuyển mới đúng…
Nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, lại gần như không nhìn thấy nửa bóng người tồn tại. Thành trung tâm của Thương Phong quốc này, lúc này gây ra cho Vân Triệt cảm giác, giống như có phần tử khí nặng nề… Hơn nữa từ xa xa nhìn lại, giống như bị phủ trong một tầng sương mù âm u.
Căn cứ vào phương hướng của Tân Nguyệt thành, Vân Triệt cũng nhất thời nhớ lại dưới chân là nơi nào. Lúc trước hắn rời khỏi Lưu Vân thành, vừa lịch lãm vừa đi tới Tân Nguyệt thành, đã từng đi ngang qua nơi này, còn từng ngủ lại một đêm ở nơi này… Nhưng mà, trong trí nhớ chỗ này rõ ràng cỏ cây thành rừng, sức sống bừng bừng, còn có huyền thú cấp thấp dày đặc hoạt động mạnh. Nhưng hiện giờ, lại là một mảnh hoang vu hỗn độn, giống như bị biển lửa thiêu cháy, sau đó lại bị thiên quân vạn mã giẫm lên.
Sao lại thế này?
Tân Nguyệt thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một cảm giác bất an mãnh liệt sinh ra trong lòng Vân Triệt, hắn nhanh chóng hạ xuống, bình tĩnh nói:
- Đi! Chúng ta nhanh đi đến Tân Nguyệt thành… Tình huống nơi này, có phần không đúng lắm.
- A, Tân Nguyệt thành?
Tiêu Vân còn định hỏi, đã bị Thiên Hạ Đệ Thất kéo kéo:
- Trước đừng hỏi nhiều, đi nhanh đi!!
Vẻ mặt khác thường của Vân Triệt, bọn họ đều thấy rõ. Lúc trước cho dù là một mình đối mặt với nhóm thế lực của Hoài Vương phủ, hắn đều thần thái tràn khắp, niềm nở cười to… Mà Vân Triệt lúc này, mặt lại âm trầm dọa người. Vân Triệt vừa nói xong, liền hối hả phóng đi về phía tây, ba người cũng vội vàng đuổi theo.
- Lãnh thổ nơi này, giống như từng gặp hủy diệt phạm vi lớn. Hơn nữa khí tức nơi này dường như hoang vắng quá đáng.
Thiên Hạ Đệ Nhất bình tĩnh nói:
- Vân huynh đệ, Tân Nguyệt thành ngươi vừa mới nói, chính là nơi ngươi sinh ra?
- Không phải.
Vân Triệt cau mày, phi hành càng lúc càng nhanh hơn:
- Thời gian ta lưu lại ở Tân Nguyệt thành cũng không dài, nhưng đây là nơi thay đổi vận mệnh của ta. Nó ngoại trừ là hoàng thành của Thương Phong quốc, còn nên là một trong mấy thành thị náo nhiệt nhất, nhưng hiện giờ cảm giác nó mang đến cho ta lại là tử khí nặng nề. Chỗ bây giờ chúng ta đến, năm đó cũng tuyệt đối không phải như vậy… Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Vân Triệt khẽ cắn răng, nỗ lực không nghĩ đến một suy đoán đáng sợ kia. Lúc này, từ phía trước ngoài ngàn dặm, hắn bỗng nhiên cảm giác được dao động huyền khí mỏng manh, ánh mắt vừa động, tốc độ nhất thời chậm lại, bay về vị trí huyền khí dao động.
Mấy tảng đá lớn cao bằng mấy người xuất hiện ở trong tầm mắt, sau tảng đá, truyền đến mười bảy luồng khí tức huyền lực mạnh yếu khác nhau. Khí tức mạnh nhất nơi này là Linh Huyền cảnh cấp bảy, yếu nhất mới bước vào Chân Huyền cảnh. Bọn họ trốn sau tảng đá lớn, hơn nữa nỗ lực đè nén khí tức của mình… Nhưng làm sao có thể giấu giếm nổi linh giác của Vân Triệt.
Tốc độ của Vân Triệt chậm lại, tới gần tảng đá kia, khi đến gần cách mười bước, sau tảng đá lớn, một bóng người màu xám đột nhiên lao ra, huyền lực toàn thân bùng nổ, một thanh trường kiếm ánh lạnh lóng lánh đâm thẳng tới Vân Triệt, kèm theo là một tiếng gầm giận dữ tràn đầy ý hận khắc cốt ghi tâm:
- Thần Hoàng cẩu tặc nhận lấy cái chết!!
Người lao ra đầu tiên, đó là người mạnh nhất trong mười bảy người. Nhưng huyền lực chỉ có Linh Huyền cảnh cấp bảy, làm sao có thể tạo thành uy hiếp đáng kể gì đối với Vân Triệt. Dưới chân hắn chưa động, một chưởng hư không đã được hắn đánh về phía bóng người xông tới… Mà cũng trong phút giây này, hắn thấy rõ gương mặt người kia, nhất thời biến sắc, cố hết sức thu hồi huyền lực đã khó khăn phóng xuất ra, đồng thời duỗi cánh tay, ngăn cản Thiên Hạ Đệ Nhất sắp sửa xông lên:
- Đừng động thủ!!
Tuy rằng một chưởng này của Vân Triệt là tùy tiện đánh ra, hơn nữa mới vừa rồi thu hồi hơn chín thành huyền lực, nhưng huyền lực hiện giờ của Vân Triệt bá đạo dữ dội, cho dù chính là đối với Vân Triệt mà nói một chút đề cập tới cũng không chịu nổi, nhưng cũng không phải người đối diện có khả năng dễ dàng thừa nhận. Trường kiếm trong tay người đối diện nháy mắt vung lên rời tay, cả người cũng lộn một vòng về phía sau, hung hăng va vào tảng đá lớn ở phía sau… Sắc mặt hắn trắng nhợt, ngồi sững trên mặt đất, toàn thân thống khổ kịch liệt run rẩy, nhưng kiên nghị và ý hận trong ánh mắt, lại không hề giảm chút nào.
- Đạo sư!!
- Tư Không đạo sư!!
Toàn bộ người ở phía sau tảng đá lớn vốn định nhân cơ hội vây công quá mức sợ hãi, xông đến vây quanh người hắn, kinh hoảng xem xét thương thế của hắn. Vân Triệt tiến lên trước vài bước, nhìn bóng dáng bị bản thân đánh ngã xuống đất:
- Tư Không… Sư huynh?
Người trước hắn, có bất đồng cực lớn với trong ký ức của Vân Triệt. Tóc dài tiêu sái của hắn không thấy đâu nữa, biến thành tóc ngắn tán loạn, áo bào trên người không hề có một chút đẹp đẽ quý giá, mà hiện đầy tổn hại, cùng với từng vết máu hoặc sâu hoặc nông. Gương mặt trơn bóng như ngọc trong quá khứ… Lúc này lại khắc hết vết sẹo này đến vết sẹo khác… Có một vết, suýt nữa chạm đến ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của hắn, càng có biến hóa long trời lở đất so với trước kia… Mất đi ôn hòa, hung ác giống như sài lang tuyệt vọng.
Nhưng hình dáng của hắn… Lại rõ ràng chính là Tư Không Độ khi Vân Triệt mới vào Thương Phong huyền phủ đã chìa tay giúp đỡ Vân Triệt, cho Vân Triệt thật nhiều chỉ dẫn!
Khi gọi ra một tiếng “Tư Không sư huynh”, đôi mắt của người nọ cũng nhìn về phía hắn, nhất thời, toàn thân người này cứng đờ, tầm mắt dừng lại trong thời gian dài, đồng tử, càng trong một nháy mắt phóng đại kịch liệt:
- Vân… Vân Triệt?
Cái tên “Vân Triệt” này, cũng khiến cho tất cả người vây quanh hắn chuyển hướng về phía Vân Triệt, mặt dại ra nhìn Vân Triệt.
- Tư Không sư huynh vừa rồi gọi hắn là… Vân Triệt? Kia… Là Vân Triệt nào?
- Dáng dấp của hắn… Hắn và bức họa trong huyền phủ giống như… Không, là giống nhau như đúc!
- Không có khả năng! Vân Triệt đã sớm chết từ ba năm trước rồi, sao có thể là hắn! Hơn nữa trên người hắn còn mặc… A? Giống như… Không phải là phượng hoàng?
Một người thanh niên nhìn hoa văn Kim ô trước ngực áo Vân Triệt thì thầm nói.
Vân Triệt vào Yêu Hoàng bộ tộc, lại tân hôn chưa đủ một tháng, ăn mặc đều cơ bản thêu hoa văn Kim ô và ngọn lửa. Điều này cũng là lý do vì sao hắn sẽ gặp phục kích của những người này… Bởi vì từ xa nhìn lại, bọn họ mơ hồ nhìn thấy được trên người Vân Triệt là con chim to màu vàng và hỏa diễm màu vàng, cho rằng đó là hoa văn phượng hoàng và Phượng hoàng viêm.
Vân Triệt cấp tốc đi tới trước mặt Tư Không Độ, vội vàng nói:
- Tư Không sư huynh, là ta! Các ngươi khẳng định đều cho rằng ba năm trước ta đã chết rồi… Nhưng ta còn sống trở về! Ban đầu ở Thương Phong huyền phủ, là sư huynh mang theo ta đi Thiên binh các, nhìn ta lựa chọn Bá Vương trọng kiếm! Cũng là sư huynh dẫn ta đi Thái huyền điện và nội phủ… Năm đó ta muốn đi Phần Thiên môn, cũng là sư huynh chỉ dẫn phương hướng cho ta!
Lời Vân Triệt nói, khiến ánh mắt của Tư Không Độ run rẩy kịch liệt, hắn lập tức túm lấy cánh tay Vân Triệt, kích động đến toàn thân run run:
- Vân Triệt… Thật sự là ngươi… Ngươi không chết… Ngươi thế mà lại không chết!
- Đúng! Ta không chết!
Vân Triệt dùng sức gật đầu:
- Tư Không sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tân Nguyệt thành như thế nào? Không phải sư huynh ở Tân Nguyệt huyền phủ làm đạo sư sao, sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Mau nói cho ta biết!