.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_648" class="block_" lang="en">Trang 324# 2
Chương 648: Tai Họa Diệt Quốc
- Tân Nguyệt thành…
Cái tên khẽ lẩm bẩm này là nơi hắn sinh ra và trưởng thành, vốn là cái tên quen thuộc nhất trong sinh mệnh của hắn, giọng Tư Không Độ tràn đầy bi ai và thê lương:
- Hiện giờ nào còn Tân Nguyệt thành… Tân Nguyệt thành đã sớm xong rồi… Toàn bộ Thương Phong quốc cũng lập tức xong rồi!!
“…” Hô hấp của Vân Triệt bỗng chốc trở nên nặng nề, hắn cố hết sức trấn tĩnh lại, ngồi xổm người xuống cầm lấy bả vai Tư Không Độ nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong thời gian ba năm ta rời đi… Thương Phong quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Là Thần Hoàng đế quốc!!
Thanh niên bên phải Tư Không Độ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ba năm trước, Thần Hoàng đế quốc bỗng nhiên đại quân áp sát, trong một đêm công phá Nam Thiên thành, không đến nửa tháng, liền xâm chiếm toàn bộ Nam Thiên vực… Không có tuyên chiến, không có dự báo trước, cũng không có bất kỳ giải thích và lý do nào! Sứ giả phái đi, cũng toàn bộ bị trực tiếp chém giết… Từ đó về sau, đại quân của Thần Hoàng đế quốc càng liên tục không ngừng gia tăng, tròn mấy trăm vạn… Giống như một đàn chó điên xâm nhập giẫm lên lãnh thổ Thương Phong quốc chúng ta… Tân Nguyệt thành, từ một năm trước đã rơi vào tay giặc…
- Cái… Gì?
Hai tay Vân Triệt đột nhiên siết chặt, hắn dùng sức lắc đầu, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, trầm giọng nói
- Tại sao Thần Hoàng đế quốc lại đột nhiên xâm lấn? ba năm trước… Kia cơ bản chính là lúc ta rời đi! Hoàng thất Thần Hoàng hẳn phải rõ ràng ta gặp chuyện không may trong Thái cổ huyền chu, là vì cứu Tuyết công chúa của Phượng Hoàng thần tông bọn họ! Tuyết công chúa không chỉ là công chúa ở Thần Hoàng đế quốc, càng là tồn tại quan trọng siêu việt hơn tất cả, mà ta lại là phò mã của Thương Phong hoàng thất… Chỉ dựa vào một điểm này, bọn họ cho dù không vì vậy mà mang ơn Thương Phong hoàng thất ta, lễ trọng báo đáp, lại dựa vào cái gì mà xâm lấn!!
Tư Không Độ cười thảm một tiếng:
- Ngươi vì cứu Tuyết công chúa của Thần Hoàng đế quốc mà “Táng thân” trong Thái cổ huyền chu, chuyện này sau khi ngươi gặp chuyện không may không lâu liền truyền khắp thiên hạ đều biết. Hễ là người có chút lương tri, nên nhớ được phần đại ơn tính mạng này… Nhưng Thần Hoàng quốc… Bọn họ vốn ngay cả nhân tính cơ bản nhất đều không có! Cám ơn? Thật sự là chê cười cực lớn! Bọn họ chẳng những xâm chiếm lãnh thổ Thương Phong quốc ta, còn hủy diệt thành trị đất đai ta, tàn sát dân Thương Phong quốc ta… Bọn họ vốn chính là một đám chó điên, một đám ác ma!!
Căm phẫn và thù hận trong lời nói của Tư Không Độ khiến cho người ta nghe vào trong tai, đều cảm thấy được khắc cốt khoan tim, mười sáu người thanh niên chung quanh cũng đều mắt đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi. Vân Triệt ổn định khí tức, giọng âm trầm nói:
- Chiến tranh của Thiên Huyền đại lục… Cho tới bây giờ đều lấy không tổn thương đến bình dân là điều kiện tiên quyết! Đây là nhân đạo cơ bản nhất! Thần Hoàng đế quốc tốt xấu gì là đại quốc hàng đầu Thiên Huyền kế thừa Phượng hoàng lực… Làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!
- Ta cũng nghĩ không thông… Không nghĩ ra!
Giọng Tư Không Độ giống như khóc thét, hắn run rẩy chìa ngón tay ra, chỉ về phía trước:
- Vân Triệt… Ngươi xem, ngươi dùng hai mắt của mình nhìn xem! Chỗ này, đã từng là Tân Nguyệt lâm hai trăm dặm, Tân Nguyệt huyền phủ, còn thường xuyên lấy nơi này làm chỗ khảo hạch. Nhưng hiện giờ… Kia nào còn là Tân Nguyệt lâm gì! Bọn chúng nhanh chóng phá bỏ phòng tuyến, trực tiếp dùng Phượng hoàng viêm đốt cháy toàn bộ hai trăm dặm Tân Nguyệt lâm này thành… Hoang tàn!
Vân Triệt: “…”
- Còn có… Tân Nguyệt thành của chúng ta.
Ngón tay Tư Không Độ chỉ về phía tây, trong hốc mắt đã giàn giụa nước mắt:
- Bọn chúng công phá cửa thành, tấn công vào trong thành… Vì nhanh chóng chiếm lấy Tân Nguyệt thành, thậm chí không tiếc phóng lửa đốt thành… Đốt… Hay cho Phượng hoàng viêm của Thần Hoàng đế quốc bọn chúng! Bốn thành nội thành của Tân Nguyệt thành bị thiêu thành tro tàn… Vẻn vẹn bốn thành! Dân Tân Nguyệt thành chết dưới Phượng hoàng viêm kia, chừng trên trăm vạn! Người chết dưới đao kiếm của bọn chúng, càng nhiều vô số kể… Người phản kháng chết, người không quỳ gối chết, người trên người có huyền khí chết… Trong thời gian ngắn ngủi không đến ba năm này, Thương Phong quốc ta, đã có mấy ngàn vạn dân táng thân ở dưới chân Thần Hoàng cẩu… Mấy ngàn vạn!!
Giọng nói của Tư Không Độ tiếng sau thê lương hơn tiếng trước, mỗi một chữ, đều tràn đầy khoan hồn và ý hận. Dưới tiếng kêu của hắn, mười sáu người thanh niên chung quanh cũng đã sớm lệ rơi đầy mặt, một người thanh niên bên trái chậm rãi nói:
- Chúng ta, đều là đệ tử của Tân Nguyệt huyền phủ… Nhưng hiện giờ, Tân Nguyệt thành bị hủy, Tân Nguyệt huyền phủ cũng không còn. Phụ thân của Tư Đồ đạo sư… Tư Không Hàn đạo sư vì tranh thủ thời gian chạy trốn cho chúng ta, bản thân lại… Lại… Chúng ta bây giờ, ngay cả thi cốt của đạo sư cũng không thể tìm được.
- Chúng ta đều đã không có nhà, không có người thân… Mục đích sống sót duy nhất của chúng ta, chính là theo Tư Không đạo sư, đi giết hết Thần Hoàng cẩu!
Thanh niên nói chuyện nhìn qua chỉ có mười bảy mười tám tuổi, nhưng trong ánh mắt, lại lộ ra kiên nghị và… Ý hận không hợp với tuổi.
- Thần Hoàng quân đều quá cường đại, chúng ta tu vi quá yếu, vốn không có biện pháp chính diện giao phong, chỉ có thể lang thang ở chung quanh Tân Nguyệt thành, phục kích đơn lẻ Thần Hoàng quân… Có thể giết một người là một người, có thể giết bao nhiêu là bao nhiêu… Mới vừa rồi cách khá xa, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên người ngươi có hoa văn hỏa diễm màu vàng, còn tưởng rằng là Thần Hoàng quân, cho nên mới ra tay công kích.
Hai tay Vân Triệt chậm rãi thả lỏng vai Tư Không Độ ra, ánh mắt hoảng hốt. Hắn nhìn về phía người chung quanh Tư Không Độ… Tuổi bọn họ lớn nhất cũng chỉ có ngoài hai mươi tuổi, ít nhất, mới mười sáu mười bảy tuổi, trang phục của bọn họ rách mướp, dính đầy vết máu, trên người, càng vết thương đầy người, có một người, thậm chí gần một phần ba thân thể đều bị băng vải nhuốm máu bọc lấy.
Trong khoảng thời gian ở Huyễn Yêu giới, tuy rằng hắn một lòng muốn quay về, nhưng trong tiềm thức, cũng không có lo lắng quá lớn về an nguy cho người vướng bận. Bởi vì ở Thương Phong quốc, hoàng thất sẽ bảo hộ bọn họ, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, mình còn có thân phận đệ tử Băng Vân tiên cung, Hạ Khuynh Nguyệt cũng sẽ không thể không nhớ đến tình cảm phu thê, Băng Vân tiên cung cũng nhất định sẽ ra tay che chở.
Phượng Hoàng thần tông có ân oán với hắn sẽ vì hắn dùng mạng cứu Phượng Tuyết Nhi mà không còn thù hận, chỉ có cám ơn. Dạ Tinh Hàn mà bản thân đã triệt để đắc tội… Bản thân mình đã chết là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy nhất, không đến mức sau khi mình chết còn giận chó đánh mèo đến người bên cạnh mình.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình ôm ấy vui sướng vô hạn trở về Thương Phong quốc ngày đêm mong nhớ, nhìn thấy, lại là cảnh tượng giống như tận thế này.
Đốt thành… Hủy diệt… Giết hại… Mấy ngàn vạn người Thương Phong bị chết…
Từng chữ, từng con số, giống như mới từ trong huyết trì luyện ngục lao ra, ngọ nguậy lên huyết dịch đỏ tươi.
Rốt cuộc vì sao… Tại sao Thần Hoàng đế quốc phải làm như vậy… Không nên… Không nên sẽ phát sinh chuyện như vậy!
Trái tim, kịch liệt nhảy lên. Lúc trước cho dù ở Kim Ô Lôi Viêm cốc bị Minh Vương đẩy vào tuyệt cảnh, trong lòng hắn đều không hỗn loạn giống như giờ phút này. Hắn hung hăng hít vào mấy hơi dài, dùng giọng nói cố hết khả năng bình tĩnh nói:
- Tư Không sư huynh… Hiện giờ thế cục của Thương Phong quốc như thế nào? Thương Phong hoàng thành có sao không?
Tư Không Độ kịch liệt ho khan một trận, thống khổ nói:
- Lũ Thần Hoàng chó điên xâm nhập vô cùng đáng sợ, vì có thể trong thời gian ngắn nhất thôn tính Thương Phong quốc chúng ta, chẳng những vận dụng quân lực thật lớn, còn không từ thủ đoạn… Nếu không phải nữ hoàng bệ hạ cơ trí phán đoán sáng suốt, bày ra bảy đường phòng tuyến tuyệt diệu, làm yếu kém mấy lần lực lượng của bọn chúng ngăn cản thời gian dài, Thương Phong quốc chỉ sợ đã sớm…
- Nữ hoàng bệ hạ? Nữ hoàng bệ hạ là có ý gì!!
Tâm thần Vân Triệt chợt run lên, đồng tử xuất hiện co rụt lại trong khoảnh khắc, một phát túm lấy cổ áo Tư Không Độ, gầm nhẹ nói:
- Phụ hoàng ta đâu… Tại sao lại có nữ hoàng bệ hạ?
- Tiên hoàng…
Tư Không độ chua xót cười:
- Sau khi lũ Thần Hoàng cẩu xâm lấn hai tháng, tiên hoàng liền gặp phải ám sát bỏ mình.
“~!@#$%…” Tay của Vân Triệt vô lực thả lỏng ra, hai mắt trống rỗng, thân thể lảo đảo một cái, loạng choạng ngã về phía sau.
- Đại ca!
- Vân đại ca!
Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất luống cuống lao về phía trước nâng hắn lên, trong khoảnh khắc khi chạm vào hắn, hai người rõ ràng cảm giác được toàn thân Vân Triệt chính là hoàn toàn lạnh lẽo. Đối với Thiên Huyền đại lục, bọn họ biết được rất ít, càng chưa nói tới tình cảm gì, nhưng chỉ nghe miêu tả vừa rồi của Tư Không Độ, bọn họ đều cảm giác được kinh tâm sâu sắc. Mà Vân Triệt ở trong lòng bọn họ, từ trước đến nay là người có thể tin cậy dựa vào nhất, thậm chí không gì không làm được, cho dù trời sập xuống đều không đổi sắc mặt… Có thể nghĩ, chuyện này đánh sâu vào hắn có bao nhiêu lớn.
- Ta… Không có việc gì.
Vân Triệt nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất, hắn ngửa đầu, hô hấp thật sâu. Nhưng hai tay nắm chặt lại thủy chung kịch liệt run rẩy, như thế nào đều không thể ngừng lại.
- Thương Nguyệt nữ hoàng thật sự rất giỏi!
Người thanh niên bên phải Tư Không Độ nhịn không được mở miệng nói, trong ánh mắt tràn đầy kính trọng và hướng tới thật sâu:
- Năm đó tiên hoàng gặp chuyện không may bỏ mình, hoàng tử phế vật này đều không muốn làm vua mất nước, càng sợ gặp chuyện giống như tiên hoàng, không có một ai dám kế thừa ngôi vị hoàng đế, là Thương Nguyệt nữ hoàng, chủ động gánh lấy gánh nặng này. Lúc trước, chúng ta còn tưởng rằng để công chúa làm hoàng đế, Thương Phong quốc nhất định diệt vong nhanh hơn. Nhưng mà, Thương Nguyệt nữ hoàng thật sự còn giỏi hơn tiên hoàng, mặc dù nàng ở hoàng thành, nhưng các nơi ở Thương Phong, nàng gần như đều rõ trong lòng bàn tay, luôn có thể mượn dùng ưu thế địa hình địa vực hình thành phòng tuyến hoàn mỹ nhất… Hơn nữa hoàn toàn không có vẻ ôn nhu không dứt khoát của nữ tử, sẽ quyết đoán bỏ qua, tập trung chống đỡ… Nhất là một trận chiến ở Vạn Thú sơn mạch, nữ hoàng bệ hạ cho người sớm chuẩn bị một lượng lớn hương dẫn thú, dẫn động vô số huyền thú của Vạn Thú sơn mạch công kích Thần Hoàng cẩu… Phòng tuyến kia, ngăn cản bọn chúng vẻn vẹn nhiều tháng!
- … Nguyệt nhi.
Ánh mắt Vân Triệt mông lung, nhẹ nhàng thì thầm. Trước khi hắn còn chưa gặp được Thương Nguyệt, nàng đã lăn lộn qua rất nhiều huyền phủ, rất nhiều chủ thành, đặt chân lên rất nhiều địa vực ở Thương Phong quốc, khi lưu lại Tân Nguyệt thành đã gặp được hắn. Cho nên, đối với ưu thế địa hình và địa lý của vài khu vực này, nàng thật sự hiểu rõ ràng. Mà Vạn Thú sơn mạch… Đó là nơi lúc trước bọn họ cùng chung hoạn nạn, khuynh tình lẫn nhau. Nơi đó có vô số huyền thú, cũng gặp phải cường đạo đoàn cùng hung cực ác kia… Mà cường đạo đoàn kia sở dĩ có thể vào trung tâm của Vạn Thú sơn mạch, là mượn dùng một loại hương xua thú cực kỳ độc đáo. Nàng nhất định dùng linh cảm có được này, nghĩ tới hương dẫn thú…
Chính là… Nguyệt nhi của ta, nàng lại dùng bả vai gầy yếu của mình, dưới áp lực nặng nề xâm lấn dữ dội của Thần Hoàng đế quốc… Vì toàn bộ Thương Phong đế quốc chống lại ròng rã ba năm…
Ba năm này, nàng chịu bao nhiêu khổ, ăn bao nhiêu mệt, bể bao nhiêu tâm, rơi bao nhiêu nước mắt…
Vân Triệt lòng đau như đao cắt, hắn dùng lực nhắm mắt lại, cúi đầu hỏi:
- Phụ hoàng ta… Vì sao lại bị ám sát… Không phải có Thiên Kiếm sơn trang sao. Thần Hoàng quốc xâm nhập như thế, theo thệ ước của tổ tiên, cho dù Thiên Kiếm sơn trang không thể tương trợ, ít nhất cũng nên toàn lực bảo vệ tính mạng của phụ hoàng ta chu toàn. Thiên Kiếm sơn trang tốt xấu gì có Thiên Uy kiếm vực làm chỗ dựa vững chắc, có bọn họ bảo vệ bên cạnh, người của Thần Hoàng đế quốc, không thể đột nhiên cướp tính mạng của phụ hoàng ta!
- Thiên Kiếm sơn trang?
Tư Không Độ cười nhạt khinh thường một tiếng:
- Kia vốn là nơi ta vô cùng hướng tới, nhưng… Lần này Thần Hoàng xâm nhập, chẳng những dẫm lên lãnh thổ nước ta, còn phạm vào tội ác ngập trời nhân thần căm phẫn, lúc nước không giống nước, Thiên Kiếm sơn trang chẳng những không dẫn dắt Thương Phong huyền giới phấn khởi chống cự, ngược lại bế tỏa sơn trang, chẳng quan tâm chút gì!!
- Nghe đồn hoàng thất trước sau cầu viện Thiên Kiếm sơn trang vẻn vẹn chín lần, nhưng Thiên Kiếm sơn trang toàn bộ làm như không thấy, cho đến hôm nay vẫn như thế! A… Không sai, Thiên Kiếm sơn trang nó có thực lực cường đại và bối cảnh, lũ Thần Hoàng chó điên ngay cả Thiên Kiếm sơn mạch đều không tới gần. Nhưng chẳng lẽ bọn họ đều quên mình là người của Thương Phong đế quốc, dưới chân là thổ địa của Thương Phong quốc, trong thân thể chảy máu Thương Phong quốc sao! Đường đường thế lực đệ nhất Thương Phong quốc, từng là tồn tại để cho người ta chỉ có thể ngưỡng vọng… Lại chỉ là một đám người nhu nhược nhát gan sợ chết, còn bội bạc! Vốn ngay cả chúng ta cũng không bằng!
“…” Hàm răng Vân Triệt gắt gao cắn chặt lại, gần như muốn cắn nát tất cả răng.
- Hoàng thất cũng đã từng cầu viện về phía năm nước khác, nhưng năm nước này lại toàn bộ đều không trả lời… Sau này mới nghe nói, trước khi Thần Hoàng cẩu xâm lấn Thương Phong quốc chúng ta, chia ra đã từng ký hiệp ước không chiến đáng kể với năm nước.
Một người thiếu niên tay phải trọng thương cắn răng nói.
- Hiện giờ, Thương Phong hoàng thành chắc cũng sắp rơi vào tay giặc. Chỉ hy vọng… Nữ hoàng bệ hạ nhất định phải bình an trốn đi.
- Ngươi nói cái gì!?
Thân thể Vân Triệt đột nhiên lóe lên, một chớp mắt vọt tới trước mặt người kia:
- Thương Phong hoàng thành… Rơi vào tay giặc?
Giờ phút này biểu cảm của Vân Triệt vô cùng dọa người, hơn nữa hắn bỗng chốc không khống chế được khí tức, thẳng khiến người thiếu niên đối diện ngạt thở cuống quýt lui về phía sau, mặt người thiếu niên hiện vẻ hoảng sợ nói:
- Sáng nay chúng ta nhận được tin tức… Ngay tại hôm qua… Hôm qua không sai biệt lắm giờ phút này, bảy mươi vạn đại quân Thần Hoàng, đã binh đến hoàng thành, hơn nữa Thần Hoàng quân ở khu vực khác, cũng đều hết tốc độ tụ tập về phía hoàng thành… Đã qua suốt một ngày, chỉ sợ hoàng thành đã… Đã…
Giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu Vân Triệt, hắn liều chết cắn răng, vững vàng: Bình tĩnh… Bình tĩnh… Phải tỉnh táo lại!!
Vân Triệt thò tay vào trong Thiên độc châu, lấy ra mười mấy viên đan dược màu xanh nhạt, đặt vào trong tay Tư Không Độ:
- Tư Không sư huynh, những đan dược này, các ngươi mỗi người một viên, nó có thể cấp tốc khôi phục thương thế của các ngươi, còn có thể để cho huyền lực của các ngươi tăng lên ít nhất một đại cảnh giới.
Đan dược màu xanh biếc thật nhỏ, nhưng nghe đến khí tức của nó, đám người Tư Không Độ bỗng nhiên cảm giác toàn thân sạch sẽ, giống như linh hồn ở trong một nháy mắt được tinh lọc, thậm chí ngay cả bình cảnh lâu dài không đột phá, đều xuất hiện thả lỏng rõ ràng… Chỉ khí tức đã như thế, trong nháy mắt bọn họ liền trong chấn kinh tin tưởng, thần kỳ của những đan dược này, tuyệt đối còn vượt xa hơn bất kỳ viên nào mà đời này bọn họ từng chứng kiến, thậm chí xa hơn rất xa nhận thức của bọn họ.
Tư Không Độ hơi lờ mờ tiếp nhận, vừa định nói gì, lại phát hiện Vân Triệt đã biến mất ở trước mắt hắn… Mà một luồng gió cuồng bạo, trong cực nhanh đi xa.
- Đại ca!
- Chúng ta đi!
Thiên Hạ Đệ Nhất đồng thời nắm lấy Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất, huyền lực toàn thân bắt đầu khởi động, đuổi kịp Vân Triệt mà đi.
Đảo mắt chạy như điên đến ngoài mười dặm, tốc độ của Vân Triệt dừng lại, gọi Thái cổ huyền chu ra, mang theo đám người Thiên Hạ Đệ Nhất tiến vào trong huyền chu, sau đó tính toán kỹ phương hướng và khoảng cách thẳng tới Thương Phong hoàng thành. Ở trong một trận không gian run run kịch liệt, Thái cổ huyền chu xé mở không gian, biến mất trong kẽ hở không gian.