Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 648 - Chương 649: Thiếu Chủ Thần Cung

. ._325__1" class="block_" lang="en">Trang 325# 1

 

 

 

Chương 649: Thiếu Chủ Thần Cung



Thiên Huyền đại lục, nơi cực nam.

Đây là một cánh cửa đá cao lớn do trấn long thạch đúc thành, bên trái cửa đá khắc trăng khuyết, bên phải khắc mặt trời, đều là màu vàng, chiếu ra ánh sáng chói mắt. Phía trước cửa đá, mười sáu người chia ra đứng hai bên, mỗi người bọn họ ăn mặc khác nhau, nhưng phía sau lưng với trước ngực, đều có hoa văn mặt trời trăng khuyết giống vậy.

Kinh người nhất, là trên người những người này lay động khí tức huyền lực không gì đáng sợ hơn. Người yếu nhất, đã là cảnh giới Bá Huyền.

Lúc này, cánh cửa đá khép chặt hồi lâu không tiếng động mở ra hai bên, một bóng dáng cao to chậm rãi đi ra. Mười sáu cường giả tuyệt thế này có vốn liếng để ngạo thị thiên hạ lại toàn bộ quỳ xuống đất cúi đầu, vô cùng cung kính nói:

- Cung nghênh thiếu chủ xuất quan.

Dạ Tinh Hàn nâng hai tay lên, đuôi chân mày nhếch lên, vẻ mặt ngạo nghễ kia, giống như bản thân là chúa tể vô thượng của thế giới này, hắn thản nhiên nói:

- Vừa khéo sáu tháng, thời gian không kém dự tính của ta bao nhiêu. Các vị thủ quan cực khổ, đứng lên đi.

Mười sáu người đứng dậy, người ở bên cạnh nhất mặt đầy kinh hỉ nói:

- Huyền lực của thiếu chủ thế mà lại đột phá đến Bá Huyền cảnh cấp tám… Chỉ trong ngắn ngủi sáu tháng này! Đây thật sự là tin vui của toàn bộ Thần cung ta, chúc mừng thiếu chủ.

- Thiếu chủ không hổ là kỳ tài ngút trời, tin tưởng kiếm chủ biết được, nhất định vô cùng cao hứng.

Tên còn lại cũng vội vàng nịnh nọt nói.

- Chúc mừng thiếu chủ thần công đại thành. Lấy thiên tư và tiến cảnh của thiếu chủ, tin tưởng lại có hai mươi năm, nhất định có thể đặt chân đến cảnh giới Đế Quân!

- Lời này của Ngao hộ pháp sai rồi! Lấy thiên tư của thiếu chủ, nào đến hai mươi năm, nhiều nhất chỉ chừng mười lăm năm, liền có thể thành Đế Quân một đời.

- Mười lăm năm…

Khóe miệng Dạ Tinh Hàn thoáng nhếch lên, lấy cảnh giới hiện giờ của hắn, nếu có thể vào mười lăm năm sau đặt chân đến cảnh giới Đế Quân, cho dù ở tứ đại thánh địa, cũng là tiến cảnh cực kỳ nhanh. Nhưng mà, nếu có được nữ tử có “Cửu huyền linh lung thể” làm lô đỉnh, nào cần đến mười lăm năm!

- Hạ Khuynh Nguyệt ta muốn đâu? Hiện giờ ở chỗ nào?

Ánh mắt Dạ Tinh Hàn phóng xạ ra nóng cháy kích động.

Mười sáu người nhất thời toàn bộ im tiếng, hai mặt nhìn nhau, không một người nói chuyện. Lúc trước hắn bỗng nhiên hạ lệnh muốn đi Băng Vân tiên cung Thương Phong quốc mang một người tên là “Hạ Khuynh Nguyệt” đến, bọn họ đều cảm thấy kỳ quái thật sâu. Mà hiện giờ, hắn vừa xuất quan, hỏi đến đầu tiên, không ngờ là “Hạ Khuynh Nguyệt”, đủ thấy trình độ coi trọng nữ tử này của hắn, đã vượt xa mong muốn của bọn họ.

Phản ứng của mọi người, khiến sắc mặt Dạ Tinh Hàn thoáng chốc sa sầm xuống:

- Thế nào? Chuyện này… Chẳng lẽ các ngươi làm hỏng cho ta rồi?

- Không không, thiếu chủ bớt giận!

Người nhiều tuổi nhất trong mười sáu người vội vàng nói:

- Thanh Thịnh và Tử Nghĩa hộ pháp mà thiếu chủ sai sử đã lên đường đi Thương Phong quốc sau khi thiếu chủ bế quan ba ngày, nhưng cho đến hôm nay, vẫn chưa trở về.

- Chưa trở về? Chưa trở về là có ý gì?

Ánh mắt Dạ Tinh Hàn biến đổi thành vô cùng âm trầm:

- Chẳng lẽ hai người bọn họ… Còn có thể không đến được nơi hèn mọn Băng Vân tiên cung Thương Phong quốc này!!

- Cũng không phải như thế.

Lão giả kia vội vàng giải thích:

- Lão nô biết rõ thiếu chủ cực kỳ coi trọng Hạ Khuynh Nguyệt kia, cho nên thấy bọn họ chậm chạp chưa về, nhiều lần truyền âm hỏi, nhưng câu trả lời của bọn họ lại thủy chung trốn tránh hàm hồ, mỗi lần đều nói bắt được Hạ Khuynh Nguyệt là chuyện dễ dàng, chắc chắn trước khi thiếu chủ xuất quan sẽ mang Hạ Khuynh Nguyệt về… Ba ngày trước lão nô còn từng truyền âm hỏi, bọn họ vẫn trả lời tương tự như vậy. Chúng ta đều đang suy đoán, chính là Thanh Thịnh và Tử Nghĩa thấy Băng Vân tiên cung kia sắc đẹp như mây, cho nên… Thừa dịp thiếu chủ bế quan, ở đó thỏa sức thưởng lạc… Vui đến quên cả trời đất.

- A, thật sự là to gan!!

Hai tròng mắt của Dạ Tinh Hàn híp lại thành khe hở giống như hai con rắn độc, nhưng biết được dường như đều không phải không có cách nào mang Hạ Khuynh Nguyệt về, cơn giận của hắn ngược lại nhỏ đi rất nhiều. Hắn cầm lấy một khối truyền âm huyền ngọc của riêng Nhật Nguyệt thần cung, trong miệng tràn ra âm thanh lạnh như băng thấu xương:

- Thanh Tịnh Tử Nghĩa, các ngươi quả thật cho bản thiếu một kinh hỉ thật lớn!

Qua một hồi lâu, trên ngọc truyền âm, truyền tới giọng nói hơi run run:

- Thiếu chủ… Chúc mừng thiếu chủ thần công đại thành, viên mãn xuất quan. Thuộc hạ… Thuộc hạ tự biết làm việc bất lợi… Thuộc hạ lập tức liền mang Hạ Khuynh Nguyệt về thần cung, xin thiếu chủ yên tâm!

- Về thần cung?

Dạ Tinh Hàn cười lạnh:

- Các ngươi còn biết trở về? Ta thấy các ngươi chính là ở nơi đó tiêu dao khoái hoạt đã sớm coi mệnh lệnh của ta như gió thoảng bên tai!

- Không không, thiếu chủ, người nghe thuộc hạ giải thích!

Trên ngọc truyền âm truyền đến âm thanh càng thêm hoảng loạn:

- Mệnh lệnh của thiếu chủ, thuộc hạ liều mạng cũng sẽ mau chóng hoàn thành, tuyệt đối không có một chút buông lỏng. Chính là… Chính là Băng Vân tiên cung này hoàn toàn không đơn giản giống như thuộc hạ nghĩ, khắp nơi lộ ra quỷ dị. Các nàng chẳng những tổng hợp thực lực lại không kém, hơn nữa còn có đại trận phòng ngự mạnh đến thuộc hạ không thể công phá. Đợi khi thuộc hạ cuối cùng đột phá đại trận, toàn bộ các nàng đã trốn vào một đại điện do thiên bàn ngọc dựng thành. Hơn nữa thiên bàn ngọc này vô cùng dày, đám người thuộc hạ vốn không cách nào trong khoảng thời gian ngắn công phá được, lại không có can đảm không có mặt mũi nào xin giúp đỡ về phía trưởng lão, lại nghĩ đến thiếu chủ ít nhất sẽ bế quan nửa năm, trong khoảng thời gian này, đủ để công phá thiên bàn ngọc này, cho nên… Cho nên mới luôn luôn kéo dài đến bây giờ.

- Chỉ có điều! Xin thiếu chủ yên tâm! Có lẽ thiếu chủ xuất quan bảo hộ, đám người thuộc hạ liên tục công phá mấy tháng, vừa khéo ngay tại hôm nay sắp đại công cáo thành! Lại thêm mấy canh giờ nữa, nhất định có thể một công mà nát cửa đá này! Cho dù thuộc hạ chưa thể bắt được Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng mấy tháng nay, nàng ta vẫn luôn là cá trong chậu, đợi hôm nay công phá cửa đá, liền có thể trực tiếp bắt được, hiến cho thiếu chủ… Thuộc hạ lấy tính mạng ra bảo đảm, từng câu nói thật.

- Thiên bàn ngọc?

Chân mày Dạ Tinh Hàn nhíu chặt lại. Hắn đương nhiên biết thiên bàn ngọc là tồn tại cứng cỏi và quý trọng bậc nào, ngay cả lấy thực lực của Nhật Nguyệt thần cung hắn, muốn đúc thành đại điện toàn bộ đều là thiên bàn ngọc đều là chuyện gần như không có khả năng. Tuy rằng hơi khó tin, nhưng mà, hắn có thể khẳng định, Thanh Thịnh và Tử Nghĩa không có lá gan nói dối hắn.

Dạ Tinh Hàn âm trầm nói:

- Thiên bàn ngọc đó tốt nhất giống như lời các ngươi nói, vào hôm nay có thể công phá! Các ngươi cũng biết ta tốn giá cao lớn bao nhiêu, mới biết được tồn tại của Hạ Khuynh Nguyệt này! Đối với ta mà nói, nàng ta còn quan trọng hơn mạng của các ngươi! Lúc trước nếu không phải bình cảnh của ta nới lỏng, cần bế quan, ta đã chuẩn bị tự mình đến… Ta lại cho các ngươi thời gian mười ngày, sau khi các ngươi bắt được Hạ Khuynh Nguyệt, ngày đêm nhanh chóng chạy trở về cho ta! Mười ngày sau nếu như ta vẫn không thấy được Hạ Khuynh Nguyệt… Các ngươi vĩnh viễn không cần thiết quay trở lại!

- Dạ… Xin thiếu chủ yên tâm. Thuộc hạ làm việc bất lợi, sau khi trở về mặc cho thiếu chủ trách phạt.

Trên ngọc truyền âm truyền ra giọng nói run run nặng thêm.

- Hừ!

Dạ Tinh Hàn thu hồi ngọc truyền âm, lạnh lùng nói:

- Một đám phế vật!

- Thiếu chủ bớt giận, hai người bọn họ quả quyết không dám nói dối thiếu chủ. Nếu bọn họ thề son sắt như thế, tin tưởng trong vòng mười ngày, nhất định có thể đưa Hạ Khuynh Nguyệt đến trước mặt thiếu chủ.

Lão giả tiến lên trước nói.

Khóe mắt Dạ Tinh Hàn híp híp:

- Băng Vân tiên cung nho nhỏ, lại sẽ có nhiều thiên bàn ngọc như vậy? Hừ, cho dù thật sự có, lấy năng lực cao nhất của bọn họ là cảnh giới Vương Huyền, lại làm sao có thể đúc thành một đại điện hoàn chỉnh… Thật đúng là ý vị sâu xa.

- Lại nói tiếp…

Đôi mắt Dạ Tinh Hàn nhếch lên:

- Tình cảnh hiện giờ của Thương Phong quốc như thế nào? Còn chưa bị Thần Hoàng tiêu diệt sao?

- Cho dù tạm thời không có, nhưng cũng chỉ là chuyện trong sớm muộn. Tại sao thiếu chủ lại quan tâm chuyện của một tiểu quốc nhỏ bé như vậy?

- Hừ, tồn tại hay diệt vong của Thương Phong quốc chỉ là chuyện nhỏ râu ria, ta chỉ thủy chung có phần không rõ vì sao Thần Hoàng quốc lại muốn xâm chiếm Thương Phong, còn vội vã như vậy.

Dạ Tinh Hàn trầm giọng nói:

- Thương Phong quốc chẳng những lãnh thổ nhỏ hẹp, hơn nữa tài nguyên thiếu thốn, quả thật không có giá trị thôn tính. Thần Hoàng quốc lại không tiếc xuất động mấy trăm vạn đại quân. Cho dù thật sự thôn tính được Thương Phong quốc, đoạt lấy toàn bộ tài nguyên của Thương Phong quốc, đoán chừng đều không bù đắp nổi hao phí của mấy trăm vạn đại quân này trong ba năm. Muốn nói không có gì khó hiểu, ta tuyệt đối không tin.

- Nguyên nhân Thần Hoàng quốc xâm lấn Thương Phong quốc, những năm này truyền bá không ít dự đoán. Dự đoán nhiều nhất chính là vì phò mã của Thương Phong quốc ba năm trước ở tranh tài bài vị chiến bảy nước đã đánh bại Thần Hoàng đế quốc, khiến cho bọn họ mất mặt mũi, cho nên giận dữ trả thù.

- Quả thật nực cười.

Dạ Tinh Hàn khinh thường hừ nói:

- Nếu Phượng Hoàng Không là bực phế vật lòng dạ này, cũng không thành được tông chủ của Phượng Hoàng thần tông, bọn họ nhất định có mưu đồ gì. Thương Phong quốc chắc sẽ lập tức xong đời. Sau khi bọn họ đánh hạ hoàng đô, các ngươi phải phái người nhìn chăm chú hướng đi của bọn họ… Nhất là dị động không hợp với lẽ thường!

- Nếu nói dị động mà nói… Ngược lại có một việc rất kỳ quái.

Vẫn là người lớn tuổi nhất kia cẩn thận nói:

- Mấy tháng trước, chủ quân của Thần Hoàng vốn đã cách Thương Phong hoàng thành chỉ có ngàn dặm, lại bỗng nhiên phân ra nhiều đến mười vạn quân, thẳng đến Lưu Vân thành phía cực đông của Thương Phong… Lưu Vân thành là thành nhỏ nhất của Thương Phong quốc, đều lớn hơn thành trấn khác không được bao nhiêu, không hề thu hút chút nào, thiếu chủ chắc cũng chưa từng nghe nói tới. Mười vạn Thần Hoàng kia nhanh chóng chiếm lĩnh Lưu Vân thành, nhưng chưa từng giết một người, kỳ quái chính là Thần Hoàng quân vào thành lại không đến nửa thành, hơn mười vạn Thần Hoàng quân toàn bộ phân tán đến xung quanh Lưu Vân thành, vẻn vẹn mấy tháng đều như thế… Giống như đang tìm kiếm cái gì.

- Hả?

Ánh mắt của Dạ Tinh Hàn nhất thời lóe lên, trầm ngâm một phen, thấp giọng nói:

- Lập tức xếp đặt thêm vào mấy chục người lẫn vào trong Thần Hoàng quân… Triệt để thăm dò xem bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?

Lúc này, đại hộ pháp cầm đầu đột nhiên thần sắc khẽ động, từ trong không gian giới chỉ lấy ra truyền âm ngọc, sau đó sắc mặt khẽ thay đổi.

Nhìn thấy hắn khác lạ, ánh mắt Dạ Tinh Hàn liếc tới:

- Lại có chuyện quan trọng gì?

- Bẩm thiếu chủ, cơ sở ngầm bên chỗ Hoàng cực thánh vực báo lại… Thiên Thánh huyền chu vừa mới bay ra khỏi Hoàng cực thánh vực!

- Cái gì! Thiên Thánh huyền chu?

Tất cả mọi người đồng thời lộ vẻ mặt khiếp sợ:

- Chẳng lẽ, là Thánh đế xuất động?

- Không!

Đại hộ pháp lắc đầu:

- Không phải là Thánh đế… Trong Thiên Thánh huyền chu chỉ có một người! Là Hạ Nguyên Bá kia!!

- Hạ Nguyên Bá!?

Mọi người chợt liếc mắt. Ba năm trước, Hạ Nguyên Bá là một cái tên hoàn toàn xa lạ, nhưng ba năm trước ở trên Thái cổ huyền chu, Dạ Tinh Hàn phát hiện bí mật Bá Hoàng thần mạch ở trên người hắn, cũng từ đó kinh động toàn bộ Nhật Nguyệt thần cung… Cùng với Thiên uy kiếm vực và Chí tôn hải điện! Tứ đại thánh địa, lại không ai không biết cái tên “Hạ Nguyên Bá”, cho dù khi đó hắn mới không đến hai mươi tuổi.

Bởi vì người có được Bá Hoàng thần mạch, một khi huyết mạch lực hoàn toàn thức tỉnh, tất là hoàng đế thiên hạ!!

- Thiên Thánh huyền chu vẫn luôn là tọa giá của Thánh đế… Thế mà lại cho Hạ Nguyên Bá kia!!

Một hộ pháp kinh giọng nói.

- Thiên Thánh huyền chu không phải mấu chốt, tin tức kinh người nhất là…

Đại hộ pháp cầm truyền âm ngọc kia hung hăng hít vào một hơi nói:

- Cơ sở ngầm của chúng ta mới vừa cường điệu nhắc tới, Hạ Nguyên Bá bế quan ba năm, ngay tại hai canh giờ trước mới vừa xuất quan… Lúc xuất quan, trên người lay động, rõ ràng là huyền khí cảnh giới Đế Quân!!

- Cái gì!!?

Tiếng gầm khiếp sợ tới cực điểm đánh sâu vào cả thạch điện run rẩy kịch liệt, sắc mặt của Dạ Tinh Hàn cũng biến đổi mạnh, một hộ pháp trừng lớn mắt nói:

- Điều này… Điều này sao có thể! Tuổi hiện giờ của Hạ Nguyên Bá, chắc chỉ có hai mươi mốt tuổi mà thôi… Đế Quân hai mươi mốt tuổi, đừng nói hiện giờ, Thiên Huyền đại lục vốn là từ xưa đến nay chưa hề có! Cho dù trong người có Bá Hoàng thần mạch… Cũng là chuyện không thể nào!

Bá Hoàng thần mạch… Hai mươi mốt tuổi… Đế Quân!!

Vừa rồi bọn họ còn vì Thánh Đế để Hạ Nguyên Bá đi lên toàn giá chỉ thuộc về bản thân mà kinh dị… Mà lúc này, nghe được tin tức động trời, bọn họ ngược lại không cảm thấy kỳ quái đối với tin tức này nữa. Đế Quân hai mươi mốt tuổi, một nhân vật mà dùng “Kỳ tài ngút trời” đều không thể giải thích! Đừng nói giao huyền chu mạnh nhất cho hắn, cho dù lập tức phong hắn làm thiếu chủ thánh vực, đều sẽ không có ai cảm thấy rất khoa trương.

Đại hộ pháp cẩn thận nhìn thoáng qua Dạ Tinh Hàn, nói:

- Bên chỗ Hoàng cực thánh vực kia cũng khiếp sợ thật sâu. Nhưng từ trong đàm luận của bọn họ, hình như… Hình như… Nguyên nhân huyền lực của Hạ Nguyên Bá tăng vọt, là vì… Là bởi vì thiếu chủ?

- Có ý tứ gì?

Sắc mặt Dạ Tinh Hàn đột nhiên sa sầm.

Đại hộ pháp hít vào một hơi nói:

- Ba năm trước, sau khi Hạ Nguyên Bá trở lại Hoàng cực thánh vực, chuyện mỗi ngày nhắc đến, đều là muốn… Muốn thề giết thiếu chủ. Mà muốn Bá Hoàng thần mạch thức tỉnh, phải cần chính là lòng khát vọng đối với lực lượng, khát vọng đối với lực lượng càng mãnh liệt, liền thức tỉnh càng nhanh… Hạ Nguyên Bá dưới chấp niệm thề giết thiếu chủ bế quan ba năm… Cho nên… Cho nên…

- Trên Thiên Thánh huyền chu có phải thật sự chỉ có một mình Hạ Nguyên Bá không? Vậy không biết Hạ Nguyên Bá ngồi lên Thiên Thánh huyền chu là muốn đi đâu?

Một hộ pháp lớn giọng gầm nói. Hắn vừa kêu lên, mọi người đều hiểu ý tứ của hắn… Đế Quân hai mươi mốt tuổi, người được Bá Hoàng thần mạch, lại còn có tiềm lực vô cùng vô tận, chỉ ngẫm lại thôi đã đáng sợ! Mà đáng sợ hơn, là hắn có mối hận khắc cốt đối với Nhật Nguyệt thần cung!!

Có thể trưởng thành nhanh như vậy… Có thể thấy được thù hận của hắn đối với Nhật Nguyệt thần cung, đã đến tình trạng nào!

Mối họa lớn như vậy, cho dù như thế nào, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ!! Tuyệt đối không thể lại để cho hắn tiếp tục trưởng thành.

- Xác định chỉ có một mình Hạ Nguyên Bá! Hạ Nguyên Bá là người Thương Phong quốc, sáng nay sau khi xuất quan nghe được Thương Phong sắp diệt quốc, nổi giận ngay tại chỗ! Hắn ngồi lên Thiên Thánh huyền chu đi tới, cũng chính là Thương Phong quốc! Lấy tốc độ cực hạn của Thiên Thánh huyền chu… Chỉ cần bốn năm canh giờ, đã đủ đến biên giới Thương Phong quốc! Thiếu chủ, chúng ta có cần…

- Các ngươi coi Hoàng cực thánh vực đều là một lũ ngu ngốc sao!

Dạ Tinh Hàn âm trầm nói:

- Thánh Đế ngàn năm không có nhi tử, chỉ có mấy đứa con nuôi, mà mấy đứa con nuôi kia, lại chưa từng có một đứa nào có thể đụng chạm đến Thiên Thánh huyền chu! Hiện giờ có một Hạ Nguyên Bá… Tương lai địa vị đứng đầu Thánh vực, kia nào còn có phần của mấy đứa con nuôi kia! Thánh đế ngay cả Thiên Thánh huyền chu đều bằng lòng ban cho hắn… Làm sao có thể không đặt an toàn của hắn lên vị trí hàng đầu! Các ngươi cảm thấy… Bây giờ là lúc để chúng ta trở mặt với Hoàng cực thánh vực sao!!

Tất cả hộ pháp nhất thời cúi đầu toàn bộ, không dám lên tiếng trả lời.

- Lập tức bẩm báo kỹ càng chuyện này cho phụ thân ta. Hạ Nguyên Bá kia… Phải chết! Nhưng thân phận của hắn, đã không phải là một đệ tử thánh vực bình thường. Để cho hắn chết như thế nào… Chỉ có thể giao cho phụ thân ta đến định đoạt! Dạ Tinh Hàn trầm giọng nói.

- Vâng! Vậy thuộc hạ đi bẩm báo kiếm chủ đại nhân.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment