.
._325__2" class="block_" lang="en">Trang 325# 2
Chương 650: Tuyết Nhi thức tỉnh
Thần Hoàng đại điện, Phượng Hoàng Không cầm trong tay một tấm bản đồ rộng rãi, trên bản đồ vẽ lại chính là bản đồ của Thương Phong quốc. Nhưng trên đó, lại đánh dấu hết mảnh này đến mảnh khác hoa văn hỏa diễm… Nơi hoa văn hỏa diễm đánh dấu, đó là khu vực Thần Hoàng hắn đã chiếm lĩnh.
Ánh mắt của hắn, luôn luôn rơi vào phía tận cùng bên phải địa đồ –– chỗ “Lưu Vân thành”, thật lâu chưa động, không biết đang suy tư cái gì.
Chiêm chiếp ––––––
Một tiếng hót lảnh lót tới cực điểm đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, khiến Phượng Hoành Không chấn động toàn thân… Đây không phải là tiếng hót thông thường, mà rõ ràng là tiếng phượng hoàng hót! Âm thanh phượng hót oai nghiêm, cao quý này, chính là khiến máu phượng hoàng ở trên người hắn sôi trào trong nháy mắt, tâm hồn, thậm chí sinh ra dục vọng cúng bái mãnh liệt.
Cùng lúc đó, hắn mơ hồ nhìn thấy bên ngoài trời xuất hiện màu vàng kim trong khoảnh khắc.
- Tiếng kêu của Phượng thần?
Phượng Hoành Không bỗng chốc ném bản đồ trong tay đi, trong miệng thất thanh kêu lên. Phượng thần đã chết, hắn biết rành mạch… Nhưng tiếng phượng hót như vậy, lại rõ ràng đến từ Phượng thần, cho dù là kẻ nào, cho dù là sinh linh gì, cho dù là người mạnh nhất của Phượng Hoàng thần tông, đều khó có khả năng bắt chước.
Phượng Hoành Không bước nhanh về phía trước, hắn vừa định lao ra đại điện, đã nhìn thấy Phượng Hi Minh đang chạy vội đến, vừa thấy Phượng Hoành Không, Phượng Hi Minh cấp tốc hạ xuống, không kịp hành lễ, vẻ mặt kích động nói:
- Phụ hoàng, là Tuyết Nhi… Tuyết Nhi muội ấy tỉnh!!
- Cái gì?
Cả người Phượng Hoành Không ngẩn ngơ, sau đó lộ ra kích động và mừng rỡ như điên tới cực điểm, cuối cùng không kịp nhiều lời nửa chữ, toàn thân hóa thành một luồng lửa, bay thẳng về phía Phượng hoàng thần điện mà đi.
Phượng Hi Minh cũng vội vàng theo sát phía sau.
Ba năm trước, Phượng Tuyết Nhi thoát khỏi Thái cổ huyền chu, sau khi nói ra chân tướng và hành vi tội ác của Dạ Tinh Hàn ở trước mặt mọi người, liền đầy nước mắt hôn mê… Sau đó, vẫn chưa tỉnh lại.
Cho đến hôm nay, đã hôn mê ròng rã ba năm.
Mà nàng hôn mê giống như không phải hôn mê bình thường, sau khi nàng hôn mê, trên người lại vẫn bốc cháy lên Phượng hoàng hỏa diễm màu đỏ sậm, sau đó cả người liền ở trong ánh lửa, được chuyển đến trong Phượng Hoàng thần điện là chỗ ở của Phượng thần khi còn sống. Mà thời gian này, cũng vừa lúc là tàn hồn Phượng thần cuối cùng triệt để biến mất sau khi uy hiếp đám người Dạ Tinh Hàn, Cổ Thương, Cơ Thiên Nhu.
Sau đó, Phượng Tuyết Nhi liền luôn luôn ở trong hôn mê, trên người, cũng thủy chung thiêu đốt lên Phượng hoàng hỏa diễm, chưa bao giờ tắt dù chỉ nửa khắc. Hơn nữa luồng Phượng hoàng hỏa diễm này nóng cháy tới cực điểm, bên trong Phượng Hoàng thần tông không có một ai có thể đụng chạm. Ngay cả lấy tu vi của Phượng Hoành Không, đều không thể tới gần trong vòng năm trượng.
Trong ba năm này, mỗi ngày Phượng Hoành Không đều đích thân đi tới Phượng hoàng thần điện xem Phượng Tuyết Nhi có tỉnh lại hay không, chưa bao giờ gián đoạn. Ngay tại một canh giờ trước, hắn còn vừa mới đi qua một chuyến… Lúc này nghe nói nàng đã tỉnh lại, Thần Hoàng đế vương này kích động đến gần như toàn thân phát run.
Đối với hắn mà nói, Phượng Tuyết Nhi còn quan trọng hơn mạng của mình, hơn toàn bộ Phượng Hoàng thần tông. Nàng hôn mê bất tỉnh ba năm, mỗi ngày hắn đều ở trong nôn nóng mãnh liệt.
Như một luồng cuồng phong nhảy vào Phượng thần điện, Phượng Hoành Không liếc mắt liền nhìn thấy được Phượng Tuyết Nhi đang đứng ở đó. Phượng Hoành Không dừng bước, sau đó hơi lảo đảo vọt tới, giọng run rẩy nói:
- Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Con đã tỉnh… Con cuối cùng đã tỉnh.
- Tuyết Nhi…
Phượng Hi Minh cũng theo sát tiến vào, nhìn Phượng Tuyết Nhi thức tỉnh, trong mắt càng đầy rẫy kích động vô tận… Còn có nóng cháy.
Phượng Tuyết Nhi ngước mắt, nhìn về phía phụ hoàng và hoàng huynh của mình. Nhưng mà, so với việc bọn họ mừng rỡ như điên và kích động, trên mặt của nàng, lại không hề có bất kỳ vui sướng gì, nàng nhẹ nhàng, thậm chí hơi mất hồn mất vía khẽ kêu một tiếng:
- Phụ hoàng, thái tử ca ca…
Bước chân của Phượng Hoành Không chậm lại, vốn mừng rỡ như điên bỗng chốc bình ổn lại hơn phân nửa, trong lòng đột nhiên thắt chặt một chút. Hôn mê ba năm, trong tầm mắt vẻ ngoài của nữ nhi không có bất kỳ biến hóa gì, dung nhan của nàng, vẫn như cũ còn hoàn mỹ hơn tiên nữ, đôi mắt của nàng, vẫn như cũ còn tinh thuần hơn tinh linh… Nhưng từ trong đôi mắt này, hắn nhìn qua, chính là sắc thái u ám vô cùng xa lạ.
Tuyết Nhi của hắn, trước kia mỗi lần nhìn thấy hắn, trên mặt luôn treo nụ cười thuần mỹ nhất, vui vẻ gọi “Phụ hoàng”. Cho dù hắn phẫn nộ cỡ nào, nôn nóng cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy miệng cười của nàng, tất cả cảm xúc tiêu cực đều sẽ tan thành mây khói, chỉ có ấm áp và thỏa mãn vô hạn… Cả đời này hắn đắc ý nhất không phải là ngôi vị hoàng đế Thần Hoàng, không phải là tôn sư của Phượng Hoàng tông chủ, mà là có một nữ nhi hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhưng mà, sau khi nàng tỉnh lại, lộ ra lại không còn là miệng cười, mà là bi thương… Bi thương vô cùng xa lạ, chưa bao giờ có.
U ám với bi thương này, khiến Phượng Hoành Không đau triệt nội tâm trong nháy mắt, hắn tình nguyện bản thân bị vạn tiễn xuyên tim, cũng tuyệt đối không nguyện nhìn thấy cảm xúc bi thương xuất hiện trên người Phượng Tuyết Nhi, giờ phút này, Phượng Hoàng tông chủ, Thần Hoàng hoàng đế được người đời ngưỡng vọng triệt để rối loạn tâm thần, trong giọng nói, đều mang theo đau lòng và khủng hoảng thật sâu:
- Tuyết Nhi, con… Con làm sao vậy? Có phải vừa mới tỉnh lại, trên người có chỗ nào không thoải mái không? Mau nói cho phụ hoàng.
Khí tức biến hóa phóng thích ra trên người Phượng Tuyết Nhi… Đó là một biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ trên thân thể nàng, hắn thế mà lại cảm thấy khí tức mênh mang gần với Phượng thần đã qua đời… Cho dù là tổ phụ của hắn, trước mắt là người mạnh nhất của Phượng Hoàng thần tông, hắn cũng chưa bao giờ cảm giác được khí tức thần bí như thế. Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ khiếp sợ không thôi, vội vàng hỏi tới cùng, nhưng giờ phút này, hắn thế mà lại hoàn toàn không kịp bận tâm.
Ánh mắt Phượng Tuyết Nhi chớp chớp, trong mắt khẽ run, giống như chớp động lên ánh nước mông lung. Nàng khẽ mấp máy môi, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, như mộng như gió:
- Vân ca ca… Ta cuối cùng… Không thấy được… Vân ca ca…
Trong mắt lã chã chực khóc và giọng nói, đủ để cho người tâm địa ác độc nhất trên đời vỡ nát tim. Ngực Phượng Hoành Không đau đớn đến hít thở không thông. Hắn biết “Vân ca ca” trong miệng Phượng Tuyết Nhi là ai, ba năm trước, nàng vì kẻ đó mà khóc, vì kẻ đó mà hôn mê… Hôn mê ròng rã ba năm mới tỉnh lại, nàng vẫn như cũ vì kẻ đó mà bi thương…
Cũng hoặc là, sau khi nàng tỉnh lại, trí nhớ nối tiếp, vẫn là trước lúc hôn mê ba năm trước…
- Haizzz.
Phượng Hi Minh tiến lên trước, thở dài thật dài, sau đó cố hết khả năng mềm nhẹ an ủi:
- Tuyết Nhi, ta biết muội thiên tính quá mức thiện lương. Nhưng mà… Muội thật sự không cần thiết khổ sở, muội là công chúa của Phượng Hoàng thần tông chúng ta, mà Vân Triệt, chỉ là một cái mạng hèn hạ, hắn dùng mạng của mình đổi lấy mạng của muội, đối với hắn mà nói…
- Không cho ngươi nói Vân ca ca như vậy!!!
Phượng Hi Minh còn chưa nói xong, liền bị giọng nói giận dữ mắng mỏ đột nhiên bùng nổ của Phượng Tuyết Nhi cắt đứt. Phượng Hi Minh dại ra ở đó, cùng Phượng Hoành Không đồng thời không thể tin được nhìn Phượng Tuyết nhi… Bọn họ biết rõ Phượng Tuyết nhi, nói chuyện hoặc như mưa trên núi vắng, hoặc như gió nhẹ thổi liễu, đừng nói phẫn nộ trách cứ, ngay cả hơi lớn tiếng nói chuyện một chút đều chưa bao giờ có. Nhưng mà, giọng nói mới vừa rồi đến từ Phượng Tuyết Nhi, đúng là bén nhọn, phẫn nộ… Thậm chí cuồng loạn! Giống như bị chạm đến nghịch lân không thể đụng chạm vào nhất… Trên tuyết nhan của nàng, hiện ra rõ ràng là phẫn nộ… Trên thân thể nàng, một luồng Phượng Hoàng hỏa diễm đỏ sậm cũng trong nháy mắt đó bốc lên, lại không phải là thiêu đốt ôn hòa, ngược lại lay động đung đưa giống như trong gió dữ dội tàn sát bừa bãi.
- Cút! Cút đi!!
Phượng Hoành Không hung hăng tát một cái lên trên mặt Phượng Hi Minh… Một chưởng này, Phượng Hoành Không dưới tâm thần đại loạn, gần như dùng hết mười thành lực, tát Phượng Hi Minh giống như con quay bay ra ngoài rất xa. Phượng Hoành Không tiến lên trước một bước, chìa hai tay, hơi thất thố an ủi:
- Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Con đừng tức giận, đừng khổ sở… Vân ca ca của con cứu mạng con, hắn là ân nhân của con, cũng là ân nhân của phụ hoàng, càng là ân nhân của toàn bộ Phượng Hoàng thần tông chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ không quên ân tình của hắn… Hoặc là, về sau hàng năm phụ hoàng đều cùng với con đi tế điện hắn, có được không?
Phượng Hoành Không vừa nói, vừa định tới gần Phượng Tuyết Nhi, nhưng vừa tới gần đến khoảng cách năm bước, một luồng cảm giác nóng rực mà hắn không cách nào thừa nhận liền ngay mặt mà đến, khiến trong lòng hắn thất kinh, huyết mạch Phượng Hoàng trong thân thể cũng xuất hiện kịch liệt co rúm lại rõ ràng. Hắn nhìn Phượng hoàng hỏa diễm trên người Phượng Tuyết Nhi, cảm nhận được khí tức của nàng, trong lòng vô cùng chấn động… Lực lượng này… Chẳng lẽ, hôn mê ba năm này, lực lượng Phượng thần truyền thừa cho Tuyết Nhi, lại tiến thêm một bước thức tỉnh rồi sao!
Hơn nữa, là thức tỉnh trình độ cực lớn!
Phượng Hi Minh bị đánh bay, lời Phượng Hoành Không nói, cuối cùng khiến Phượng Tuyết Nhi không khống chế được cảm xúc thoáng ổn định lại một chút, ngọn lửa trên người nàng cũng lắng lại một chút. Nàng nhìn về phía trước, mặc dù hai tròng mắt nhìn về phía Phượng Hoành Không, nhưng tầm mắt lại không hề có tiêu cự, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non:
- Phụ hoàng, con… Con ngủ đã bao lâu…
- Ba năm, đã ba năm.
Phượng Hoành Không nói khẽ, ngừng lại một chút, lại vội vàng nói tiếp:
- Tuyết Nhi, nếu như con còn muốn ngủ mà nói, liền ngủ tiếp là được, không sao.
- Ba năm…
Nàng thất thần một trận ở đó lầm bầm…
“Ta sợ hãi rất nhiều chuyện… Mà bây giờ… Ở trước mắt ta, ta sợ hãi nhất, chính là nhìn thấy ngươi thật sự ở trong này mất đi sinh mệnh.”
“Ở trước mặt ngươi, linh hồn lây dính vô số dơ bẩn và tội ác của ta gần như vô cùng xấu hổ… Sự xuất hiện của ngươi, giống như khảm vào trong linh hồn ta một viên minh châu, trân quý đến gần như khiến cho ta không có dũng khí đi đụng chạm.”
“Cho nên, cho dù như thế nào, ta đều sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết… Ít nhất hiện giờ, ta cho dù chết, cũng sẽ không thể.”
“Chuyện ta đáp ứng Tuyết Nhi, cũng nhất định sẽ làm được… Ba năm sau, Băng cực tuyết vực của Thương Phong quốc, ta sẽ cùng Tuyết Nhi đi xem tuyết bay khôn cùng. Ba năm sau, Tuyết Nhi ở đó chờ ta, có được không?”
“Tuyết Nhi… Chờ ta…”
“…”
Tích…
Tích…
Trên má còn trắng bóng hơn tuyết trắng, mỗi giọt nước mắt không tiếng động chảy xuôi, rơi xuống, càng ngày càng nhiều, không cách nào dừng lại, một luồng khí tức bi thương tới cực điểm lan tràn, khiến không gian vốn vô cùng nóng rực bị thê lương nồng đậm tràn ngập.
- Tuyết Nhi…
Phượng Hoành Không chìa tay, lại không biết nên động như thế nào, nói lời như thế nào… Hoàng đế của Thần Hoàng quốc này, ở một khắc này triệt để chân tay luống cuống. Hắn không cách nào tưởng tượng, càng không cách nào lý giải, vì sao nữ nhi của mình sẽ bởi vì Vân Triệt mà bi thương đến mức độ này… Cho dù là Vân Triệt cứu mạng nàng, cũng không đến mức như thế.
- Phụ hoàng…
Nàng nói nhỏ như mê sảng:
- Con… Muốn đi Thương Phong quốc… Băng cực tuyết vực… Có thể chứ?
Thương Phong… Băng cực tuyết vực?
Phượng Hoành Không sửng sốt, sau đó không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng gật đầu:
- Được! Được! Chỉ cần Tuyết Nhi muốn, muốn đi nơi nào cũng được. Con muốn đi đâu, phụ hoàng đều tự mình đi cùng con… Giờ phụ hoàng đi cho người bố trí huyền chu và hành trình, nhiều nhất mười lăm ngày… A không, mười ngày, chúng ta sẽ xuất phát, có được không?
- Ừm… Tạ phụ hoàng. Phụ hoàng, Tuyết Nhi còn có một thỉnh cầu…
Nước mắt của Phượng Tuyết Nhi vẫn như cũ rơi xuống. Nàng lớn lên dưới bảo hộ cực hạn của Phượng Hoàng thần tông, cưng chiều cực đoan của Phượng Hoành Không, kèm theo nàng, vĩnh viễn đều là miệng cười… Nàng không biết, bản thân mình sẽ có một ngày chảy nhiều nước mắt như vậy.
- Con nói… Chỉ cần là yêu cầu của Tuyết Nhi, cho dù điều gì, phụ hoàng đều đáp ứng.
Phượng Hoành Không nói, nhìn vết lệ trên mặt nữ nhi, hắn đau lòng đến không thể hô hấp.
- Tuyết Nhi thỉnh cầu phụ hoàng… Về sau có thể đối xử tử tế với Thương Phong quốc… Bởi vì nơi đó… Là quê nhà của Vân ca ca… Coi như là… Một chút báo đáp… Của Tuyết Nhi đối với Vân ca ca… Có thể chứ…
Toàn thân Phượng Hoành Không chợt cứng đờ, nhưng sau đó, hắn lại lập tức gật đầu:
- Được! Sau này phụ hoàng sẽ đối xử tử tế với Thương Phong quốc, về sau không bao giờ thu cung phụng của Thương Phong quốc nữa… Cũng, cũng tuyệt đối không cho phép năm nước khác khi dễ Thương Phong. Vân ca ca của con ở trên thiên đường nghe được lời này của con, cũng nhất định sẽ vui vẻ.
- Cám ơn phụ hoàng… Hiện giờ trong lòng Tuyết Nhi rất loạn, khiến phụ hoàng lo lắng… Tuyết Nhi muốn đi Tê Phượng cốc ở một thời gian ngắn…
- Được! Vậy phụ hoàng đi cùng con.
- Tự Tuyết Nhi đi là được rồi…
… … … … …
Nơi này ba mặt là núi, phía nam, là ngàn trượng Phượng Tuyệt nhai. So với trong khu vực hoàng thành Thần Hoàng khô nóng héo vàng, Tê Phượng cốc lại giống như tụ tập toàn bộ tất cả linh khí của Phượng Hoàng sơn mạch, đập vào mắt đều là một mảnh xanh thẳm tinh thuần, ngay cả mỗi cơn gió đều đặc biệt nhu hòa tươi mát, giống như tiên cảnh.
Bên hồ nhỏ trong suốt, giống như còn quanh quẩn âm thanh cười vui lúc nàng cùng Vân Triệt câu cá khi trước. Phượng Tuyết Nhi dựa vào Tuyết hoàng thú, lông vũ mềm mại bị nước mắt tinh thuần trân quý nhất trên đời làm ướt nhẹp từng chút một…
- Vân ca ca.. Tại sao lại để cho ta gặp được ngươi… Nếu như không gặp được ngươi… Tuyết Nhi sẽ không khổ sở như vậy… Vân ca ca cũng sẽ không chết…
- Tại sao lại để cho ta gặp được ngươi… Vân ca ca…
––––––––––––
- Tông chủ đại nhân, có gì phân phó? Nghe nói Tuyết công chúa…
- Lập tức truyền lệnh xuống!!
Sắc mặt của Phượng Hoành Không vô cùng cứng ngắc khó coi:
- Chuyện chúng ta xuất binh đánh Thương Phong, trong tông cho dù là kẻ nào đều không được bàn luận…
Tròng mắt Phượng Hoành Không khựng lại:
- Không! Truyền khắp cả Thần Hoàng thành, mọi người, không được công khai bàn luận chuyện xuất binh đánh Thương Phong!! Nhất là trong khu vực tông môn, nếu ai dám nhắc đến… Lão tử để cho kẻ đó chết không có chỗ chôn!!
Trưởng lão Phượng Hoàng ở trước mặt nghe lệnh của hắn tâm thần run lên… Sát khí phát tán trên người Phượng Hoành Không khiến cho hắn kinh hãi, mà Phượng Hoành Không đường đường là Phượng Hoàng đại đế, vừa rồi ngay cả hai chữ “Lão tử” đều bật ra, có thể nghĩ việc này nghiêm trọng dữ dội. Hắn không dám hỏi nhiều, liền vội vàng gật đầu:
- Dạ.
- Còn có, chuẩn bị Phượng Thần chu, trong vòng mười ngày trẫm sẽ tự mình đi cực bắc Thương Phong một chuyến… Còn không mau đi!
- Dạ dạ.
Sát khí quá mức kinh người khiến trưởng lão Phượng Hoàng không dám dừng lại thêm một giây, rút lui hai bước, sau đó cấp tốc rời đi.
- Rầm!!
Phượng Hoành Không hung hăng nện một quyền lên trên vách tường, cả quả đấm hãm sâu vào trong đó. Nghĩ đến vệt nước mắt ràn rụa của Phượng Tuyết Nhi, hắn dùng sức lắc đầu, trong lòng phiền chán giống như hỏa diễm chạy loạn.
“Phượng thần nói quá, Phượng thần lực của Tuyết Nhi muốn hoàn toàn thức tỉnh, ít nhất phải ba trăm năm… Thời gian ba trăm năm quá dài, nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện Phượng thần đã qua đời, đến lúc đó, nếu không có đủ vốn liếng để chống lại, Phượng Hoàng thần tông ta liền tràn đầy nguy cơ… Trẫm làm… Không sai!
“Tuyết Nhi… Tha thứ cho phụ hoàng, phụ hoàng cũng là vì toàn bộ Thần Hoàng đế quốc!” Sắc mặt Phượng Hoành Không thống khổ lầm bầm lầu bầu.
Hết quyển sáu.
Quyển bảy: Kiếp Thiên rung thế