.
._326__1" class="block_" lang="en">Trang 326# 1
Chương 651: Bối thủy tử chiến
Thương Phong hoàng thành cát vàng đầy trời, đất bằng rung chuyển, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng.
Ác chiến một ngày một đêm, bốn đường phòng tuyến của Thương Phong hoàng thành bị công phá liên tục, một đường phòng tuyến cuối cùng, đã bị Thần Hoàng đại quân áp chế đến trước cửa thành.
Toàn bộ Thần Hoàng quân một thân giáp đỏ, giáp trụ của bọn họ đỏ sậm, bọn họ còn mang theo vũ khí khí tức nóng rực, đều đã trải qua Phượng hoàng viêm của Phượng Hoàng thần tông rèn luyện, chẳng những nhẹ nhàng, hơn nữa phòng hộ và năng lực công kích càng vô cùng cường đại, cũng không phải áo giáp và vũ khí nặng nề màu bạc của Thương Phong quân có thể so sánh. Mà chiến lực bình quân của Thần Hoàng quân, càng thêm còn hơn Thương Phong quân xa xa, tổng hợp lại, một Thần Hoàng binh đủ để chống lại mười Thương Phong binh… Không hề khoa trương chút nào!
Đất bằng đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, còn thâm thúy hơn áo giáp màu đỏ đậm của Thần Hoàng quân, thi thể không đếm được gần như lan khắp đến mỗi một góc đất đai trước hoàng thành, mỗi một góc, vẫn còn chém giết, chưa hề dừng lại. Bảy mươi vạn Thần Hoàng quân trùng trùng điệp điệp, liếc mắt một cái không nhìn thấy ranh giới, cũng giống như sóng biển màu máu tới từ địa ngục, sắp nuốt hết vĩnh viễn Thương Phong quốc.
Thương Phong hoàng thành dồn hết tất cả xây nên phòng tuyến trăm vạn đại quân, đến lúc này, đã chỉ còn không đến mười vạn quân, bọn họ vẫn như cũ đang tử chiến, rít gào điếc tai mà khàn khàn, cũng mang theo bi ai với tuyệt vọng càng ngày càng nặng.
Trên tường thành, tên không đếm được điên cuồng bắn xuống, hợp thành bão táp kéo dài không thôi, khó khăn tạo thành một chút áp chế đối với Thần Hoàng quân đã gần kề cửa thành. Trung tâm tường thành, tổng thống lĩnh Thương Phong quân Phong Vân Liệt thốt ra nhiều tiếng rít gào, hắn sớm kêu đến khô cổ họng, nhưng mỗi một tiếng gầm to vẫn như trước khí động núi sông.
Phía bên tay trái của hắn cách đó không xa, Thương Nguyệt yên tĩnh đứng ở đó, hôm nay nàng không đội mũ phượng, một mái tóc dài đen nhánh theo sóng gió của chiến trường mà bay múa, nàng yên lặng nhìn chiến trường thảm thiết, trên mặt không có giá lạnh thương tổn, không có bi ai, chỉ có vẻ bình tĩnh như một mảnh nước lặng… Bởi vì ngày này, cuối cùng sẽ đến, vĩnh viễn không có khả năng tránh khỏi.
Bên người nàng, chia ra đứng Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương, nhìn máu tươi của liệt sĩ đã dính lên cửa thành và Thương Phong quân càng ngày càng ít, bọn họ đều đã sớm không cách nào bình tĩnh, ánh mắt, không ngừng nhìn về phía Thương Nguyệt, lần lượt muốn nói lại thôi.
Tên như gió lốc từ trên tường thành bắn xuống bỗng nhiên bắt đầu hòa hoãn xuống trên phạm vi lớn, không quá bao lâu, thậm chí trở nên thưa thớt. Uy hiếp lớn nhất bắt đầu giải trừ, Thần Hoàng quân vốn chiếm lấy ưu thế tuyệt đối đột nhiên áp lên, trong nháy mắt, liền đánh sâu vào phòng tuyến cuối cùng của Thương Phong quân lung lay sắp đổ.
- Phong tướng quân, tên của chúng ta, đã hao hết toàn bộ!!
Tin tức tuyệt vọng này không hề khiến cho Phong Vân Liệt thay đổi sắc mặt, mắt hắn đỏ như máu, gầm to một tiếng khàn khàn:
- Mở cửa thành ra!!
Trong tiếng rít gào của Phong Vân Liệt, đại môn của Thương Phong hoàng thành trong tiếng vang ầm ầm chậm rãi mở ra. Phong Vân Liệt xoay người lại, mặt quay về phía Thương Nguyệt nữ hoàng:
- Nữ hoàng bệ hạ, để Đông Phương phủ chủ hộ tống…
- Đừng nói nữa.
Giọng Thương Nguyệt vô cùng bình tĩnh mà kiên quyết:
- Trẫm, thề cùng tồn vong với Thương Phong hoàng thành!
Trong tiếng vang “Rầm” nặng nề, Phong Vân Liệt hung hăng quỳ xuống, liên tục dập đầu với Thương Nguyệt:
- Có thể làm thần tử của bệ hạ, là may mắn suốt đời của mạt tướng Phong Vân Liệt! Kiếp sau, mạt tướng lại cống hiến vì nữ hoàng bệ hạ!
- Keng!
Trường đao rút lên, Phong Vân Liệt từ trên tường thành nhảy xuống, tiếng hô rung trời:
- Những nam nhân của Thương Phong, theo ta… Cùng nhau giết hết bọn Thần Hoàng chó hoang này!!
Cửa thành mở rộng ra, nhóm cung nỏ toàn bộ vứt cung sắt trên tay đi, rút kiếm sắc lên, nắm lấy trường thương, khàn giọng gào thét lao ra khỏi cửa thành, nghênh đón về phía Thần Hoàng quân đã gần trong gang tấc.
Đến giờ phút này, mọi người, đều gần như đã thấy được khoảnh khắc Thương Phong hoàng thành triệt để rơi vào tay giặc. Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời chua xót khẽ gật đầu. Đông Phương Hưu im lặng tiến lên trước một bước, nhưng tay hắn còn chưa kịp nâng lên, liền nghe được Thương Nguyệt lạnh lùng nói:
- Đông Phương phủ chủ, nếu ngươi dám cưỡng ép đánh choáng váng trẫm mang đi, sau khi tỉnh lại trẫm nhất định sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát!
Cả người Đông Phương Hưu cương cứng ở đó, tay vô lực buông xuống, trong miệng thở dài thật dài.
Thần Hoàng quân vẫn như cũ không ngừng vọt tới, giống như vô cùng vô tận. Mà Thương Phong hoàng thành, đã tiến vào giãy giụa cuối cùng, tay cung nỏ trong thét lên xông ra ngoài thành, là lực lượng cuối cùng của Thương Phong quân.
- Đóng cửa thành lại… Theo ta giết!!
Tiếng rít gào của Phong Vân Liệt vang lên trên không chiến trường, sau lưng bọn họ cửa thành đã trong tiếng nổ vang nặng nề chậm rãi khép kín. Bọn họ đóng lại đường phòng tuyến cuối cùng của Thương Phong hoàng thành, cũng đóng lại đường lui duy nhất.
Thương Nguyệt đứng trên tường thành, nghe các chiến sĩ rít gào, nhìn chiến trường máu chảy thành sông, trong mắt cuối cùng không còn bình tĩnh nữa, mà phủ kín một tầng hơi nước thật dày, nàng nâng hai tay lên, dùng hết toàn bộ huyền lực bản thân hét lên:
- Các chiến sĩ của Thương Phong quốc, chiến đấu đến lúc này, các ngươi đã là anh hùng tài ba nhất của Thương Phong quốc! Cho dù quê hương của chúng ta bị tặc nhân cướp bóc chiếm đoạt, mảnh đất này, cũng vĩnh viễn nhớ kỹ máu tươi của các ngươi và anh linh! Trẫm, còn có tất cả nữ nhân Thương Phong, cũng sẽ vĩnh viễn nhớ được tư thế oai hùng bất khuất của các ngươi!
- Trẫm, liền ở sau lưng các ngươi! Trẫm sẽ cùng các ngươi, cùng vinh quang sau cùng của Thương Phong quốc chúng ta… Cùng sống cùng chết!!
Giọng Thương Nguyệt, từng chữ quanh quẩn bên tai Thương Phong chiến sĩ, máu tươi của bọn họ đang thiêu đốt, gương mặt trở nên dữ tợn như ác quỷ, ánh mắt, đỏ đậm giống như sói cô độc đẫm máu, khí tức trên người, biến thành đến vô cùng điên cuồng…
- A!!
Âm thanh gầm to giống như rung trời vang lên dưới bầu trời bao la bị máu tươi làm đỏ lên. Không có đường lui, tử vong đang ở trước mắt, bọn họ ngược lại không có sợ hãi, mang theo tất cả lực lượng, chiến ý, phẫn nộ, oán hận, đánh về phía Thần Hoàng đại quân vốn tượng trưng cho “Sợ hãi” trong mắt bọn họ.
Gió mang theo mùi máu tươi nồng đậm đột nhiên trở nên cuống cuồng, tiếng thét trên chiến trường càng trong giây lát phóng đại lên mấy lần. Các chiến sĩ Thương Phong bối thủy hoàng tuyền (sau lưng là suối vàng âm phủ - nghĩa bóng chỉ đi vào đường cùng) đã không biết cái gì là đau đớn, e ngại và tử vong, đối mặt với công kích của Thần Hoàng quân, tất cả bọn họ hoàn toàn bỏ qua toàn bộ phòng ngự và tránh né, mặc kệ vũ khí của bọn chúng đâm chọc vào thân thể chính mình, sau đó trong tiếng gầm thét hung hăng đâm thương đao của mình vào chỗ yếu hại của địch nhân.
Bọn họ có người bị áo giáp của Thần Hoàng quân đâm gãy xương cốt, lại dùng xương tay gãy gắt gao khóa cổ họng của đối phương, có người vũ khí bị đối phương một đập mà gãy, lại liều mạng lồng ngực bị xỏ xuyên, hổ khẩu (khoảng giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) bị đánh rách tả tơi, đâm mũi kiếm bị gãy vào trong khe hở áo giáp của địch nhân, có người bị kỵ binh hạng nặng hung hăng đánh bay, lại gầm giận không để cho mình ngất, như hổ đói bay nhào lên trước, kéo địch nhân từ trên chiến kỵ xuống, để đồng bọn đâm vũ khí vào cổ họng đối phương…
Mùi máu tươi trong không khí trở nên càng thêm nồng liệt,vốn chiến cuộc nghiêng về một phía, vả lại đã chuẩn bị kết thúc, bỗng nhiên giữa lúc đó đã xảy ra biến hóa thảm thiết. Mỗi một Thần Hoàng quân có thực lực, trang bị, cơ bản gấp mười lần một Thương Phong quân, nhưng mà, ở trong phản kháng cuối cùng của Thương Phong quân, chính là từng Thương Phong quân, trước khi chết, đều có thể ít nhất hợp lại giết chết một Thần Hoàng quân!
Trong gió máu gào thét, Thương Phong quân cuối cùng lại lần nữa chết thảm năm vạn quân, mà Thần Hoàng quân… Nhưng lại tổn thất trên năm vạn quân!! Mà năm vạn Thương Phong quân còn thừa lại, trên mặt bọn họ không lộ ra tuyệt vọng sâu sắc, ngược lại là vẻ dữ tợn giống như ác ma… Ánh mắt của bọn họ, thét lên, thậm chí là khí tức, đều giống như ác quỷ báo thù đến từ vực sâu.
Bọn họ không vì thắng, chỉ vì lấy mạng đổi mạng!
Mà Thần Hoàng quân rõ ràng chiếm cứ lấy ưu thế tuyệt đối, ngược lại bắt đầu xuất hiện run rẩy cấp độ khác biệt. Bởi vì, bọn họ ở biên giới thắng lợi cuối cùng nhất, đối mặt không phải là địch nhân tuyệt vọng hỏng mất… Mà là chiến hồn không sợ sinh tử!
- Shhh…
Trên không trong Thần Hoàng quân, phó thống lĩnh Thần Hoàng quân Đoàn Thanh Hàng sắc mặt xanh mét, trong miệng nhịn không được hít một hơi khí lạnh, từ trên người của vài Thương Phong quân này, hắn không chỉ thấy được ý chí chiến đấu cháy bùng đến cực hạn, thậm chí cả ngọn lửa tính mạng của bọn họ đều đang thiêu đốt… Lực lượng của mỗi một người bọn họ rõ ràng vô cùng nhỏ bé, nhưng lúc này lại khiến cho hắn Vương tọa cấp sáu đều cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo thấu xương:
- Thương Nguyệt nữ hoàng kia… Nàng ta chỉ nói mấy câu ngắn ngủi như vậy, thế mà lại khiến lũ Thương Phong binh này giống như điên rồi!
- Phù!
Tổng thống lĩnh Thần Hoàng quân Tề Trấn Thương cũng thở dài ra một hơi, nói:
- Mặc dù nàng ta kế vị không đến ba năm, hơn nữa chỉ là nữ oa tử vừa mới hai mươi tuổi, hiện giờ đã trở thành trụ cột tinh thần của Thương Phong quốc! Nếu không phải vì nàng ta, chúng ta sao có thể cho đến tận hôm nay còn không triệt để bắt được Thương Phong quốc.
- Những năm này, nàng ta lấy binh lực suy nhược của Thương Phong quốc, lợi dụng đủ loại địa lợi và kỳ trận, kiềm chế quân ta đây mấy lần chật vật không chịu nổi, chúng ta hơn mười lần kêu gọi nàng ta chỉ cần quy hàng, chẳng những tính mạng không lo, sau này vẫn còn là người đứng đầu lãnh thổ Thương Phong quốc, nàng ta toàn bộ cự tuyệt! Hiện giờ nguy cấp, nàng ta có vô số cơ hội bình yên thoát đi, lại tự mình đứng ở phía sau binh sĩ đốc chiến, thề cùng tồn vong với binh và nước… Có quân chủ như vậy, lại còn là một nữ tử vừa mới hai mươi tuổi, bọn họ thân là nam nhi, có lý do gì mà không liều chết quyết chiến!
- Thẳng thắn mà nói, Tề Trấn Thương ta đời này chưa bao giờ thật tình khâm phục một nữ nhân… Nàng ta là người đầu tiên!
Đoàn Thanh Hàng nhíu mày nói:
- Khí thế của quân ta ngược lại ở thế suy nhược, còn có một chút e sợ chiến rõ ràng… Shhh!
- Vậy các ngươi còn không chọn lựa hành động, cứ trơ mắt nhìn như vậy sao!!
Một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau bọn họ, hai người nhanh chóng quay đầu, sau đó đồng thời cung kính cúi đầu:
- Thập cửu trưởng lão, tứ thập tam trưởng lão.
Hai người trung niên mắt mang ánh lửa, râu như hỏa diễm, toàn thân áo bào màu đỏ không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng bọn họ. Phía trên áo bào màu đỏ thêu phượng hoàng màu vàng nhạt, rõ ràng chỉ ra thân phận vô cùng cao quý của bọn họ –– trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông!
Lần này trong ba tổng thống lĩnh của Thần Hoàng quân, chỉ có Phượng Hổ Uy xuất từ Phượng Hoàng thần tông. Nhưng mà, trong mỗi một nhánh đại quân, đều sẽ có ít nhất một người “Đốc quân” đến từ Phượng Hoàng thần tông, ở trong nhánh Thần Hoàng chủ quân này, càng có thêm hai nhân vật cấp bậc trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông làm đốc quân. Bình thường bọn họ không ra tay, mà thân là trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, Bá Hoàng cường đại ngạo thị thiên hạ, bọn họ không thích hợp, cũng không ra tay trong chiến tranh bé nhỏ, chức trách của bọn họ, là giám sát hướng đi và tiến triển của quân đội, cũng tự mình báo cáo cho Phượng Hoàng tông chủ Phượng Hoành Không.
Mà hiện giờ, trong một trận chiến sắp bắt được Thương Phong hoàng thành, bọn họ đã thiếu kiên nhẫn.
- Một Thương Phong quốc nho nhỏ, ròng rã ba năm đều chưa hoàn toàn bắt được, tông chủ đã sớm tức giận mấy lần! Hiện giờ Thương Phong hoàng thành này đang ở trước mắt, lại cường công suốt cả một ngày một đêm đều không thể công phá! Mới một canh giờ ngắn ngủi vừa rồi, lại còn tổn hại mấy vạn tinh binh! Quả thật buồn cười.
Thập cửu trưởng lão Phượng Phi Hằng tức giận nói:
- Vậy muốn ta phải ăn nói với tông chủ như thế nào!
Tề Trấn Thương cười khổ một tiếng, nói:
- Hai vị trưởng lão bớt giận. Tàn quân cuối cùng của Thương Phong toàn bộ đặt mình vào chỗ chết, lấy mạng mà chiến, ở trên chiến trường, bối thủy tuyệt binh như vậy là đáng sợ nhất, khí thế như vậy, cũng không dễ phá… Trước mắt, muốn diệt sạch tàn binh còn lại của Thương Phong, quân ta có lẽ còn phải trả giá thương vong mấy vạn.
- Hừ!
Sắc mặt Phượng Phi Hằng đầy tức giận:
- Tiêu Diệt đám tàn quân Thương Phong hèn mọn này, còn muốn mấy vạn Thần Hoàng quân ta đến chôn cất!? Chúng ta vốn tưởng rằng bắt được Thương Phong hoàng thành hèn mọn này, tổng cộng tổn hại mấy vạn đã là cực hạn, chưa bao giờ có tính toán tự ra tay. Xem ra, là sai mười phần! Lại tiếp tục như vậy, cho dù lập tức bắt được Thương Phong hoàng thành… Chúng ta lại có mặt mũi nào trở về gặp tông chủ!
- Phi Ưng!
Phượng Phi Hằng liếc mắt nói.
- Ha ha.
Tứ thập tam trưởng lão Phượng Phi Ưng lập tức hiểu ý, cười nhạt một tiếng, phi thân lên, bay thẳng về phía cửa thành Thương Phong, một luồng khí tức vô cùng thuộc về Bá Hoàng bao phủ xuống, nháy mắt đè tiếng la giết trên chiến trường xuống hơn phân nửa. Hắn từ trên cao nhìn xuống, miệt thị “Con kiến” dày đặc phía dưới, cánh tay bốc lửa, một luồng Phượng Hoàng viêm theo cánh tay vung về phía trước cửa thành.