Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 651 - Chương 652: Lửa Giận Sôi Trào

. ._326__2" class="block_" lang="en">Trang 326# 2

 

 

 

Chương 652: Lửa Giận Sôi Trào



Một luồng uy áp làm cho người ta hít thở không thông từ trên không truyền đến, Đông Phương Hưu theo bản năng ngẩng đầu, liếc nhìn thấy đám hỏa diễm bảy xuống… Hỏa diễm chỉ là một đám thật nhỏ, nhưng mang theo uy áp cực lớn đến khiến toàn thân hắn nháy mắt co rút… Bởi vì đó là Phượng hoàng viêm, còn là Phượng hoàng viêm đến từ Bá Hoàng!

Toàn thân Đông Phương Hưu cứng đờ, lắc mình một cái chắn ở trước Thương Nguyệt, huyền lực toàn thân không hề giữ lại dâng lên, trong miệng gầm to một tiếng:

- Tránh ra… Toàn bộ tránh ra!!

- Rầm!!

Tiếng hét của Đông Phương Hưu bị tiếng chém giết của chiến trường bao trùm, Phượng hoàng hỏa diễm vô tình phủ xuống, mang theo tiếng gầm rú khiến trời đất chấn động, một đống ánh lửa dữ dằn từ phía trước cửa thành Thương Phong phóng lên cao, giống như một ngọn núi lửa ngủ say đột nhiên phun trào.

Hơn hai ngàn chiến sĩ Thương Phong bị chìm ngập trong ánh lửa, bị Phượng hoàng hỏa diễm vô tình đốt diệt, bị lan đến, đánh bay người trọng thương càng vô số. Phong Vân Liệt bị dư âm bùng nổ hung hăng đánh sâu vào trên tường thành, toàn thân nhuốm máu, thật lâu không cách nào đứng lên. Phía sau của hắn, cửa thành và tường thành vốn trải rộng tàn phá dưới Phượng hoàng hỏa diễm càng biến thành rách nát không chịu nổi, lung lay sắp đổ.

Tuy rằng chỉ là bên cạnh dư âm, nhưng Đông Phương Hưu dốc hết toàn lực, mới hoàn toàn đỡ được, không bị thương tổn đến bản thân và Thương Nguyệt ở phía sau, hắn căm tức nhìn trên không, thân phượng hoàng bào và ấn ký màu vàng thêu ở phía trên kia khiến cho đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại –– Bởi vì kia rõ ràng là dấu hiệu nhận biết của trưởng lão Phượng Hoàng thần tông!!

Mà có tư cách trở thành trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, huyền lực thấp nhất là Bá Huyền cảnh cấp năm!

Nói cách khác, người trung niên áo đỏ trên không trung này… Yếu nhất cũng là Bá Hoàng trung kỳ! Là tồn tại khủng bố mà Thương Phong hoàng thành hắn tuyệt đối không có khả năng địch nổi! Phượng Hoàng hỏa diễm của hắn, đủ để trong khoảng thời gian ngắn, dễ dàng đốt diệt toàn bộ Thương Phong hoàng thành.

Trên trán của Đông Phương Hưu nổi lên gân xanh, nổi giận nói:

- Ngươi đường đường là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, nhưng lại ra tay với những tướng sĩ bình thường này… Ngươi ngay cả liêm sỉ của thân là Bá Hoàng huyền giả đều không cần đến sao!!

- Đông Phương phủ chủ, đừng tức giận.

Thương Nguyệt lạnh lùng nói:

- Phượng Hoàng thần tông đã sớm triệt để biến mất lương tri, nào còn có thể bận tâm đến liêm sỉ gì!

- Ha ha ha.

Phượng Phi Ưng lại một chút cũng không hề tức giận, hắn nhìn phía dưới… Đó là một ánh mắt giống như thẩm phán và phán quyết, còn mang theo thương hại nhàn nhạt:

- Bổn trưởng lão không phải đang vượt qua chiến tranh giữa phàm nhân, mà đang ban cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Mở thành đầu hàng, thúc thủ chịu trói, các ngươi còn có thể…

- Thần Hoàng lão tặc, đừng si tâm vọng tưởng!

Đôi mi thanh tú của Thương Nguyệt như trăng lạnh, từng chữ nghiến răng căm hận:

- Trẫm hận làm vua mất nước… Kể cả cho dù muôn lần chết, cũng vĩnh viễn không làm nô lệ mất nước!!

Khí tức Chân Huyền cảnh, nữ hài hơn hai mươi tuổi đầu… Ánh mắt lại lợi hại lạnh như băng khiến cho hắn có phần không cách nào nhìn thẳng. Phượng Phi Ưng cười lạnh một tiếng, hỏa diễm toàn thân đột nhiên bùng cháy:

- Vậy các ngươi sẽ theo tòa thành hèn mọn này, cùng nhau hóa thành đất khô cằn đi!!

Phừng!!!

Hỏa diễm đỏ đậm trên người Phượng Phi Ưng nháy mắt bùng lên cao hơn mười trượng, nhiệt độ của không gian ngàn trượng chung quanh nhanh chóng lên cao, toàn bộ Thương Phong hoàng thành đều bị một luồng uy áp nóng rực bao phủ, vầng sáng màu đỏ sậm, trong nháy mắt đã che phủ toàn bộ bầu trời.

- Dừng… Dừng tay!!

Tầm mắt, hoàn toàn bị hỏa diễm đỏ sậm tràn ngập, toàn bộ đám người Đông Phương Hưu, Tần Vô Thương hoảng sợ thất sắc… Nếu Phượng hoàng viêm kinh khủng như thế đánh xuống, đủ để đốt diệt toàn bộ phía bắc Thương Phong hoàng thành hầu như không còn, không chỉ có tường thành, cửa thành, còn có vô số chiến sĩ, vô số dân thành trong thành không muốn rời đi, cũng sẽ bị lan đến, táng thân trong đó.

Phượng Phi Ưng đã sớm không còn nhẫn nại sao lại dừng lại, hắn miệt thị đám người và tường thành phía dưới, trong mắt thoáng qua khoái cảm bạo ngược:

- Quốc dân hạ đẳng mưu toan phản kháng Thần Hoàng ta, toàn bộ đi chết đi!!

Trong tiếng cười lớn càn rỡ, Phượng hoàng hỏa diễm che lấp mặt trời không lưu tình chút nào đánh xuống. Giống như một vầng mặt trời nhô lên cao lật úp xuống, ánh sáng đỏ tử vong bao phủ phía bắc của Thương Phong hoàng thành…

- Bảo hộ bệ hạ!!

Phong Vân Liệt giơ cánh tay nhuốm máu, phát ra tiếng gầm to ngậm máu.

Mà Đông Phương Hưu, Tần Vô Thương, còn có tất cả cường giả của Thương Phong huyền phủ đã sớm toàn bộ chắn ở trước người Thương Nguyệt. Huyền lực toàn thân bọn họ đều điên cuồng bắt đầu khởi động, nhưng gương mặt lại thống khổ vặn vẹo… Bởi vì mỗi một người bọn họ đều vô cùng rõ ràng, đây là Phượng hoàng hỏa diễm đến từ một Bá Hoàng trung kỳ, đừng nói bọn họ dốc hết toàn lực, cho dù có được lực lượng cường đại hơn gấp mười lần, cũng vốn không có khả năng đỡ được.

Thương Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nhìn hỏa diễm tử vong càng ngày càng gần, không có kinh hoảng, không có sợ hãi, đôi mắt đẹp dần trở nên mông lung…

Cuối cùng… Phải kết thúc sao…

Phụ hoàng… Nguyệt nhi thật sự không chống đỡ nổi nữa… Ba năm này… Con rất khổ… Rất sợ… Rất mệt…

- Bệ hạ!!

- Bảo hộ bệ hạ… Bảo hộ bệ hạ!

- A!!!

Âm thanh bên tai dần dần trôi đi, trong chậm rãi, nàng nhắm nghiền mắt lại, hai hàng nước mắt trong mắt không tiếng động chảy xuống, khóe miệng, lại lặng lẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ rất đẹp… Phu quân… Ta cuối cùng có thể… Đến làm bạn với chàng…

Hỏa diễm đỏ sậm che trời càng ngày càng gần, chiếu rọi lên từng khuôn mặt đầy rẫy oán hận và tuyệt vọng vô tận, lần lượt từng người thống khổ nhắm hai mắt lại, cùng đợi tử vong và hủy diệt hạ xuống…

Rầm!!!!

Đúng lúc này, một tiếng gầm rú nặng nề nổ vang trên không trung, một luồng hỏa diễm khác không biết từ đâu mà đến bỗng nhiên cháy bùng lên ở trong không trung, luồng hỏa diễm này cũng là màu đỏ sậm, nhưng lại đỏ càng thêm thâm thúy, thiêu đốt càng thêm dữ dằn, trong một khoảnh khắc, luồng hỏa diễm này đã lan tràn ngàn trượng, ầm ầm đánh xuống, nhưng nó lại không đánh về phía Thương Phong hoàng thành, mà bao phủ về phía Phượng Hoàng viêm sắp đánh xuống hoàng thành… Chỉ trong nháy mắt, liền nuốt hết hoàn toàn Phượng hoàng hỏa diễm mà Phượng Phi Ưng phóng thích ra.

Phượng hoàng hỏa diễm bị nuốt hết ngừng hạ xuống, bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Nhưng mà, ngọn lửa phượng hoàng đến từ Bá Hoàng cường đại, có năng lực đốt diệt khủng bố này, ở trước mặt hỏa diễm đỏ sậm nuốt hết nó, lại giống như một con giun rơi vào trong miệng mãng xà khổng lồ, chính là ngay cả giãy giụa chỉ giằng co trong nháy mắt ngắn ngủi, liền bị hoàn toàn triệt để phai mờ, trừ bỏ từng luồng khói nhẹ thật nhỏ ra, không có một chút ít nào tồn tại… Không thể đủ lây dính đến một chút đất đai của Thương Phong hoàng thành!

- Cái… Cái gì!?

Đôi mắt của Phượng Phi Ưng kịch liệt lồi ra ngoài, giống như thấy được hình ảnh không thể tin nhất trên thế gian này. Mà lúc này, luồng hỏa diễm đã hoàn toàn nuốt trọn Phượng hoàng viêm của hắn đã đánh về phía hắn, còn cách xa trăm trượng, khí tức nóng rực đã khiến cho hắn như rơi vào biển lửa luyện ngục.

- Phi Ưng… Mau lui lại!!

Phượng hoàng hỏa diễm mà Phượng Phi Ưng mới vừa phóng thích có lực phá hoại khổng lồ cỡ nào, Phượng Phi Hằng biết rõ ràng. Mà chỉ trong giây lát nuốt trọn hoàn toàn luồng Phượng hoàng viêm kia… Độ khủng bố của luồng xích viêm này, càng có thể nghĩ! Nhìn luồng xích viêm này đánh về phía Phượng Phi Ưng, hắn liều mạng dữ dội gầm lên.

Phượng Phi Ưng ở trong chấn kinh, phản ứng cũng cực nhanh, vận chuyển huyền lực toàn thân bay ngược mà đi… Nhưng hắn bay trốn đi vài dặm, vẫn như cũ bị luồng xích diễm kia thoáng nhiễm qua bên cạnh…

- Hu a a a a!!!!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm vang lên trên khoảng không chiến trường màu máu, trong một nháy mắt khi bị xích viêm lây dính, cả người Phượng Phi Ưng trong nháy mắt hóa thành một hỏa nhân bị ngọn lửa hoàn toàn bao phủ, từ trên không trung hung hăng lộn xuống dưới, vừa khéo rơi ở trước mặt Phượng Phi Hằng cách đó không xa, sau đó thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tê liệt gào khóc… Hỏa diễm đỏ đậm trên người lại càng cháy càng mạnh, kèm theo mùi da thịt khét lẹt gay mũi.

- Phi Ưng!!

Phượng Phi Hằng bước nhanh xông lên, nhưng còn chưa tới gần trong phạm vi năm bước, một luồng cảm giác nóng cháy khó thừa nhận liền đập vào mặt, khiến sắc mặt hắn thay đổi mạnh, hoảng loạn lui về phía sau, khi hắn từ trong cơn chấn kinh thoáng hoàn hồn lại, tiếng kêu thảm thiết của Phượng Phi Ưng đã dừng lại, hỏa diễm, cũng tắt ở trên người hắn… Nằm ở đó, chỉ còn một tảng thây khôi cháy khét, toàn thân có thể nhận ra duy nhất, là một cái tay giơ lên cao cao, năm ngón tay vặn vẹo, đã thành bàn tay cháy sém tối đen.

Tổng thống lĩnh Thần Hoàng quân Tề Trấn Thương và Đoàn Thanh Hàng đã sớm hóa đá toàn bộ, trong mắt bọn họ nhìn về phía thi thể cháy sém kia, đầy rẫy khiếp sợ và hoảng sợ vô tận.

Không khí vô cùng nóng rực, trong thân thể, còn lưu động huyết mạch Phượng hoàng càng thêm nóng rực, Phượng Phi Hằng lại rõ ràng cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo từ đuôi xương sống của hắn lan dần lên toàn thân hắn.

Phượng Phi Ưng, xếp hạng thứ bốn mươi ba trong các trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, là một Bá Hoàng cấp năm đủ để ngạo thị Thiên Huyền! Huyền lực cũng chỉ thấp hơn hắn hai tiểu cảnh giới mà thôi… Lại chỉ bị luồng xích viêm kia đụng chạm phải… Thời gian mấy giây ngắn ngủi, liền bị đốt cháy thành tro bụi! Vốn ngay cả cơ hội giãy giụa, kháng cự đều không có.

Luồng xích viêm kia, hắn xác định không phải là Phượng hoàng hỏa diễm, bởi vì không hề có một chút khí tức của Phượng hoàng hỏa diễm. Nhưng uy lực của nó, khí tức của nó, lại khiến cho Phượng hoàng viêm lực của hắn –– có được viêm mạnh nhất thế gian đều cảm thấy sợ hãi thấu xương. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung phía trước, lấy giọng nói run run gầm thét lên:

- Là ai… Là ai!!

Hỏa diễm trên không trung biến mất, ánh sáng đỏ và nóng rực che đậy bầu trời xanh theo đó tán đi, nhưng ánh sáng, lại rõ ràng ảm đạm hơn vừa rồi rất nhiều, giống như có một cụm mây đen thay thế hỏa diễm che phủ bầu trời. Cùng lúc đó, một luồng uy áp trầm trọng, u ám tới cực điểm im hơi lặng tiếng bao phủ xuống, dưới luồng uy áp này, chiến trường vốn chém giết rung trời chính là trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, không ai có thể phát ra âm thanh, không ai có thể hô hấp, ngay cả máu chảy thành suối ở trên mặt đất, cũng toàn bộ dừng chảy, giống như hoàn toàn đọng lại.

Mà luồng uy áp này không chỉ trầm trọng, trong đó càng bao hàm phẫn nộ vô tận… Phẫn nộ dữ dằn này, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ mất khống chế mà nổ tung.

Tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về trên không xa xôi… Nơi đó, có một bóng người tắm trong hỏa diễm, hỏa diễm quá mức nồng đậm, không cách nào nhìn rõ bóng dáng trong đó, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Khí tức giận dữ trong không khí quá mức mãnh liệt và khủng bố, làm cho người ta không phân rõ trên người hắn thiêu đốt chính là huyền hỏa, hay là lửa phẫn nộ.

Phía sau hắn cách đó không xa, còn có ba bóng dáng. Nhưng mọi ánh mắt, đều đổ dồn lên trên bóng dáng hỏa diễm đó, không ai chú ý tới ba bóng dáng kia.

- Kia… Đó là… Đó là ai…

Nhìn bóng dáng hỏa diễm thẳng đứng với mình ở trên không, đồng tử của Đông Phương Hưu phóng đại, trong giọng nói là hoảng sợ không cách nào đè nén… Tuy rằng, là người này dùng lực lượng cường đại đến không cách nào lý giải đánh phá Phượng hoàng viêm về phía Thương Phong hoàng thành, còn nhẹ nhàng diệt sát một trưởng lão Phượng Hoàng vô cùng cường đại, giống như không phải là kẻ địch… Nhưng mà, khí tức lực lượng của người này, còn có khí tức nổi giận của hắn, đều thật sự quá đáng sợ… Hắn thân là Thương Phong phủ chủ, hết cả đời này, đều chưa bao giờ cảm nhận được đáng sợ như thế… Không! Là ngay cả một phần mười của khí tức này đều chưa từng cảm nhận được.

Hắn không hề nghi ngờ, lực lượng kinh khủng như thế, muốn hủy diệt một Thương Phong hoàng thành.. Chỉ là một cái ngửa tay.

Người này là ai vậy… Từ khi nào Thiên Huyền đại lục có một nhân vật như thế… Tại sao hắn lại muốn giúp Thương Phong…

- A a… Thật… Thật đáng sợ.

Thiên Hạ Đệ Thất che nửa ánh mắt của mình, không ngừng chui vào trong lòng Tiêu Vân.

- Thật là thảm thiết không cách nào hình dung.

Thiên Hạ Đệ Nhất nhìn chiến trường máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng ở phía dưới, cho dù là hắn, cũng tim đập nhanh một trận mãnh liệt, huống chi là Thiên Hạ Đệ Thất. Bọn họ theo Vân Triệt, từ Tân Nguyệt thành ngồi trên Thái cổ huyền chu phá vỡ không gian, trong nháy mắt đến nơi đây… Hắn dự đoán tới có thể sẽ nhìn thấy tình huống chiến tranh, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy chiến trường vô cùng thê thảm đến như vậy.

- Không, không phải…

Thân thể Thiên Hạ Đệ Thất co rúm lại:

- Muội nói chính là… Muội nói chính là Vân đại ca! Dáng vẻ bây giờ của huynh ấy thật dọa người…

- Đại ca…

Tiêu Vân thoáng tiến lên trước, lại lập tức bị Thiên Hạ Đệ Nhất giơ tay ngăn cản:

- Đừng tới gần hắn!

Dưới Kim ô hỏa diễm, thân thể Vân Triệt ngầm run run… Lửa giận sôi trào kia, khiến Thiên Hạ Đệ Nhất cũng có một cảm giác sợ hãi thật sâu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment