.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_653" class="block_" lang="en">Trang 327# 1
Chương 653: Ta Đã Trở Về
- Ngươi… Ngươi là ai… Tại sao muốn công kích Thần Hoàng quân ta…
Tề Trấn Thương thân là tổng thống lĩnh Thần Hoàng quân, đời này cảnh tượng lớn gì mà chưa từng thấy, cho dù đối mặt với quân chủ của nước lớn như Thương Lan, Hắc Sát này, hắn đều sẽ ngẩng cao đầu, tiếng hô rung trời. Nhưng lúc này âm thanh hắn gào ra, lại mang theo run run cho dù như thế nào đều không thể áp chế, nhất là mấy chữ cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng nghe được âm thanh hàm răng run lên.
Khí tức huyền lực này vô cùng đáng sợ, mà càng làm cho hắn run rẩy, chính là khí tức phẫn nộ quả thật che lấp mặt trời này. Dưới sự phẫn nộ này, chiến trường khổng lồ, giống như bị một chiếc nồi lớn tối đen bao phủ phía trên… Hắn tin tưởng, cho dù là sài lang vô cùng tuyệt vọng, đều không thể phóng thích ra khí tức đáng sợ như thế… Nhưng đây lại chính là đến từ một người!
Cũng với sự xuất hiện của một mình hắn, khiến chiến trường khổng lồ này trong một nháy mắt trở nên vắng lặng giống như vực sâu nơi âm phủ.
Dưới lửa giận điên cuồng sôi trào, Vân Triệt cảm giác được mỗi một tế bào toàn thân mình đều đang bên rìa phá nát. Hắn mang theo tưởng niệm, vui sướng và vội vàng mà đến, cho rằng lập tức có thể nhìn thấy được người luôn luôn ngày đêm vướng bận, đoàn tụ với bọn họ… Lại thế nào cũng không nghĩ đến, nghênh đón hắn, là quê hương bị giẫm đạp phá nát!
Đây là lần thứ hai ở Thiên Huyền đại lục cảm xúc của Vân Triệt hoàn toàn mất khống chế… Lần đầu tiên, là năm đó khi Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch bị Phần Thiên môn bắt nhốt đi, một lần này, càng hơn khi trước! Lửa giận của hắn lẫn lộn vào trong hỏa diễm đang kịch liệt thiêu đốt, ngay cả thế giới đã thấy được, đều mang theo một tầng màu đỏ sậm.
Xa xa, truyền đến giọng nói của Tề Trấn Thương, ngọn lửa trên người Vân Triệt kịch liệt lay động, cả người từ trên không trung đột nhiên hạ xuống, rơi thẳng vào trước Thần Hoàng quân.
Rầm!!!!
Mặt đất chung quanh mấy chục dặm kịch liệt chấn động, ngọn lửa trên người Vân Triệt cùng với một luồng huyền lực gió lốc mạnh mẽ tới cực điểm phóng thích về phía chung quanh mà đi, trong tiếng gào thét hoảng sợ không đếm được của Thần Hoàng quân bị lật ngã trên mặt đất, tọa kỵ của kỵ binh càng phát ra tiếng hí sợ hãi. Chờ bọn họ chật vật từ trên mặt đất đứng lên, nhìn về phía bóng dáng đã từ trên không trung hạ xuống kia, đồng tử của mỗi một người đều nháy mắt phóng đại đến gần như phá nát…
Bởi vì bọn họ thấy được hình ảnh khủng bố nhất cả đời này.
Vẻn vẹn mấy chục dặm mặt đất nứt toác ở cấp độ nặng, vết rách không đếm được lấy dưới chân Vân Triệt làm trung tâm, bắn ra bốn phía, một đường dài nhất vẫn luôn lan tràn đến nơi xa nhất trong tầm mắt, độ rộng đủ một trượng. Mà khu vực ngàn trượng chung quanh hắn, toàn bộ Thần Hoàng quân vốn chi chít dày đặc không thấy nữa, ngay cả thi thể chồng chất dày đặc đều vô ảnh vô tung biến mất… Sau đó, là một mảnh lại một mảnh áo giáp, mảnh vụn thi thể từ trên không trung rơi xuống, bắn ra một trận mưa máu chân chính.
- Các ngươi… Toàn bộ… Đều phải… Chết!!
Vô số Thần Hoàng quân dưới kinh hãi cực độ trong sợ hãi run rẩy xụi lơ, hơn mười vạn đồng bạn không cách nào khiến cho bọn họ có một chút cảm giác an toàn, âm thanh vang lên bên tai… Kia giống như không phải âm thanh đến từ nhân loại, mà là nguyền rủa đoạt mệnh của tử thần.
- Đây là… Lực lượng của Đế Quân!
Phượng Phi Hằng run giọng nói, hắn nghĩ mãi không rõ, ở trên mảnh đất Thương Phong quốc này, làm sao có thể xuất hiện một Đế Quân! Khí thế của hắn, còn có hành động, rõ ràng đứng về phía Thương Phong quốc… Thương Phong quốc nho nhỏ, đỉnh phong của huyền giới mới là Vương tọa, lại làm sao có thể có một Đế Quân làm chỗ dựa vững chắc –– Hoặc là nói, Đế Quân bậc tồn tại siêu nhiên ngạo thị thiên hạ này, sao lại hạ mình trợ giúp một Thương Phong quốc nho nhỏ!
- Cái gì? Đế… Đế Quân!?
Lời Phượng Phi Hằng nói, khiến Tề Trấn Thương và Đoàn Thanh Hàng đồng thời hoảng sợ thất sắc. Tuy hai người bọn họ là Vương tọa, nhưng rõ ràng biết hai chữ “Đế Quân” là khái niệm hạng nào! Tông chủ Phượng Hoành Không của Phượng Hoàng thần tông Thần Hoàng quốc của họ, cũng mới là Bá Hoàng đỉnh phong, năm mươi sáu trưởng lão, cũng toàn bộ đều là Bá Hoàng trung hậu kỳ… Ở toàn bộ Phượng Hoàng thần tông, chỉ có nhân vật cấp bậc Thái thượng tông chủ, thái thượng trưởng lão, mới tồn tại hữu hạn mười mấy Đế Quân, mà những người này, là nền tảng chân chính của Phượng Hoàng thần tông, cũng là tồn tại siêu nhiên hậu thế, bình thường gần như không lộ mặt, mà cho dù Phượng Hoành Không thấy bọn họ, đều phải cung kính khép nép.
Trăm vạn Thần Hoàng quân đủ để quét ngang Thương Phong, nhưng ở trước mặt một Đế Quân chân chính, hoàn toàn giống như trăm vạn con kiến không có gì khác nhau.
- Tề thống lĩnh, làm sao bây giờ… Nếu như hắn thật sự là một Đế Quân mà nói…
Đoàn Thanh Hàng run giọng nói, hơn phân nửa cả đời này của hắn đều ở trên chiến trường, cho dù đối mặt với quân địch hơn mình gấp mười, cũng quả quyết sẽ không thất kinh, nhưng nếu như trước mắt thật sự là một Đế Quân, kia vốn không phải tồn tại như “Quân đội” này có khả năng chống lại!
Bởi vì cảnh giới tối cao trên bầu trời nhìn xuống này… Cái gọi là số lượng, quân bị, trận thế, sĩ khí, kỳ mưu… Tất cả đều là trò cười vô vị.
- Không phải vậy… Tuyệt đối không phải vậy! Thương Phong quốc nho nhỏ, làm sao có thể sẽ có một Đế Quân trợ trận!
Phượng Phi Hằng cắn răng nói:
- Để cho ta đi nói với hắn…
Lúc này giọng Phượng Phi Hằng im bặt, bởi vì theo hỏa diễm trên người Vân Triệt tản đi và mưa máu đầy trời dừng lại, hắn thấy rõ ràng gương mặt của Vân Triệt… Trong nháy mắt, tròng mắt của hắn chợt co rút lại, thất thanh quát:
- Vân… Vân Triệt!!
Mặc dù Tề Trấn Thương và Đoàn Thanh Hàng như sấm bên tai đối với tên của Vân Triệt, nhưng chưa từng gặp mặt. Nhưng Phượng Phi Hằng, thân là trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, ba năm trước, hắn dĩ nhiên đã từng ở hiện trường của bài vị chiến bảy nước… Chỉ cần là người tự mình kinh lịch bài vị chiến bảy nước kia, cả đời đều khó có khả năng phai nhạt được gương mặt của Vân Triệt.
Khi Phượng Phi Hằng kinh hãi kêu tên của Vân Triệt, ánh mắt nhìn bóng lưng Vân Triệt của Thương Nguyệt dại ra từ lâu, phần môi, cũng không phát ra được một chút âm thanh, nàng kinh ngạc, chìa cánh tay về phía Vân Triệt, bước chân không tự chủ muốn tới gần, nhưng tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ, ngay cả khí lực toàn thân, đều trong không tiếng động hoàn toàn trôi đi, khiến cho thân thể nàng chậm rãi ngã xuống…
- Bệ hạ!
Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương cuống quýt định đi nâng, nhưng trước mắt bỗng nhiên lóe lên bóng dáng màu vàng, một luồng khí tức vô cùng cuồng bạo đột nhiên vọt tới, làm cho bọn họ dưới bất ngờ không phòng ngự lảo đảo lui xuống, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, mà Thương Nguyệt sắp ngã xuống, đã được một nam nữ kim y ôm vào trong lòng, bọn họ định thần nhìn về phía người ôm Thương Nguyệt, đôi mắt đồng thời trong nháy mắt trừng đến to nhất.
- Vân… Vân Triệt!?
- Thật đúng là ngươi!?
Vân Triệt ôm lấy Thương Nguyệt, lửa giận ở bên rìa luôn luôn không khống chế được bị một luồng ấm áp và thỏa mãn thật sâu bao phủ, thế mà lại chậm rãi lắng xuống. Mới vừa rồi hắn đưa lưng về phía nàng, nhưng ngay khoảnh khắc khi nàng ngã xuống, giống như có một âm thanh kêu gọi ở trong lòng hắn, để cho hắn gần như theo bản năng quay lại, xông về phía nàng.
- Nguyệt nhi…
Hắn ôm thân thể mềm mại đã gầy yếu đi nhiều so với ba năm trước, trong lòng đau nhức từng cơn, không biết nên oán hận, hay là may mắn. Hắn oán hận tai họa gieo xuống Thương Phong quốc như vậy, ròng rã ba năm dưới áp lực mất nước, lại nặng trịch đè lên trên thân thể nàng. Hắn may mắn vì mình có thể vào thời khắc cuối cùng chạy về, còn có thể ôm nàng vào trong ngực như vậy.
Nếu như mình trở về chậm một chút… Hậu quả, hắn không dám suy nghĩ.
Đôi mắt của Thương Nguyệt mơ hồ như sương, kinh ngạc ngơ ngác nhìn Vân Triệt gần trong gang tấc. Nàng lúc này không hề có một chút uy nghiêm và kiên quyết như trong ngày thường, chỉ có yếu đuối làm cho lòng người ta đau, cánh môi nàng nhẹ nhàng mấp máy, giọng nói như mê sảng:
- Phu… Quân… Thật sự… Là chàng sao…
- Là ta! Là ta!
Vân Triệt ra sức gật đầu:
- Ta đã trở về…
- Ta… Đang… Nằm mơ sao…
- Đương nhiên không phải!
Vân Triệt vội vàng cầm lấy bàn tay Thương Nguyệt sờ lên trên mặt mình, để cho nàng cảm giác được nhiệt độ thân thể mình:
- Ta ở đây, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ở đây… Nàng nhìn kỹ ta, đây không phải là mộng. Ta không chết… Vẫn luôn không chết… Nguyệt nhi của ta còn đang chờ ta trở về, sao ta nỡ chết được…
Nhiệt độ ấm áp, bóng dáng nhớ thương và khí tức, nước mắt của Thương Nguyệt như vỡ đê mà rơi… Một khắc này, Thần Hoàng, chiến tranh, mất nước, quyết ý, oán hận… Tất cả của tất cả, cũng không còn quan trọng, bóng dáng trước mắt giống như mộng ảo trở lại bên người nàng, hoàn toàn tràn ngập tất cả mỗi một góc tâm hồn nàng, nàng tham luyến chạm vào mặt Vân Triệt, ánh mắt mông lung, giọng nói như mơ mộng:
- Vân sư đệ của ta… Phu quân của ta không chết… Thật tốt quá… Quá tốt…
Nàng khẽ lẩm bẩm nhiều tiếng, khóc, cánh tay chậm rãi buông xuống, ánh mắt cũng khẽ khàng khép kín… Dưới đánh sâu vĩ đại vào tâm hồn, ở trong lòng Vân Triệt, nàng cứ bình yên hôn mê như vậy, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt vẫn như cũ từng giọt lặng yên chảy xuống.
Bàn tay Vân Triệt chậm rãi đặt trên lồng ngực nàng, chậm rãi đưa một luồng khí tức thiên địa vào trong thân thể nàng. Nội tức của nàng đã vô cùng suy yếu, Vân Triệt có thể tưởng tượng nàng có lẽ đã bao nhiêu ngày đêm không ngủ.
- Nguyệt nhi, yên tâm nghỉ ngơi đi… Tất cả còn thừa lại, đều giao cho ta.
Vân Triệt nhẹ nhàng thì thầm. Hắn ôm lấy Thương Nguyệt, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương đã sắc mặt hoàn toàn đỏ bừng, hắn hơi khom người, nói:
- Đông Phương phủ chủ, Tần phủ chủ, cám ơn hai người bảo hộ Nguyệt nhi của ta… Trong khoảng thời gian này, vất vả cho hai người.
- Đây là… Chuyện thuộc bổn phận của chúng ta.
Nhìn Vân Triệt, cảm xúc của Đông Phương Hưu không cách nào bình tĩnh. Ba năm trước, Vân Triệt táng thân trong Thái cổ huyền chu, vốn tuyệt đối không may mắn còn tồn tại, Thương Phong quốc mất đi phò mã, cũng mất đi minh châu từ trước tới nay lộng lẫy nhất. Nhưng mà… Vân Triệt thế mà lại còn sống trở về! Hơn nữa lực lượng của Vân Triệt, đâu chỉ tăng trưởng “Nghiêng trời lệch đất”!
Hắn không dám đi phỏng đoán thực lực bây giờ của Vân Triệt, nhưng mấy giây ngắn ngủi tiêu diệt một nhân vật cấp bậc trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, Vân Triệt trước mắt… Thiếu niên đã từng danh chấn Thương Phong huyền phủ này, hiện giờ về cấp bậc huyền lực, đã khiến cho hắn ngay cả ngưỡng vọng cũng không thể.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Tần Vô Thương dùng sức gật đầu, dưới kích động cực độ, đã vốn không biết nên nói cái gì.
Đám người Tiêu Vân từ trên trời hạ xuống, đi tới phía sau Vân Triệt Vân Triệt nhẹ nhàng đặt Thương Nguyệt ở trong lòng vào trong lòng Thiên Hạ Đệ Thất:
- Thất muội, thay ta bảo vệ tốt cho nàng ấy. Nàng ấy là thê tử của ta.
Thiên Hạ Đệ Thất trịnh trọng gật đầu:
- Vân đại ca huynh yên tâm, trừ phi muội chết, bằng không ai cũng đừng mong đến gần nàng ấy.
- Ừm.
Vân Triệt khẽ gật đầu, trên mặt không vui không buồn, bình tĩnh đến làm cho lòng người ta sợ hãi, tròng mắt hắn chuyển sang phía Tiêu Vân, bỗng nhiên nói:
- Tiêu Vân, đệ từng giết người chưa?
- Hả?
Tiêu Vân sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Chưa… Chưa hề.
Vân Triệt xoay người, khi nhìn Thần Hoàng quân đông nghìn nghịt ở phía bắc, tức giận và sát ý lại một lần nữa điên cuồng sôi trào trong mắt:
- Nếu đệ muốn trưởng thành là một nam nhân chân chính, liền bắt đầu từ hôm nay, để hai tay của mình nhiễm lên máu tươi của kẻ địch!!
Giọng nói vừa dứt, thân thể Vân Triệt đã bay lên, mang theo oán hận vô tận, xông về phía Thần Hoàng đại quân đã đẩy toàn bộ Thương Phong quốc vào vực sâu tuyệt vọng.
Tiêu Vân đứng ở đó, thất thần một trận, không biết làm sao.
- Tuy rằng, bộ tộc tinh linh chúng ta ghét nhất chính là giết hại và chiến tranh.
Thiên Hạ Đệ Nhất chậm rãi mở miệng:
- Nhưng hôm nay, nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ để cho toàn thân mình nhuộm đầy máu tươi của những kẻ này… Ngươi nhìn cho kỹ xem mảnh đất này vốn yên bình, hiện giờ bị địch nhân giẫm đạp, bị máu tươi của người mình nhiễm lên… Đất đai trăm ngàn vết thương, mấy ngàn vạn người táng thân… Đối với loại tội không thể tha thứ, địch nhân mất hết nhân tính này, không đành lòng và nhân tử không chỉ có hạ giá, càng là ngu xuẩn!
- Đừng quên, nơi đây không chỉ là quê hương của Vân Triệt… Cũng là quê hương của ngươi!
Tiêu Vân: “!!!!”