.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_654" class="block_" lang="en">Trang 327# 2
Chương 654: Huyết Đồ
- Vân Triệt? Là… Vân Triệt nào?
- Phò mã của Thương Phong hoàng thất… Năm đó một mình đánh bại Phượng Hoàng thần tông ta… Còn có thể là Vân Triệt nào!!
Phượng Phi Hằng khàn giọng nói.
- Nhưng mà, không phải vào ba năm trước, hắn đã táng thân trong Thái cổ huyền chu sao!
Tề Trấn Thương và Đoàn Thanh Hàng tỏ vẻ không thể tin:
- Hơn nữa năm đó cảnh giới huyền lực của Vân Triệt là Địa Huyền, thực lực có thể so với Vương Huyền hậu kỳ… Nhưng thực lực của người này, lại ngay cả tứ thập tam trưởng lão đều…
- Ta càng muốn biết vì sao hơn các ngươi!
Phượng Phi Hằng cắn răng quát, đồng tử càng luôn ở trạng thái phóng đại cực độ:
- Nhưng hắn chính là Vân Triệt… Tuyệt đối không sai!!
- … Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Nếu hắn thật sự là một Đế Quân mà nói…
- Lui lại!! Đương nhiên là lui lại!!
Phượng Phi Hằng trầm giọng quát:
- Chẳng lẽ, các ngươi còn hồn nhiên cho rằng vài chục vạn đại quân có thể chống lại một người ở cảnh giới Đế Quân!!
Vốn, hắn còn chuẩn bị tăng lòng dũng cảm lên, lấy thân phận trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông của bản thân và uy danh của Phượng Hoàng thần tông, đi giao thiệp với Đế Quân đáng sợ đột nhiên tòi ra này. Nhưng khi phát hiện người này lại rõ ràng là Vân Triệt, hắn không còn có một chút cách nghĩ như vậy nữa… Ba năm trước, Vân Triệt đã dám một mình ở trên địa bàn của Phượng Hoàng thần tông, một mình đối mặt với toàn bộ Phượng Hoàng thần tông. Cho dù đối mặt với tông chủ của Phượng Hoàng và một đám trưởng lão Phượng Hoàng, về khí thế cũng không hề rơi xuống hạ phong chút nào.
Thiên tư, thực lực của Vân Triệt cũng không phải cường đại không gì sánh được, mà tính tình mạnh mẽ, cương liệt của Vân Triệt, càng đạt tới cực hạn.
Năm đó Vân Triệt chỉ có Địa Huyền cảnh cũng dám để một mình đối mặt với Phượng Hoàng thần tông, Vân Triệt bây giờ… Sao lại sẽ giống như người bình thường kiêng kỵ uy danh của Phượng Hoàng thần tông!
Huống chi khí tức oán hận phóng thích ra từ trên người hắn khiến trời đất đều run rẩy!
Sắc mặt Tề Trấn Thương run rẩy, lại không chút do dự cầm lấy ngọc truyền âm, hét lớn:
- Toàn quân lui lại… Hết tốc độ lui lại!!
Mệnh lệnh dồn dập của Tề Trấn Thương, khiến tuyệt đại đa số thủ lĩnh đều ngây ngốc kinh ngạc ngay tại chỗ, gần như cho rằng lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề, đủ loại âm thanh nghi vấn truyền về chỗ Tề Trấn Thương:
- Lui… Lui lại? Cũng bởi vì… Một người này?
- Vương bát đản (lũ khốn)!!
Tề Trấn Thương phẫn nộ rít gào nói:
- Hắn không phải một mình… Hắn là một Đế Quân! Đế Quân!! Tứ thập tam trưởng lão vừa rồi đều không thể chống cự chết đi ở trên tay hắn, mắt các ngươi đều mù sao! Toàn quân lui lại… Lập tức lấy tốc độ nhanh nhất lui lại!!
Tề Trấn Thương còn chưa buông ngọc truyền âm xuống, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng màu vàng kia từ trên tường thành chậm rãi bay xuống… Một luồng khí tức phẫn nộ, oán hận, cuồng bạo đột nhiên áp bách về phía tâm hồn hắn, khiến máu toàn thân hắn đều dưới áp chế cực độ nháy mắt đình chỉ. Bên trong toàn bộ chiến trường, sáu mươi vạn Thần Hoàng đại quân, Thương Phong quân điêu linh tới không đến năm vạn, đều ở trong nháy mắt đột nhiên toàn thân lạnh lẽo… Ngay cả Thiên Hạ Đệ Nhất, trên mặt đều lộ ra khiếp sợ và hoảng sợ thật sâu.
Đây là… Lần đầu tiên ở Thiên Huyền đại lục, Vân Triệt không hề giữ lại, hoàn toàn triệt để phóng xuất ra toàn bộ sát khí của mình, mãnh liệt đến giống như hóa thành thực chất, thô bạo đến khiến cho lông tóc toàn thân tất cả mọi người dựng thẳng lên, từ thân thể đến tâm hồn đều lạnh như băng giống như ngâm mình trong hàn đàm.
- Toàn bộ… Chết đi!!
Ánh đỏ trong tay Vân Triệt chớp động, Kiếp Thiên kiếm ra, quét ngang phía trước.
Rầm!!!
Vân Triệt chỉ quét ra một kiếm, không hề xinh đẹp, không hề dùng huyền kỹ gì, lại mang lên tiếng nổ vang vĩ đại giống như trời sụp đất nứt, phía trước Vân Triệt, mặt đất hoàn toàn nứt toác, trong bụi trần bay đầy trời, vẻn vẹn mấy ngàn Thần Hoàng binh trong huyền lực gió lốc mạnh mẽ vô cùng này nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu gầm rú tuyệt vọng, liền đã hóa thành hoa máu đỏ tươi, kèm với phần thịt bằm còn lại của tay chân bị cụt vẩy ra hoa lệ nở rộ trong không trung, mảnh đất rộng rãi nhanh chóng bị máu tươi chói mắt nhuộm đỏ.
Chỉ một kiếm, ba ngàn Thần Hoàng binh… Chết không toàn thây!!
Đám người Tề Trấn Thương đứng ở vị trí giữa quân mặc dù cách cực kỳ xa, nhưng một màn này, vẫn như cũ kinh hãi hắn đến gần như mất hết hồn vía, bàn tay hắn nắm chặt ngọc truyền âm, dùng hết khí lực toàn thân gầm hét lên:
- Lui lại… Toàn quân… A a!!
Trong một tiếng gầm lên bỗng chốc hoảng sợ mấy chục lần của Tề Trấn Thương, bóng dáng của Vân Triệt đã trong tốc độ không thể tin nổi tới gần, thanh kiếm màu son vĩ đại trong tay kia mang theo huyền quang màu đỏ sậm cùng với khí tức cuồng bạo đến không cách nào hình dung, oanh kích lên Thần Hoàng đại quân còn chưa từ một màn vừa rồi phục hồi tinh thần lại.
Rầm!!!!
Một tiếng nổ vang giống như huyền lôi chấn thế hoàn toàn che mất thính giác của mọi người. Tức thì, ánh sáng trở nên đặc biệt âm u… Kia cũng không phải bầu trời đột nhiên nhiều thêm mây đen, mà là mặt đất chung quanh vẻn vẹn vài dặm hoàn toàn bị nhấc lên, mang theo Thần Hoàng quân tính ra đến mười vạn, bị vứt lên trên không cao ngàn trượng, trong lúc nhất thời, trời và đất giống như hoàn toàn bị đảo điên, mặt đất trong nứt toác sụp đổ, đầy trời đều là mặt đất tối đen và tiếng gào thét hoảng sợ của Thần Hoàng quân, nhưng tiếng gào thét hoảng sợ này chỉ giằng co một cái chớp mắt ngắn ngủi như vậy, thân thể của bọn họ ở trong trọng kiếm gió lốc cuồng bạo tới cực điểm bị triệt để dập nát, dập nát còn nhỏ hơn cát bụi.
Rào rào…
Cát đất đầy trời đen ngòm rơi xuống, nhưng gần mười vạn Thần Hoàng quân bị nâng lên lại không có một người có thể rơi xuống… Bởi vì rơi xuống chỉ có huyết nhục nhỏ vụn tới cực điểm, đừng nói là một thi thể, ngay cả một ngón tay được cho là hoàn chỉnh cũng không có.
Khi mặt đất bị nâng lên cuối cùng rơi xuống toàn bộ, màu sắc mặt đất đã không còn là màu vàng xám, mà là màu đỏ đậm nhìn thấy ghê người, cũng xen lẫn với vô số áo giáp, vũ khí giống vậy bị dập nát. Trên mặt đất, từng đường vết rách không gian dưới lực trọng kiếm vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết “Rắc rắc” vặn vẹo lên.
Chiến trường khổng lồ, trong nháy mắt… Thật sự chỉ trong nháy mắt, biến thành máu tanh, tiếng kêu rên sợ hãi, tiếng thét chói tai của luyện ngục. Người chết chết không toàn thây, người không chết đang phát run, the thé gào khóc, tim mật như muốn nứt ra… Thần Hoàng quân không bị lan đến không biết bao nhiêu người tê liệt ngã trên mặt đất, co rúm đồng tử lại, đừng nói đứng lên, ngay cả tâm hồn đều đã bị kinh hãi hoàn toàn rời khỏi thể xác.
Hít thở không thông, đè nén cực hạn và hít thở không thông, Thương Phong quân ở trước cửa thành không khỏi trợn trừng mắt, giống như ở trong mộng. Thần Hoàng quân bọn họ vô cùng căm thù bị hủy diệt mảng lớn trong nháy mắt, bọn họ vốn nên hưng phấn mới đúng… Nhưng hình ảnh trước mắt, ngược lại khiến cho bọn họ thừa nhận hoảng sợ và sợ hãi thật ra không hề dưới Thần Hoàng quân. Ngay cả Phong Vân Liệt đã sớm thấy chết không sờn, cũng trợn trừng mắt, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Tiêu Vân nhìn mưa máu đầy trời rơi xuống, thây nát vô tận, cùng với mặt đất trong nháy mắt bị nhuộm đỏ, thân thể hắn vốn hạ quyết tâm thật lớn lay động một trận, sau đó chợt xoay người sang chỗ khác, bàn tay gắt gao ôm chặt lấy khuôn mặt mình đã trắng bệch như giấy:
- Ta làm không được… Ta thật sự làm không được…
Thiên Hạ Đệ Thất vội vàng ôm lấy hắn an ủi:
- Không sao… Hoàn toàn không sao. Ta yêu thích Vân ca ca, vốn chính là người lương thiện đến ngay cả một con vật nhỏ đều không nguyện tổn thương, nếu chàng thật sự trở thành giống như Vân đại ca, ta… Ta ngược lại sẽ sợ hãi, cho nên… Thật sự không sao.
Sắc mặt của Thiên Hạ Đệ Nhất cũng đã biến thành đến vô cùng khó coi, hắn quay mặt sang chỗ khác, thậm chí không dám nhìn chiến trường đã biến thành màu máu kia, thì thầm một tiếng nói:
- Trên thế giới này… Thậm chí có sát khí đáng sợ như vậy… Phù…
Thân là thống lĩnh quân đội, phần lớn thời gian Đoàn Thanh Hàng và Tề Trấn Thương đều ở trong quốc quân, chưa từng thấy uy thế chân chính của Đế Quân. Bọn họ trơ mắt nhìn mười vạn quân… Vẻn vẹn mười vạn quân, ở dưới một kiếm của Vân Triệt… Chỉ một kiếm, toàn bộ đột tử!!
Không có dù chỉ một chút cơ hội giãy giụa và phản kháng… Thậm chí cả toàn thây, ngay cả nơi táng thân đều không có!!
Thần Hoàng quân có thể tung hoành thiên hạ, quét ngang sáu nước, có trang bị đẳng cấp Thiên Huyền đỉnh phong, tư chất cao cấp nhất, ở trước mặt người này, vốn ngay cả là một bầy kiến hôi cũng không được tính!!
Cho dù bọn họ thân kinh bách chiến, lòng như bàn thạch, ở một khắc này cũng tâm linh hỏng mất… Tề Trấn Thương trong hoảng sợ lui về phía sau, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất, tiếp đó giống như điên cuồng hét lên:
- Mau… Mau rút lui!!
Tiếng rít gào của Tề Trấn Thương gần như xé rách yết hầu, Thần Hoàng quân trong hoảng sợ phát run này cũng như từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, phát ra nhiều tiếng kêu quái gở, điên cuồng chạy về phía sau… Một khi phòng tuyến tâm linh hỏng mất, ngay cả thống lĩnh cũng đã bị dọa bể mật, hơn mười vạn Thần Hoàng đại quân này còn cân nhắc gì đến quân kỷ, một đám như ruồi bọ không đầu chạy trốn, thầm nghĩ lấy tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi ác ma khủng bố từ trên trời giáng xuống kia, trong nháy mắt đã là quân lính tan rã, không biết có bao nhiêu người bị chết trong lúc giẫm đạp lên nhau.
Nhưng Vân Triệt hận đầy càn khôn, sát khí không khống chế được sao lại sẽ vì bọn họ chạy tán loạn mà ngừng lại, hắn đỏ ngầu hai mắt, bay vút lên không trung, Kim ô viêm cấp tốc ngưng tụ trong không trung, trong nháy mắt đã bành trướng hơn mười trượng, từ xa nhìn lại, giống như trong không trung đã xuất hiện một vầng mặt trời đỏ đậm khác.
- Viêm dương bạo liệt!!
“Thái dương” màu đỏ trên trời cao bạo liệt, bắn ra hủy diệt viêm đầy trời. Đây là Kim ô viêm, là hủy diệt viêm mà ngay cả trưởng lão Phượng Hoàng Phượng Phi Ưng dính vào thôi đã chết ngay lập tức, Thần Hoàng quân phổ thông làm sao có có khả năng thừa nhận được. Hỏa diễm đỏ đậm che trời mà hạ xuống, tất cả Thần Hoàng quân bị ngọn lửa đụng chạm đến, không khỏi trong nháy mắt xích viêm đốt thân thể, hóa thành cháy sém trên đất… Thậm chí trực tiếp bị đốt diệt thành hư vô.
Kêu thảm thiết, gào thét, rít gào, sợ hãi, còn có âm thanh đốt cháy… Ở trên không chiến trường này đan xen khúc đưa ma khủng bố tuyệt luân của địa ngục.
Bọn họ thân là Thần Hoàng quân “Vô địch thiên hạ”, một đường quét ngang Thương Phong, binh đến dưới hoàng thành, chiếm lấy Thương Phong hoàng thành, vốn đơn giản giống như lấy đồ trong túi, bọn họ nằm mộng cũng không thể nghĩ đến, lại gặp phải một ác ma cường đại, lại tàn nhẫn tới cực điểm như vậy. Huyền lực Phượng Hoàng toàn thân Phượng Phi Hằng điên cuồng vận chuyển, tốc độ đã đạt tới cực hạn, âm thanh bên tai khiến cho hắn giống như rơi vào trong cơn ác mộng. Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được toàn thân lạnh lùng, theo bản năng quay đầu, nhưng lại rõ ràng nhìn thấy Vân Triệt đang ở ngay phía sau hắn cách không đến mười trượng.
Đồng tử của Phượng Phi Hằng đột nhiên phóng đại, chợt cắn răng một cái, một chiêu “Phượng viêm phần thiên”, đánh Phượng hoàng viêm toàn thân về phía Vân Triệt.
Sắc mặt Vân Triệt âm trầm giống như tử thần đoạt mệnh tới từ địa ngục, đối mặt với công kích của Phượng Phi Hằng, Kiếp Thiên kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng bâng quơ vung lên… Phượng hoàng hỏa diễm cường đại của Phượng Phi Hằng đụng chạm đến lực trọng kiếm, trong nháy mắt liền bị phá thành hoa lửa tán bay đầy trời, mà huyền lực gió lốc do trọng kiếm kích động lên gần như chưa hề nhận lấy ảnh hưởng gì, ở trong tiếng rít phá không, hung hăng đánh lên trên ngực Phượng Phi Hằng.
Rầm!!
Phượng Phi Hằng phun liên tiếp ba ngụm máu tươi, lăn rơi trên mặt đất, hắn còn chưa kịp đứng dậy, cả người hắn, đã bị Vân Triệt túm lấy sau gáy nâng lên, cảm giác tử vong lạnh như băng cũng từ phía sau truyền đến.
- Ta… Ta là Phượng Phi Hằng… Là thập cửu trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông… Ngươi không thể giết ta…
Mỗi một cơ bắp, mỗi một dây thần kinh toàn thân Phượng Phi Hằng đều đang kịch liệt run rẩy:
- Bằng không… Bằng không Phượng Hoàng thần tông sẽ không bỏ qua cho ngươi… Hu a a a!!
Rầm!!!
Trong tiếng kêu gào thảm thiết thê lương tuyệt vọng của Phượng Phi Hằng, một luồng hỏa diễm nổ tung ở sau lưng hắn, khiến trưởng lão Thần Hoàng một đời không ai bì nổi này hóa thành mảnh nhỏ hỏa diễm tán bay đầy trời.