.
._328__2" class="block_" lang="en">Trang 328# 2
Chương 656: Băng Vân tin dữ (thượng)
- Tông chủ… Tông chủ, việc lớn không xong.
Ngoài Phượng Hoàng đại điện, một người vội vã đi tới, người còn chưa tới, âm thanh hốt hoảng đã từ xa xa truyền đến. Phượng Hoành Không buông bản đồ trong tay, nhíu mày nói:
- Chuyện gì mà kinh hoảng như thế.
Người nọ bước nhanh đi đến trước mặt Phượng Hoành Không, thở mạnh một hơi, lo sợ không yên nói:
- Xích tinh sinh mệnh của thập cửu trưởng lão và tứ thập tam trưởng lão… Nát… Bể nát… Bọn họ đã…
- Cái gì?
Sắc mặt Phượng Hoành Không đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng chợt trầm xuống:
- Chuyện khi nào!
- Ngay tại vừa rồi. Thời gian bể nát trước sau không đến ba mươi giây. Mới vừa rồi ta vội vàng dùng ngọc truyền âm liên hệ với bọn họ, lại không cách nào truyền âm. Giống như ngay cả ngọc truyền âm của bọn họ cũng đã hủy diệt rồi.
Phượng Hoành Không chau mày:
- Thập cửu trưởng lão và tứ thập tam trưởng lão lần này làm đốc quân, viễn chinh Thương Phong. Hôm qua còn đích thân truyền âm cho trẫm đã binh đến Thương Phong hoàng thành, ít ngày nữa liền có thể phá thành mà vào.. Thương Phong hoàng thành, chẳng lẽ còn sẽ tồn tại cường giả chân chính có thể khiến cho bọn họ chết được sao!
- Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Phượng Hoành Không nhanh chóng phủ nhận khả năng này, cấp bậc cao nhất của huyền giới Thương Phong là Vương tọa, mà cho dù tất cả Vương tọa của Thương Phong liên hợp, cũng tuyệt đối không có khả năng đánh bại bất cứ một người nào trong thập cửu trưởng lão và tứ thập tam trưởng lão, đánh chết càng là lời nói vô căn cứ:
- Nhanh chóng truyền âm cho tổng thống lĩnh Tề Trấn Thương, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Vâng!
Nhưng truyền âm phù còn chưa cầm lấy, trên ngọc truyền âm của Phượng Hoành Không liền truyền đến khí tức huyền trận mãnh liệt. Khí tức như vậy, rõ ràng là vạn lý truyền âm! Vạn lý truyền âm cần tiêu hao vạn lý truyền âm phù vô cùng trân quý, cho dù là Phượng Hoàng thần tông, nếu như không có chuyện lớn đặc biệt quan trọng, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng vạn lý truyền âm. Phượng Hoành Không nhanh chóng cầm lấy truyền âm ngọc, một giọng nói mang theo hoảng sợ nhất thời vang lên:
- Tông chủ… Không xong… Không xong… Chủ quân của chúng ta… Hoàn toàn không liên hệ được…
- Hoàn toàn không liên hệ được… Là có ý gì!
Sắc mặt của Phượng Hoành Không trở nên âm u, trong giọng nói cũng mang theo một chút nóng nảy.
- Tề thống lĩnh, Đoàn phó thống lĩnh… Thậm chí tất cả người có thể liên hệ vạn trường, thiên trường, thậm chí bách trường, cùng với tất cả người đang có ấn ký truyền âm, toàn bộ đều không liên hệ được… Không phải truyền âm không có trả lời… Mà là vốn đều không thể truyền âm… Ngọc truyền âm của bọn họ, giống như bị hủy diệt toàn bộ. Ngay cả bản thân bọn họ, cũng giống như bị biến mất toàn bộ.
- Cái… Gì!!
Tay Phượng Hoành Không chợt run lên, người bên cạnh hắn càng kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Phượng Hoành Không nhíu mày truyền âm nói:
- Hiện giờ dưới tay ngươi có bao nhiêu nhân mã? Cách Thương Phong hoàng thành bao xa?
- Thủ hạ cộng với quân mã của mạt tướng hai mươi bảy vạn, cách Thương Phong hoàng thành sáu trăm dặm… Còn có ngũ thập nhị trưởng lão làm đốc quân.
- Lập tức sử dụng tất cả huyền thú phi hành, mang binh ít nhất năm vạn, tính cả ngũ thập nhị trưởng lão đi cùng, lấy tốc độ nhanh nhất đi đến Thương Phong hoàng thành xác nhận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Trẫm không quản các ngươi dùng biện pháp gì… Hôm nay trước khi trời tối, phải tới! Cho dù thấy cái gì, phải bẩm báo cho trẫm trước tiên!
- … Mạt tướng lĩnh mệnh!
Phượng Hoành Không im lặng thu hồi truyền âm ngọc, sắc mặt vô cùng âm trầm. Trong vòng ba năm lấy được Thương Phong quốc, đây là kỳ hạn vào ba năm trước đã định ra, hiện giờ ba năm đã qua, hôm nay cũng đã thành công binh đến Thương Phong hoàng thành, sắp đâm phá trái tim của Thương Phong quốc… Cũng vào thời cơ cuối cùng này, xuất hiện dị biến vĩ đại không cách nào lý giải như thế.
Điều này khiến cho trong lòng hắn có một dự cảm không tưởng tượng nổi cực độ.
––––––––––––––––––––
Khói thuốc súng trước Thương Phong hoàng thành hoàn toàn dừng, ngay cả chiến trường, đều không cần thanh lý.
Thương Phong quân còn sót lại đều xử lý thương thế trên người, trên mặt mỗi người bọn họ sẽ thường thường lộ ra biểu cảm dại ra, vẫn như cũ đang nghi hoặc bản thân rốt cuộc đang tỉnh táo, hay là đang ở trong mộng…
Bọn họ vốn đã quyết ý chịu chết lại sống sót, Thương Phong hoàng thành mà bọn họ liều chết thủ hộ cũng không bị Thần Hoàng quân đặt chân tới nửa bước… Tất cả Thần Hoàng quân, trọn vẹn hơn mười vạn, cũng toàn bộ đều chết hết!
Bị một người… Trong giây lát, hóa thành tro tàn bé nhỏ nhất.
Một màn kia, cả đời này bọn họ đều khó có khả năng phai nhạt. Mà người từ trên không trung chậm rãi đánh xuống kia… Ánh mắt, còn có thần kinh toàn thân, máu của bọn họ đều đang run rẩy… Giống như ngưỡng vọng ma thần hủy diệt đến từ địa ngục.
Phò mã duy nhất của Thương Phong hoàng thất, phu quân hiện giờ của Thương Nguyệt nữ hoàng, ba năm trước liền uy chấn Thiên Huyền, gần như được coi là thần thoại đã trở lại… Không, hắn bây giờ, đã không còn là “Được thần thoại”… Lực lượng mà hắn phóng thích ra, vốn là thần trong truyền thuyết mới có được!
Thương Phong hoàng thành đã từng luôn vô cùng náo nhiệt hiện giờ lại đặc biệt vắng lặng, khắp nơi lộ ra khí tức tiêu điều. Theo Thần Hoàng đại quân đến, đại bộ phận dân trong thành đã chạy nạn đi xa xa, mà cũng có một phần nhỏ người nhiều thế hệ cường ngạnh lưu lại, thề phải cùng tồn vong với hoàng thành, mà bọn họ đợi đến không phải là Thần Hoàng đại quân phá thành mà vào, mà là bảy mươi vạn Thần Hoàng đại quân bị diệt sạch, tin tức phò mã Vân Triệt ba năm trước đã ngã xuống tại Thần Hoàng đế quốc còn sống trở về… Trong lúc nhất thời, vô số hoan hô và nước mắt, tràn ngập khắp nơi tôn nghiêm cuối cùng của Thương Phong quốc này.
Thần thoại một hơi diệt vong hơn mười vạn Thần Hoàng quân… Khiến cho bọn họ ở trong rung động vô tận, thấy được hy vọng giống như mộng ảo.
Người không ngừng sáng tạo kỳ tích vì Thương Phong hoàng thất, Thương Phong quốc kia… Hắn không chết! Lần này, có phải hắn lại một lần nữa mang đến kỳ tích cho Thương Phong quốc lung lay sắp đổ không…
Lãm Nguyệt cung.
Nơi này là chỗ ở của Thương Nguyệt nữ hoàng khi thân là công chúa, nhưng sau khi nàng đăng cơ làm đế, vẫn như cũ lấy nơi này làm tẩm cung… Bởi vì nơi này là phòng cưới của nàng và Vân Triệt. Ba năm này, cũng chỉ có ở trong này, nàng mới có thể ngủ hơi yên ổn một chút.
Trên giường phượng, Thương Nguyệt ngủ cực kỳ yên ổn, không biết bởi vì thật sự quá mệt mỏi, hay là vẫn đắm chìm trong mộng không muốn tỉnh lại. Vân Triệt ngồi trước giường, nắm tay nhỏ bé của nàng… Từ khi ôm nàng tới nơi này, hắn vẫn canh trước giường nàng, không rời đi nửa bước, ánh mắt, cũng chưa bao giờ rời khỏi nàng. Nội tâm bị đau lòng và tự trách vô tận tràn ngập… Sau khi bọn họ lập gia đình, sớm chiều chung sống gần một tháng, hắn liền đi tới Băng Vân tiên cung, sau đó trở về cáo biệt, đi tới Thần Hoàng… Sau đó mang cho nàng là tin đã chết vô cùng, lại nữa, đó là đau xót cha mất… Nguy nan của diệt quốc và áp lực nặng nề của trời cao đổ ụp xuống…
Ba năm này, khi Thương Nguyệt cần hắn nhất… Hắn lại không làm bạn bên cạnh nàng, đừng nói thủ hộ nàng, ngay cả cùng với nàng gánh lấy nguy nan và áp lực nặng nề này cũng chưa thể làm được.
Thân thể của nàng gầy yếu hơn trước kia nhiều, nội tức càng đặc biệt gầy yếu, nàng luôn luôn không ngã xuống, toàn dựa vào tín niệm gắt gao chống đỡ. Nếu không điều trị, tốn không bao lâu, nàng tất nhiên sẽ bệnh nặng một trận… Hơn nữa còn là bệnh nặng nguy hiểm đến sinh mạng.
Vân Triệt lấy ra một viên đan dược màu xanh biếc thật nhỏ đặt lên trên môi nàng, lấy huyền khí dẫn vào cho nàng ăn. Đan dược màu xanh biếc này là do hắn căn cứ vào Bá Hoàng đan luyện chế ra, trên người mang theo rất nhiều. Vốn dĩ thân thể của Thương Nguyệt, trực tiếp ăn vào, hậu quả duy nhất chính là huyền mạch nổ tung mà chết. Nhưng có Vân Triệt ở đây, chuyện này kiên quyết không có khả năng phát sinh. Vân Triệt lấy huyền lực bản thân, thong thả mà cẩn thận luyện hóa… Đợi viên thuốc này hoàn toàn luyện hóa, đủ để cho Thương Nguyệt thoát thai hoán cốt.
Sắc mặt tái nhợt dần trở nên hồng nhuận, mi nguyệt của nàng vào lúc này thoáng rung động… Theo đó, nàng chậm rãi mở mắt ra.
Tầm nhìn mơ hồ mông lung chậm rãi rõ ràng, trong tầm mắt, chiếu ra gương mặt của Vân Triệt, cả người nàng nhất thời giật mình ở đó.
Nàng đã ngủ mê hai canh giờ, thời gian cũng không tính là quá lâu, nàng lại gặp mười mấy cơn mộng… Hiện thực hỗn loạn và cảnh trong mơ, khiến cho nàng đã không cách nào phân rõ đâu là hiện thực, đâu là mộng cảnh. Nàng sợ hãi nhất, là lại một lần nữa xuất hiện một Vân Triệt ở trong thế giới của nàng… Có phải chỉ là một phen bọt nước chỉ có trong mộng cảnh không.
- Nguyệt nhi… Tuyết Nhược… Sư tỷ… Công chúa lão bà… Nàng đã tỉnh.
Đối diện với đôi mắt như ngọc lưu ly sắp vỡ của Thương Nguyệt, Vân Triệt mỉm cười, bốn xưng hô mềm nhẹ, nói cho nàng tất cả đều là hiện thực, mà không phải cảnh trong mơ.
Mắt đẹp của Thương Nguyệt rung động, sau đó ưm một tiếng, dùng hết toàn lực bổ nhào vào trên người Vân Triệt, thất thanh khóc rống lên. Nữ hài phô bày ra về phía thế nhân nàng vô cùng kiên cường, chống đỡ Thương Phong quốc trong lúc nguy nan ròng rã ba năm, lúc này ở trong lòng hắn, không hề giữ lại phóng thích ra yếu ớt của bản thân… Đôi cánh tay gầy yếu kia lại vuốt ve thật nhanh thật nhanh, sợ hãi thoáng vừa buông tay, sẽ lại mất đi…
Ngoài cửa, ba người Thiên Hạ Đệ Nhất, Thiên Hạ Đệ Thất, Tiêu Vân đứng dựa vào tường, trên vẻ mặt mỗi người đều hơi nặng nề. Thiên Hạ Đệ Nhất than nhẹ một tiếng, nói:
- Cho dù như thế nào đều không nghĩ tới, đi tới Thiên Huyền đại lục này, gặp được đầu tiên, lại là chiến tranh.
- Đúng vậy.
Thiên Hạ Đệ Thất nhỏ giọng nói:
- Vốn là vui vui mừng mừng trở về đoàn tụ, nhưng vừa trở về, quê hương của mình đã không còn hình dáng… Lúc này Vân đại ca nhất định khó chịu chết được.
Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương. Đối mặt với ba người tuổi rõ thật trẻ này, thần thái của bọn họ lại rất kính cẩn… Bởi vì khí tức huyền khí ngẫu nhiên tràn ra ngoài từ trên ba người này, đều khiến cho bọn họ run sợ trong lòng.
- Tại hạ phủ chủ Thương Phong huyền phủ Đông Phương Hưu, vị này là phó phủ chủ Tần Vô Thương, không biết các vị…
Đông Phương Hưu ngừng lại một chút, nhất thời không biết nên gọi là “Các vị tiểu hữu” hay là “Các vị tiền bối”, bởi vì lấy cấp bậc huyền lực của họ, cho dù đã ngoài trăm tuổi, bề ngoài cũng vẫn như cũ có thể bảo trì dung mạo thiếu niên, hắn chỉ có thể nói:
- Không biết các vị khách quý… Xưng hô như thế nào?
Theo ngôn ngữ cử chỉ lúc trước của Vân Triệt, ba người nhìn ra được Vân Triệt đều rất tôn kính hai người này, ba người tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ, Thiên Hạ Đệ Nhất vừa định mở miệng, Thiên Hạ Đệ Thất đã giành trước nói:
- Vãn bối Thiên Hạ Đệ Thất, bái kiến hai vị phủ chủ. Đây là phu quân của vãn bối Tiêu Vân, là huynh đệ kết nghĩa của Vân Triệt đại ca. Đây là huynh trưởng của vãn bối Thiên Hạ Đệ Nhất… A a! Hai vị tiền bối nhất định cảm thấy tên của chúng ta rất kỳ quái, nhưng đều là do cha thúi đặt tên, hai người không được cười trong lòng!!
Gương mặt của Thiên Hạ Đệ Nhất run rẩy một trận… Tiểu muội của mình dù sao còn quá non, lại trực tiếp nói ra tên hoàn chỉnh. Họ “Thiên Hạ” này, vốn chính là cực kỳ hiếm thấy, mà cái tên “Thiên Hạ Đệ Nhất”, “Thiên Hạ Đệ Thất” này muốn để cho người ta quên cũng khó khăn lỡ như truyền ra, đến trong tai của những người ở tứ đại thánh địa kia, sẽ có phiêu lưu liên tưởng đến gia tộc Thiên Hạ của Huyễn Yêu giới!
Càng làm cho hắn buồn bực chính là… Tiểu muội của mình lại giới thiệu Tiêu Vân trước, rồi mới nhắc tới bản thân!! Quả nhiên là có nam nhân quên luôn huynh trưởng!
Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương đều thất kinh trong lòng… Bọn họ gọi mình là tiền bối, gọi “Vân Triệt” là đại ca, hiển nhiên tuổi gần với Vân Triệt! Bằng chừng ấy tuổi, lại có tu vi huyền lực cấp bậc hoảng sợ này, không hề nghi ngờ, bọn họ nhất định là nhân vật đến từ cấp độ cực cao.
- Thì ra là thế.
Đông Phương Hưu bình ổn tâm tình, chậm rãi nói:
- Các ngươi là bạn tốt của Vân Triệt, vậy liền là khách quý của Thương Phong quốc chúng ta… Vân Triệt, quả nhiên là kỳ nhân không cách nào dùng lẽ thường đến cân đo. Ăm năm trước hắn và yêu nhân cùng bị phong bế dưới Ngự kiếm đài của Thiên Kiếm sơn trang, tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết, thế nhưng hắn lại còn sống đi ra, hơn nữa huyền lực tăng trưởng mấy lần. Ba năm trước, toàn Thiên Huyền đại lục đều biết đến hắn ngã xuống trong Thái cổ huyền chu, tuyệt đối không có khả năng sống sót. Nhưng mà… Hắn lại còn sống trở về, hơn nữa huyền lực càng trưởng thành đến cảnh giới khiến cho chúng ta không cách nào lý giải.
- Thương Phong ta lần này… Có lẽ thật sự có thể cứu.
Tần Vô Thương kích động nói.
- Cũng không biết vị nữ hoàng kia… A, là tẩu tử như thế nào, khí tức của nàng… Suy yếu thật nghiêm trọng.
Tiêu Vân tỏ vẻ lo lắng nói.
- Yên tâm đi, y thuật của Vân đại ca lợi hại như vậy, mới sẽ không có chuyện gì.
Thiên Hạ Đệ Thất an ủi.