Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 656 - Chương 657: Băng Vân Tin Dữ (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_657" class="block_" lang="en">Trang 329# 1

 

 

 

Chương 657: Băng Vân tin dữ (hạ)



Lúc này, cửa của tẩm cung bị đẩy ra, Vân Triệt và Thương Nguyệt sóng vai đi ra. Vành mắt của Thương Nguyệt đỏ bừng, hiển nhiên trước đó đã khóc đến trời u đất ám, nhưng sắc mặt của nàng lại không còn tái nhợt, khuôn mặt khẽ nhuộm lên ráng mây đỏ, làm cho nàng bên trong cao quý nhiều thêm vẻ tươi đẹp động lòng người, ngay cả đôi mắt nàng, cũng nhiều thêm sắc thái lộng lẫy so với quá khứ.

Mấy người vội vàng nghênh đón, Đông Phương Hưu vội vàng nói:

- Bệ hạ, người đã tỉnh… Vậy còn có chỗ nào không khỏe không?

Thương Nguyệt nhợt nhạt mỉm cười:

- Ta đã không có việc gì, đừng lo.

Nàng chuyển hướng sang phía ba người Thiên Hạ Đệ Nhất, chuẩn xác gọi tên của bọn họ:

- Thiên Hạ đại ca, Tiêu Vân, còn có Thất muội, hoan nghênh ba người đến Thương Phong quốc. Ba người là bằng hữu của phu quân, vốn nên lấy quốc lễ đối đãi, nhưng lại để cho ba người nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi như vậy, thật cảm thấy hổ thẹn.

Khí chất của Thương Nguyệt đã xảy ra biến hóa rất lớn so với ba năm trước, trong lúc giơ tay nhấc chân không còn là dịu dàng như nước, nhu nhu nhược nhược, mà trong thanh lịch lộ ra vẻ cao quý và uy nghiêm, khí thế đế vương cấp tốc lớn lên trong áp lực nặng nề ba năm này và vô số lần quyết đoán thiết huyết, khiến ba người Thiên Hạ Đệ Nhất đều cảm giác được một luồng áp bức vô hình. Tiêu Vân vội vàng xua tay nói:

- Nữ hoàng… A, đại… Đại tẩu đừng khách khí với chúng ta… Có gì cần nói, xin cứ việc phân phó cho chúng ta là được.

Dáng vẻ khẩn trương kia của Tiêu Vân khiến cho Thiên Hạ Đệ Thất âm thầm nhéo hắn một cái, sau đó tự nhiên thanh thản nói:

- Không hổ là thê tử của Vân đại ca, quả nhiên không giống tầm thường. Phu quân ta nói rất đúng, đại tẩu đừng khách khí với chúng ta, hiện giờ Thương Phong quốc lâm nguy, nếu quả thật có chuyện gì chúng ta có thể giúp đỡ, xin cứ việc phân phó.

Thiên Hạ Đệ Nhất cũng không hề do dự nói:

- Vân huynh đệ có đại ơn với ba người chúng ta, nếu có gì phân phó, muôn lần chết đều không chối từ.

Thương Nguyệt khẽ cười nói:

- Cám ơn các vị… Cũng cám ơn mọi người trong khoảng thời gian này chiếu cố phu quân của ta.

Vân Triệt lo lắng nói:

- Nguyệt nhi, hiện giờ thân thể nàng trống rỗng, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Chuyện còn dư lại, giao cho ta là được rồi.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Cơ thể của ta hoàn toàn không sao. Tuy rằng Thần Hoàng quân bị phụ quân thần uy tiêu diệt, nhưng khó khăn của hoàng thành còn chưa giải trừ. Bên chỗ Thần Hoàng kia tất nhiên đã bị kinh động, trong vòng mười hai canh giờ, nhất định sẽ có đại quân tập kết ở trước cửa thành. Chiến sĩ của chúng ta, còn có dân chúng trong thành, cũng đều cần bố trí và trấn an, bây giờ không phải là lúc ta nghỉ ngơi.

- Đừng miễn cưỡng bản thân.

Thương Nguyệt mềm nhẹ nói:

- Có chàng đang ở đây, ta cái gì cũng không cần sợ.

Trên vầng trán của nàng không có trầm trọng và u ám, thậm chí ngay cả một chút ngưng trọng đều không có, chỉ có ấm áp và thỏa mãn thật sâu. Bởi vì không có mất đi, bởi vì có Vân Triệt ở bên người, nàng đã có toàn thế giới, không còn gì cầu xin oán hận.

Thương Nguyệt liên tiếp hạ lệnh điều binh, Thương Phong hoàng thành cũng nhanh chóng tiến nhập lại trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Sắc trời đã bắt đầu hơi tối xuống, thời gian đã gần hoàng hôn. Trong khoảng thời gian này, Vân Triệt cũng dần dần từ trong miệng Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương đại khái sáng tỏ cục diện hiện giờ của Thương Phong quốc… Chỉ có thể dùng bốn chữ “Thảm không nói nổi” để hình dung.

Toàn bộ trọn vẹn chủ thành của chín thành bị Thần Hoàng quốc xâm chiếm, thậm chí còn có một phần bị đốt diệt trên diện tích lớn, dân chúng Thương Phong quốc táng thân trong biển lửa chiến tranh đã vượt qua hơn năm ngàn vạn… Mà, còn gần như chính là mới chỉ phỏng chừng ban đầu. Thần Hoàng quốc vì lấy tốc độ nhanh nhất chiếm lấy Thương Phong, xuống tay tàn nhẫn, ác độc, quả thật tội lỗi chồng chất… Có lẽ ở trong mắt Thần Hoàng quốc, người Thương Phong quốc mặc dù giống vậy là nhân loại, nhưng chỉ là sinh mệnh đê tiện không đáng kể.

Cũng có không biết bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi, không nhà để về… Thương Phong quốc từng đã yên bình tốt đẹp, hiện giờ chính là ở bên bờ vực sâu hủy diệt… Ngay cả kéo dài hơi tàn đều mỏng manh như vậy.

Vân Triệt khẽ lẩm bẩm hai chữ, trong kẽ răng cắn chặt gần như muốn chảy ra tơ máu:

- Thần… Hoàng…

Vân Triệt hỏi:

- Bên chỗ Thiên Kiếm sơn trang, thật sự một chút đáp lại cũng không có sao?

Đông Phương Hưu thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu, trên mặt tỏ vẻ bi ai:

- Haizzz, không có. Tiên hoàng và bệ hạ trước sau chín lần tự tay gửi thư cầu xin Thiên Kiếm sơn trang giúp đỡ. Nhưng Thiên Kiếm sơn trang bỏ mặc toàn bộ, ngay cả giải thích cho có lệ cũng không có. Thần Hoàng đế quốc quá cường đại, bọn họ sợ bởi vì vậy mà bị cuốn vào gặp phải diệt quốc khó khăn, có lẽ về lý có thể lý giải.. Nhưng bọn họ chỉ cần phái mấy cường giả bảo hộ bệ hạ cũng được…

Vân Triệt cười lạnh một tiếng:

- Về lý có thể lý giải? Đay không chỉ liên quan đến lời hứa ngàn năm giữa Thương Phong hoàng thất và Thiên Kiếm sơn trang… Càng là quốc nạn! Quốc nạn đương đầu, hễ là người có chút tâm huyết, đều sẽ biết dùng tất cả bản thân, bao gồm sinh mệnh đi phản kháng! Thiên Kiếm sơn trang bọn họ… Đường đường là thế lực tu huyền hàng đầu của Thương Phong quốc, nên dẫn dắt huyền giới đúc thành lực lượng phản kháng mạnh mẽ nhất, lại vì an nguy của mình, không để ý tín nghĩa gia tộc, nguy nan của quốc gia… Hôm nay tất cả chiến sĩ Thương Phong ở lại thủ Thương Phong hoàng thành, lao tới chiến trường, ai mà không rõ ràng bản thân lưu lại có hậu quả duy nhất chính là chết trận, nhưng bọn họ vẫn như trước đạo nghĩa không chùn bước! Cái gọi là đệ tử Thiên Kiếm này… Vốn còn không bằng ngay cả chiến sĩ bình thường nhất của Thương Phong!

Tần Vô Thương ngẩng đầu lên, giọng nói cũng hoàn toàn bi thương giống vậy:

- Đúng vậy… Huyền giới, nếu tập trung này, vốn nên là một lực lượng phản kháng mạnh nhất, đáng tiếc… Đáng tiếc… Đáng tiếc bọn họ có được lực lượng càng cường đại hơn người bình thường, sống lâu hơn bình thường… Nhưng cũng càng sợ chết hơn người bình thường. Thần Hoàng quân đến đâu, thế lực, gia tộc xưng vương xưng bá ở bản xứ, lại có rất ít người phản kháng, thường thường đều là người đầu tiên đi đầu hàng Thần Hoàng quân, thậm chí chủ động vô cùng ra bút lớn đi hối lộ… Chỉ cần có thể còn mạng sống và bảo trụ được cơ nghiệp gia tộc. Liền ngay cả Tiêu tông kia, cũng là như thế… Tông chủ Tiêu tông đủ để một tay che trời ở Thương Phong quốc, trưởng lão, khi Thần Hoàng quân đến đừng nói phản kháng, chính là chủ động ra khỏi tông môn hai mươi dặm đón chào, khúm núm ở trước mặt Thần Hoàng quân…

Một trận diệt quốc khó khăn, khiến các thế lực trong ngày thường cao cao tại thượng lộ hết trò hề. Đúng vậy, bọn họ có huyền lực cao hơn người thường, hưởng thụ vinh hoa mà người thường không dám hy vọng xa vời, có tuổi thọ càng dài… Lại sớm đã không có tâm huyết vốn nên chảy xuôi trong lòng.

Thiên Hạ Đệ Thất căm giận nói:

- Thân là tông môn mạnh nhất một quốc gia, lại có hành vi như vậy ở trước mặt quốc nạn… Thật là làm cho người ta xem thường.

Thiên Hạ Đệ Nhất mặt không biểu cảm nói:

- Đúng vậy, nếu như đó là bộ tộc chúng ta… Cho dù sau khi nước diệt có thể bảo toàn, ngay cả bản thân ta cũng sẽ khinh thường chính gia tộc của mình.

Vân Triệt ổn định tâm tình hỏi:

- Đông Phương phủ chủ, gia gia và tiểu cô của ta, bọn họ còn tốt chứ?

Vấn đề này, ở Thương Phong hoàng thành, hắn không nhìn thấy Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch, trong lòng hắn nhớ tới an nguy của bọn họ, nhưng vẫn không dám hỏi, e sợ phải nghe được đáp án hắn không muốn nghe.

Đông Phương Hưu khẽ cười:

- Yên tâm, đại khái chừng hai năm trước, bệ hạ liền kêu Tần phủ chủ tự mình đưa bọn họ đến Lưu Vân thành. Lưu Vân thành ở tận cuối phía đông, thành nhỏ nghèo nàn, không đến mức chiến tranh lan đến, vốn nên là chỗ an toàn nhất… Chẳng qua, khiến cho chúng ta tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Thần Hoàng quân lại phân ra trọn vẹn hơn hai mươi vạn quân thẳng đến Lưu Vân thành.

Vân Triệt chợt đứng dậy, sắc mặt trầm xuống:

- Cái gì!

Phản ứng của Vân Triệt hoàn toàn trong dự đoán của Đông Phương Hưu:

- Ha ha, đừng lo lắng. Thành chủ Lưu Vân theo mệnh lệnh của bệ hạ, rút hết lính phòng ngự, chủ động đầu hàng. Thần Hoàng quân chưa giết một người của Lưu Vân thành, hơn nữa ngay cả quân mã đều không vào thành, mà phân tán đóng xung quanh Lưu Vân thành. Cách mỗi bảy ngày bệ hạ sẽ truyền âm cho bọn họ một lần, trong khoảng thời gian này bọn họ thủy chung không có chuyện gì.

Giống như một tảng đá lớn vạn quân từ trên trái tim biến mất, Vân Triệt chậm rãi ngồi xuống, toàn thân, đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.

Biểu cảm của Tiêu Vân biến ảo một trận, cuối cùng kìm nén không được nói:

- Đại ca, gia gia và tiểu cô mới vừa rồi huynh nói, có phải chính là… Chính là…

Vân Triệt quay đầu lại, khẽ cười:

- Không sai…

Hắn lại một lần nữa đứng lên:

- Ta đây phải đi đón bọn họ đến, cho các ngươi một nhà đoàn tụ… Gia gia thấy đệ, nhất định sẽ… Rất vui vẻ, thật kích động.

Tiêu Vân hơi mơ màng gật đầu, hai tay khẩn trương đến phát run:

- A… Được, được…

Gia gia… Tiểu cô… Người thân… Huyết mạch chí thân chân chính của bản thân…

Nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy gia gia và tiểu cô ngày đêm vướng bận, nghĩ đến bản thân cuối cùng có thể làm được một chuyện khiến gia gia thoải mái, trong lòng Vân Triệt vội vàng đã không cách nào tự nén xuống. Tuy rằng bọn họ ở Lưu Vân thành bình yên vô sự, nhưng mà, chỉ có ở bên cạnh hắn, mới là chỗ để cho hắn yên tâm nhất. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, tìm một chỗ sử dụng Thái cổ huyền chu, nhưng bước chân vừa động, Đông Phương Hưu bỗng nhiên lên tiếng kéo hắn lại:

- Vân Triệt, có một chuyện, ta suy đi nghĩ lại, vẫn nhanh chóng báo cho ngươi biết thì tốt hơn. Bằng không… Thật sự hậu quả khó lường.

Giọng nói ngưng trọng của Đông Phương Hưu khiến bước chân của Vân Triệt dừng lại, hắn nhìn Đông Phương Hưu, thận trọng nói:

- Đông Phương phủ chủ mời nói.

- Là chuyện về Băng Vân tiên cung.

Vân Triệt khẽ nhíu mày. Hắn không quên, bản thân vẫn là đệ tử của Băng Vân tiên cung:

- Băng Vân tiên cung? Băng Vân tiên cung như thế nào? Chẳng lẽ cũng bị chiến tranh tai họa tới?

Đông Phương Hưu chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ba năm này mặc dù Băng Vân tiên cung chưa xuất động chống cự Thần Hoàng quân, nhưng tặng tích lũy ngàn năm, liên tục không ngừng cho chúng ta, bao gồm linh dược, huyền khí công kích, huyền tinh, huyền trận… Cung cấp trợ lực thật lớn vì chúng ta. Ở Thiên Đồng quan có thể cầm chân Thần Hoàng quân vẻn vẹn ba tháng, dựa vào chính là mấy ngàn viên huyền tinh công kích ẩn chứa huyền trận kỳ diệu của Băng Vân tiên cung. Chúng ta nằm mộng cũng không nghĩ tới, quốc nạn trước mặt, dốc hết toàn lực, không tiếc dùng đến căn cơ giúp đỡ chúng ta, lại là Băng Vân tiên cung trong ngày thường giao tình mỏng manh nhất.

Vân Triệt hỏi:

- … Nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ngầm cảm thấy, Băng Vân tiên cung sẽ dốc hết sức lực như vậy, nhất định là bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt.

- Sáu tháng trước, Băng Nguyệt tiên tử Hạ Khuynh Nguyệt truyền âm cho bệ hạ, chỉ có mấy câu nói ngắn ngủi, nội dung của truyền âm, là Băng Vân tiên cung đột nhiên gặp đại nạn, sau này không cách nào viện trợ cho hoàng thất được nữa, muốn bệ hạ tự giải quyết cho tốt…

Trái tim Vân Triệt căng thẳng, bước nhanh về phía trước:

- Cái gì? Vậy về sau như thế nào? Băng Vân tiên cung rốt cuộc gặp phải cái gì!

Đông Phương Hưu lắc đầu:

- Không ai biết. Sau đó, cho dù bệ hạ dùng phương pháp gì, đều không còn cách nào liên lạc được với người của Băng Vân tiên cung. Hơn nữa chiến thế liên tiếp báo nguy, Thương Phong tràn đầy nguy cơ, bệ hạ cũng vốn không rảnh lo chuyện khác… Hiện giờ Băng Vân tiên cung rốt cuộc như thế nào, không hề biết được.

Tiêu Vân lập tức nói:

- Có phải nhận lấy công kích của Thần Hoàng quân không?

Vân Triệt trực tiếp lắc đầu:

- Không, không có khả năng. Chỗ ở của Băng Vân tiên cung là nơi Băng cực tuyết vực hàng năm rét căm căm, hơn nữa băng tuyết phủ dày đất, cũng không phải là nơi thích hợp cho quân đội đặt chân, nhất là Thần Hoàng quân e ngại rét lạnh. Hơn nữa nơi đó trừ bỏ Băng Vân tiên cung, đừng nói thành trì, ngay cả cư dân đều không có, Thần Hoàng quân cũng không có lý do gì công kích nơi đó.

Khó khăn ngàn năm?

Vân Triệt bỗng dưng nghĩ đến Thái thượng cung chủ Phong Thiên Hối lúc trước nói cho hắn biết bốn chữ này, mà không chỉ là bốn chữ, còn là tiên đoán sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong ngàn năm của Băng Vân tiên cung. Phong Thiên Hối lúc trước cũng thẳng thắn nói sở dĩ để cho hắn lấy thân phận nam đệ tử gia nhập Băng Vân tiên cung, cũng hoàn toàn vì ứng đối với tiên đoán “Khó khăn ngàn năm” này.

Băng Vân tiên cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Tiên đoán “Khó khăn ngàn năm” kia, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra sao!

Hơn nữa cách “Đột nhiên bị đại nạn” như theo lời của Hạ Khuynh Nguyệt trong truyền âm, đã qua sáu tháng… Ròng rã sáu tháng!

Trong lòng Vân Triệt nhất thời bị phủ kín một tầng bóng ma thật sâu. Hôm nay, là ngày đầu tiên hắn trở về Thiên Huyền đại lục, hắn nhận được không phải là lệ rơi của gặp lại và đoàn tụ, ngược lại là các tin tức cái sau trầm trọng hơn cái trước.

Vân Triệt nhíu mày nói:

- Ta lập tức đi Băng Vân tiên cung một chuyến!

Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch ở Lưu Vân thành chí ít an toàn, nhưng Băng Vân tiên cung… Nếu không lập tức đi một chuyến tới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn đứng ngồi không yên.

- Trong vòng hôm nay, nhất định còn sẽ có Thần Hoàng quân đến. Đến lúc đó nhớ truyền âm cho ta trước tiên. Ta có huyền chu trong người, nháy mắt liền có thể chạy về!

Thiên Hạ Đệ Nhất nhíu mày gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm đi đi. Bên này có chúng ta ở đây, tất nhiên không có việc gì.

Vân Triệt đã không cách nào chờ đợi tiếp, nhanh chóng ngưng huyền truyền âm báo cho Thương Nguyệt đang ở đại điện bên cạnh tự mình bố trí chiến cuộc một tiếng, sau đó đi ra cửa phòng, nhanh chóng lên trên cao, gọi Thái cổ huyền chu ra, tập trung về phương hướng và khoảng cách đại khái của Băng Vân tiên cung, sau đó trong một tiếng không gian rít lên, Thái cổ huyền chu biến mất ở đó.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment