.
._329__2" class="block_" lang="en">Trang 329# 2
Chương 658: Bận rộn vô ích một trận
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Triệt đã xuất hiện ở trên không trung của băng cực tuyết vực. Lần “Xuyên qua không gian” này, hắn đã tính ra khoảng cách cực kỳ chuẩn xác, vị trí xuất hiện cách Băng Vân tiên cung chỉ có không đến hai mươi dặm, từ trên không trung có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng của nó.
Vân Triệt không hề lưu lại chút nào, toàn lực thi triển Huyễn quang lôi cực, như một tia chớp xông về phía Băng Vân tiên cung. Mà lúc này, bên tai hắn, từng trận động tĩnh khác thường từ phía Băng Vân tiên cung truyền đến.
Rầm… Rầm… Rầm…
Động tĩnh vô cùng nặng nề, cho dù cách hai mươi dặm, vẫn như cũ nặng nề điếc tai. Đây là tiếng đánh kịch liệt của lực lượng khổng lồ đánh vào thứ cực kỳ cứng rắn phát ra, càng tới gần, âm thanh này càng nặng nề, cũng càng khiến Vân Triệt xác định đây thật sự là âm thanh truyền từ Băng Vân tiên cung.
Chân mày Vân Triệt gắt gao nhíu chặt lại, tốc độ càng cố hết sức tăng nhanh vài phần.
Khuynh Nguyệt… Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may gì…
––––––––––––––––––
Rầm! Rầm! Rầm…
Toàn bộ Băng Vân tiên cung đều đang kịch liệt chấn động. Vô số hàn tuyết lã chã mà rơi, trừ bỏ huyền băng ngàn năm này, tầng băng tương đối yếu ớt đều đã trải rộng vết nứt không đếm được.
Không gian dưới đất của Băng Vân tiên cung, trước Băng di thần điện.
Hiện giờ trong lòng Dạ Thanh Thịnh cực kỳ bực tức và nóng nảy, tất cả lực lượng đều điên cuồng phát tiết lên trên cửa đá bằng Thiên bàn thạch ở trước mặt. Sáu tháng trước, tuy rằng Thiên bàn ngọc không nên xuất hiện ngăn cản, nhưng vì không bị nhạo báng, lại thêm thiếu chủ Dạ Tinh Hàn vừa khéo đang ở trạng thái bế quan, cho nên thật kiên quyết không xin giúp đỡ về phía nhân vật cấp bậc trưởng lão trong Thần cung, mà muốn dùng lực lượng của chính mình, mạnh mẽ đánh mở cửa Thiên bàn thạch này.
Hắn vốn tưởng rằng ba bốn tháng tuyệt đối đủ rồi, chờ hắn mang theo Hạ Khuynh Nguyệt quay về Nhật Nguyệt thần cung, thiếu chủ chắc còn chưa xuất quan.
Nhưng để cho hắn không nghĩ tới chính là, độ dày của Thiên bàn thạch này đúng là vượt qua khỏi dự đoán của hắn, mười hai người bọn họ không ngừng đánh hơn năm tháng, mới cuối cùng đánh hỏng được bên rìa, chỉ có điều kéo dài lâu như vậy, lòng của hắn càng ngày càng nôn nóng… Mà chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng đã phát sinh… Thiếu chủ Dạ Tinh Hàn đã xuất quan!
Nhiệm vụ này là do Dạ Tinh Hàn vào nửa năm trước đã tự mình giao cho bọn họ, lúc đó hắn còn nói nhiệm vụ đơn giản như thế, chắc chắn trong thời gian ngắn nhất hoàn thành hoàn mỹ. Lại thêm Dạ Tinh Hàn vốn đã chuẩn bị tự mình đến, hiển nhiên cực kỳ coi trọng người tên “Hạ Khuynh Nguyệt” này, hắn vốn lòng tràn đầy đắc ý và kích động.
Mà hiện giờ sáu tháng đã qua, bọn họ đừng nói bắt được Hạ Khuynh Nguyệt, ngay cả chéo áo của nàng cũng chưa chạm được.
Giọng Dạ Tinh Hàn âm trầm, khiến cho bọn họ không rét mà run. Chỉ có điều cũng may, vào hôm nay, hắn cảm thấy khi đánh phá đại môn Thiên bàn thạch này có biến hóa rung động… Trong vòng hôm nay, nhất định có thể triệt để đánh mở.
Dạ Thanh Thịnh hung hăng một quyền đánh lên trên Thiên bàn ngọc ở phía trước, lực phản chấn khiến cho cả cánh tay hắn đau nhức một trận. Mà hai tay của hắn, từ lâu đỏ bừng như máu. Hắn đương nhiên sẽ không phải không muốn dùng vũ khí đến đánh mở… Nhưng trong mấy tháng nay, tất cả vũ khí mà bọn họ mang đến, đều vì đánh mở đại môn bằng Thiên bàn thạch này mà lần lượt hỏng hết –– bao gồm một thanh Vương Huyền khí.
Dạ Tử Nghĩa cũng lắc đầu:
- Không! Hiện giờ thiếu chủ nhất định đã bất mãn với chúng ta. Muốn bình ổn lửa giận của thiếu chủ, chẳng những phải dẫn Hạ Khuynh Nguyệt về… Băng Vân tiên cung này đều là mỹ nhân đệ nhất, mang về nhiều một ít, thiếu chủ chắc chắn vui vẻ!
Rầm!!!
Rắc!!
Một trận nổ vang, theo sau đó, là tiếng vỡ vụn cực kỳ chói tai, vô số vết rạn, ở dưới nắm tay của Dạ Thanh Thịnh cấp tốc lan tràn, trong nháy mắt hiện đầy toàn bộ đại môn.
Ánh mắt Dạ Thanh Thịnh trừng lớn, sau đó điên cuồng nở nụ cười. Bọn họ công kích mấy tháng, mà xuất hiện vết rạn, vẫn là lần đầu tiên… Một khi vết rạn xuất hiện, ý nghĩa trước mắt kết cấu của đại môn Thiên bàn thạch này cuối cùng triệt để sụp đổ. Thiên bàn ngọc kết cấu sụp đổ, cũng giống như một bức tường băng hóa thành dáng vẻ bụi phấn, tùy tiện một huyền giả cấp thấp, cũng có thể phá hủy.
Ánh mắt Dạ Thanh Thịnh trừng đến lớn nhất, sắc mặt hưng phấn đến dữ tợn, ngay cả cánh tay đau nhức, đều trở thành một loại khoái cảm khác thường. Bực tức nôn nóng tròn hơn năm tháng, cuối cùng có thể triệt để phát tiết:
- Cuối cùng… Cuối cùng!! Đều tránh ra cho ta!!
Dạ Thanh Thịnh hét lớn một tiếng, hai tay đều ra, ngưng tụ huyền lực toàn thân đánh về phía đại môn Thiên bàn thạch đã nứt vỡ ở phía trước, một luồng uy áp Bá Hoàng mạnh mẽ khiến mười người tùy tòng phía sau hắn triệt để hít thở không thông… chỉ có điều hắn cũng không vì hưng phấn cực độ mà mất đi lý trí, tất cả lực lượng trực tiếp dũng mãnh đánh vào trên bộ phận đại môn thiên bàn thạch, mà cũng không có tính chất đánh sâu vào quá mức mãnh liệt, để tránh dư lực và mảnh nhỏ của thiên bàn ngọc thương tổn đến Hạ Khuynh Nguyệt ở bên trong.
Rầm ––––
Trong một tiếng nổ vang nặng nề đến cực điểm, đại môn thiên bàn thạch thừa nhận hai đại Bá Hoàng, mười Vương tọa vẻn vẹn hơn năm tháng oanh kích ầm ầm nổ tung, trực tiếp tán thành mảnh vỡ màu xanh trắng đầy đất. Phía sau đại môn thiên bàn thạch bị hủy diệt, là tuyết y nữ tử đang co lại cùng nhau… Băng di thần điện rất lớn, hai ngàn nữ tử Băng Vân cụm lại với nhau, vẫn như cũ có vẻ đặc biệt trống trải.
Trong không khí tràn ngập hàn khí nồng đậm, càng rét lạnh, là tuyết nhan của các nàng. Phòng tuyến cuối cùng sớm hay muộn cũng sẽ bị công phá, các nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật lâu, có thể đạt được sáu tháng cuối cùng này, đã vượt ra khỏi mong muốn của các nàng. Đến giờ phút này, các nàng đã không còn hoảng loạn và sợ hãi, trên từng tuyết nhan băng hàn, phủ kín oán hận, quyết tuyệt và không cam lòng thật sâu… Còn có chút vui mừng –– Bởi vì ít nhất, Hạ Khuynh Nguyệt đã bình yên rời đi, hơn nữa sáu tháng đi qua, cũng không có chút dấu hiệu nào bị rơi vào trong tay những kẻ ác này.
Dạ Thanh Thịnh lớn tiếng cuồng tiếu, sau đó sắc mặt lại nháy mắt âm trầm xuống:
- Ha ha ha ha ha! Các ngươi lũ nữ nhân đáng giận này, lại làm trễ nải bổn đại gia thời gian dài như vậy… Nếu các ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bổn đại gia thật đúng là không nỡ giết bất cứ người nào các ngươi, ngược lại còn sẽ đưa toàn bộ các ngươi cho thiếu chủ. Nếu như có thể có được sủng ái của thiếu chủ, địa vị tương lai, có lẽ còn cao hơn bổ đại gia. Nhưng các ngươi lại cố tình rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt… Hôm nay không giết mấy trăm người các ngươi, khó giải mối hận trong lòng ta.
Cung Dục Tiên run run chỉ ngón tay:
- Ác tặc! Các ngươi… Tất nhiên sẽ gặp trời phạt… Khụ… Khụ khụ…
Sắc mặt Cung Dục Tiên tái nhợt như tờ giấy, sinh cơ, đã suy yếu như tơ nhện, ngắn ngủi mười mấy chữ, liền khiến cho nàng ho khụ kịch liệt không thôi. Nàng được Mộ Dung Thiên Tuyết với Quân Liên Thiếp đỡ lấy, đã sớm ngay cả đứng thẳng cũng không thể… Nàng đau khổ chống đỡ không chịu để cho sinh cơ biến hết, chỉ vì nàng không cam lòng… Vô tận không cam lòng…
Cơ nghiệp ngàn năm của Băng Vân tiên cung, đột nhiên bị tai họa ngập trời bất ngờ này… Các nàng thậm chí còn không biết đối phương là ai, có mục đích gì đều không biết… Sao có thể cam tâm! Sao có thể cam tâm!
Dạ Thanh Thịnh nheo mắt nhìn Cung Dục Tiên suy yếu vô cùng, khinh thường lạnh lẽo cười rộ lên:
- Hả? Ha ha, bị một đạo huyền khí của bổn đại gia tổn thương tâm mạch, lại còn sống cho tới bây giờ, chậc chậc chậc chậc, cũng không đơn giản. Đáng tiếc đáng tiếc thay, huyền lực của ngươi hình như đã tan hết toàn bộ, cho dù ra một đại la kim tiên cứu ngươi trở về, cũng chỉ là một kẻ phế nhân, thật sự đáng thương đến khiến bổn đại gia có dục vọng ra tay giết ngươi cũng không có. Như vậy rất tốt, những mỹ nhân này, bổn đại gia liền giết từng kẻ một, bổn đại gia thật sự muốn nhìn xem, khi giết đến đứa thứ mấy, ngươi sẽ trực tiếp bị tức chết… Ha ha ha ha ha!
Lời Dạ Thanh Thịnh nói, khiến toàn thân Cung Dục Tiên kịch chấn, một ngụm máu đen từ trong miệng đột nhiên phun ra:
- Ngươi…
Nữ tử của Băng Vân tiên cung đều thanh tâm quả dục, tu luyện Băng Tâm quyết càng khiến cho các nàng tâm như băng tuyết… Nhưng đối mặt với khó khăn ngập đầu này, cho dù Băng Tâm quyết đại viên mãn, cũng không thể vẫn như cũ bảo trì tâm luôn phẳng lặng.
- Cung chủ!
- Cung chủ!!
Một Dung Thiên Tuyết và Quân Liên Thiếp vội vàng vận chuyển huyền khí, cố hết sức bảo vệ tâm mạch của Cung Dục Tiên, tay kia nắm chặt băng kiếm… Sáu tháng thở dốc cuối cùng, chung quy chạy không thoát khỏi tuyệt cảnh cuối cùng. Đối mặt với hai đại Bá Hoàng, cho dù tập trung lực lượng của mọi người, các nàng cũng không thể có khả năng chống lại… Nhưng cho dù như thế nào, cũng phải liều lĩnh đánh cuộc!
Dạ Thanh Thịnh tùy ý phát tiết, cuồng vọng tru lên, mà sắc mặt Dạ Tử Nghĩa lại thay đổi… Ở toàn bộ Băng Vân tiên cung, khí tức huyền lực mạnh nhất chính là Hạ Khuynh Nguyệt… Mạnh tới nửa bước Bá Huyền! Do đó cực kỳ dễ dàng phân biệt. Sau khi đánh mở thiên bàn ngọc, tiến vào băng di thần điện này, ánh mắt của hắn đảo quanh mấy lần, lại không nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt. Hắn ngưng tâm cảm nhận… Nhưng ngay cả khí tức của Hạ Khuynh Nguyệt, đều vốn không cảm thấy.
Hắn lặp lại xác nhận, sau đó sắc mặt càng lúc càng trầm, gầm lên giận dữ:
- Hạ Khuynh Nguyệt đâu!! Các ngươi giấu Hạ Khuynh Nguyệt đi đâu rồi!
- Cái gì?
Lời Dạ Tử Nghĩa nói khiến Dạ Thanh Thịnh sửng sốt, sau đó cuồng tiếu trên mặt cứng đờ, rồi đến sắc mặt đại biến… Toàn bộ băng di thần điện, không có bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt, càng không có khí tức nổi bật xuất chúng kia!
Toàn bộ mọi người của Băng Vân tiên cung ở đây… Chỉ thiếu một Hạ Khuynh Nguyệt!
- Hừ!
Sở Nguyệt Ly giơ ngang băng kiếm trước người, băng linh toàn thân vũ động:
- Các ngươi vĩnh viễn đừng mong tìm được nàng… Chờ đến ngày nàng chủ động tìm được các ngươi, chính là lúc các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!!
Lúc này ánh mắt của Dạ Thanh Thịnh rơi vào trên đài cao bắt mắt ở bên phải băng di thần điện, khí tức trên người nhất thời trở nên nóng nảy, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn… Lấy cảnh giới của hắn, đã có thể cảm giác được sự tồn tại của lực lượng không gian. Tuy rằng đã qua mấy tháng, nhưng vẫn như cũ có thể nhận thấy được một chút khí tức của lực lượng không gian còn sót lại… Nơi đó, rõ ràng từng có một huyền trận không gian!!
Huyền trận không gian, không hề nghi ngờ là huyền trận ở cấp bậc cao nhất Thiên Huyền đại lục, cho dù mạnh như tứ đại thánh địa, muốn xây lên một huyền trận không gian đều ngàn khó vạn khó. Nó giống như thiên bàn ngọc thần điện khổng lồ này, vốn là thứ không nên xuất hiện ở cấp độ như Băng Vân tiên cung.
Thật hiển nhiên, khi bọn hắn chịu đựng bực tức, không phân biệt được ngày đêm đánh đại môn thiên bàn thạch, Hạ Khuynh Nguyệt đã sớm thông qua huyền trận không gian kia thoát khỏi nơi này!
- Lẽ… Nào… Lại… Vậy!!
Giống như một chậu nước lạnh rót từ trên đỉnh đầu xuống, tất cả kiêu ngạo và cuồng vọng của Dạ Thanh Thịnh đều hóa thành phẫn nộ và hoảng sợ, toàn thân kịch liệt run lên:
- Các ngươi… Dám đùa giỡn chúng ta!!
So với phẫn nộ vì mò công dã tràng, hắn càng hoảng sợ, chính là hậu quả vì không cách nào mang Hạ Khuynh Nguyệt về, hắn trong cơn tức giận, sát khí nổi lên:
- Các ngươi… Đều đi chết đi!
- Đợi chút!!
Dạ Tử Nghĩa kéo Dạ Thanh Thịnh lại, sắc mặt của hắn cũng hoàn toàn âm trầm, hắn cố nén tức giận nói:
- Nói! Huyền trận không gian kia thông đi đâu! Hiện giờ Hạ Khuynh Nguyệt ở nơi nào… Các ngươi đàng hoàng tử tế nói ra, chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi!
- Ngươi đừng hy vọng!
Sở Nguyệt Ly khẽ cắn răng, mặt như phủ băng, lại không hề sợ hãi chút nào:
- Cho dù toàn bộ chúng ta táng thân ở trong này, cũng sẽ không nói cho các ngươi biết! Các ngươi vĩnh viễn… Đừng mong tìm được nàng!
- Hỗn đản… Vậy các ngươi… Liền đi chết đi!!
Lửa giận của Dạ Thanh Thịnh hoàn toàn nổ mạnh, bực tức và ngày đêm không nghỉ gần sáu tháng, đổi lấy lại là công dã tràng, hậu quả càng vô cùng nghiêm trọng, Dạ Thanh Thịnh chỉ cảm giác đầu óc của mình, trong lồng ngực có vô số con thảo nê mã đang chạy nhanh, hắn gầm lên giận dữ, huyền lực toàn thân bùng nổ, mang lên một luồng gió lốc mạnh mẽ bắn về bốn phía.
- Bảo hộ cung chủ!!
Trong tiếng kinh hô, Mộc Lam Y, Sở Nguyệt Ly, Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết chân đạp Băng phân tuyết vũ bộ, đồng thời nháy mắt thân chắn trước người Cung Dục Tiên, băng linh lộng lẫy vũ động lên tuyết bay đầy trời. Các nàng đều đã thành Vương tọa, nhưng so với Bá Hoàng lại cách một đường rãnh trời cực lớn, cho dù là khí tức Bá Hoàng phóng thích ra, cũng không phải các nàng có khả năng chống cự.
Một luồng lực như núi cao vạn trượng đánh ngay mặt mà tới, khiến cho toàn bộ ngực của các nàng ngột ngạt, băng linh trên người cấp tốc trôi đi, chống đỡ gần hai giây, liền hung hăng bay ra ngoài, thân thể nặng nề nện lên trên vách tường bằng thiên bàn thạch ở phía sau.
- Sư thúc!!
- Sư phụ!!
Đệ tử Băng Vân kinh hô một trận… Từ sau khi Băng Vân thất tiên được Vân Triệt đả thông tất cả huyền quan, tu vi huyền lực đột nhiên tăng mạnh, đã toàn bộ tiến vào cảnh giới Vương Huyền. Ở trong mắt của các đệ tử Băng Vân, Vương Huyền, đã là tồn tại vô địch ở Thiên Huyền đại lục, nhưng ở trước mặt một Bá Hoàng, vẫn như cũ không chịu nổi một kích như thế.
- Còn vọng tưởng phản kháng?
Dạ Thanh Thịnh giơ cánh tay lên, sắc mặt hung thần:
- Không nói Hạ Khuynh Nguyệt ở đâu… Toàn bộ các ngươi đều phải chết! Vậy… Bắt đầu từ cái mà các ngươi gọi là Băng Vân thất tiên!!
Cánh tay Dạ Thanh Thịnh bành trướng, một luồng khí tức huyền lực mênh mông kích động trong toàn bộ băng di thần điện, hơi thở tử vong bao phủ toàn bộ nữ tử Băng Vân, ngay khoảnh khắc khi thân thể của hắn sắp bùng nổ mà ra, phía sau, bỗng nhiên truyền đén một trận nổ vang vĩ đại, băng di thần điện theo đó chấn động mạnh.
Rầm!!!
- Ai!
Dạ Tử Nghĩa chợt quay đầu lại, giọng hắn chợt kinh hãi… Tốc độ của bóng dáng màu vàng này nhanh đến cực hạn, lấy tu vi Bá Huyền cảnh cấp năm của hắn, nhưng lại đừng nói nhìn thấy rõ đối phương, ngay cả phản ứng cũng không kịp, đối phương đã xẹt qua tầm mắt của hắn, đi tới phía trước chúng nữ Băng Vân.
Thuấn di nhanh đến như đâm thủng không gian!