.
._330__1" class="block_" lang="en">Trang 330# 1
Chương 659: Vô tình thuấn sát
Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa vội vàng xoay người lại, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện, tốc độ nhanh như quỷ mị này, trong lòng đồng thời càng hung hăng nhảy lên… Tốc độ kinh người như thế, huyền lực của đối phương, tất nhiên còn ở phía trên bọn họ!!
Người trước mắt nhìn qua chừng hai mươi tuổi, một thân quần áo nhẹ màu vàng, sắc mặt trong bình tĩnh mang theo âm trầm. Hai người cùng kêu lên nói:
- Ngươi là ai!!
Lời vừa ra khỏi miệng, bọn họ cũng đã cảm nhận được khí tức huyền lực đến từ đối phương… Sắc mặt đồng thời kinh ngạc, sau đó cảm giác khẩn trương mới vừa sinh ra bỗng chốc tiêu tán vô tung. Câu nói tiếp theo của Dạ Thanh Thịnh cũng trở nên khinh miệt:
- Hừ, lại tòi ra một tiểu quỷ không biết gì.
Bởi vì khí tức huyền lực của đối phương, chẳng qua chỉ là Vương Huyền cảnh cấp ba. Tuy rằng theo tuổi của đối phương mà nói, tu vi như thế cũng đã đủ kinh người, nhưng ở trước mặt bọn họ, vốn không chịu nổi một kích, hoàn toàn không có khả năng tạo thành chút ảnh hưởng hoặc trở ngại gì đối với bọn họ.
Về phần tốc độ của hắn… Đại khái là huyền kỹ thân pháp chuyên tấn công hoặc mượn huyền khí nào đó đi.
Vân Triệt một đường nhanh như điện chớp, khi Dạ Thanh Thịnh phá vỡ đại môn thiên bàn thạch, hắn liền đã tới phía trên của băng di thần điện. Sau đó lời tụi Dạ Thanh Thịnh nói, hắn nghe rành mạch toàn bộ, cũng nháy mắt hiểu được đại khái… Băng di thần điện đều do thiên bàn ngọc tạo thành, một điểm này hắn biết rõ. Độ cứng cỏi của thiên bàn ngọc, năm đó hắn cũng từng lấy Long Khuyết thử… Dưới toàn lực đánh vào, ngay cả một chút mảnh vụn cũng chưa rơi xuống. Hiển nhiên, là Băng Vân tiên cung dưới nguy nan, toàn bộ tránh vào trong băng di thần điện. Mà những người này, dùng hết thời gian rất dài, mới phá mở được đại môn băng di thần điện này.
Mà bản thân, cũng vừa may đến vào một khắc cuối cùng.
Lúc trước, hắn đã từng thầm nghĩ tổ tiên Băng Vân dùng thiên ngọc xa xỉ như vậy xây một đại điện dưới đất quả thật không thể hiểu nổi… Lúc này, nó chính là cứu gần như toàn bộ Băng Vân nữ, cứu toàn bộ Băng Vân tiên cung.
Ánh mắt trầm thấp của Vân Triệt đảo qua mười hai người trước mắt… Toàn bộ là gương mặt xa lạ, hơn nữa những người này đều mặc trang phục hắc y thuần một sắc, quần áo đừng nói nhận dạng, ngay cả tạp sắc đều không có, hiển nhiên cố ý che giấu tung tích lai lịch. Huyền lực… Là hai Bá Hoàng trung kỳ, mười người đã từ Vương tọa cấp tám trở lên!
Ánh mắt của Vân Triệt dời khỏi trên người bọn họ, gương mặt lạnh nhạt, không trả lời bọn họ nửa chữ, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Cung Dục Tiên được Mộ Dung Liên Tuyết và Quân Liên Thiếp đỡ lấy.
Nam tử bỗng nhiên xuất hiện này, cũng khiến cho tất cả mọi người trong Băng Vân tiên cung kinh ngạc. Mà khi hắn xoay người lại, tất cả nữ tử nhìn thấy gương mặt hắn toàn bộ nháy mắt dại ra, đôi mắt đẹp trong chấn kinh chớp động lên sáng rọi khó có thể tin.
- Vân… Vân Triệt!?
Tầm mắt đảo qua một góc của băng di thần điện, bên trong một quan tài băng phiêu động băng linh thưa thớt, Vân Triệt thấy được thái thượng cung chủ Phong Thiên Hối đã ôm mối hận mà chết. Hắn thong thả cất bước, trong cái nhìn chăm chú giật mình của các nàng đi đến trước Cung Dục Tiên. Sắc mặt của Cung Dục Tiên trong trắng mang xanh, khí tức sinh mệnh đã càng lúc càng vô cùng mỏng manh, hắn liếc ra được, nội thương của Cung Dục Tiên chẳng những rất nặng, hơn nữa đã giằng co lâu mấy tháng, nếu không phải Băng Vân thất tiên vẫn luôn luôn lấy huyền khí gắng gượng giữ mệnh cho nàng, lại thêm nàng không cam lòng cứ chết đi như vậy, gắt gao treo một hơi cuối cùng, đã sớm chết rồi… Nếu như chấp niệm cuối cùng này của nàng bị chặt đứt, gần như trong mấy giây ngắn ngủi sẽ liền mất mạng mà đi.
Hơn nữa, trên thân thể nàng, đã gần như không còn một chút khí tức huyền lực nào… Huyền lực toàn thân, đều đã tan hết. Cho dù khỏi hẳn, huyền lực, cũng phải tu luyện lại từ đầu. Hắn rất rõ ràng, đối với một người đã từng ngạo thị Thương Phong, lại đứng đầu một cung mà nói, còn tàn khốc hơn chết đi nhiều.
Vân Triệt hít một hơi thật dài, ngồi xổm xuống, chìa cánh tay, cách không truyền một luồng khí tức thiên địa về phía thân thể Cung Dục Tiên, áy náy nói:
- Cung chủ… Ta về trễ.
Cung Dục Tiên khó khăn xòe tay ra, dưới khiếp sợ cực độ và kích động, trên mặt tái nhợt chiếu ra một chút màu đỏ không bình thường:
- Ngươi… Ngươi… Vân Triệt… Thật sự là ngươi? Ngươi không phải… Không phải…
- Là ta.
Vân Triệt thật dùng sức gật đầu, hắn xòe hai bàn tay ra, một gốc băng di thụ cỡ nhỏ trưởng thành trong lòng bàn tay hắn:
- Có Băng Di thần công làm chứng. Ta cũng không phải táng thân trong Thái cổ huyền chu vào ba năm trước như lời người đời nói, chính là bị Thái cổ huyền chu đưa vào thế giới của nó, cho đến hôm nay mới trở về.
Người trên đời có Băng Di thần công trong người, chỉ có Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt. Nhìn băng di thụ ở trong lòng bàn tay Vân Triệt, cho dù các nàng lại không thể tin được, cũng rõ ràng biết người trước mắt cũng không phải là người có dáng dấp giống Vân Triệt, mà thật sự là Vân Triệt mà tất cả mọi người đều cho rằng đã chết đi.
Môi Cung Dục Tiên mấp máy, trong mắt chớp động lên ánh sáng lạ mỏng manh, nhưng lập tức, ánh sáng lóe lên này lại mờ đi:
- Ngươi thế mà lại… Còn sống… Rõ là… Kỳ tích… Chính là… Khụ… Khụ khụ… Ngươi hôm nay… Không nên tới… Không nên tới mà…
Vân Triệt rõ ràng ý tứ của ba chữ “Không nên tới” này… Bởi vì khiến Băng Vân tiên cung rơi vào tuyệt cảnh, là hai Bá Hoàng thật đáng sợ. Hắn đến… Chỉ có chịu chết.
Vân Triệt lắc đầu:
- Không, ta cũng là đệ tử của Băng Vân tiên cung, tông môn gặp nạn… Ta sớm nên trở lại. Cung chủ yên tâm, ta đã trở lại… Liền tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào giẫm lên Băng Vân tiên cung ta.
- Chậc, ha ha ha ha.
Sau lưng Vân Triệt, một loạt tiếng cười điên cuồng khinh thường vang lên, mới vừa rồi Vân Triệt khẽ nói, Dạ Thanh Thịnh nghe vào tai, không thể nghi ngờ là chê cười nực cười tới cực điểm:
- Thật sự làm cho người ta cười đến rụng răng, chẳng biết là đứa nhà quê từ trong lỗ thủng nào nhảy ra lại dõng dạc muốn bảo vệ Băng Vân tiên cung này? Ha ha ha ha… Mảnh đất hèn mọn đê tiện này, quả nhiên ra hết một vài trò cười đáng thương. Vương Huyền cảnh cấp ba, ở trong Thương Phong tiểu quốc này đúng là có thể đi ngang, đáng tiếc, các ngươi lũ dân đê tiện này ở trong mắt bổn đại gia vĩnh viễn là trò cười. Huyền kỹ thân pháp của ngươi không tệ, có tư cách khiến bổn đại gia khen thưởng một câu, nhưng bổn đại gia muốn ngươi chết trong một giây, ngươi tuyệt đối không sống được đến giây thứ hai.
- Vân Triệt? Tên người này hơi quen tai.
Dạ Tử Nghĩa thản nhiên nói.
- Ha, đương nhiên quen tai.
Dạ Thanh Tịnh cười lạnh nói:
- Không phải là tiểu tử năm đó ở bài vị chiến bảy nước đánh Thần Hoàng quốc một bạt tai, còn dám can đảm làm tức giận tiểu chủ kia sao. Chậc chậc, nghe nói hình như hắn theo Thái cổ huyền chu gì kia cùng nhau biến mất, không nghĩ tới lại còn sống trở về… Năm đó thiếu chủ có một đoạn thời gian rất dài nhắc tới cái tên “Vân Triệt” này, liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu thiếu chủ biết được tiểu tử này lại còn sống… Nhất định sẽ rất cao hứng!
Thiếu chủ? Thái cổ huyền chu?
Hai cái tên kia, khiến trong lòng Vân Triệt chợt trầm xuống, một cái tên và một gương mặt để cho hắn chán ghét nháy mắt xuất hiện trong đầu…
Nhật Nguyệt thần cung… Dạ Tinh Hàn!!
Người này dĩ nhiên lại là người của Nhật Nguyệt thần cung, hơn nữa hình như còn do Dạ Tinh Hàn tự mình phái tới!
Sao lại thế này? Tại sao Nhật Nguyệt thần cung phải cho người công kích Băng Vân tiên cung? Nhật Nguyệt thần cung và Băng Vân tiên cung… Đây rõ ràng là hai thế giới, hai cấp bậc, không hề tồn tại cùng xuất hiện mới đúng!
Dạ Thanh Thịnh diễn vẻ tàn bạo và thương hại:
- Thật vất vả nhặt được cái mạng về, lại vội vàng đi tìm chết.
Chân mày hắn trầm xuống, vung tay lên:
- Bắt tiểu tử này lại cho ta! Nhưng đừng hạ tay quá nặng đánh chết, để cho hắn chết như thế nào, thiếu chủ nhất định càng cảm thấy hứng thú!
Giọng hắn vừa dứt, một người áo đen phía sau nhanh như tia chớp lao ra, đánh về phía Vân Triệt… Mười người, chỉ nhảy ra một người. Mười người bọn họ, tu vi huyền lực thấp nhất cũng đã Vương Huyền cảnh cấp tám, đối phó với một người chỉ Vương Huyền cảnh cấp ba, một người đều dễ như trở bàn tay.
- Vân Triệt cẩn thận!
Mộ Dung Thiên Tuyết và Sở Nguyệt Ly cùng kinh hô kêu lên, đồng thời nhanh chóng nắm lấy băng kiếm, muốn tiến về phía trước cùng Vân Triệt ngăn cản. Các nàng đều có thể tự mình lĩnh giáo thực lực của những người này. Mười hắc y nhân phía sau mặc dù chỉ là tùy tùng, nhưng mỗi một người, đều còn hơn bất cứ người nào trong các nàng.
Đối mặt với hắc y nhân đột nhiên đánh tới, phóng thích ra khí tức huyền khí cường đại, sắc mặt âm trầm của Vân Triệt không hề có biến hóa, dưới chân càng không hề nhúc nhích, chỉ có bàn tay, nhẹ nhàng bâng quơ vung lên.
Rầm!!!
Một tiếng nổ vang giống như kinh lôi bỗng nhiên vang lên, hắc y nhân khi cách Vân Triệt còn có ba trượng ở trong tiếng nổ vang này… Đúng là nháy mắt biến mất ở giữa không trung, xuất hiện trên vách tường đá phía sau ngoài mười trượng, sau đó hung hăng bắn xuống, xụi lơ trên mặt đất, toàn thân nhuốm máu, vẫn không nhúc nhích, giống như một con chó đất bị đánh ỉu xìu.
Toàn bộ không gian dưới đất, đều rung rung kịch liệt trong nháy mắt.
Băng di thần điện nháy mắt trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, Dạ Thanh Thịnh, Dạ Tử Nghĩa… Còn có tất cả mọi người của Băng Vân tiên cung đều toàn bộ giật mình ở đó… Hắc y nhân kia là một Vương tọa cấp chín, cho dù là Băng Vân thất tiên, cũng không có một người có thể địch nổi. Uy áp huyền lực của hắn phóng thích ra nhằm về phía Vân Triệt vô cùng mạnh mẽ, đừng nói Vương Huyền cảnh cấp ba, cho dù là Vương Huyền cảnh cấp năm, cũng sẽ bị nắm lấy trong nháy mắt.
Mà Vân Triệt… Chỉ… Vung mu bàn tay một chút!!
- Hạo Không!!
Một hắc y nhân khác dại ra, sau đó vội vàng vọt tới, khi đụng chạm vào thân thể hắc y nhân kia, tất cả bọn họ đều đôi mắt run lên, lộ ra hoảng sợ thật sâu.
- Kinh mạch gãy hết… Xương cốt vỡ vụn… Chết… Đã chết rồi…
Một hắc y nhân run giọng nói.
- Cái… Cái gì!!
Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa quá mức sợ hãi, lưng đồng thời rét run một trận.
Vương tọa cấp chín… Đã chết… Hơn nữa kinh mạch toàn thân đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn… Còn người đối mặt, chỉ là Vương tọa cấp ba, lại chỉ vung tay lên! Thật sự chỉ trong một vung tay tùy ý, trước đó, bọn họ không nhận thấy được một chút động tác ngưng tụ huyền lực của Vân Triệt, thậm chí ngay cả huyền lực dao động nhỏ bé đều không có… Càng không phóng thích ra huyền kỹ gì!
Hơn nữa còn cách không… Cách ít nhất ba trượng!
Lấy tu vi Bá Hoàng trung kỳ của hai người, tự nhiên cũng có thể làm được một kích đánh giết một Vương tọa cấp chín… Nhưng điều kiện đầu tiên, là bọn họ phải vận dụng ít nhất tám phần lực, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng làm như Vân Triệt giơ tay nhấc chân… Càng không thể làm được đơn thuần lấy huyền khí cách không đánh chết! Chứ đừng nói chi là làm vỡ nát kinh mạch xương cốt toàn thân…
Mộ Dung Thiên Tuyết và Sở Nguyệt Ly vốn định ra tay đứng ở đó, tất cả nữ tử của Băng Vân tiên cung đều toàn bộ trừng lớn mắt, miệng há hốc, vốn không thể tin được hình ảnh mà mình nhìn thấy. Đôi mắt của Cung Dục Tiên xuất hiện run run vô cùng kịch liệt, hô hấp, cũng trở nên đặc biệt gấp gáp… Vân Triệt không chết, nàng tin tưởng lấy thiên tư vô cùng kinh người kia của Vân Triệt, thời gian ba năm, thực lực nhất định sẽ có trưởng thành vĩ đại.
Nhưng cho dù tốc độ trưởng thành nhanh hơn nữa, cũng chung quy không có khả năng đạt đến trong vòng ba năm ngắn ngủi, đạt tới cấp độ đủ để địch nổi Bá Hoàng… Cho nên, Vân Triệt trở về, nàng đầu tiên khiếp sợ, kinh hỉ… Sau đó cũng là lo sợ không yên.
Nhưng nàng nằm mộng cũng không nghĩ đến… Vân Triệt hiện giờ, nhưng lại có thể trong một tùy tay, miểu sát một người mạnh tới Vương tọa cấp chín!
Tuy rằng nàng chưa bao giờ chạm đến cấp bậc trên Vương Huyền, nhưng đủ để biết, muốn làm đến một bước này… Ít nhất phải là tu vi Bá Huyền cảnh hậu kỳ!!