.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_660" class="block_" lang="en">Trang 330# 2
Chương 660: Dọa nát mật
Tất cả khinh miệt của Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa đều hóa thành ý lạnh, bọn họ đều không phải kẻ ngu, mặc dù khí tức huyền lực của đối phương đúng là chỉ có Vương Huyền cảnh cấp ba, nhưng bọn hắn rõ ràng biết được cần đến cấp bậc huyền lực như thế nào mới có thể làm đến một màn như vừa rồi…
Bài vị chiến bảy nước, từ trước đến nay bọn họ đều không chú ý đến, bởi vì đối với thánh địa mà nói, bảy nước này chẳng qua chỉ là tồn tại ở trình độ thấp kém, cho dù là Thần Hoàng đế quốc cường đại nhất, nếu không phải có uy hiếp của Phượng hoàng thần linh, bọn họ cũng quả quyết sẽ không để vào trong mắt. Về phần bài vị chiến bảy nước, đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con hơi mạnh một chút mà thôi. Bọn họ sẽ biết cái tên “Vân Triệt” này, là bởi vì lần đầu tiên Thần Hoàng đế quốc bị đánh bại ở bài vị chiến bảy nước, lại thêm sau khi từ Thần Hoàng đế quốc trở về Dạ Tinh Hàn hận nghiến răng nghiến lợi với cái tên “Vân Triệt” này.
Mà lúc này, bọn họ bắt đầu mơ hồ nhớ tới… Ba năm trước, khi Vân Triệt một mình đánh bại thập đại cường giả trẻ tuổi của Thần Hoàng quốc, cảnh giới huyền lực, mới là Địa Huyền. Khi đó, gần như tất cả mọi người của Nhật Nguyệt thần cung đều tỏ vẻ không tin, thậm chí trở thành trò cười.
Mà mười đệ tử Thần Hoàng Vân Triệt đánh bại, đều là Vương Huyền trung kỳ… Thậm chí hậu kỳ.
Nếu nghe đồn kia là sự thật… Vân Triệt ở cảnh giới Địa Huyền liền có thể đánh bại Vương Huyền hậu kỳ, như vậy Vân Triệt hiện giờ huyền lực đã là cảnh giới Vương Huyền…
Một màn vừa rồi, đánh sâu vào đối với Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa thật sự quá lớn, tâm hồn đang trong kịch liệt run rẩy không cách nào bình tĩnh. Đối mặt với người thanh niên khí tức huyền lực chỉ có Vương Huyền cảnh cấp ba, một cảm giác tim đập nhanh càng ngày càng rõ ràng bắt đầu xuất hiện.
Dạ Thanh Thịnh cuối cùng cười không nổi, hắn chỉ có thể cầu nguyện phát sinh mới vừa rồi chẳng qua chỉ là “Trùng hợp” không thể làm lại, hắn cắn răng một cái, cánh tay vung lên:
- Các ngươi cùng tiến lên… Bắt lấy hắn!!
Dạ Thanh Thịnh ra lệnh một tiếng, huyền khí Vương tọa trên người chín hắc y nhân đồng thời bùng nổ, bọn họ gầm nhẹ một tiếng, từ các phương vị khác nhau nhằm về phía Vân Triệt, mỗi một người đều ánh mắt hung ác, không hề giữ lại. Chín luồng khí tức huyền lực mạnh mẽ mang đến gợn sóng không gian giăng khắp nơi… Đồng bọn của bọn họ bị một người thanh niên yếu kém hơn bọn họ nửa đại cảnh giới một cái chớp mắt miểu sát, có lẽ có thể lý giải vì đặc biệt “Ngoài ý muốn”, nhưng chín người cùng lên, ngoài ý muốn này… Cho dù như thế nào đều không thể có khả năng lại xuất hiện!
Chín Vương tọa đã ngoài cấp chín toàn lực vây công một Vương tọa cấp ba, trước hôm nay, bọn họ tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười. Cảnh giới huyền lực hiện giờ của Vân Triệt thật đúng là Vương Huyền cảnh, nhưng cường độ thực lực của hắn, cho tới bây giờ đều không thể dùng cảnh giới huyền lực thông thường đến cân nhắc. Mặc dù đều là Vương Huyền cảnh, nhưng đối với hắn hiện giờ mà nói… Lực Vương tọa chỉ xứng dùng “Nhỏ yếu không chịu nổi” để hình dung.
Đối mặt với chín đại Vương tọa cùng nhau vây công, dưới chân Vân Triệt vẫn không di động, ngay cả mâu quang đều không hề có chút gợn sóng, chỉ giơ cánh tay lên, một đoàn lam quang lóng lánh trong lòng bàn tay hắn. Theo cánh tay hắn vung lên, chín điểm băng linh chợt bắn ra… Tốc độ của băng linh cực kỳ nhanh, trong không trung vẽ ra chín đường quỹ tích màu băng lam kéo dài không tiêu tan, mà chín Vương tọa kia ngay cả quang ảnh màu lam cũng không kịp nhìn thấy, liền đã bị toàn bộ băng linh điểm vào trên ngực.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc…
Mũi nhọn của băng lam như đom đóm, nhưng chín Vương tọa này trong khoảnh khắc bị băng lam chạm vào, toàn thân liền trong nháy mắt bị lam quang bao vây, hóa thành một khối băng điêu… Hơn nữa còn là băng điêu từ trong ra ngoài, hoàn toàn triệt để!
Không có kêu thảm thiết, không có kinh sợ, chứ đừng nói chi tới động tác phản kháng, chỉ có chín tiếng hàn băng ngưng kết trùng trùng điệp điệp cùng một chỗ… Trong nháy mắt tiếp theo, chín băng điêu từ trên không trung đồng thời nện xuống.
Rầm rầm rầm rầm…
Băng điêu rơi xuống đất, toàn bộ nháy mắt vỡ vụn, có vỡ trên đất, có cắt thành mấy khối, nhẹ nhất, cũng ngang eo mà nứt ra, trên người càng phủ kín mấy chục vết rách, mà người lúc trước bay lên cao nhất, càng vỡ thành vụn băng trên đất… Nhưng trên mặt phủ kín mảnh băng vụn, lại không nhìn thấy một chút vết máu. Bởi vì ngay cả máu của bọn họ, cũng ở trong nháy mắt đó, bị hoàn toàn triệt để đóng băng lại.
- Cái… Cái gì… Cái gì!!
Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa đồng thời lui về phía sau một bước… Đồng tử của hai Bá Hoàng cường đại này co rúm lại, ngay cả hai chân, đều run run mà bằng mắt thường có thể thấy được.
Chín Vương tọa cao cấp, bị đóng băng trong một chớp mắt… Mà khủng bố nhất chính là, thân thể của bọn họ bị đóng băng tự nhiên hạ xuống, sau khi rơi trên mặt đất cứng rắn vỡ vụn toàn bộ giống như khối băng bình thường!
Thân là Vương tọa cao cấp, có huyền lực cảnh giới Vương Huyền hộ thân, cho dù là từ trên miệng vực sâu vạn trượng rớt xuống, cũng quả quyết không đến mức vỡ vụn thân thể. Cho dù bị đóng băng, huyền lực hộ thân cũng vốn nên vẫn như cũ tồn tại… Cho dù đã chết trong nháy mắt kia, huyền lực cũng không đến mức lập tức hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng một màn hiện ra trước mắt này, lại khủng bố đến làm cho bọn họ vốn không dám tin vào hai mắt của mình… Bọn họ bắt đầu hoài nghi, đây có phải chỉ là một ảo giác vốn không tồn tại không … Hay là ác mộng.
Trừ phi… Trừ phi trong nháy mắt đó, những người này không chỉ có thân thể, ngay cả huyền lực cũng bị đóng băng toàn bộ…
Nhưng lực lượng ở cấp độ này, làm sao có thể xuất hiện ở trên một người hiện giờ chỉ vừa hai mươi tuổi, khí tức huyền lực chỉ có cảnh giới Vương Huyền!
- A…
Phía sau Vân Triệt, thiếu nữ Băng Vân đều trong tiếng kinh hô theo bản năng nâng tay che môi mình lại, Băng Vân thất tiên cũng toàn bộ kinh ngạc đến ngây người… Một màn trước mắt, còn rung động hơn lúc trước hắn một cái chớp mắt đánh giết một người Vương tọa cấp chín đâu chỉ ngàn vạn lần.
Đây là lực lượng mà các nàng chưa bao giờ được chứng kiến, thậm chí hoàn toàn vượt qua nhận thức của các nàng!
Một chớp mắt đánh giết một Vương tọa cấp chín, Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa có thể làm đến, nhưng trong nháy mắt đánh giết chín Vương tọa hậu kỳ, cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng tuyệt đối không có khả năng… Hơn nữa vừa rồi khi Vân Triệt ra tay, bọn họ như trước không hề cảm giác được một chút huyền lực dao động, cả quá trình, Vân Triệt chỉ vô cùng tùy ý phất tay… Giống như, kia vốn chẳng qua chỉ là lực nhấc tay của hắn.
Hai người triệt để dừng hô hấp lại, ý lạnh trong cơ thể nháy mắt bành trướng đến mấy chục lần. Mà lúc này, tròng mắt của Vân Triệt rơi thẳng vào trên người hai người bọn họ, một chút sát khí nóng bỏng tập trung chặt chẽ vào bọn họ
- Nên đến lượt hai người các ngươi.
Bị sát khí của Vân Triệt tập trung vào, toàn thân bọn họ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảm giác được giống như có một con trăn gắt gao quấn chặt lấy thân thể của bọn họ, năng nanh kịch độc đặt vào trên hầu kết của bọn họ.
Một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có lan tràn toàn thân bọn họ. Nếu như nói trước đó bọn họ còn không xác định sai biệt về thực lực giữa mình và Vân Triệt, bị sát khí của Vân Triệt tập trung như vậy… Băng hàn thấu xương không cách nào hình dung này, cùng với tâm hồn run rẩy cho dù như thế nào cũng không thể khống chế, còn có cảm giác áp bách huyền lực đều trong co rúm khó có thể vận chuyển, làm cho bọn họ trong hoảng sợ biết được, thanh niên trước mắt này không chỉ có huyền lực vốn siêu việt hơn Vương Huyền cảnh xa xa, còn gần như cùng một cấp độ với Bá Hoàng trung kỳ của hai người bọn họ!
Uy áp mạnh mẽ đến trình độ này, bọn họ chỉ từng cảm nhận được ở trên người Đế Quân.
Vân Triệt trước mắt… Hắn có thể trong giơ tay nhấc chân giết chín Vương tọa hậu kỳ… Cũng tuyệt đối có năng lực giết chết hai người bọn họ!
Bước chân của Dạ Thanh Thịnh di chuyển về phía sau… Đó là một hành động bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn. Đến giờ phút này, hắn đã cho dù như thế nào đều khó có khả năng lại cuồng vọng lên. Hắn cố gắng để cho mình không lộ ra vẻ mặt e ngại, gầm nhẹ nói:
- Vân Triệt! Ngươi… Ngươi biết chúng ta là ai…
Vân Triệt gằn từng chữ trầm trọng như vạn quân tảng đá lớn đánh lên trên ngực bọn họ:
- Ta không biết các ngươi là ai, nhưng ta biết… Các ngươi lập tức sẽ là người chết!
Xoẹt!!!
Giọng Vân Triệt còn chưa hoàn toàn dứt, bóng dáng của hắn đã trở nên hư ảo, mà chân thân của hắn, đã giống như quỷ mị hư vô xuất hiện ở trước mặt Dạ Tử Nghĩa… Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, nhanh đến tất cả mọi người hoàn toàn không phản ứng kịp, ngay khi hắn xuất hiện ở trước mặt hai người, ánh mắt của hai đại Bá Hoàng này còn ở trên tàn ảnh chưa kịp trôi đi của hắn.
- A!!
Bóng dáng đột nhiên tới kia khiến thần kinh vốn buộc chặt của Dạ Thanh Thịnh nhất thời nhận lấy kinh hãi, kêu lên một tiếng bắn ra ngoài về phía sau, mà tay phải của Vân Triệt, đã khóa chặt ở trên yết hầu của Dạ Tử Nghĩa, theo cánh tay của hắn nâng lên, khiến cả người Dạ Tử Nghĩa chân không dính đất nâng lên.
Hai mắt của Dạ Tử Nghĩa trừng đến lớn nhất, trong mắt lồi ra ngoài cực độ, cả khuôn mặt trở nên đỏ ửng hoàn toàn… Bàn tay khóa ở yết hầu kia khóa quá ác quá chặt, khiến cho hắn cho dù một chút rên rỉ thống khổ đều không thể phát ra. Mà huyền lực toàn thân hắn, lập tức bị một lực lượng bá đạo tới cực điểm hoàn toàn áp chế, phong kín, để cho hắn không cách nào thúc giục một chút lực lượng phản kháng, giống như một thi thể xơ cứng treo ở trên lòng bàn tay của Vân Triệt.
Dạ Thanh Thịnh trong hoảng sợ lui về phía sau, chúng nữ Băng Vân tiên cung càng toàn bộ hoa dung thất sắc… Dạ Thanh Thịnh và Dạ Tử Nghĩa, đây là hai Bá Hoàng vô cùng cường đại, cũng là hai người bọn họ, đẩy toàn bộ Băng Vân tiên cung vào tuyệt cảnh. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ còn đáng sợ hơn ma quỷ, còn càng cường đại hơn ma quỷ, là tồn tại cho dù như thế nào đều khó có khả năng chống cự và đánh bại.
Mà chính là người đáng sợ như thế, lại bị Vân Triệt khóa yết hầu nhấc lên trong tay như vậy, toàn thân chỉ có cơ bắp co rút theo bản năng, không có một chút phản kháng nào… Ngay cả hai tay của kẻ đó, đều vô lực buông xuống… Kể cả lực lượng nâng hai tay lên đều không có!
Nếu không có lực lượng áp chế tuyệt đối, Bá Hoàng cường đại này làm sao có thể ngay cả một chút lực lượng phản kháng đều không có.
Đồng tử của Dạ Tử Nghĩa phóng đại, gần như trong đồng tử muốn phá nát, đầy rẫy sợ hãi, tuyệt vọng và cố hết sức cầu xin. Nhưng Vân Triệt làm sao có một chút thương hại, theo tay hắn thoáng co lại, xương cổ của Dạ Tử Nghĩa đã mất âm thanh vỡ thành bột phấn, hắn cúi đầu nói:
- Băng Vân tiên cung ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi lại ác độc như thế… Tuy rằng ngươi chính là chó săn… Nhưng muôn lần chết khó chuộc tội được! Chết… Đi!!
Từ “Chết” vừa dứt, trong mắt Vân Triệt lóe lên một ngọn lửa, Kim ô viêm nóng cháy thiêu đốt trên tay hắn, trong nháy mắt liền lan đến toàn thân Dạ Tử Nghĩa, khiến cho hắn hoàn toàn hóa thành một hỏa nhân, Dạ Tử Nghĩa bị Kim ô viêm đốt toàn thân thống khổ đến ngay cả đồng tử đều co rút, tất cả sợ hãi và cầu xin, đều hóa thành thống khổ và tuyệt vọng cực hạn…
Hỏa diễm luồn lên trên cao trong tay Vân Triệt, sau mấy giây, liền nhanh chóng hạ xuống, theo hỏa diễm tắt đi, một chút ngọn lửa cuối cùng bay xuống, thân thể của Dạ Tử Nghĩa đã hoàn toàn biến mất ở đó… Ngay cả một chút tro bụi đều không để lại.
Băng di thần điện lặng ngắt như tờ, không khí trở nên nóng rực, toàn thân Dạ Thanh Thịnh lạnh như băng giống như ở nơi vết nứt địa ngục, hắn trơ mắt nhìn Dạ Tử Nghĩa bị thiêu thành tro tàn trong mấy giây ngắn ngủi ở trong tay Vân Triệt, ngay cả một chút chống cự trong chớp mắt cũng không có…
Thân thể hắn cũng theo thân thể Dạ Tử Nghĩa biến mất mà xụi lơ xuống, khi ánh mắt Vân Triệt chậm rãi chuyển về phía hắn, hắn kêu lên một tiếng thê lương, bám vách tường, cả người vừa lăn vừa bò chạy trốn ra ngoài… Giống như một con chó nhà có tang sợ nát mật.