.
._357__2" class="block_" lang="en">Trang 357# 2
Chương 714: Tốc chiến tốc thắng
Công kích cuồng bạo của Kiếp Thiên kiếm và Tinh thần toái ảnh như bóng với hình, một khi đối thủ bị áp chế, liền có thể nói là lúc vĩnh viễn không thể xoay người.
Phượng Thiên Dụ lúc này chính là trạng thái đó, hắn sống mấy trăm năm, đã từng giao thủ với vô số cường giả, nhưng mặc dù đối mặt với đối thủ mạnh hơn bản thân mấy lần, cũng chưa bao giờ bị áp chế đến triệt để như thế.
Ở dưới oanh kích như cơn lốc của Vân Triệt, hắn liều mạng lui về phía sau phòng ngự, trong nháy mắt bị liên tục đánh ra mười mấy dặm, cả quá trình đừng nói phản kích hay thoát đi, ngay cả thở một cái đều là hy vọng xa vời. Cả người giống như bị gắt gao đè dưới mười tòa núi lớn, không cách nào xoay người.
Lúc trước phượng viêm đối chiến, hắn còn có thể hơi chiếm được một điểm thượng phong, mà Kiếp Thiên kiếm của Vân Triệt vừa ra, hắn liền bị áp chế đến hoàn toàn hít thở không thông. Tuy rằng dựa vào huyền lực vô cùng hùng hậu tạm thời áp chế không bị thua trọng thương, nhưng ở dưới hàng chục lần oanh kích của Vân Triệt, khí huyết toàn thân hắn đã sớm rung chuyển giống như sôi trào.
Lúc này, một luồng sóng khí mãnh liệt lấy tốc độ cực nhanh từ phía tây bắc mà đến, trên khuôn mặt thống khổ không chịu nổi của Phượng Thiên Dụ vào lúc này cuối cùng lộ ra một chút thả lỏng, mà luồng sóng khí kia còn chưa tới gần, một đường phượng hoàng hỏa diễm cực lớn đã ùn ùn kéo đến đánh về phía Vân Triệt.
Vân Triệt một kiếm ép Phượng Thiên Dụ ra, sau đó đột nhiên vung gạt, ở dưới huyền lực gió lốc vĩ đại, phượng hoàng hỏa diễm đánh tới nhất thời bị thay đổi phương hướng, xông về phía sau Vân Triệt, khoảnh khắc khi chạm tới mặt đất kia, ầm ầm nổ lên một trụ hỏa cao mấy trăm trượng tận trời.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, ở bên cạnh Phượng Thiên Dụ cuối cùng thoát khỏi trọng kiếm của Vân Triệt oanh kích, có thể thở dốc đã thêm một người. Hắn và Phượng Thiên Dụ tương đương tuổi, trang phục giống nhau, rõ ràng là Phượng Thiên Kình toàn tốc độ chạy tới. Chỉ có điều sắc mặt Phượng Thiên Kình cực kỳ khó coi, bởi vì giống như Phượng Thiên Dụ, từ trên người Vân Triệt, hắn rõ ràng cảm thấy một luồng khí tức để cho hắn tim đập nhanh, trong lòng tức thì bị khiếp sợ và khó có thể tin cực hạn tràn ngập.
Hai tay Phượng Thiên Dụ máu chảy đầm đìa, hắn nhanh chóng đề khí, áp chế thương thế toàn thân, trầm thấp nói
- Thiên Kình, kẻ nào vốn chính là một con quái vật, hắn còn mạnh hơn dự tính của chúng ta chừng một trăm lần… Shhh, chúng ta phải toàn lực liên thủ… Người này không chết… Thần tông ta vĩnh viễn không yên bình!!
Không cần Phượng Thiên Dụ giải thích, tình trạng của hắn, còn có khí tức trên người Vân Triệt, đã đủ để Phượng Thiên Kình rõ ràng bọn họ hoàn toàn đánh giá sai thực lực của Vân Triệt. Câu nói sau cùng của Phượng Thiên Dụ, hắn càng vô cùng tán thành. Phượng Thiên Kình hít sâu một hơi, nói
- Đã không cần bắt sống… Trực tiếp hạ tử thủ, không cho hắn cơ hội thở dốc.
- Ra tay!!
Phượng Thiên Kình tiến lên trước nửa bước… Mà trong nửa bước đó, phượng hoàng hỏa diễm trên người hắn đã bành trướng tới hơn mười trượng, trong tay, cũng nhiều thêm một thanh hỏa diễm trọng đao dài hơn năm thước, Phượng Thiên Dụ theo sát phía sau, phượng hoàng hỏa diễm của hai người giao hòa cùng với nhau, từ xa nhìn lại, trên bầu trời giống như nhiều thêm một vầng mặt trời gay gắt đỏ đậm.
Mà dưới “Mặt trời gay gắt”, mặt đất rộng rãi đã cấp tốc hóa thành nham thạch nóng chảy điên cuồng.
- Hai người này liên thủ, kéo dài càng lâu càng bất lợi cho ngươi, nếu như có biến cố khác càng khó có thể ứng đối… Tốc chiến tốc thắng!
Mạt Lỵ trầm giọng nói.
- Ta biết!
Hai tay Vân Triệt nắm chặt Kiếp Thiên kiếm, thân kiếm chưa động, một luồng khí thế giống như trời long đất lở đã bao phủ mặt đất. Đối mặt với hai đại phượng hoàng Đế Quân liên thủ, hắn không chuẩn bị cẩn thận lui bước, ngược lại chủ động tiến về phía trước, một kiếm đánh ra, thân thể với trên thân kiếm đều dấy lên phượng hoàng hỏa diễm nóng rực nhất, một đường phượng hoàng ảnh gần như thực chất giương cánh rít gào sau lưng hắn
- Diệt thiên tuyệt địa!!
Phượng hoàng hỏa diễm của Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình cũng vào lúc này ùn ùn kéo đến đánh về phía Vân Triệt.
- Phượng hỏa phần thiên!!
Hai tầng phượng hỏa phần thiên, ẩn chứa lực đốt diệt khiến người thường không thể tưởng tượng nổi, ánh lửa che lấp mặt trời che lấp tất cả sáng rọi khác, giống như một đầu ác ma đến từ vực sâu luyện ngục, cắn nuốt ngay mặt mà đến về phía Vân Triệt.
Ba luồng lực lượng Đế Quân không hề xinh đẹp va chạm vào nhau, nhất thời, tất cả âm thanh đều bị cắn nuốt, hỏa diễm phóng lên cao lên thẳng tận trên trời cao, sau đó nuốt hết hoàn toàn khu vực hơn mười dặm chung quanh, tất cả vật sống vật chết có trong đó đều trong nháy mắt ngắn ngủi hóa thành tro bụi.
Không gian điên cuồng sụp đổ, vô số khe rãnh không gian dữ tợn thật lớn cắn nuốt lực lượng với hỏa diễm bạo tẩu.
Quang mang lộng lẫy tới cực điểm làm cho người ta vốn không cách nào mở to mắt, dưới ánh lửa che trời, Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình bị lực lượng cuồng bạo hung hăng hất bay ra ngoài, bọn họ mượn lực lẫn nhau ở giữa không trung, mới cuối cùng đánh rớt được lực lượng trên người dừng xuống. Sắc mặt hai người đều đỏ bừng như máu, huyền khí toàn thân tùy ý va chạm trong kinh mạch, hỗn loạn không cách nào áp chế. Trạng thái của Phượng Thiên Dụ hơi tốt một chút, chỉ có thương tổn trên hai tay tăng thêm, khóe môi tràn ra tơ máu, mà ngực của Phượng Thiên Kình đã máu thịt lẫn lộn, hai tay cầm đao càng lộ ra xương trắng dày đặc, gân mạch hai cánh tay đều bị phá hủy ít nhất một nửa. Thống khổ vĩ đại và thương thế nghiêm trọng đã làm cho hắn gần như không cách nào nắm chặt chuôi đao.
Keng…
Một tiếng vang nhỏ, hỏa diễm trọng đao trong tay Phượng Thiên Kình vào lúc này bỗng nhiên dập nát, từ chuôi đao đến thân đao, tan thành mảnh nhỏ vụn rơi xuống.
Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình đồng thời ngớ ra, Phượng Thiên Kình thở dài một tiếng thật dài, không tiếc hận thanh yêu đao bị nát vụn, mà trầm trọng nói:
- Thôi, hai tay trọng thương đến vậy, sợ rằng trong vòng mười năm cũng khó mà khỏi hẳn được, mười năm, cũng đủ để tìm một thanh binh khí thích hợp khác… Thiên Dụ, thương thế của ngươi như thế nào?
- Ta không sao.
Mặc dù trước đó Phượng Thiên Dụ đã chiến một phen với Vân Triệt, nhưng dù sao huyền lực của hắn còn hơn Phượng Thiên Kình một tiểu cảnh giới, thương thế cũng nhẹ hơn Phượng Thiên Kình không ít. Hắn ngưng mắt nhìn phía trước hồi lâu không thôi, hỏa diễm che trời nuốt hết tất cả, giọng khàn khàn nói:
- Một kích vừa rồi, ta và ngươi đều toàn lực, mặc dù đều bị thương, nhưng nghiệt súc này… Cũng chắc bụi tan khói diệt đi.
Phượng Thiên Kình chậm rãi gật đầu:
- Tuy rằng lực lượng của hắn mạnh dị thường, nhưng dù sao chỉ có thân thể Vương Huyền, tuyệt đối không có lý do còn sống. Haizzz, thật sự nằm mộng cũng không nghĩ đến, Thương Phong quốc nho nhỏ, lại xuất hiện một quái thai không thể tưởng tượng nổi như vậy, lại cần đến ta và ngươi liên thủ…
Ầm ầm ầm…
Tiếng gầm rú nặng nề đến cực điểm đột nhiên truyền đến, phượng hoàng hỏa diễm bát ngát phía trước đột nhiên xuất hiện lay động không bình thường, sau đó đột nhiên bị thô bạo tách ra, Vân Triệt, còn có thanh cự kiếm màu son còn khổng lồ hơn thân hình hắn kia mang theo một luồng sóng khí khủng bố không hề thua gì trước đó ầm ầm đánh úp lại.
- Cái… Cái gì!!
Hai mắt của Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình đồng thời trừng lớn, trong nháy mắt này, lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ được trải nghiệm như thế nào là sợ hãi chân chính.
Cho dù Vân Triệt không chết, mà là máu chảy đầm đìa xuất hiện, bọn họ ít nhiều gì cũng dễ tiếp nhận một chút. Nhưng ánh mắt của Vân Triệt vẫn như cũ lạnh lẽo trong suốt giống như mũi đao, khí thế cũng không hề suy nhược chút nào, nơi tầm mắt có thể đạt đến, trên người hắn thậm chí gần như không nhìn thấy sự tồn tại của vết thương, đây là kết quả mà cho dù bọn họ chết trăm lần đều không thể tin, không cách nào tiếp nhận.
Dưới kinh hãi cực độ, thân thể của bọn họ cũng làm ra phản ứng ăn ý, bọn họ một người bên trái, một người bên phải, lấy tốc độ cực nhanh bay đi chạy trốn. Vừa rồi Vân Triệt đánh ra “Diệt thiên tuyệt địa” tiêu hao vĩ đại, hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng theo như lời Mạt Lỵ, bởi vì tuy rằng hắn thủy chung chiếm cứ lấy thượng phong tuyệt đối, nhưng đối phương dù sao cũng là hai Đế Quân cường đại, cũng không phải có thể dễ dàng đánh tan.
Đã muốn tốc chiến tốc thắng, sao hắn có thể tha cho bọn họ bỏ chạy.
Vân Triệt không đuổi về phía một người, sau khi xông đến vị trí trước đó của hai người liền kẽh dừng lại, trong mắt chớp động lên quang mang, trên đỉnh đầu, một Thương Long ảnh cực lớn nháy mắt thoáng hiện.
- Long hồn lĩnh vực!!
Uy áp linh hồn đến từ Thái cổ long thần từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên tâm hồn của hai người Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên kình. Lấy tâm hồn cấp bậc Đế Quân của hai người, vốn không đến nông nỗi quá mức không chịu nổi dưới Long hồn lĩnh vực, nhưng bọn họ vốn bị Vân Triệt làm kinh hãi đến thiếu chút nữa hồn bay lên trời, lúc này dưới uy áp long hồn, càng trong nháy mắt rơi vào vực sâu sợ hãi, toàn thân trong sợ hãi cực độ trực tiếp xụi lơ, càng ngã xuống dưới, huyền lực hộ thân càng như thủy triều cấp tốc tiêu tán.
Phụt!!
Trong tiếng vỡ nát, Kiếp Thiên kiếm dễ dàng xuyên thẳng qua từ phía sau lưng của Phượng Thiên Dụ, lực lượng mãnh liệt giống như nước lũ vọt vào trong thân thể hắn, nháy mắt cắn nát kinh mạch, huyền mạch và ngũ tạng toàn thân hắn.
Có lực Đế Quân hộ thân, mới vừa rồi khi Vân Triệt đánh ra Diệt thiên tuyệt địa, cũng mới khiến cho bọn họ nhận lấy một chút bị thương nặng. Nhưng dưới long hồn lĩnh vực, một kiếm tùy tay của Vân Triệt, liền dễ dàng bị mất mạng, giống như tàn sát một phàm nhân.
Đây là độ đáng sợ của long hồn lĩnh vực.
Ngũ quan của Phượng Thiên Dụ dừng lại, linh giác còn chưa hoàn toàn tiêu tán của hắn đã rõ ràng thấy được tử vong của mình. Dưới ý niệm cuối cùng, đầu của hắn thoáng xê dịch về phía sau, giống như muốn trước khi tử vong một lần nữa nhìn thấy rõ gương mặt của Vân Triệt…
- Ngươi… Quái… Vật…
Đầu hắn chỉ quay qua được một nửa, liền đã nặng nề gục xuống, cũng không còn tiếng thở nữa. Ba chữ cuối cùng dùng hết toàn bộ lực ý chí kêu lên lại không phải oán hận và không cam lòng, mà là khiếp sợ và khó có thể tin cho dù đến chết đều không thể giải thoát.
- Hừ, cảm tạ khích lệ của ngươi.
Vân Triệt cười lạnh một tiếng, vung kiếm lên, thi thể của Phượng Thiên Dụ bị vung đi xa xa, rơi vào trong biển lửa phượng hoàng, đảo mắt liền hóa thành tro bụi.
Phượng Thiên Dụ sống mấy trăm năm, tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến bản thân lại sẽ rơi xuống trong tay một người chỉ vừa mới hai mươi tuổi.
Vân Triệt lạnh lùng xoay người, nhìn về phía Phượng Thiên Kình. Mới vừa rồi long hồn lĩnh vực chỉ kéo dài hai giây liền bị Vân Triệt thu hồi, nhưng không biết vì dư uy do long hồn chấn nhiếp tỏa ra, hay là do tâm hồn hỏng mất, Phượng Thiên Kình như trước ngồi sững trên mặt đất, không nhân cơ hội bỏ chạy, hai mắt nhìn Vân Triệt hoàn toàn trống rỗng.
- Ngươi… Rốt cuộc… Là ai?
Phượng Thiên Kình run run môi, từng chữ, đều đang run run. Hai người hợp lực, ở trước mặt Vân Triệt còn tan tác đến tận đây, chỉ còn một mình hắn, còn thân trọng thương, hơn nữa dưới long hồn chấn nhiếp đánh sâu vào tâm linh hỏng mất, hắn đã triệt để mất hết ý niệm phản kháng.
- Ta là Vân Triệt, phò mã của Thương Phong hoàng thất, phu quân của nữ hoàng Thương Phong tại vị, con rể của tiên hoàng Thương Phong bị các ngươi hại chết! Quốc dân vô tội của Thương Phong quốc bị các ngươi xâm phạm, giẫm lên thành địa ngục, ngươi có thể hiểu được sao!
Vân Triệt lạnh lùng nói.
“…” Bàn tay Phượng Thiên Kình đâm vào mặt đất phía dưới, thì thào nói:
- Là ý trời sao…
- Ý trời?
Vân Triệt trầm thấp hừ lạnh một tiếng:
- A, đây là báo ứng mà Phượng Hoàng thần tông các ngươi phải thừa nhận!! Hơn nữa báo ứng này… Mới vừa bắt đầu mà thôi!!
Phượng Thiên Kình mất hồn cười:
- Ha ha… Mặc dù ta vô dụng, giết không được ngươi, nhưng Thần Hoàng ta căn cơ ngàn năm, sao ngươi có thể lay động… Hai người chúng ta chết, ngươi… Cũng tất nhiên sống không quá hôm nay.
Rầm!!
Theo tiếng bạo liệt từ trên người Phượng Thiên Kình truyền đến, toàn thân hắn lóe lên một cái, ánh mắt khép kín, thất khiếu chảy máu, sau đó chậm rãi ngã liệt xuống.
Thân là thái trưởng lão Phượng Hoàng, hắn không cam lòng bị Vân Triệt giết chết, lại tự biết chạy không thoát khỏi tay Vân Triệt, vì thế tự hủy huyền mạch ngũ tạng mà chết… Theo thân thể của hắn ngã xuống, phượng huyết mỏng manh trên người cũng theo đó dấy lên, hỏa thiêu thi thể của hắn trong ngọn lửa phượng hoàng.
Vân Triệt quay đầu đi, thu hồi Kiếp Thiên kiếm, cúi đầu cười lạnh:
- Ta có thể lay động hay không, cũng không phải ngươi có thể định đoạt được!
Giọng nói vừa dứt, hắn cũng đã phi thân lên, nhằm thẳng hướng Phượng Hoàng thành mà đi.
––––––––––––––
Phịch!!
Thân thể của Phượng Hoành Không đột nhiên run lên, cả người giống như bị thiên lôi bổ trúng, tứ chi, ngũ quan đều kịch liệt run rẩy lên, thân thể lắc lư một cái, lảo đảo ngã về phía sau.
- Tông chủ!!
- Phụ hoàng!!
Trưởng lão và hoàng tử chung quanh nhất thời kinh hãi, cuống quýt nâng hắn lên, vội vàng nói:
- Tông chủ, ngươi làm sao vậy?
Môi Phượng Hoành Không vẫn đang run run, đôi đồng tử thủy chung ở trạng thái phóng đại, không cách nào thu hồi. Đó là khiếp sợ và hoảng sợ mãnh liệt tới cực điểm.
- Thiên Dụ trưởng lão… Đã chết.