Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 714 - Chương 715: Ác Mộng Của Thần Hoàng

. ._358__1" class="block_" lang="en">Trang 358# 1

 

 

 

Chương 715: Ác mộng của Thần Hoàng



Ngoài tứ đại thánh địa, trong bảy nước Thiên Huyền có sự tồn tại của Đế Quân, chỉ có Phượng Hoàng thần tông. Một vị Đế Quân đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Phượng Hoàng thần tông, đại biểu cho cường thịnh của thế lực này đã đến một cảnh giới hoàn toàn mới, mà chứng minh thực lực không ngừng cường đại trực tiếp nhất chính là số lượng Đế Quân dần dần tăng nhiều.

Vào một ngàn năm trước, số lượng Đế Quân tồn tại ở Phượng Hoàng thần tông đột phá tới mười người, rung động toàn bộ Thiên Huyền bao gồm cả tứ đại thánh địa trong đó, cũng ý nghĩa Phượng Hoàng thần tông chân chính có tư cách đánh nhịp với tứ đại thánh địa.

Trong năm ngàn năm, cho tới bây giờ Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông đều sống thọ và chết ở nhà, Đế Quân bổ sung đều chỉ sẽ càng cường đại hơn. Mà Đế Quân ngã xuống, đây là chuyện chưa bao giờ có ở Phượng Hoàng thần tông. Trước mắt, Phượng Hoàng thần tông có tổng cộng mười ba người Đế Quân, có lẽ trong tông còn giấu kín át chủ bài cường đại hơn, nhưng cũng sẽ không thể vượt qua được con số mười ba, mà một Đế Quân ngã xuống, ảnh hưởng trực tiếp nhất là khiếp lực uy hiếp của Phượng Hoàng thần tông trong nháy mắt rơi xuống trên phạm vi lớn, đối với toàn tông mà nói cũng không phải là hậu quả bị gãy một ngón tay… Mà là gần như tương đương với bị cắt đứt một bàn tay nghiêm chỉnh!!

Là dập nát một trong mười mấy nền tảng của Phượng Hoàng thần tông hiện có.

Cho nên lời Phượng Hoành Không nói, không thể nghi ngờ là một tiếng sấm sét giữa trời quang vang lên bên tai tất cả tộc nhân phượng hoàng.

Chúng trưởng lão, hoàng tử Phượng Hoàng không khỏi kinh hãi sắc mặt biến đổi. Tuy rằng đây là lời do chính miệng Phượng Hoàng tông chủ nói ra, nhưng bọn họ cho dù như thế nào cũng đều không thể tin.

- Không có khả năng, Thiên Dụ trưởng lão là một Đế Quân, là người cường đại nhất trên đời này! Sao hắn có thể chết được… Không có khả năng…

- Chẳng lẽ Vân Triệt… Không, không có khả năng… Lấy thực lực của Thiên Dụ trưởng lão, làm sao có thể sẽ bại bởi Vân Triệt… cho dù Thiên Dụ trưởng lão gặp phải người của thánh địa, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện… Tông chủ, nhất định lầm lẫn ở chỗ nào.

- Thiên Kình… Thiên Kình trưởng lão đâu…

Chúng trưởng lão Phượng Hoàng hoàn toàn kinh loạn, một Đế Quân phượng hoàng ngã xuống, đây là tổn thất và đả kích còn nặng nề hơn vô số lần so với bốn hoàng tử, năm trưởng lão bị giết. Sắc mặt Phượng Hoành Không đã hoàn toàn trắng bệch, hắn đã ngầm đoán được đây có lẽ là do Vân Triệt gây nên… Không đợi tâm hồn và sắc mặt hắn thoáng hòa dịu, âm thanh vỡ nát của một hồn ấn khác vang lên trong đầu hắn, khiến con ngươi của hắn lại một lần nữa phóng đại, lồng ngực vốn nặng nề khó chịu tới cực điểm, giống như lại bị hung hăng đâm vào một lưỡi dao độc…

- Thiên Kình trưởng lão… Cũng đã chết…

Phượng Hoành Không nói thật nhỏ, hai mắt trống rỗng, toàn thân xụi lơ, ở dưới đả kích trầm trọng tới cực điểm đã không cách nào tụ tập lên một chút khí lực.

Lại một tiếng sấm sét giữa trời quang hung hăng bổ vào trên tâm hồn mọi người, khiến trước mắt bọn họ hoàn toàn trời rung đất lở.

Bên trong tâm hồn mỗi một thế hệ tông chủ Phượng Hoàng đều sẽ bị in lại hồn ấn của nhân vật quan trọng trong tông, hồn ấn này tương liên với mệnh hồn của mỗi một người, một khi tử vong, hồn ấn sẽ vỡ nát, Phượng Hoàng tông chủ sẽ biết được đầu tiên.

Những lời này từ trong miệng Phượng Hoành Không nói ra, tuyệt đối không có khả năng là vui đùa. Phản ứng và giọng điệu của hắn, rõ ràng là hồn ấn của Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình… Toàn bộ vỡ nát biến mất.

- Rốt… Rốt cuộc là ai?

Phượng Phi Liệt run giọng nói.

- Tuyệt đối không có khả năng là Vân Triệt… Cho dù Vân Triệt có năng lực cực lớn, cũng không thể nào là đối thủ của hai vị thái trưởng lão… Càng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy đều giết hai vị thái trưởng lão… Rốt cuộc là người nào!

Phượng Hi Minh thấp giọng gầm thét lên.

- Trên đời này có thể có năng lực khiến hai vị thái trưởng lão gặp phải độc thủ, cũng chỉ có thể là người của thánh địa… Bọn họ chuẩn bị trở mặt với chúng ta sao?

Một trưởng lão Phượng Hoàng cắn răng nói. Cho dù là kẻ nào trong bọn họ đều tuyệt đối không tin tưởng Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình chết là do Vân Triệt. Phượng Thiên Dụ Đế Quân cấp ba, Phượng Thiên Kình Đế Quân cấp hai, muốn đánh ngã xuống một Đế Quân, có thể nói là chuyện khó nhất ở Thiên Huyền đại lục.

Muốn ở trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi liên tiếp giết Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình… Cho dù là Quân Huyền cảnh cấp năm đều tuyệt đối không có khả năng làm được.

- Tông chủ, ta muốn nhanh chóng tiến đến thăm dò kết quả!

Phượng Phi Liệt vừa nói, liền định bay vút lên không trung.

- Ngay cả Thiên Dụ trưởng lão và Thiên Kình trưởng lão đều đã ngã xuống… Ngươi chuẩn bị không công đi chịu chết sao!

Giọng nói trầm thấp khiến thân thể Phượng Phi Liệt khựng lại ở đó.

Phượng Hoành Không cuối cùng đứng lên, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ, mỗi một cơ bắp trên mặt đều không thể khống chế run run, huyền khí trên người càng vô cùng hỗn loạn. Phát triển của sự tình, mỗi một ngày, đều nằm ngoài dự đoán của hắn rất xa, kết quả, càng ngày càng nhiều đáng sợ…

Ban đầu khi Vân Triệt đến, hắn còn mừng thầm đây là Vân Triệt tự chui đầu vô lưới… Nhưng mà, bốn ngày ngắn ngủi, Vân Triệt hủy đi tượng Phượng thần, giết bốn nhi tử của hắn, năm trưởng lão, trên trăm đệ tử… Hiện giờ, lại giết hai thái trưởng lão cảnh giới Đế Quân!

Chân chính lay động nền tảng của Phượng Hoàng thần tông hắn!!

Bốn ngày này, hán luôn cảm giác mình đang nằm mơ một cơn ác mộng, không chân thực, nhưng lại đáng sợ tới cực điểm.

Hắn đã bắt đầu biết, bản thân trêu chọc không phải là một tiểu nhân vật có thể tùy ý bóp tròn giẫm bẹp, mà là một ma quỷ chân chính.

- Minh nhi…

Phượng Hoành Không hoảng hoảng hốt hốt thì thầm.

- Nhi thần ở đây.

Phượng Hi Minh vội vàng tiến lên trước.

Phượng Hoành Không chìa tay, đặt một viên kỳ ngọc phóng thích ra ánh sáng đỏ nóng rực vào trong tay Phượng Hi Minh:

- Đây là phượng thần ngọc… Cầm nó, tiến vào trong phượng hỏa lang huyên cảnh… Đi gặp gia gia của con… Nói cho ông biết… Thiên Dụ trưởng lão và Thiên Kình trưởng lão đã thân ngã xuống… Còn có bốn hoàng đệ của con nữa…

- Nhưng… Nhưng mà…

Phượng Hi Minh cầm phượng thần ngọc, nhất thời không biết làm sao. Phượng hỏa lang huyên cảnh là cấm địa tuyệt đối của Phượng Hoàng thần tông, tuy rằng hắn là thái tử Thần Hoàng, nhưng từ khi sinh ra cho tới bây giờ đã hơn một trăm năm, hắn chưa bao giờ được phép đi vào.

- Nhanh đi!

- Vâng!

Phượng Hi Minh chỉ đành phải đáp ứng, sau đó nhanh chóng chạy về phía phượng thần đại điện. Cửa vào duy nhất của phượng hỏa lang huyên cảnh, chính là phượng thần đại điện.

Phượng Hoành Không không lựa chọn tự mình đi đến, là hắn tự cảm thấy bản thân không có mặt mũi nào một mình đối mặt với phụ thân của mình. Tổn thất hai vị Đế Quân có ý vị như thế nào, người thân là Phượng Hoàng tông chủ đều rõ ràng hơn bất kỳ ai. Đó là tổn thất cực lớn mà Phượng Hoàng thần tông phải dùng thời gian mấy trăm năm, hao phí tài nguyên với tâm lực không cách nào đếm hết mới có khả năng bù lại.

- Haizzz, cũng đúng.

Phượng Phi Liệt thở dài một tiếng:

- Thực lực của tông ta mỗi năm một cường thịnh, đã sớm khiến tứ đại thánh địa đứng ngồi không yên. Bọn họ đúng là đã sớm có mưu đồ… Có phượng thần tổ tiên uy hiếp, bọn họ không dám lỗ mãng ở Thần Hoàng thành, mà lần này Thiên Dụ trưởng lão và Thiên Kình trưởng lão rời khỏi phạm vi Thần Hoàng thành, vì vậy mà gặp phải ám toán hỏng bét…

Đây là giải thích duy nhất mà Phượng Phi Liệt lấy nhận thức của bản thân có khả năng nghĩ đến. Bởi vì trên đời này có thể giết chết Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình, chỉ có tứ đại thánh địa. Mặc dù giải thích này có phần quá mức gượng ép, nhưng trừ đó ra, hắn không thể nghĩ tới những khả năng nào khác.

Phượng Hoành Không lại chậm rãi lắc đầu:

- Không, người của tứ đại thánh địa, cho dù là người đứng đầu tứ đại thánh địa đích thân tới, cũng sẽ không dễ dàng ra tay với Đế Quân của thần tông chúng ta… Người giết chết Thiên Dụ trưởng lão và Thiên Kình trưởng lão, là Vân Triệt.

- Cái gì?

Tất cả mọi người chung quanh chợt cả kinh, sau đó trên mặt lộ ra, đều là vẻ mặt cho dù như thế nào đều không thể tin nổi:

- Điều này không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng! Vân Triệt hắn cho dù lợi hại như thế nào, lại làm sao có thể là đối thủ của hai vị thái trưởng lão đã bước vào cảnh giới Đế Quân… Hơn nữa trận đánh lúc trước thái trưởng lão tự mình ra tay, phản ứng đầu tiên của Vân Triệt rõ ràng chính là quay đầu bỏ chạy! Cho dù như thế nào đều khó có khả năng là Vân Triệt!

- Không phải chính là các ngươi cho rằng không có khả năng… Thì chính là không có khả năng. Trẫm cũng vốn không thể tin…

Hô hấp của Phượng Hoành Không vô cùng nặng nề:

- Trước khi chết Thiên Dụ trưởng lão không hề để lại linh hồn tin tức gì, hiển nhiên ngay cả chính hắn đều chết trở tay không kịp… Còn Thiên Kình trưởng lão tự hủy tâm mạch mà chết… Hồn âm hắn lưu lại trước khi chết, chỉ có hai chữ…

- Vân Triệt…

Trong một khắc này toàn bộ người của Phượng Hoàng thần tông đều hít thở không thông.

- Trong này… Nhất định có tình huống gì khác! Ba năm trước về thực lực Vân Triệt chính là hơn thập tứ hoàng tử một chút, cho dù tốc độ phát triển của hắn nghịch thiên đi nữa, cũng không thể có khả năng…

Phượng Phi Liệt vẫn như cũ không tin, tất cả những người khác cũng giống vậy không thể tin.

- Trước đừng hoảng loạn, đợi thái tông chủ rời lang huyên cảnh, mối họa gì đều sẽ giải trừ.

Tứ trưởng lão dùng giọng nói cố hết sức bình tĩnh an ủi. Trước mắt, cũng chỉ có thể chờ thái tông chủ đi ra chủ trì đại cục.

Nhắc tới ba chữ “Thái tông chủ”, bầu không khí trầm trọng nhất thời rõ ràng thả lỏng. Tuy rằng tông chủ trước mắt là Phượng Hoành Không, nhưng hiện giờ tuổi của Phượng Hoành Không, cũng chỉ ở thời kỳ trưởng thành, ba chữ “Thái tông chủ”, ở trong lòng một lứa trưởng lão này, còn nặng hơn “Tông chủ” trăm ngàn lần.

Mà mầm mống khí tức hòa dịu không kéo dài lâu lắm, sắc mặt của tất cả trưởng lão Phượng Hoàng liền đột nhiên biến đổi, đồng thời nhìn về phía đông nam, nơi đó, một luồng sóng khí cuồng bạo lấy tốc độ cực nhanh đang vọt tới bên này.

Lần này, Vân Triệt không hề có ý tứ che giấu khí tức, luồng khí tức huyền lực khủng bố này, mặc dù còn ở ngoài xa trăm dặm, liền đã khiến cho tất cả trưởng lão Phượng Hoàng đều hoảng sợ biến sắc mặt.

- Mau mở phượng hỏa kết giới!!

Phượng Hoành Không hét lớn.

Khí thế kinh khủng như thế… Vân Triệt rõ ràng mang theo tức giận và sát ý mà đến! lấy thực lực có thể giết chết Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình của hắn, một khi đã đến liền trực tiếp đại khai sát giới, không người nào có thể ngăn cản! Không biết sẽ có ao nhiêu trưởng lão, đệ tử Phượng Hoàng táng thân trong tay hắn.

Trước mắt thái tông chủ Phượng Thiên Uy còn chưa đi ra, bọn họ tuyệt đối không thể trước đó lại gặp một đợt tổn thất lớn.

Vân Triệt khai hỏa toàn bộ tốc độ, huyền lực duy trì ở trạng thái Phần tâm, ánh mắt tập trung vào Phượng Hoàng thành. Khi tới gần Phượng Hoàng thành, phía trước đột nhiên xuất hiện một đường huyền khí dao động khác thường, Vân Triệt nhanh chóng thả chậm tốc độ, nhưng thân thể vẫn hung hăng đánh vào trên một tầng vách chắn trong suốt.

“Rầm” một tiếng, Vân Triệt bị đụng ngã lăn ra xa xa, phía trước, một đường quang mang màu đỏ đậm trong khoảnh khắc hiện ra, lại lập tức biến mất.

- Kết giới thủ hộ?

Tròng mắt Vân Triệt hơi híp lại, cười lạnh một tiếng, gọi Kiếp Thiên kiếm ra, một kiếm đánh về phía trước.

Rầm!!!!!

Tiếng gầm rú vĩ đại, gần như chấn phá tận chân trời. Cả kết giới, thậm chí toàn bộ Phượng Hoàng thần tông đều đang run run. Trong vòng kết giới, một lượng lớn đệ tử Phượng Hoàng có thực lực hơi thấp bị một tiếng nổ vang này chấn đến hai tai nháy mắt mất thính giác, trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen.

Trong Thần Hoàng thành, càng nhiều người đếm không hết bị chấn ngã trên mặt đất ngay tại chỗ, ôm hai tai thống khổ bi thương rên rỉ.

Rầm!!!!

Rầm!!!!

Rầm!!!!

Một kiếm lại một kiếm, như chùy từ trời xanh, hung hăng nện lên trên phượng hỏa kết giới. Mỗi một kiếm đều kinh thiên rung địa, chấn động mỗi một tấc không gian Phượng Hoàng thành.

Rầm!!!!!!

Kiếm thứ mười ba, kết giới ngàn năm bảo vệ toàn bộ Phượng Hoàng thần tông… Bảo vệ cửa đại tông môn đệ nhất bảy nước Thiên Huyền này, ở trước mặt Vân Triệt, xuất hiện một loạt vết rạn đỏ đậm lan tràn mau lẹ.

Trong vòng kết giới, sắc mặt các trưởng lão Phượng Hoàng vốn tuyệt đối không tin tưởng Vân Triệt có thể giết chết Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình đã thay đổi toàn bộ, trở nên hoảng sợ hốt hoảng giống như nhìn thấy ma thần trong truyền thuyết…

––––––––––––––––––––

Phía tây Phượng Hoàng thành, Tê Phượng cốc.

Tiếng gầm rú nặng nề, từ phương hướng Thần Hoàng thành truyền đến, tạo nên từng tầng sóng gợn trên mặt Bích Hồ yên tĩnh. Bên cạnh Bích Hồ, Phượng Tuyết Nhi đang dựa vào Tuyết hoàng thú ngủ mở đôi mắt đẹp giống như mộng ảo ra, nhìn về phía Thần Hoàng thành.

- Là âm thanh truyền ra từ trong thành…

Nàng đứng dậy, thấp giọng lầm bầm lầu bầu:

- Phát sinh đại sự gì sao…

Tiếng gầm rú có thể truyền đến nơi đây, tuyệt đối không có khả năng tầm thường. Phượng Tuyết Nhi do dự ngắn ngủi, cuối cùng vẫn không cách nào yên tâm, hai tay trắng như tuyết phủ lên lớp lông vũ của Tuyết hoàng thú:

- Trong tông nhất định phát sinh đại sự gì… Tiểu Bạch Bạch, chúng ta mau trở về!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment