Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 716 - Chương 717: Điên Cuồng Trả Thù

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_717" class="block_" lang="en">Trang 359# 1

 

 

 

Chương 717: Điên cuồng trả thù



- Cái gì? Vân Triệt giết Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình?

Tử Cực nhận được tin tức tỏ vẻ kinh ngạc.

Lão kinh ngạc về thực lực của Vân Triệt không ngờ lại mạnh mẽ đến trình độ như vậy, lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của lão xa xa, càng khiếp sợ hắn lại dám làm ra chuyện giết phượng hoàng Đế Quân… Còn là hai người!

Thánh địa nào ngã xuống một Đế Quân, đều sẽ là chuyện lớn kinh động đến tất cả thánh địa. Mà số lượng Đế Quân ở Phượng Hoàng thần tông thưa thớt hơn thánh địa xa, càng là chuyện lớn kinh thiên.

Huống chi là hai Đế Quân!

Đây vốn chính là rõ ràng đào căn cơ của Phượng Hoàng thần tông!

- Thật là một đồ điên chuyện gì cũng dám làm.

Tử Cực nói ra một câu đánh giá hoàn toàn không phù hợp với tính tình trầm ổn của lão:

- Diệt hai đại Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông, như thế, Phượng Thiên Uy… Cùng với tất cả Đế Quân đang tiềm tu của Phượng Hoàng thần tông đều sẽ ra tay. Nghiêm trọng nhất chính là tổ tiên Phượng thần này vô cùng có khả năng bị tức giận, do đó tự mình ra tay.

- Có cần cho Vân Triệt nhắc nhở không?

Người bên cạnh Tử Cực hỏi.

Tử Cực chậm rãi lắc đầu:

- Không, phát triển của chuyện này, đã hoàn toàn không khống chế được. Lần này Phượng Hoàng thần tông triệt để tàn khốc, tổ tiên phượng thần cũng có khả năng lớn sẽ xuất hiện, cho dù là chúng ta, cũng quả quyết không thể nhúng tay vào một chút nào.

- Sự tình đến cục diện như vậy, sợ rằng Đoạt Thiên lão nhân ở sau lưng Vân Triệt cũng nên tự mình ra tay đi. Bằng không, Đế Quân ra hết, Phượng Hoàng thần tông triệt để nổi giận, Vân Triệt chính là một trăm cái mạng cũng chết không đủ.

- Nếu Đoạt Thiên lão nhân kia gặp được Phượng hoàng thần linh của Phượng Hoàng thần tông… Ai sẽ còn cao hơn.

Người áo xanh bên cạnh Tử Cực không nhịn được nói.

Tử Cực hơi trầm ngâm, nói:

- Nếu bên chỗ Nhật Nguyệt thần cung miêu tả thực lực của Đoạt Thiên lão nhân không khuếch đại, Đoạt Thiên lão nhân chắc còn hơn… Thậm chí xa hơn tổ tiên Phượng thần của Phượng Hoàng thần tông. Đây chắc cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Vân Triệt dám giết hai Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông.

- Thực lực bản thân cường đại, tiềm lực không cách nào đánh giá, lại có chỗ dựa vững chắc vô cùng cường đại, tâm tính càng độc ác quyết tuyệt…

Tử Cực thở ra một hơi thật dài:

- Người như vậy, trừ phi có thể bảo đảm giết được hắn, bằng không ngàn vạn lần đừng trêu chọc tức giận.

- Mà nếu có thể nắm chắc đầy đủ giết được hắn rồi… Liền phải không tiếc tất cả để cho hắn chết! Chết càng sớm càng tốt, tuyệt đối không thể có một chút do dự thương hại!

- Tiếp theo thuộc hạ nên làm như thế nào? Phượng Thiên Uy đã xuất hiện, Phượng hoàng Đế Quân khác cũng vô cùng có khả năng toàn bộ đã rời khỏi phượng hỏa lang huyên cảnh, thuộc hạ sợ rằng đã khó có thể ẩn núp trong đó.

- Động tĩnh quá lớn, đã không cần thiết tới gần dò xét. Nhanh chóng báo chuyện Phượng Thiên Dụ, Phượng Thiên Kình bị Vân Triệt giết chết cho Hoàng cực thánh vực, Nhật Nguyệt thần cung, Thiên uy kiếm vực. Hai đại Đế Quân ngã xuống ở trong tay một người mới hai mươi hai tuổi, đây đã không đơn thuần là ân oán giữa Vân Triệt và Phượng Hoàng thần tông.

- Vâng!

––––––––––––––

Tiếng gió gào thét, Vân Triệt bay ra khỏi phạm vi Thần Hoàng thành, nhằm thẳng hướng nam mà đi. Phía sau, một đường bóng dáng đỏ chót theo sát không tha, hơn nữa lấy một biên độ thong thả càng ngày càng gần.

- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

Cảm giác được cảm xúc dao động không bình thường của Vân Triệt, Mạt Lỵ trầm giọng hỏi:

- Bây giờ ngươi đang suy nghĩ, cũng không giống như làm thế nào bỏ rơi lão nhân ở phía sau.

Vân Triệt không nói một lời, ánh mắt vẫn luôn run run, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Nhiều nhất nửa khắc đồng hồ, là hắn có thể đuổi theo ngươi. Nhưng mà nếu như bây giờ ngươi mở ra cảnh quan Luyện ngục, cũng nhiều nhất nửa khắc đồng hồ, ngươi có thể hoàn toàn bỏ rơi hắn ta.

Mạt Lỵ cúi đầu nói.

- … Mạt Lỵ, nếu như ta làm hỏng Phượng Hoàng thành, hậu quả sẽ là cái gì?

Tay phải Vân Triệt đặt ở trên ngực, lấy khí tức thiên địa cấp tốc khôi phục thương thế, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút cảm giác khẩn trương vì bị một Đế Quân cấp sáu đuổi kịp.

- Hừ, thật đúng là phù hợp với tính cách của ngươi.

Mạt Lỵ không trả lời thẳng, cười lạnh một tiếng:

- Ngươi giết bốn hoàng tử, mấy trưởng lão, hai Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông, khuấy đảo bọn họ hoàn toàn rối loạn, còn thiếu chút nữa đào bới phần mộ tổ tiên của bọn họ, hiện giờ chẳng qua bị thương tổn không nặng không nhẹ, lại liền sinh ra hận ý và sát ý lớn như vậy.

- Tất cả mọi chuyện, đều là do bọn họ gieo gió gặt bão, ta đã đủ lòng nhân từ đối với bọn họ rồi.

Vân Triệt trầm giọng nói, hắn không tiếp tục gia tăng tốc độ, dưới trạng thái hiện giờ, hắn có thể khiến cho bản thân không bị Phượng Thiên Uy đuổi theo kịp trong khoảng thời gian ngắn, đồng thời còn có thể lấy ra được tốc độ tương đương nhanh đến ổn định thương thế.

- Ta vốn còn không muốn làm đến cùng đường như vậy, nếu Phượng Thiên Uy cũng đã đi ra, hơn nữa về thực lực còn mạnh hơn dự đoán của ta rất nhiều, ta đây không thể không đưa đại lễ cuối cùng ra trước!

Mạt Lỵ: “…”

Hơi bất tri bất giác, mấy trăm dặm đã như bay mà qua ở dưới chân, Phượng Thiên Uy ở phía sau cũng đã đuổi theo từ khoảng cách vài dặm tới chỉ còn không đến hai trăm trượng.

Mà Thần Hoàng thành đã sớm biến mất trong tầm mắt.

So với Vân Triệt bình tĩnh, Phượng Thiên Uy làm người đuổi theo, có thực lực mang tính áp đảo ngược lại đầy ngập khiếp sợ, hắn đã khai hỏa toàn bộ huyền lực, tốc độ đạt tới cực hạn có khả năng đạt tới, nhưng đuổi theo mấy trăm dặm, cũng khó khăn kéo gần khoảng cách lại chừng ba dặm, vẫn chưa đuổi kịp.

Lúc trước ở Phượng Hoàng thành, sau khi hắn ra tay đánh bị thương Vân Triệt lại không lập tức đuổi theo, mà nhìn lướt qua tình huống của Phượng Hoàng thành. Bởi vì thân là Đế Quân cấp sáu vô cùng cường đại, hắn tự nhận nếu muốn đuổi kịp Vân Triệt có thực lực không bằng bản thân xa xa, còn thân mang trọng thương vốn chính là dễ như trở bàn tay.

Mà sự thật, lại khiến cho hắn một đường kinh hãi.

Lúc Vân Triệt phi hành, huyền lực dao động trên người tuyệt đối chính xác chỉ có Vương Huyền cảnh cấp ba, nhưng tốc độ ở dưới trạng thái bị thương, lại gần như chỉ hơi kém hắn. Hơn nữa lúc Vân Triệt phi hành khí tức vô cùng vững vàng, không hề trống rỗng hỗn loạn, hiển nhiên thương thế này còn không hề nặng như trong dự tính của hắn xa xa.

Một người chỉ có cảnh giới huyền lực Vương Huyền, lại sẽ có tốc độ như vậy!

Khi hắn hiện thân tức giận trong lòng, ra tay vận dụng ít nhất bảy phần huyền lực… Lại chỉ làm cho Vân Triệt bị thương không đủ ảnh hưởng đến nội tức!?

Trong lòng khiếp sợ và khó có thể tin, đồng thời Phượng Thiên Uy cũng giống như Phượng Thiên Dụ, trong lòng dâng lên sát ý nặng hơn trước mấy chục lần.

Người này… Tuyệt đối không thể lưu!!

Trước mắt, Vân Triệt đã không đường để chạy. Tuy rằng tốc độ của Vân Triệt nhanh đến không bình thường, nhưng hiện giờ đã bị hắn đuổi đến trong phạm vi hai trăm trượng, chỉ cần gần thêm vài phần, hắn có thể trực tiếp ra tay, đánh Vân Triệt từ trên không trung xuống.

Hơn nữa một lần này, hắn liền lấy mười thành lực ra tay, cần phải trong thời gian ngắn nhất trực tiếp đánh giết Vân Triệt!

Đồng tử màu đỏ của Phượng Thiên Uy lại phóng ra ánh sáng lạnh như băng thấu xương. Thân là Phượng Hoàng thái tông chủ, hắn vốn tuyệt đối khinh thường ra tay với một hậu bối, nhưng đối phương khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm thật lớn… Tuy rằng ba năm trước, Vân Triệt không tiếc tính mạng cứu Phượng Tuyết Nhi quan trọng nhất đối với Phượng Hoàng thần tông mà nói, nhưng hiện giờ đã trở thành tử địch có uy hiếp vĩ đại, nhất định phải chết!

Khoảnh khắc khi ánh sáng lạnh hiện lên, hai tay Phượng Thiên Uy dấy lên phượng viêm, đã bắt đầu ngưng tụ huyền lực, chỉ đợi khoảng cách vừa đủ, liền sẽ không nể tình ra tay. Mà lúc này, hắn bỗng nhiên phát giác tốc độ của Vân Triệt đột nhiên chậm lại, khoảng cách giữa hai người gần hơn cực nhanh.

- Cuối cùng đến lúc chống đỡ không nổi sao!

Phượng Thiên Uy khẽ lẩm bẩm một tiếng, cánh tay ngưng tụ phượng hoàng lực đã nháy mắt nâng ngang… Ngay khoảnh khắc khi sắp đánh ra, Vân Triệt trong tầm mắt thế mà lại đột nhiên biến mất ở đó.

Chân mày Phượng Thiên Uy liền nhíu lại, giống như gió bão vọt tới vị trí Vân Triệt biến mất, sau đó cấp tốc di chuyển xung quanh… Bóng dáng của Vân Triệt biến mất, mà khiến Phượng Thiên Uy chân chính khiếp sợ chính là ngay cả hơi thở của Vân Triệt cũng biến mất, biến mất hoàn toàn!

Huyền kỹ nặc (che giấu) thân cũng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng đến cấp bậc Đế Quân này, huyền kỹ nặc thân này đã sớm trở thành chê cười, bởi vì cho dù thân hình ẩn nấp hoàn mỹ, khí tức lại không thể giấu kín đến thoát khỏi linh giác vô cùng cường đại của Đế Quân.

Cho nên, khi nhìn thấy bóng dáng Vân Triệt biến mất, Phượng Thiên Uy chính là giật giật chân mày… Sau một giây, mới đột nhiên biến sắc.

Vân Triệt chẳng những biến mất thân thể, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn biến mất… Còn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn, dưới trạng thái hắn tập trung linh giác.

Hắn sống mấy trăm năm, đều chưa bao giờ gặp được, thậm chí chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy.

Hắn phóng thích huyền khí bản thân đến mức tận cùng, trong vòng hơn mười dặm chung quanh, đừng nói sinh linh, cho dù hướng đi của từng cọng cây ngọn cỏ cũng đừng mong tránh được linh giác của hắn. Nhưng hắn toàn lực tìm kiếm hồi lâu, trong phạm vi linh giác, lại cho dù như thế nào đều tìm kiếm không ra được một chút dấu vết của Vân Triệt.

- Vân Triệt, lăn ra đây cho ta!!

Ánh mắt Phượng Thiên Uy quét tới, tiếng quát điếc tai như sấm đánh. Dưới cực giận, phượng viêm trên người hắn bốc lên, đột nhiên nổ tung!

Rầm! Trọn vẹn không gian mười mấy dặm, nháy mắt hóa thành biển lửa hủy diệt…

––––––––––––––––––––––

Xoẹt!!

Theo một tiếng không gian rít lên, Vân Triệt lại một lần nữa xuất hiện ở trên không Phượng Hoàng thành, hơn nữa thân lơ lửng ở trên độ cao vẻn vẹn ba ngàn trượng, trên người, hỏa diễm màu đỏ đậm đang thiêu đốt, phóng thích ra ánh lửa cũng không mãnh liệt… Nhưng lần này, không phải là Phượng hoàng viêm, mà là Kim ô viêm còn càng thêm nóng bỏng, dữ dội, tuyệt tình hơn Phượng hoàng viêm.

Trong tay, chỉ có Thái cổ huyền chu lớn chừng lòng bàn tay được hắn thu hồi, hai tay chậm rãi mở ra trong không trung, hỏa diễm phía ngoài thân thể trở nên nồng đậm, sáng rọi vẫn như cũ không mãnh liệt chói mắt, mà là ánh sáng quỷ dị khiến bầu trời bên trên dần trở nên đỏ bừng.

Không bao lâu, trên đầu Vân Triệt, đã hóa thành một mảnh màu vàng đỏ dữ tợn, khu vực màu vàng đỏ này đang đung đưa rung động, giống như nham thạch nóng chảy rung động. Thân hình của Vân Triệt cũng chậm rãi hạ thấp xuống, mỗi lần hạ xuống một phần, một luồng nóng rực kinh khủng, cũng bắt đầu lặng yên bao phủ phía dưới.

- Lĩnh vực hủy diệt… Hoàng tuyền hôi tẫn…” (hoàng tuyền – âm phủ, hôi tẫn – tro tàn)

Thân thể của Vân Triệt đã hoàn toàn hóa thành màu vàng đỏ, nhất là đôi tròng mắt, chói mắt giống như đã cháy nóng lên, trong miệng, giống như đang lẩm bẩm chú ngữ của ác ma.

Công kích khi trước của Vân Triệt, khiến đại trưởng lão Phượng Hoàng thần tông đột tử, năm trưởng lão trọng thương, hơn một trăm đệ tử bỏ mình. Năm trưởng lão Phượng Hoàng bị trọng thương đều đã được đưa đến dược các, một đám đệ tử Phượng Hoàng đang thu thập tàn cục. Tuy rằng thái tông chủ Phượng Thiên Uy đã tự mình ra tay, mối họa này cũng cuối cùng có thể kết thúc như vậy, Vân Triệt cũng tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của Phượng Thiên Uy. Nhưng cho dù Vân Triệt chết có thảm đi nữa ở trong tay Phượng Thiên Uy, cũng không cách nào bù đắp lại được một chút tổn thất của Phượng Hoàng thần tông.

Nhất là hai đại Đế Quân ngã xuống.

Cho nên trong thành Phượng Hoàng hoàn toàn ảm đạm, không có bất cứ người nào cười ra tiếng.

Phượng Hoành Không, cùng với chúng trưởng lão Phượng Hoàng cũng đều đến trong dược các, hợp lực ổn định thương thế của năm trưởng lão bị trọng thương.

- Phụ hoàng, nhi thần đã sai người đi ra ngoài thành tìm di thể của hai vị thái trưởng lão.

Nhìn sắc mặt u ám của Phượng Hoành Không, Phượng Hi Minh mấp máy miệng, không tiếp tục nói nữa.

Phượng Hoành Không thở dài một tiếng, tỏ vẻ bi thương:

- Haizzz. Nếu hôm qua trẫm… Trực tiếp cầu phụ hoàng ra tay là được rồi…

Tứ trưởng lão lắc đầu nói:

- Đó không phải là lỗi của tông chủ. Ai cũng không thể dự đoán được, thực lực của Vân Triệt có thể đạt đến mức độ như thế. Vài ngày trước hắn đều giết người chạy xa, vốn cố hết sức che giấu thực lực của bản thân đến khiến chúng ta sơ suất.

Hai Đế Quân, bốn hoàng tử, sáu trưởng lão… Đây là tổn thất và trọng thương chưa bao giờ có trong lịch sử của Phượng Hoàng thần tông, là tai họa và sỉ nhục vĩnh viễn không có khả năng quên mất trong toàn tông

Phượng Hoành Không nhắm mắt lại, thống khổ nói:

- Tất cả đã không cách nào cứu vãn rồi. Hiện giờ chỉ mong chuyện này sẽ không kinh động đến Tuyết Nhi…

Nghĩ đến phượng hỏa kết giới bị đánh tan vỡ, hắn lộ vẻ sầu thảm lắc đầu:

- Sợ rằng bên chỗ Tuyết Nhi, đã không cách nào giấu giếm được rồi…

Giọng nói chưa dứt, sắc mặt của Phượng Hoành Không bỗng nhiên thay đổi, cùng lúc đó, chúng trưởng lão Phượng Hoàng đang chữa thương cho năm trưởng lão cũng toàn bộ bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Bởi vì, nhiệt độ không khí rõ ràng đang lấy một tốc độ cực kỳ khủng khiếp tăng lên. Một luồng uy áp nhiếp tâm cũng không trầm trọng, nhưng giống như ác ma hạ thế từ trên không truyền đến, hơn nữa đang cấp tốc bành trướng, tới gần.

Rầm!!

Phượng Hoành Không xuyên thủng đỉnh điện, phi thân lên, ngẩng đầu, liền nhìn thấy được nơi không trung xa xôi xuất hiện một khu vực hình tròn màu vàng đỏ, chói lọi đến một mảng lớn bầu trời bao la chung quanh đều biến thành màu đỏ. Trong vầng sáng màu vàng đỏ, là một bóng dáng tuyệt đối không nên hiện ra ở đó.

- Vân… Triệt!?

Đồng tử của Phượng Hoành Không giống như bị đâm vào ngàn vạn cương châm, thu nhỏ lại đến cực hạn như lỗ kim.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment