.
._392__2" class="block_" lang="en">Trang 392# 2
Chương 784: Bối Thủy Tuyệt Địa
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha! Trời giúp bản vương, trời giúp bản vương!!
Thí Nguyệt Ma Quân vừa lao nhanh, vừa cười to, điệu cười so với lúc trước càng thêm tùy ý điên cuồng. Mỗi hai mươi tư năm U Minh Bà La Hoa tỏa ra một lần, cũng là thời kì hắn mong mỏi nhất trong hai tư năm. Mà lần này, hắn so với bất kỳ lần nào trong dĩ vãng đều kích động hơn mấy lần!!
Bởi vì nuốt U Minh Bà La Hoa, không chỉ chữa trị hồn nguyên tổn hại không thể tả của hắn, còn có thể giúp hồn lực hắn ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục mức độ lớn, sức sống, huyền lực, ngay cả thương thế cũng sẽ khôi phục nhanh mấy lần! trong dĩ vãng, những thứ này không hề có tác dụng đối với hắn, nhưng giờ khắc này, nó lại có tác dụng đến tương lai và vận mệnh của hắn!!
Những ngày gần đây, hắn dừng lại ở phía trên U Minh Bà La Hoa, mỗi thời mỗi khắc đều gắt gao nhìn chăm chú, chờ đợi nó hoàn toàn nở ra. Rốt cục bây giờ nó cũng hoàn toàn nở ra, cái này giống như thương thiên ban ân vậy, tỏa ra ở thời khắc hắn cần nhất.
Sau khi nuốt U Minh Bà La Hoa đã nở này, chỉ cần hai mơi tức ngắn ngủi, hắc ám huyền lực của hắn liền có thể khôi phục hơn nửa! ác chiến cùng với Vân Triệt, là trận chiến khốc liệt nhất của hắn, mà trình độ khôi phục như thế này, sẽ khiến hắn hoàn toàn nghiền ép ngược lại Vân Triệt!
- Bắt buộc phải đuổi kịp hắn!! Nếu như để hắn nuốt được U Minh Bà La Hoa, ngươi chắc chắn phải chết!!
Am thanh của Mạt Lỵ cực kỳ trầm trọng và phẫn hận... Lấy sức mạnh của nàng, cho dù ở bất kỳ địa phương nào, thì tiêu diệt Thí Nguyệt Ma Quân, cũng chỉ cần một cái nháy mắt!
Nhưng ở đây, chưa cần nói tới phóng thích sức mạnh, mà ngay cả rời khỏi thân thể Vân Triệt cũng không thể!
Vân Triệt mở ra toàn bộ huyền lực, hàm răng hầu như bị cắn nát, Huyễn Quang Lôi Cực càng triển khai đến mức tận cùng. Luận tiêu hao huyền lực, hắn cùng Thí Nguyệt Ma Quân gần như nhau, nhưng luận thương thế, thì Thí Nguyệt Ma Quân nặng hơn một ít so với hắn, hơn nữa tốc độ của hắn vốn mạnh hơn Thí Nguyệt Ma Quân, vì lẽ đó bên dưới tốc độ cực hạn, khoảng cách giữa hắn và Thí Nguyệt Ma Quân nhanh chóng rút ngắn, trong nháy mắt đã mạnh mẽ rút ngắn chỉ có bốn mươi, năm mươi trượng.
Nhưng bởi vì trong ngoài thân thể hắn đều bị thương, bây giờ huyền lực phóng thích lại tập trung vào tốc độ, nên thương thế của hắn không những không có giảm xuống, ngược lại nhanh chóng chuyển biến xấu... Nhưng dù tình cảnh như vậy, hắn cũng không thể lo được những thứ này.
Hẳn là... Có thể đuổi theo!!
Trong vài hơi thở, một người một ma đã là xông đến nơi sâu xa Thí Nguyệt Ma Quật, khoảng cách giữa Vân Triệt và Thí Nguyệt Ma Quân chỉ còn không tới ba mươi trượng, thanh âm khóc cười đến từ U Minh Bà La Hoa cũng càng thêm rõ ràng.
Bỗng nhiên Mạt Lỵ ý thức được cái gì, kinh ngạc nói:
- Chờ đã! Không cần đuổi theo!!
Mà lúc này, trước mắt Vân Triệt bỗng nhiên xuất hiện một vệt U Minh tử quang mộng ảo.
Phía trước là U Minh Bà La Hoa đã nở rộ, chín cánh hoa hoàn toàn hiện ra, sắp xếp một cách đều đặn, phóng thích ra u minh tử quang thâm thúy đến cực điểm. Ở trong bóng tối, tử quang bao phủ tất cả, không nhìn thấy đài hoa, nhị hoa, cũng không nhìn thấy cành cây không ngừng chập chờn. Chín cánh hoa giống như độc lập bồng bềnh ở trong thế giới hắc ám, phóng thích ra tử quang thần bí mà nguy hiểm.
Cảnh tượng này rơi vào trong con ngươi Vân Triệt... khiến hắn như nhìn thấy chín cái tròng mắt của ác ma!!
Thí Nguyệt Ma Quân đã vọt tới phía trước U Minh Bà La Hoa, trong miệng phát sinh ra tiếng cười to càng thêm điên cuồng, hắn nhận ra được Vân Triệt đang nhanh chóng đến gần, nhưng không có quay đầu lại, khóe miệng dính máu hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Keng!
Bỗng nhiên thế giới trước mắt Vân Triệt từ tử quang hắc ám, lập tức biến thành tử quang trắng xám, ngay cả âm thanh bên tai cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh... thanh âm phong lôi khi chạy hết tốc lực cũng biến mất không thấy hình bóng.
Thứ còn dư lại duy nhất chính là thanh âm quỷ khóc của U Minh Bà La Hoa.
Toàn bộ thế giới, giống như đã biến thành trống không trong nháy mắt.
Trong thế giới trắng xám, tử quang đang nhanh chóng phóng to, từ từ lan tràn ra toàn bộ thế giới. Thanh âm quỷ khóc cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, thậm chí càng ngày càng êm tai dễ nghe... ban đầu âm u thấu xương, sau thành từ từ dễ nghe...
Thế giới màu tím, âm thanh dễ nghe, tạo ra một cái mộng cảnh khiến người ta say mê. Trong mộng cảnh, xuất hiện một vài hình ảnh cùng từng cái từng cái khuôn mặt quen thuộc. Thương Nguyệt, Phượng Tuyết Nhi, Tiêu Linh Tịch, Hạ Khuynh Nguyệt, Sở Nguyệt Thiền, Tiểu Yêu Hậu... các nàng lần lượt xuất hiện người này nối tiếp người kia, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vô cùng ấm áp và mỹ lệ, đôi mắt xinh đẹp ôn nhu nhìn hắn, sau đó ở trong thế giới màu tím chậm rãi đi xa...
Càng ngày càng xa... Càng ngày càng mơ hồ...
- Vân Triệt! Lập tức lùi lại!!
Một tiếng quát chói tai nhu kinh lôi, bỗng nhiên vang lên bên trong thế giới màu tím.
Binh!!
Mộng cảnh trong thế giới màu tím sụp đổ trong nháy mắt, hết thảy ảo giác biến mất, thống khổ to lớn giống như ngàn vạn cây kim đâm vào tâm hồn Vân Triệt, để hắn lập tức ôm lấy đầu, trong miệng phát sinh tiếng hí thống khổ.
Hắn cảm giác được giống như có vô số bàn tay hắc ám đang lôi kéo linh hồn của hắn, muốn lôi kéo hết thảy ký ức, ý chí, niềm tin... từ trong thân thể sống sờ sờ của hắn lôi kéo đi ra!
Hắn đã trải qua rất nhiều lần linh hồn công kích, nhưng không có một lần nào kinh khủng cùng tàn khốc như lúc này. Loại cảm giác linh hồn bị lôi kéo, xé rách kia so với đao nhận cắt vào thân thể còn muốn lạnh lẽo cùng rõ ràng hơn rất nhiều... hắn chưa hề biết, cũng chưa từng nghĩ tới, công kích linh hồn có thể khủng bố đến trình độ như thế!!
Dưới sự thống khổ đến từ linh hồn, hắn hầu như hoàn toàn mất đi sức mạnh, cùng với khả năng khống chế thân thể, cả người lập tức té quỵ trên đất, toàn thân điên cuồng run rẩy, trong nháy mắt trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
Mà giờ khắc này, khoảng cách từ hắn đến U Minh Bà La Hoa chỉ còn hai mươi trượng!!
- Nhanh lùi về sau!!
Âm thanh như phích của Mạt Lỵ lại vang lên, làm cho linh hồn đang kịch liệt giãy dụa của Vân Triệt khôi phục một chút thanh minh, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, dốc hết tất cả ý chí ngưng tụ lại một luồng sức mạnh, lấy một cái tư thế cực kỳ vặn vẹo hướng về phía sau nhảy tới.
Ầm!!
Đầu Vân Triệt mạnh mẽ va chạm, liên tục lăn lộn vài vòng mới dừng lại được. Lần nhảy này khiến hắn bay về hai, ba mươi trượng, cảm giác linh hồn bị lôi kéo vẫn tồn tại như cũ, nhưng yếu bớt đến mức hắn hoàn toàn có thể ung dung ứng đối.
Vân Triệt dùng hai tay chống đỡ thân thể, miệng há lớn thở dốc, mồ hôi lạnh trên trán tạo thành hàng chảy xuống, trong con ngươi xuất hiện sự sợ hãi.
Đây là... năng lực cướp đoạt linh hồn của U Minh Bà La Hoa!?
Thật đáng sợ... Vì sao lại đáng sợ như vậy!!
Mới vừa rồi còn cách xa như vậy, đã khủng bố như thế! Nếu như đến gần thêm chút nữa... Căn bản là không có cách nào tưởng tượng!
Cõi đời này, tại sao lại có đồ vật đáng sợ như vậy tồn tại!
- Hiện tại mới tin tưởng lời ta nói sao?
Mạt Lỵ tỏ rõ vẻ trầm trọng nói:
- Một khi U Minh Bà La Hoa hoàn toàn nở ra, năng lực nhiếp hồn sẽ đáng sợ vượt xa khỏi tưởng tượng của ngươi! Tuyệt không phải là thứ mà cấp độ như ngươi có khả năng đụng chạm!!
Vân Triệt không có đáp lại Mạt Lỵ, mà đột nhiên ngẩng đầu... Phía trước, Thí Nguyệt Ma Quân đã đứng trước U Minh Bà La Hoa, trên khuôn mặt xám trắng che kín vẻ đắc ý, trào phúng cùng cười gằn. Hắn tham lam nhìn chín cánh hoa, say sưa với khí tức U Minh nó thả ra, còn không quên hướng về phía Vân Triệt phát sinh nụ cười nhạo:
- Nhân loại ngu xuẩn thấp hèn! Chỉ bằng ngươi cũng vọng tưởng cướp giật U Minh Bà La Hoa cùng bản vương... Ha ha ha ha ha...
Tiếng cười điên cuồng bỗng nhiên im bặt đi, khuôn mặt, âm thanh của Thí Nguyệt Ma Quân đều mang theo sự phẫn nộ cùng cừu hận khắc cốt:
- Chính là ngươi... Làm hại bản vương phải mạnh mẽ biến thân, tổn thất lượng lớn mệnh nguyên! tính mạng thấp hèn của ngươi có chết một vạn lần, cũng khó giải mối hận trong lòng bản vương! Chờ bản vương nuốt U Minh Bà La Hoa xong... Tất khiến ngươi nhận hết thảy cực hình của Ma Tộc ta! Để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, khiến ngươi vĩnh viễn hối hận đi tới nơi này!!
Hắn quay đầu, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào U Minh Bà La Hoa ở gần trong gang tấc, lệ khí lúc trước nhất thời hóa thành sự kích động cùng say sưa, hắn duỗi ra hai cái ma trảo, bên trên ma trảo có hắc quang bao phủ, chầm chậm đưa về phía U Minh Bà La Hoa... Hành động nhẹ nhàng này giống như hắn đang đụng chạm vào chí bảo hắn quý trọng nhất trong đời.
- Tê ——
Hàm răng Vân Triệt sắp bị cắn nát. Sự đáng sợ của U Minh Bà La Hoa khiến hắn thoáng hồi tưởng lại là toàn thân rét run. Khoảng cách mấy chục trượng ngăn ngắn, lại thành lạch trời mà hắn không có cách nào vượt qua!
Không được! Dù như thế nào cũng phải ngăn cản hắn...
Ta đến nơi này, mạo hiểm lưu lại, chính là vì U Minh Bà La Hoa! Nếu bị Thí Nguyệt Ma Quân cướp mất, không chỉ không chiếm được đóa U Minh Bà La Hoa có khả năng là duy nhất trên thế gian này, mà ngay cả mạng của mình, cùng với Mạt Lỵ và Hồng Nhi sẽ vĩnh viễn lưu lại ở chỗ này!
Dù như thế nào cũng phải ngăn cản!
Dù như thế nào!!
Hai tay Thí Nguyệt Ma Quân đã nâng U Minh Bà La Hoa trên, sau đó chậm rãi thu nạp... bên trong hành động chầm chậm của hắn mang theo run rẩy, thậm chí vẻ mặt mang theo sự cuồng nhiệt cùng thành kính! Làm viễn cổ chi ma, hắn chưa bao giờ có tín ngưỡng, cũng không có cái gì có tư cách trở thành tín ngưỡng của hắn. Nhưng cây Bà La Hoa này đối với hắn mà nói lại là tồn tại tương đương thánh vật, nếu như không có nó, hồn phách hắn đã tán từ lâu! Mà hắn có thể hoàn toàn chữa trị hồn nguyên, lại thấy ánh mặt trời, cũng phải ỷ lại vào nó!
Vì lẽ đó, mỗi lần hái, hắn đều cẩn thận đến cực điểm, e sợ tổn thương đến cành cây của nó. Hắn chưa bao giờ hoàn toàn thu nạp khí tức nơi này đến mức hầu như không còn, mà trước sau luôn bảo lưu một mức độ đậm đặc nhất định, chuyện này cũng là vì duy trì U Minh Bà La Hoa tồn tại.
Ánh sáng màu đen bao vây lấy chín cánh hoa U Minh Bà La Hoa, qua một tức nữa là hắn có thể hoàn mỹ hái chín cánh hoa này... đúng lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm đến cực đoan bỗng nhiên từ phía sau kéo tới.
Vân Triệt tung người lên, một lần nữa gọi ra Kiếp Thiên Kiếm cùng huyền cương, hầu như là trong nháy mắt liền tăng huyền lực toàn thân lên tới cực hạn, bên trên thân kiếm cùng huyền cương dấy lên Kim Ô chi viêm màu vàng nhạt, sau đó ầm ầm đập về phía trước.
- Phượng Hoàng Thiên Lang Trảm!!
Phốc!!
Hai tay Vân Triệt máu bắn tung tóe lần thứ hai, lực phản chấn to lớn để hắn mạnh mẽ ngã lật ra sau. Hai đạo hư ảnh Thiên Lang thiêu đốt hỏa diễm mang theo gợn sóng không gian kịch liệt như là sóng lớn đập về phía Thí Nguyệt Ma Quân!
Thí Nguyệt Ma Quân hoàn toàn không nghĩ tới, rõ ràng huyền lực của Vân Triệt đã tiêu hao to lớn lại có thể nổ ra sức mạnh kinh người như vậy, mà tốc độ của hai đạo hư ảnh Thiên Lang càng nhanh đến cực hạn, hơn nữa lực chú ý của Thí Nguyệt Ma Quân đều tập trung ở trên U Minh Bà La Hoa, thời gian hắn phát hiện ra, hai đạo hư ảnh Thiên Lang chỉ còn cách hắn ba thước.
Ầm!!!
Hai đạo Thiên Lang viêm ảnh mãnh liệt oanh kích ở phía sau lưng Thí Nguyệt Ma Quân, Thí Nguyệt Ma Quân hét thảm một tiếng, vảy giáp màu đen phía sau lưng nhất thời nổ tung, hắc huyết rơi vãi, mặc dù chưa lộ ra sự gãy vỡ, nhưng xương sống đã biến hình nghiêm trọng. Toàn bộ ma khu bay vụt đi ra ngoài giống như một viên đạn pháo, sau đó mạnh mẽ nện ở trên vách đá bên ngoài trăm trượng, ngã sấp trên đất, nửa ngày không dậy nổi.
- Thành... Thành công rồi!!
Vân Triệt đứng dậy, trước mắt nhất thời tối sầm lại, suýt nữa ngã sấp xuống. Có thể nói đạo Thiên Lang Trảm vừa rồi đã vượt qua sức mạnh cực hạn bây giờ của hắn, huống hồ nó còn gia trì thêm lực lượng huyền cương, hao tổn to lớn để thân thể hắn bị suy yếu trong thời gian ngắn, suýt chút nữa không cầm nổi Kiếp Thiên Kiếm.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở dốc mấy cái, bỗng nhiên con ngươi co rút lại.
Vừa nãy công kích của hắn khéo léo tách U Minh Bà La Hoa ra. Thí Nguyệt Ma Quân không muốn nó bị bất kỳ tổn thương gì, Vân Triệt cũng không muốn. Thí Nguyệt Ma Quân bị nổ ra, U Minh Bà La Hoa không tổn hại một chút nào. Nhưng, chín viên tử mang vốn lơ lửng ở nơi đó...
Vậy mà chỉ còn lại bốn viên!
Từ trên ma khu của Thí Nguyệt Ma Quân nằm cuối Thí Nguyệt Ma Quật, sáng lên năm đạo tử quang u ám!!
- Nguy rồi!
Mạt Lỵ trầm giọng nói:
- Thời điểm hắn bị nổ ra, đã lấy đi năm cánh hoa!!
Thanh âm của Mạt Lỵ chưa dứt, Vân Triệt đã như mũi tên rời cung... hắn vòng qua U Minh Bà La Hoa, bắn thẳng đến chỗ Thí Nguyệt Ma Quân giống như bị điên.
- Khốn nạn!!
Thí Nguyệt Ma Quân giẫy giụa đứng dậy, phía sau lưng như bị oanh ra một cái lỗ thủng trong suốt. Nhưng trong quá trình bị đánh bay, hắn gắt gao nắm chặt năm cánh U Minh Bà La Hoa... nếu vừa nãy Vân Triệt không khiến nó nổ ra, lúc này chín cánh hoa đã rơi vào trong tay hắn.
Thí Nguyệt Ma Quân nhìn Vân Triệt đang hướng về phía mình, thân thể nổi giận hầu như muốn nổ tung:
- Tên khốn kiếp đáng chết này!! ngươi giãy dụa, chỉ có thể tăng thêm sự thống khổ ngươi sắp sửa phải chịu đựng mà thôi!!!
Bên trong tiếng gầm gừ phẫn nộ, một tay Thí Nguyệt Ma Quân tóm lấy năm cánh hoa, nhanh chóng ném về phía miệng của chính mình.
Vân Triệt thất sắc, rít gào một tiếng:
- Câm miệng!!
Sùng sục!!
Chỉ là một cái hành động nuốt, coi như tốc độ Vân Triệt có nhanh hơn gấp mười lần cũng không thể kịp ngăn cản. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn năm cánh hoa rơi vào trong miệng Thí Nguyệt Ma Quân, bị hắn chậm rãi nuốt vào.
Vân Triệt:
"!!!"