.
._425__1" class="block_" lang="en">Trang 425# 1
Chương 849: Linh hồn bất khuất
- Hiên Viên Vấn Thiên...... Ngươi nhất định...... Sẽ không có...... Kết quả tốt a!!
Tiêu Vân thống khổ giẫy giụa,Thiên Hạ Đệ Thất bên hắn, hài tử trong bụng của bọn họ còn chưa ra đời, hắn nhưng ngay cả đưa tay ra chạm tới chạm nàng đều không cách nào làm được.
- Thật không...... Đáng tiếc các ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy!
Hiên Viên Vấn Thiên nói một câu đều mang tức giận cùng sát khí khiến người ta run sợ. Hắn ngày hôm nay tới nơi này, mục đích đầu tiên là cướp đoạt Luân Hồi Kính, mục đích thứ yếu mới là diệt trừ Tiểu Yêu Hậu với Phượng Tuyết Nhi. Hắn không có đánh giá cao chính mình, nhưng đoán sai thực lực Tiểu Yêu Hậu, làm cho hắn suýt nữa mất mạng, còn chật vật thê thảm.
Tuy rằng hắn một lần nữa nắm trong tay toàn cục, nắm trong tay tính mạng của tất cả mọi người, nhưng cảm giác nhục nhã nghĩ mà sợ càng khiến sự phẫn nộ lớn hơn cảm giác sung sướng.
Hiên Viên Vấn Thiên từng bước một tiến về phía trước, hai con ngươi giống như ác ma gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Hậu:
- Tiểu Yêu Hậu, ngươi mạnh hơn nhiều tên phế vật Yêu Hoàng, lại bước vào Thần Đạo trước bản tôn...... Nhưng ngươi sau khi chết, trong thiên hạ không còn ai có thể uy hiếp được bản tôn!
- Bản tôn vốn chỉ muốn phế đi ngươi, cho ngươi sống đến ngày kia bản tôn quần lâm Huyễn Yêu Giới, cho ngươi nhìn tận mắt Huyễn Yêu Giới thần phục dưới chân bản tôn!
- Nhưng bây giờ...... Bản tôn muốn ngươi phải chết!!
Hiên Viên Vấn Thiên gào thét một tiếng, Vĩnh Dạ ma kiếm lướt trên hắc quang, đâm về Tiểu Yêu Hậu không cách nào nhúc nhích.
Bị trói ở Hắc Ám Tù Lung, Tiểu Yêu Hậu không cách nào nhúc nhích. Đối mặt cái chết, nàng không nói tiếng nào, ánh mắt bình tĩnh như nước, không có dù cho một tia hoảng sợ. Nếu như nhất định phải nói có cái gì sắc thái cảm tình, vậy chỉ có trầm trọng oán hận với không cam lòng.
- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ!!
Phượng Tuyết Nhi liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt.
- Dừng tay!!
Thiên Hạ Đệ Nhất mắt như muốn nứt, một tiếng rống to như muốn xé rách cuống họng.
Xoạt ——
Khí tức hắc ám xé rách không gian thành vết đen thật dài, sau đó bỗng nhiên đình trệ ở nơi đó. Hiên Viên Vấn Thiên bàn tay chậm rãi nắm chặ, mặt vẫn dữ tợn:
- Hí...... Bản tôn suýt chút nữa quên đại sự. Giao Luân Hồi Kính ra đây, ngươi vẫn chưa thể chết.
Tiểu Yêu Hậu:"......"
- Nói cho bản tôn, Luân Hồi Kính ở nơi nào?
Hiên Viên Vấn Thiên hướng về Tiểu Yêu Hậu đưa tay ra, trầm thấp như không hỏi. Tuy rằng tất cả mọi người đối với hắn mà nói đã là ba ba trong nồi, nhưng không có nghĩa là hắn giết tất cả mọi người có thể tìm được Luân Hồi Kính. Hắn thậm chí chưa từng gặp Luân Hồi Kính chân chính, chớ đừng nói chi căn cứ khí tức của nó để tìm kiếm.
Tiểu Yêu Hậu ánh mắt lạnh lùng đâm tâm:
- Ngươi dù giết chúng ta, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ tìm ra nó.
Khà khà khà, thật sao?
Hiên Viên Vấn Thiên miệng nhếch lên, cười đáng sợ như như ma quỷ:
- Thật tốt. Nơi này nhiều người như vậy, nếu là một lần toàn bộ giết sạch, không khỏi quá vô vị rồi. Ngươi đã lựa chọn mạnh miệng, chúng ta tới đó chơi một ván là được rồi, bản tôn sẽ hỏi ngươi vấn đề rất phiền phức, ngươi có thể lựa chọn không trả lời. Nhưng...... Ngươi mỗi một lần mạnh miệng, ta sẽ chém từng người xé thành mảnh vụn! Cho ngươi rõ ràng nhìn bọn họ bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi mà chết không toàn thây!
- Hiên Viên Vấn Thiên...... Ngươi tên ma quỷ ác độc đê tiện!!" Thiên Hạ Đệ Nhất cơ hồ muốn cắn nát hàm răng.
- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, không cần nói, không cần lo chúng ta!
Phượng Tuyết Nhi vẫn còn đang ra sức giãy dụa.
- Buồn cười!
Tiểu Yêu Hậu chậm rãi ngước mắt, lạnh lẽo giễu cợt nói:
- Nếu nhất định phải chết, còn có thể sợ ngươi dùng cái chết để uy hiếp sao? Luân Hồi Kính là thánh vật tộc ta, há lại là thứ đê hèn như ngươi có tư cách đụng chạm!
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu khiến Hiên Viên Vấn Thiên hết sức không thoải mái, khóe miệng hắn co giật, sau đó cười càng thêm âm trầm:
- Rất tốt! Tốt vô cùng...... Như vậy mới có ý tứ! Bản tôn hiện tại có nhiều thời gian, để bản tôn ngắm cẩn thận khuôn mặt ngươi bây giờ có thể duy trì tới khi nào.
Ánh mắt của hắn đột nhiên từ người Tiểu Yêu Hậu dời đi, rơi vào người phía sau nàng:
- Như vậy, trước tiên bắt đầu từ đâu đây...... Hắc, trò chơi mà, đương nhiên phải tiến lên dần dần mới tốt. Này trước tiên từ...... Thứ vô dụng nhất đi!!
Ánh mắt Hiên Viên Vấn Thiên nhất thời khóa chặt ở người huyền lực yếu nhất, hắn cười gằn một tiếng, bàn tay vừa thu lại, đã hút người kia tới trước người
Người này, cũng huyền lực yếu nhất trong tất cả mọi người, rõ ràng là......
Tiêu Linh Tịch!!
Trong tiếng thét sợ hãi chói tai, nàng đã bị một luồng sức lực lạnh lẽo không thể kháng cự đưa tới trước người Hiên Viên Vấn Thiên. Nàng vốn được bảo vệ ở phía sau Thương Nguyệt với Tiêu Liệt, tuy rằng cục diện trước mắt, tất cả mọi người đã ôm lòng quyết muốn chết, nhưng dù là ai cũng không nghĩ đến, người đầu tiên Hiên Viên Vấn Thiên muốn hạ thủ lại sẽ là Tiêu linh Tịch.
- Linh Tịch!!
- Tiểu cô!!
- A!!!
Tình cảnh này, Tiêu Liệt tuyệt vọng hét lên, trong nháy mắt lệ tuôn rơi, làm cho ánh mắt tất cả mọi người trở nên thống khổ, tim càng như bị xé rách. Phản ứng của bọn họ, khiến hắc quang nơi tròng mắt Hiên Viên Vấn Thiên càng lớn, tâm bốc lên ra vô tận khoái ý...... Đây chính là hình ảnh hắn muốn nhìn nhất đến a!!
"Ha ha ha ha ha ha......" Hiên Viên Vấn Thiên không cách nào tự kiềm chế ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn vui mừng chính mình mới vừa rồi không có trong cơn giận dữ ra tay hành hạ tất cả mọi người đến chết, bằng không, làm sao có thể hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt mới vừa bắt đầu.
Hắn giơ lên bàn tay bị hắc khí quấn quanh lấy, không chậm rãi nói:
- Tiểu Yêu Hậu, nhìn thật rõ, nhìn nàng làm sao ở dưới tay bản tôn biến thành máu chảy đầm đìa...... Chà chà, tiểu cô nương, sau khi ngươi xuống địa ngục, tuyệt đối không nên trách ta. Bởi vì ngươi vốn có thể thống khoái chết, nhưng bởi vì nàng một mực muốn cùng bản tôn mạnh miệng, mới để cho ngươi chết không toàn thây, ha ha ha ha......
Tiếng cười lớn, bàn tay Hiên Viên Vấn Thiên hướng về đầu Tiêu Linh Tịch bỗng nhiên kéo xuống.
- Dừng tay!!
- Tiểu cô!!
- Không được!!!
Tiếng kêu gào xé tâm mà tuyệt vọng, nhưng thân thể bọn họ bị đóng đinh ở hắc ám lao tù, ngoại trừ hét lên, thậm chí ngăn cản trong nháy mắt đều không thể.
Máu tươi lạnh lẽo chảy xuôi......
"A...... A!!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng...... Cũng không phải tiếng kêu thảm thiết Tiêu Linh Tịch! Mà rõ ràng là......
Thanh âm của Hiên Viên Vấn Thiên!?
Tiêu Linh Tịch nhắm mắt chờ chết cảm giác được cái chết tới gần...... Nhưng sau đó, nàng lại không có cảm giác được thống khổ, ngay cả khí tức tử vong đều phảng phất biến mất rồi, bên tai, lại là một tiếng kêu thảm thiết không nên có. Nàng nghi hoặc mở mắt ra......
Bàn tay Hiên Viên Vấn Thiên còn dừng lại ở đỉnh đầu của nàng, năm ngón tay cong lại, nhưng hắc khí biến mất rồi. Mà hắn một cái tay khác đang nắm chặc đầu của chính mình, mặt vặn vẹo, thân thể đã vặn vẹo, miệng càng phát sinh từng trận thống khổ cực điểm, tựa hồ đang phải chịu thống khổ vô cùng.
Tất cả mọi người mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Vấn Thiên đột nhiên dị biến, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Không...... Không thể...... Ức...... A a...... A a a a a!
Hiên Viên Vấn Thiên cảm giác được linh hồn chính mình giống như đang bị ngàn vạn lưỡi dao cắt đâm, bàn tay năm ngón bấm ở đầu vặn vẹo muốn gãy, cơ hồ muốn đâm thật sâu vào đầu.
- Không...... Không thể a......
Hắn thống khổ:
- Ta rõ ràng...... Đã...... Đưa ngươi...... Ô a a a a......
- Xảy ra chuyện gì?
Tiêu Vân sững sờ nói.
- Lẽ nào...... Là lực phản phệ?
Thiên Hạ Đệ Nhất lẩm bẩm một tiếng, nhưng lại tự mình phủ định:
- Không đúng...... Dáng vẻ này hoàn toàn không giống như sức mạnh phản phệ......
Phù phù!
"A...... A a a...... A a......" Hiên Viên Vấn Thiên lập tức nửa quỳ xuống đất, thân thể thống khổ kịch liệt co giật, hai tay đốt ngón tay như Bạch Cốt, chịu đựng khổ hình tàn khốc nhất.
Tiêu Linh Tịch cách hắn gần nhất bị dọa sợ khuôn mặt nhỏ trắng xám...... Mà lúc này, Hiên Viên Vấn Thiên thống khổ giãy dụa tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, một đôi tròng mắt bị dằn vặt trở nên trắng bỗng nhiên gắt gao chăm chú vào người Tiêu Linh Tịch:
- Phải..... Ngươi...... Là ngươi!! Ta...... Giết...... Ngươi!!
Hắn giơ tay phải lên, đột nhiên đánh về phía Tiêu Linh Tịch.
"A!!"
"Ô oa a a a a a a a a!!"
Hai tiếng kêu thảm thiết, một tiếng đến từ Tiêu Linh Tịch lần thứ hai chịu kinh hãi, mà mãnh liệt hơn một tiếng này, là đến từ Hiên Viên Vấn Thiên, vốn là đánh về phía Tiêu Linh Tịch, nhưng hắn lập tức té nhào xuống đất, hai tay hắn gắt gao ôm đầu, như một con Sài Lang bị cắt đứt chân, sợ vỡ mật lăn lộn qua lại, cũng không còn cách nào đứng lên, phát ra tiếng gào thét càng thống khổ giống như đến từ Cửu U Luyện Ngục.
Lần lượt đứng bên bờ sinh tử, Tiêu Linh Tịch hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ không có chút hồng hào, nàng sợ hãi muốn về phía sau co rúm lại, tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi thân thể.
- Đến cùng...... Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ông trời hạ xuống báo ứng?
Tiêu Vân triệt để lơ mơ ở nơi đó.
"Ạch a a a a...... A a...... A......"
Hiên Viên Vấn Thiên đang tiếp tục lăn lộn giãy dụa, nhưng tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên bắt đầu trở nên đứt quãng. Lúc này, một thanh âm, bỗng nhiên vang lên bên tai Tiêu Linh Tịch.
- Linh Tịch...... Nhanh...... Đi......
Âm thanh này yếu ớt khàn khàn, còn mang theo cực sâu thống khổ.
Giọng nói mơ hồ như vậy không cách nào nhận ra, lại làm cho Tiêu Linh Tịch như bị sét đánh, một bóng người trong nháy mắt thoáng hiện ở tâm hồn của nàng.
- Phần đại ca......
Tiêu Linh Tịch vô ý thức lẩm bẩm một tiếng, sau đó cả người đột nhiên run lên, kích động hô:
- Phần đại ca! Là ngươi sao...... Là ngươi sao!!
Tiêu Linh Tịch hô hoán, như một chiêu kiếm trí mạng đâm vào tâm hồn Hiên Viên Vấn Thiên, khiến thân thể hắn đột nhiên co giật, lăn lộn càng thêm kịch liệt, tiếng hô cũng càng thêm thống khổ. Mà nơi hắn lăn lộn qua, đều lưu lại mồ hôi nhìn thấy mà giật mình
- Phần Tuyệt...... Trần!?
Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Nhất không thể tin vào tai của mình, Thiên Hạ Đệ Nhất kinh ngạc nói:
- Lẽ nào...... Linh hồn Phần Tuyệt Trần lại không bị Hiên Viên Vấn Thiên hoàn toàn diệt.
- Đi mau...... Đi......
Thanh âm khàn khàn càng thêm suy yếu xen lẫn thống khổ.
Theo thân thể Hiên Viên Vấn Thiên mất khống chế, linh hồn thống khổ không thể tả, sức mạnh hắc ám lao tù bắt đầu giảm xuống mức độ lớn. Phượng Tuyết Nhi vẫn giãy dụa cảm giác được huyền lực áp chế chính mình đột nhiên yếu đi, nàng bỗng nhiên đề khí, theo tiếng Phương hót lớn, hắc khí quanh thân nhất thời sụp đổ, Phượng Viêm toàn thân hừng hực dấy lên.
Phượng Tuyết Nhi khôi phục tự do cấp tốc dẫn huyền khí,kéo Tiêu Linh Tịch về phía sau, sau đó một đạo Phượng Hoàng Tiễn bắn về phía Hiên Viên Vấn Thiên.
Ầm!!
Hiên Viên Vấn Thiên hét thảm một tiếng, bị Phượng Viêm oanh kích. Không cách nào ngưng tụ huyền lực hộ thân, hắn toàn bộ thân thể bị Phượng Hoàng Viêm bao kín, kịch liệt bốc cháy lên. Phượng Tuyết Nhi nhanh như tia chớp điều động lên tất cả Phượng Hoàng Viêm lực, từng đạo từng đạo Phượng Viêm cuồng bạo đánh về Hiên Viên Vấn Thiên.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này nàng không có nửa điểm lưu tình, không có nửa điểm thương hại thiêu đốt Phượng Hoàng Viêm!
Trong nháy mắt, ánh lửa khắp trời, nơi Hiên Viên Vấn Thiên đã hóa thành một mảnh Phượng Hoàng biển lửa. Mà Phượng Tuyết Nhi công kích vẫn không đình chỉ, một Phần Tinh Yêu Liên to lớn từ trên trời giáng xuống, vô tình tỏa ra ở Phượng Hoàng biển lửa.
Ầm!!!
Một đạo hắc quang ở biển lửa bỗng nhiên thoáng hiện, mạnh mẽ xé đoạn Phần Tinh Yêu Liên. Biển lửa bị xé ra chỗ hổng, Vĩnh Dạ ma kiếm phóng lên trời, nhìn lại Hiên Viên Vấn Thiên nằm úp sấp đã thoi thóp, tiếp theo, ma kiếm hắc quang lấp lóe, nhanh chóng xông về phương nam.
- Luôn có...... Một ngày...... Bản tôn phải khiến các ngươi...... Toàn bộ...... Đưa vào địa ngục!!
Hiên Viên Vấn Thiên mang theo âm thanh vô tận oán hận yếu ớt từ phương xa truyền đến. Phượng Tuyết Nhi vừa muốn truy đuổi, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, thân thể đột nhiên chìm xuống, thiếu chút rơi xuống đất.
Nàng tránh thoát hắc ám lao tù, sau lại liều mạng công kích, động đến nội thương. Lấy trạng thái nàng bây giờ, muốn đuổi theo ma kiếm mang đi Hiên Viên Vấn Thiên, đã căn bản không khả năng.