Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 850 - Chương 851: Tan Biến

. ._426__1" class="block_" lang="en">Trang 426# 1

 

 

 

Chương 851: Tan biến



- Nơi này, chính là tiểu thế giới mà Kim ô thần linh đã mở ra?

Phượng Tuyết Nhi hỏi. Nàng từng nghe Vân Triệt miêu tả về Kim Ô Lôi Viêm cốc, nhưng cảnh tượng chân thật, như trước vượt quá xa tưởng tượng của nàng.

- Ừm.

Tiểu Yêu Hậu nhàn nhạt trả lời, chân mày vẫn luôn khẽ nhíu lại. Bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được, khí tức hỏa diễm của Kim Ô Lôi Viêm cốc yếu hơn lần trước rất nhiều.

Xuyên qua vô số biển lửa, trong tầm mắt, cuối cùng xuất hiện một vách núi, trước vách núi, một huyền trận thiêu đốt lên hỏa diễm màu vàng đang chậm rãi xoay tròn.

- Chính là chỗ đó!

Khi huyền trận hỏa diễm còn chưa tắt, tiểu Yêu Hậu nhẹ nhàng đẩy dìu đỡ của Phượng Tuyết Nhi ra, sau đó chậm rãi quỳ lạy trên đất:

- Huyễn Thải Y Đế vương đời thứ mười hai của Huyễn Yêu Hoàng tộc, người thừa kế đời thứ mười một kim ô huyết mạch, cầu kiến kim ô thánh thần.

Phượng Tuyết Nhi cũng liền vội ôm Vân Triệt quỳ lạy trên đất. Đối mặt với hy vọng duy nhất có thể cứu Vân Triệt, cho dù muốn tư thái của nàng giống như con kiến hôi, nàng cũng sẽ không chút do dự.

Giọng nói của tiểu Yêu Hậu rất nhanh bị âm thanh bạo viêm của Kim Ô Lôi Viêm cốc cắn nuốt hết. Nhưng qua một hồi lâu, lại không chờ được đáp lại gì

Trong lòng tiểu Yêu Hậu dâng lên khó hiểu và bất an. Nơi này là thế giới độc lập do linh hồn Kim ô mở ra, linh giác của nó bao trùm mỗi một góc của thế giới này, tất cả phát sinh ở nơi này, đều chạy không thoát khỏi linh giác của nó. Từ khoảnh khắc bọn họ bắt đầu tiến vào Kim Ô Lôi Viêm cốc, nó liền nên nhận ra rồi mới đúng.

Nhất là, biểu hiện coi trọng Vân Triệt như vậy lúc trước nó biểu hiện ra…

Tại sao không hiện thân gặp mặt?

- Huyễn Thải Y Huyễn Yêu hoàng tộc, cầu kiến kim ô thánh thần.

Tiểu Yêu Hậu lại la lên, nhưng hồi lâu, như trước không nhận được đáp lại của linh hồn kim ô.

- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, Kim ô hồn linh nó… Có phải không có ở trong này không?

Phượng Tuyết Nhi lo lắng hỏi.

Nàng vừa dứt lời, một âm thanh nữ tử đinh tai chấn hồn bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến:

- Huyễn Thải Y, vì sao ngươi đột nhiên tới đây quấy rầy giấc ngủ yên của bản tôn!

Âm thanh này, quả thật còn dữ dằn hơn dung nham, trong đó còn mơ hồ xen lẫn tức giận.

- A!

Phượng Tuyết Nhi hét lên một tiếng kinh hãi. Tiểu Yêu Hậu ngẩng đầu nhìn lên bên trên, vô cùng cung kính nói:

- Huyễn Thải Y vô tình quấy nhiễu giấc ngủ yên của Kim ô thánh thần, nguyện chịu trách phạt. Nhưng mà… Vân Triệt hắn bản thân bị trọng thương, sinh mệnh đe dọa, trên đời chỉ có Kim ô thánh thần mới có thể cứu hắn, thỉnh cầu ngài hiện ra kim thân, cứu hắn một mạng. Huyễn Thải Y nguyện giao phó ra bất cứ giá cao gì, cho dù phải dùng cả sinh mệnh để trao đổi.

Phượng Tuyết Nhi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn tiểu Yêu Hậu. Câu nói “Cho dù phải dùng cả sinh mệnh để trao đổi”, bình tĩnh và đơn giản như vậy nói ra từ trong miệng nàng ấy.

Nàng ấy nhìn qua lạnh lùng đến giống như không tồn tại tình cảm, tình cảm đối với Vân Triệt, lại không hề ít hơn bất cứ người nào ở trên đời. Đế vương vô thượng địa vị cao quý toàn bộ Huyễn Yêu giới, ở trong suy nghĩ của nàng ấy, Vân Triệt lại còn quan trọng hơn tính mạng của nàng ấy.

- Hắn? Trọng thương đe dọa? Ha ha ha ha ha…

Linh hồn kim ô cũng không hiện thân, lời tiểu Yêu Hậu nói, đổi lấy lại là cười to mang theo khinh thường của nó:

- Ngu xuẩn! Thân Vân Triệt gánh huyết mạch long thần, lại có Hoang thần lực thủ hộ, cho dù nhận đến bị thương nặng, chỉ cần không chết, cho dù chỉ chừa lại một hơi không đứt, cũng tất nhiên sẽ nhanh chóng khôi phục. Các ngươi lại muốn bản tôn tới cứu hắn? Quả thật buồn cười!

- Không, lần này không giống vậy.

Tiểu Yêu Hậu lớn tiếng thỉnh cầu nói:

- Tổn thương hắn không phải lực lượng bình thường. Sinh mệnh của hắn đã bị đe dọa vẻn vẹn mười ngày. Trong vòng mười ngày cũng chỉ tỉnh lại một lần, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Trên đời này, thật sự chỉ có ngài mới có thể cứu hắn.

- … Mười ngày?

Giọng linh hồn Kim ô, rõ ràng mang theo nghi hoặc. Bởi vì lấy thân thể Long thần với lực lượng Hoang thần của Vân Triệt, ở vị diện này, còn có lực lượng gì có thể khiến cho hắn gần chết mười ngày chưa lành.

Tinh!

Trên bầu trời bao la màu vàng nhạt, một đôi đồng tử màu vàng đỏ vào một khắc này đột nhiên mở ra, chiếu ra một mảnh sáng rọi nóng cháy giống như hỏa diễm. Toàn bộ Kim ô lôi viêm cốc giống như bỗng nhiên hiện lên một mặt trời chói chang, trở nên càng thêm sáng ngời với nóng cháy.

Linh hồn kim ô cuối cùng hiện thân, tiểu Yêu Hậu đã vái thật sâu xuống. Phượng Tuyết Nhi cũng vội vàng vái xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt Vân Triệt từ trong lòng tới trước thân, cầu xin nói:

- Kim ô thần linh vĩ đại, xin người nhất định phải cứu lấy Vân ca ca. Phượng Tuyết Nhi ta nguyện ý dùng tất cả của ta làm báo đáp.

Quang mang phóng xạ ra từ trong đồng tử màu vàng đỏ đầu tiên rơi vào trên người Phượng Tuyết Nhi, cũng dừng lại thật lâu thật lâu… Bởi vì trên thân thể nàng, có khí tức phượng hoàng quá mức nồng liệt, nồng liệt đến vốn không bình thường.

Nhưng nó cũng không hỏi cái gì, mâu quang màu vàng đảo qua tiểu Yêu Hậu, tạm dừng ngắn ngủi, bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Ngươi thế mà lại thiêu đốt nguyên huyết? Hừ, lấy lực lượng bản tôn ban cho ngươi, vị diện này còn có người có thể ép ngươi đến nông nỗi như thế này!?

- Tuy Thải Y bị ép thiêu đốt nguyên huyết, nhưng thân thể không có việc gì, không tới một tháng có thể khôi phục, cầu kim ô thánh thần nhất định phải cứu lấy Vân Triệt.

Tiểu Yêu Hậu lại một lần nữa cầu xin.

Đối mặt với linh hồn kim ô, mỗi một lần nói chuyện, nàng đều cầu xin vì Vân Triệt.

- Hừ, vậy bản tôn ngược lại muốn nhìn xem, là thương tổn gì mà có thể khiến cho một người có được thân thể long thần và lực lượng hoang thần hôn mê mười ngày!

Một đường quang mang màu vàng từ trên không hạ xuống, hóa thành một tầng hỏa diễm mỏng manh, phủ ở trên thân thể Vân Triệt.

Chỉ trong nháy mắt, hỏa diễm mới vừa đụng chạm đến thân thể Vân Triệt liền chợt nhảy dựng lên, sau đó giống như tia chớp tản ra. Đồng tử màu vàng trong không trung cũng đột nhiên phóng xuất ra sáng rọi khác thường:

- Đây là…

Âm điệu của linh hồn kim ô đã xảy ra biến đổi mạnh:

- Vì sao hắn lại bị loại lực lượng này gây thương tích? Các ngươi rốt cuộc gặp phải cái gì?

- Chúng ta cũng không biết.

Phượng Tuyết Nhi lắc đầu:

- Ngay lúc đó ta ở ngay bên người Vân ca ca, lại vốn không nhìn thấy ai đả thương hắn. Ngay cả khí tức lực lượng dị thường đều không cảm giác được. Vân ca ca trong bất ngờ… Liền biến thành như vậy

“…” Linh hồn kim ô bỗng nhiên trầm mặc xuống, hồi lâu đều không phát ra âm thanh.

Khí tức của Kim ô lôi viêm cốc, cũng đột nhiên trở nên có phần đè nén.

Linh hồn kim ô trầm mặc, khiến tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi sinh ra không yên nồng đậm trong lòng. Phượng Tuyết Nhi cuối cùng không cách nào thừa nhận đè nén này, nâng đầu lên, cầu khẩn nói:

- Ngài là kim ô thần linh vĩ đại, nhất định có biện pháp cứu hắn. Cầu xin ngài lòng từ bi, cho dù…

- Đừng nói nữa.

Linh hồn Kim ô đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời nói của Phượng Tuyết Nhi. Nó lạnh lùng nói:

- Các ngươi có biết, hắn bị lực lượng như thế nào gây thương tích không?

“…” Tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi đồng thời lắc đầu.

- Người thương tổn hắn, sử dụng chính là lực lượng của thiên độc tinh thần!

Giọng điệu của linh hồn kim ô giống như lửa mạnh:

- Chẳng qua ở vị diện này, chắc không có ai từng nghe nói đến cái tên “Thiên độc tinh thần” này.

- Vậy… Vậy rốt cuộc như thế nào mới có thể cứu hắn?

Thiên độc tinh thần là ai, tại sao phải giết Vân Triệt, không phải là vấn đề hiện giờ các nàng cần quan tâm. Các nàng chỉ muốn biết làm như thế nào mới cứu được Vân Triệt về.

- Cứu hắn?

Linh hồn kim ô hừ nặng một tiếng:

- Các ngươi không biết Thiên độc tinh thần là tồn tại cỡ nào, cũng tự nhiên không cách nào tưởng tượng được sự đáng sợ của nàng. Đó là một lực lượng thần đạo vô cùng cường đại, mà so sánh với cường đại, ác độc này càng đạt đến mức tận cùng!

- Lực lượng làm bị thương Vân Triệt, đủ để hóa bất cứ sinh linh nào trên vị diện này thành bột phấn. Vân Triệt có long thần tủy, xương cốt cứng như thép tinh, mới không bị tan xương nát thịt.

- Bên trong lực lượng của Thiên độc tinh thần nhất định mang theo kịch độc. Vân Triệt có Thiên độc châu trong người, mới không bị kịch độc này đầu độc trong nháy mắt.

- Sau khi lực lượng của Thiên độc tinh thần đả thương người xong, lực lượng còn sót lại sẽ không tản đi, mà giống như giòi trong xương lưu lại trong thân thể, cho dù tạm thời không chết, nhưng sẽ bị tàn hồn phệ mệnh liên tục, chỉ có lấy lực lượng ngang với nó mới có thể xua tuan. Thương tổn và lực lượng của Vân Triệt không cách nào hồi phục, chính là vì nguyên nhân này. Nhưng hắn dù sao cũng có long thần thân thể và hoang thần lực thủ hộ, cho nên mới có thể kiên trì đến bây giờ còn chưa chết hẳn.

- Hắn có thể miễn cưỡng còn sống dưới lực lượng của Thiên độc tinh thần, đã là kỳ tích. Nếu lực lượng giống như vậy dừng ở trên người hai người các ngươi, các ngươi đã sớm chết trên vạn lần! Mà cho dù hắn còn sống, chẳng qua cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi! Nhưng nếu mong cứu được hắn về… Chẳng qua là người si nói mộng!

Bốn chữ “Người si nói mộng”, giống như một chậu nước lạnh tạt lên trên đầu hai người. Nước mắt của Phượng Tuyết Nhi bỗng chốc trào ra, nàng cố nén nỉ non nói:

- Kim ô thần linh… Chẳng lẽ ngay cả ngài… Cũng không có cách nào sao?

- Vân Triệt thiên tư dị bẩm, chẳng những là người thừa kế huyết mạch của bản tôn, còn được bản tôn ký thác tất cả hy vọng. Nếu có thể cứu hắn, bản tôn sẽ dốc hết sức lực. Nhưng cho dù lực lượng của bản tôn mạnh gấp trăm lần hiện giờ, cũng còn lâu mới bằng được Thiên độc tinh thần tổn thương đến hắn.

- Bản tôn dễ dàng khiến cho hắn tạm thời tỉnh lại, nhưng muốn cứu hắn, cho dù dồn hết tất cả lực lượng, cũng không có một chút khả năng.

Tuy rằng giọng linh hồn kim ô vẫn dữ dằn như hỏa diễm giống trước, nhưng trong đó ẩn chứa trầm trọng với bất đắc dĩ thật sâu.

Phượng Tuyết Nhi bỗng chốc ngã xuống đất, ôm Vân Triệt hu hu mà khóc. Một chút hy vọng cuối cùng bị tan biến vô tình. Nếu như ngay cả linh hồn kim ô đều không thể cứu vớt Vân Triệt, như vậy trên đời này, liền thật sự không có bất cứ biện pháp gì có thể cứu hắn nữa…

- Lại nói tiếp, vốn có một người có thể cứu hắn, nhưng Thiên độc tinh thần đã xuất hiện, như vậy người kia, cũng tự nhiên tuyệt đối không có khả năng còn tiếp tục lưu lại ở đây.

Giọng nói và mâu quang của linh hồn kim ô đồng thời mờ đi vài phần.

Người theo lời của nó, tự nhiên là chỉ Mạt Lỵ. Mà bây giờ, từ trên người của Vân Triệt, nó không cảm giác được sự tồn tại của hồn Mạt Lỵ. Nó bỗng chốc liền đoán được, Thiên độc tinh thần sẽ xuất hiện ở thế giới này, đến tìm kiếm Thiên sát tinh thần là khả năng duy nhất. Nàng sẽ ra tay giết Vân Triệt, cũng là lý do giống vậy.

Phượng Tuyết Nhi biết người linh hồn kim ô nói là chỉ nữ hài đồ đỏ cường đại đến đáng sợ. Nhưng mà… Nàng ấy đã đi rồi, hơn nữa vĩnh viễn không có khả năng trở lại nữa. Cho dù nàng muốn đi tìm, cũng vốn không có chỗ nào có thể tìm ra.

- Các ngươi đi đi.

Linh hồn kim ô nặng nề nói:

- Hắn chết đi, đúng là cực kỳ đáng tiếc, nhưng vận mệnh đã là như vậy. Lấy ương ngạnh của hắn, hắn còn có thể chống đỡ được chừng mười ngày… Một đời này của hắn, nhận được phúc nguyên mà người thường mười kiếp đều không thể hy vọng xa vời, tuy rằng bạc mệnh, nhưng cũng coi như không uổng phí cuộc đời này.

Tiểu Yêu Hậu đứng dậy, hai mắt ảm đạm vô thần. Nàng trầm lặng nói:

- Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi. Hắn đã thật lâu… Không gặp phụ mẫu hắn.

Trong đầu Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn xám trắng, tầm mắt hoàn toàn bị nước mắt làm mơ hồ, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Vân Triệt, ngây ngốc cất bước, lại không biết mình ở phương hướng nào.

- Đợi chút!!

Giọng nói của linh hồn kim ô đột nhiên giống như sấm sét vang lên trên không, định trụ bước chân của Phượng Tuyết Nhi và tiểu Yêu Hậu.

Hai luồng sáng màu vàng rơi vào trên người Phượng Tuyết Nhi, linh hồn kim ô đang nhìn chằm chằm vào nàng, đôi đồng tử phóng xạ ra quang mang nồng liệt còn hơn một khắc trước.

- Kim ô thần linh?

Phượng Tuyết Nhi hơi vô thần khẽ lẩm bẩm một tiếng.

- Phượng Tuyết Nhi, trả lời một vấn đề của bản tôn.

Giọng nói ảm đạm lúc trước của linh hồn kim ô đột nhiên lại khôi phục vẻ dữ dằn như núi lửa:

- Ngươi có còn là xử nữ không?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment