Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 911 - Chương 912: Hiên Viên Tan Tác

. ._456__2" class="block_" lang="en">Trang 456# 2

 

 

 

Chương 912: Hiên Viên tan tác



Chí tôn hải điện hỏa diễm ngập trời, người bị biển lửa cắn nuốt phát ra từng trận kêu thảm thiết giống như quỷ khóc, nhưng những tiếng kêu thảm thiết này cũng không liên tục lâu lắm, liền toàn bộ yên lặng đi, nhưng ánh lửa che trời vẫn tiếp tục thiêu đốt thật lâu, mới chậm rãi tán đi.

Dưới biển lửa lụi tắt, một trống rỗng hiện lên hình dạng phượng hoàng khắc ấn trên hải điện, tầm mắt xuyên qua trống rỗng, có thể trực tiếp nhìn thấy đại dương mênh mông màu xanh lam ở phía dưới –– rõ ràng trực tiếp đốt xuyên hải điện lơ lửng vạn năm này!

Mà người bị biển lửa nuốt hết lại biến mất toàn bộ, giống như bốc hơi toàn bộ khỏi thế giới này, ngay cả một chút tro bụi đều không để lại. Mà những người này đều không phải kẻ yếu gì, đều là cường giả tuyệt đỉnh thuộc về Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực thánh địa tối cao của Thiên Huyền đại lục.

Trong đó, bao gồm cung chủ Nhật Nguyệt thần cung… Một trong tứ đại thánh chủ Thiên vương Dạ Mị Tà!

Lấy thực lực của Dạ Mị Tà, cho dù chỉ còn một cánh tay, tuy rằng không thể nào là đối thủ của Phượng Tuyết Nhi, nhưng dưới toàn lực, ít nhất còn có thể đọ sức một thời gian ngắn, nhưng hắn còn tưởng rằng đó là Phượng Tuyết Nhi của mấy tháng trước, cố tình chính diện đón lấy phượng hoàng viêm ảnh của nàng dưới lửa giận ngập đầy, bị trực tiếp cuốn vào trong biển lửa, mặc cho hắn giãy giụa toàn lực, cũng không thể thoát khỏi được áp chế của phượng hoàng viêm, bị tươi sống thiêu chết dưới phượng ảnh, cuối cùng hoàn toàn bị đốt diệt.

Phượng viêm tắt, Chí tôn hải điện lặng ngắt như tờ, phượng ảnh vĩ đại trống rỗng ngăn cách người của hai phe cánh, một bên là Hoàng cực thánh vực, Chí tôn hải điện, người của Phượng Hoàng thần tông, mỗi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Mà đội hình của Nhật Nguyệt thần cung với Thiên uy kiếm vực ở bên kia đã giảm bớt đến còn không đến một nửa, huyền giả thánh địa ở phía sau còn chưa kịp xông lên, may mắn nhặt được cái mạng đều toàn bộ mặt không còn chút máu, một số người thậm chí còn run cầm cập chậm rãi ngã xuống trên đất.

- A… A… A…

Hiên Viên Bác ngồi sững trên đất, hai chân hắn cách viêm ảnh trống rỗng bên cạnh chỉ có không đến hai thước, cả người giống như sợ đến bể túi mật, mặt trong trắng bệch ra mang vàng, đôi mắt đã gần như nhìn không thấy tròng mắt, chỉ có trong miệng phát ra tiếng rên rỉ gần như vô ý thức.

- Thiên… Thiên quân.

Thần sử, trưởng lão, đệ tử còn sót lại của Nhật Nguyệt thần cung hoặc đứng ngây người tại chỗ, hoặc mất hồn mất vía, cho dù như thế nào đều không dám tin vào hai mắt của mình. Thiên quân cường đại, lại trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi… Bị đốt thành hư vô.

Theo phượng ảnh hạ xuống đến hỏa diễm tắt, Phượng Tuyết Nhi vẫn gắt gao nhắm mắt lại, ngực phập phồng kịch liệt, cho đến khi nhận thấy bên trong Nhật Nguyệt thần cung lại có người đến gần, nàng mới bỗng chốc mở to mắt, bàn tay chỉ về phía trước, giọng hơi run run, trong mắt ngầm ngấn lệ:

- Lui về! Không được tới gần nữa, bằng không… Bằng không… Ta sẽ… Sẽ không lại nhân từ!

- A!

Động tác này của Phượng Tuyết Nhi khiến toàn bộ người của Nhật Nguyệt thần cung cuống quýt lui về phía sau, Hiên Viên Bác ngồi sững chỗ kia chấn động toàn thân, rú lên quái dị, gần như ngã lăn lùi ra xa xa, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Tuyết Nhi không ngừng co rúm lại, cũng không dám tiến tới trước nửa bước nữa.

Người của Hoàng cực thánh vực với Chí tôn hải điện cũng đều ngơ ngác nhìn Phượng Tuyết Nhi, mọi người đã hoàn toàn tắt tiếng.

Phượng Hoành Không kích động đến ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ tối nghĩa:

- Tuyết… Nhi… Chẳng lẽ… Lực lượng phượng thần của con… Đã hoàn toàn thức tỉnh rồi?

Hỏa diễm vừa rồi, phóng thích chính là uy thế phượng hoàng mà bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được!

Mười mấy giây đốt diệt Dạ Mị Tà… Cho dù là phượng thần đã tan biến, đều gần như không thể nào làm được!

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu:

- Ừm… Chỉ có điều, phải thêm vài năm, mới hoàn toàn thức tỉnh. Là Vân ca ca… Giúp đỡ con…

Nói đến đoạn sau, nàng cúi thấp đầu xuống, giọng nói cũng theo bản năng nhẹ đi vài phần, không biết nghĩ tới điều gì.

Râu tóc chân mày của Phượng Tổ Khuê đều rung động, sau đó hít một hơi, gắt gao nhịn nước mắt trong mắt, ngửa mặt lên trời nói:

- Chính là phượng thần trên trời phù hộ… Trời phù hộ Phượng Hoàng thần tông ta!

Từ sau khi phượng thần tan biến, khát vọng lớn nhất của bọn họ, chính là lực lượng phượng thần của Phượng Tuyết Nhi thức tỉnh, sau đó thành phượng thần thứ hai của Phượng Hoàng thần tông. Bọn họ vốn tưởng rằng chuyện này ít nhất phải sau trăm tuổi, mà trăm năm này cũng là trăm năm Phượng Hoàng thần tông nguy hiểm nhất. Không nghĩ tới, lần ly biệt đoàn tụ này, lực lượng Phượng thần của Phượng Tuyết Nhi đã thức tỉnh đến trình độ như vậy… Rõ ràng đã đến trình độ vượt trên cả tổ tiên phượng thần!

- Thật sự… Chúc mừng… Quý tông.

Tử Cực chắp tay với Phượng Hoàng thần tông, tự đáy lòng nói. Nếu như không có thần uy của Phượng Tuyết Nhi, bọn họ hiện giờ, có lẽ đã toàn bộ chết thảm ở trong tay Nhật Nguyệt thần cung với Thiên uy kiếm vực.

Rầm rầm!!

Ầm ầm ầm ù ù…

Sóng biển phía dưới đang kịch liệt cuồn cuộn, phóng mắt nhìn tới, hải vực trong tầm mắt hoàn toàn kích động, giống như dưới đáy đại dương có một cây cột chống trời khuấy động hỗn loạn. Tiếng gầm rú không ngừng vang lên cũng không vang dội, nhưng nặng nề đến làm cho lòng người như muốn nứt ra.

- Vân ca ca…

Phượng Tuyết Nhi hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng quay người nhìn về phía mặt biển kích động, trên mặt tuyết trắng mang theo vẻ khẩn trương thật sâu.

Tử Cực bị ma độc tra tấn thật sâu vô cùng tối nghĩa nói:

- Tuyết… công chúa… Lực lượng của ngươi… Tất nhiên… Đã vượt trên cả tổ tiên phượng thần của quý tông… Không biết… Ngươi có thể có biện pháp nào… Giải được hết… Ma độc trên người chúng ta… Khụ…

Lời Tử Cực nói, khiến trong mắt toàn bộ mọi người bị ma độc tra tấn sáng lên ánh sáng hy vọng, toàn bộ bọn họ nhìn về phía Phượng Tuyết Nhi, trong ánh mắt của một số người thậm chí còn mang theo cầu xin thật sâu.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta không có cách nào. Có thể giải được loại độc này, chắc chỉ có Vân ca ca… Huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên!

Tử Cực há to mồm, tiếp tục khàn khàn nói:

- Nếu… A không… Sau khi Vân cung chủ đánh bại Hiên Viên lão tặc, Tuyết công chúa có thể vì chúng ta, cầu tình với Vân cung chủ không… Chúng ta tất nhiên… Mang ơn…

Khổ Thống chân nhân của thánh vực cũng lập tức tiếp lời:

- Đúng… Tuyết công chúa tâm như băng tuyết, nhất định không đành lòng nhìn chúng ta… Chịu tra tấn này rồi chết… Làm phiền Tuyết công chúa cầu tình. Vân cung chủ yêu thương Tuyết công chúa như thế… Nhất định… Nhất định sẽ không cự tuyệt.

Đương nhiên, tất cả điều kiện đầu tiên, là Vân Triệt có thể chiến thắng Hiên Viên Vấn Thiên.

Phượng Tuyết Nhi khẽ cắn môi, lại đột nhiên dùng sức nói:

- Nếu Vân ca ca nguyện ý cứu các ngươi, sẽ cứu các ngươi. Nếu huynh ấy không đồng ý, ta… Ta sẽ không cầu tình với Vân ca ca thay các ngươi!

Lời Phượng Tuyết Nhi khiến khuôn mặt của toàn bộ người Chí tôn hải điện và Hoàng cực thánh vực trở nên cứng ngắc, ngay cả đám người Phượng Hoành Không cũng lộ vẻ ngạc nhiên… Bởi vì đây hoàn toàn không giống với lời Phượng Tuyết Nhi nói ra.

Phượng Tuyết Nhi từ trước kia cho tới bây giờ chưa bao giờ dùng phượng hoàng iveme đốt diệt người… Thậm chí sinh mệnh của sinh linh nào.

Hơn nữa trong lời nói của nàng, rõ ràng mang theo phẫn nộ thật sâu.

Thật hiển nhiên, ngày ấy sau khi nàng mang theo Vân Triệt rời khỏi Phượng Hoàng thần tông, nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện…

- Vì… Vì sao?

Tử Cực thống khổ hỏi.

- Vì sao? Cái này nên là ta tới hỏi các ngươi vì sao!

Phượng Tuyết Nhi xoay người, nàng vốn giận rất ít, vào giờ khắc này phóng thích toàn bộ giận oán đối với bọn họ:

- Ban đầu ở đại hội ma kiếm, các ngươi muốn gia hại Vân ca ca, cướp Luân hồi kính của Vân ca ca, cuối cùng… Cuối cùng Vân ca ca lựa chọn tha thứ cho các ngươi! Các ngươi rõ ràng đã đáp ứng rồi, sẽ không bao giờ tìm Vân ca ca phiền phức nữa…Nhưng mà… Nhưng mà… Ngày ta và Vân ca ca đính hôn, Vân ca ca thân bị trọng thương, lại là các ngươi… Lại là các ngươi!! Nếu ngày đó không phải tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ kịp thời đến, Vân ca ca nói không chừng liền… Liền…

- Cho tới bây giờ Vân ca ca đều chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các ngươi, các ngươi lại hết lần này đến lần khác đối xử với huynh ấy như vậy, tại sao Vân ca ca phải cứu các ngươi, tại sao ta phải cầu tình giúp các ngươi!

Giọng điệu phẫn nộ của Phượng Tuyết Nhi khiến toàn bộ người của Hoàng cực thánh vực và Chí tôn hải điện đều giật mình ở đó. Hoàng Cực Vô Dục há to mồm, toàn thân giống như bị rút hết khí lực, đầu bỗng chốc cúi thấp xuống, Khúc Phong Ức ngã vào trong lòng Tử Cực sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng kịch liệt, trong miệng phát ra rên rỉ thống khổ.

Tử Cực lắc đầu:

- Trong này… Trong này nhất định có hiểu lầm gì. Đại hội ma kiếm ngày đó… Đúng là chúng ta sai lầm lớn, nhưng chúng ta rõ ràng đã giải thích với Vân cung chủ, ngày các ngươi đính hôn, chúng ta… Chúng ta tự mình đến chúc mừng còn không kịp, chưa từng khó xử Vân cung chủ.

- Các ngươi! Các ngươi rõ ràng làm, còn không chịu thừa nhận.

Phượng Tuyết Nhi càng thêm phẫn nộ, ngón tay chỉ thẳng vào hai người Hoàng Cực Vô Dục và Khúc Phong Ức:

- Các ngươi hỏi hai người bọn họ!

Ánh mắt của Hoàng cực thánh vực dừng lại ở trên người Hoàng Cực Vô Dục, ánh mắt của Chí tôn hải điện dừng lại ở trên người Khúc Phong Ức. Khổ Thống chân nhân tối nghĩa nói:

- Thánh đế, chuyện này… Chuyện này.

Hoàng Cực Vô Dục nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

- Chúng ta chính là… Không muốn để cho Luân hồi kính rơi vào trên người Hiên Viên lão tặc…

Ong…

Trong đầu chúng huyền giả thánh địa giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, thân thể toàn bộ mười một chân nhân lắc lư, mặt xám như tro tàn. Tử Cực cũng thống khổ nhắm hai mắt lại, cho dù trong lòng cực hận, nhưng Khúc Phong Ức dĩ nhiên sắp chết, lão lại có thể nói ra được lời trách cứ gì.

Một lần bỏ đá xuống giếng, bọn họ còn miễn cưỡng có thể hóa giải.

Nhưng mà lại một lần nữa bỏ đá xuống giếng… Vân Triệt không bỏ đá xuống giếng lại đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, bọn họ lại lấy thể diện gì đi cầu hắn đến cứu mạng.

––––––––––––––

Hiên Viên Vấn Thiên bị một kiếm của Vân Triệt đâm xuyên tim, cho dù huyền lực hay máu tươi đều cấp tốc xói mòn, lực lượng mỗi một kiếm của y đều suy yếu, mỗi một giây thống khổ đều sẽ tăng thêm, khi y lại chém ra kiếm thứ hai mươi, Vĩnh Dạ ma kiếm một Kiếp Thiên Tru Ma kiếm một kiếm đánh thành hình bán nguyệt.

Rầm!!!!

Hiên Viên Vấn Thiên cũng lại không cách nào chống đỡ được một kiếm này của Vân Triệt, xương cốt hai tay hoàn toàn vỡ vụn, hai tai y nổ vang, trước mắt trời đất ngả nghiêng, cả người trực tiếp bị nện xuống dưới hải thạch, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra ngoài.

- A a a a!!

Hiên Viên Vấn Thiên phẫn nộ rít lên, hắc quang toàn thân nổ tung, toàn bộ hải nham chung quanh hóa thành bụi phấn, nhưng sau đó, toàn thân y kịch liệt lay động, bàn tay gắt gao túm lấy vị trí trước ngực, thân thể trọng thương đã khó có thể kháng cự được dòng nước lộn xộn, giãy giụa ngã trái ngã phải, trên gương mặt phủ kín thống khổ còn trở nên dữ tợn hơn ác quỷ.

- A… A…

Vân Triệt thở dốc như trâu, nhưng hắn chỉ dừng lại mấy hơi ngắn ngủi, liền lại rút kiếm xông về phía Hiên Viên Vấn Thiên.

Sở dĩ hắn kéo Hiên Viên Vấn Thiên vào dưới biển sâu, một nguyên nhân là không muốn bại lộ huyền lực hắc ám của bản thân ở trước mặt mọi người, một nguyên nhân khác, đó là ở trong hải dương, hắn có ưu thế tuyệt đối.

Hải lưu với áp lực nước của nơi này sẽ ngăn cản hành động và linh giác của người khác, còn có thể tiêu hao tương đương với trình độ càng thêm kịch liệt. Nhưng đối với Vân Triệt thân thể đã có mầm mống thủy của Tà thần mà nói, tất cả ảnh hưởng tiêu cực đó đều không hề tồn tại chút nào, ngược lại, nguyên tố thủy nồng đậm nơi này sẽ tăng nhanh khôi phục thương thế và huyền lực cho hắn.

- A…

Nhìn thấy Vân Triệt nhanh chóng vọt tới như vậy, trong cổ họng Hiên Viên Vấn Thiên tràn ra rên rỉ giống như thống khổ, lại giống như tuyệt vọng, nhưng xương cốt cánh tay y vỡ vụn, ngay cả Vĩnh Dạ ma kiếm đều không kịp nâng lên.

Rầm!!!

Dòng xoáy gió lốc vĩ đại ở biển sâu cuốn lấy, Hiên Viên Vấn Thiên bị một kiếm thật sự nện lên trên ngực, kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài rất xa, kéo ra một đường máu màu đen thật dài ở trong nước biển, Vĩnh Dạ ma kiếm cũng rời tay bay ra.

Bay thẳng đến mấy trăm trượng, Hiên Viên Vấn Thiên mới dưới nước biển cản trở ngừng lại, cả người giống như một đống thịt nhão không có xương cốt, theo nước biển quay cuồng vô lực xoay lật, giống như đã hoàn toàn mất đi khí tức.

Tuy rằng toàn thân Vân Triệt đẫm máu, nhưng ánh mắt hắn còn có khí tức vẫn âm lệ vô cùng như trước.

Chỉ về huyền lực mà nói, nếu không phải mầm mống hắc ám với Kiếp Thiên Tru Ma kiếm khắc chế Hiên Viên Vấn Thiên toàn diện, hắn so ra thật sự kém Hiên Viên Vấn Thiên.

Nhưng mà, luận về thể chất và năng lực khôi phục, “Ma thân” Hiên Viên Vấn Thiên tự nhận vô địch lại còn kém thân thể Long thần của hắn rất xa.

- Nên kết thúc, Hiên Viên Vấn Thiên.

Vân Triệt thở hổn hển, vạch nước biển ra, từng bước một hướng về phía Hiên Viên Vấn Thiên yên lặng.

Lúc này, trên người Hiên Viên Vấn Thiên đột nhiên dâng lên hắc khí có phần không bình thường, sau đó, ánh mắt y mở ra, khắp thân thể bị vết thương màu son đột nhiên dựng lên, theo cánh tay chìa ra, Vĩnh Dạ ma kiếm lại một lần nữa bay vào trong tay y.

Mà tầng hắc khí không bình thường kia, cũng lan tràn đến trên Vĩnh Dạ ma kiếm.

Bỗng nhiên, Vĩnh Dạ ma kiếm xuất hiện kêu rít kịch liệt, sau đó ma hồn trong ma kiếm phát ra gầm rú cuồng loạn:

- Ngươi… Ngươi định làm gì! A –– dừng tay!!

“…” Bước chân của Vân Triệt chợt dừng lại, trong nháy mắt kia, hắn bỗng nhiên có một cảm giác nguy hiểm… Giống như có một ác linh viễn cổ cực kỳ đáng sợ thức tỉnh trong cơ thể Hiên Viên Vấn Thiên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment