.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_946" class="block_" lang="en">Trang 473# 2
Chương 946: Hàn Tuyết thành.
Bất tri bất giác, ba người đã bay qua vạn dặm tuyết vực.
Ngâm Tuyết giới không có hải dương, chỉ có băng dương bát ngát. Trên hành trình vạn dặm này, Ngâm Tuyết giới mang đến cho Vân Triệt cảm xúc lớn nhất, trừ bỏ khí tức thần giới hoàn toàn khác biệt với Lam cực tinh, còn có tịch liêu làm cho người ta hít thở không thông.
Địa vực của Ngâm Tuyết giới còn lớn hơn Lam cực tinh xa xa, nhưng cho dù là người, hay là huyền thú, lại vô cùng thưa thớt.
- Đến rồi.
Mộc Băng Vân vẫn luôn nhắm chặt mắt dưỡng thần, lại đột nhiên khẽ nói.
Phương hướng phi hành bỗng nhiên hạ xuống dưới, biển mây tản ra, nhất thời, một thế giới khổng lồ bao phủ trong sương băng mộng ảo hiện ra trong tầm mắt của Vân Triệt.
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, khí tức thiên địa vốn cực kỳ nồng đậm cấp tốc trở nên càng thêm nồng đậm. Mặc dù ở vạn trượng trời cao, nhưng thế giới khổng lồ ở phía dưới lại liếc mắt một cái đều không nhìn thấy bờ ranh giới, trong sương băng, sông băng, thành băng, băng nguyên chi chít như sao trên trời, phủ một tầng uy áp lạnh như băng uy lăng đến khiến Vân Triệt không tự kiềm chế được ngừng thở.
Chiếp chiếp ~~~~~~~
Một tiếng hót dài, xuyên thẳng vạn trượng trời cao, một con chim to có chiều dài chừng mấy trăm trượng từ trong sương băng ngay mặt mà tới, mà cảm giác áp bách mang theo khi con chim lớn tới gần, khiến toàn thân Vân Triệt đột nhiên cứng đờ… Đây là một luồng uy áp cực lớn đến hắn không cách nào lý giải, hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần trong nháy mắt, con chim lớn này có thể hoàn toàn gạt bỏ hắn ra khỏi trời đất.
Chỉ có điều, trong khí tức của con chim lớn này không hề có địch ý, ngược lại thay đổi quỹ tích phi hành đi, chủ động nhường đường cho bọn họ, tiếng hót dài kia, giống như chào hỏi bọn họ. Mà nháy mắt tiếp theo, Vân Triệt liền khiếp sợ nhìn đến, trong băng sương tràn ngập trời đất, rõ ràng tồn tại vô số bóng dáng tương tự. Có chim to màu lam, độc giác thú màu trắng, đủ loại băng thú hình dáng kỳ quái mà trước đây Vân Triệt chưa từng gặp… Thậm chí còn có băng long cực lớn đạt đến mấy ngàn trượng!
Huyền thú phi hành trên không ở mảnh thế giới này không có ngoại lệ đều là huyền thú hệ băng, mà mỗi một con trong đó, cho dù là con nhỏ nhất, cũng khiến cho Vân Triệt tim gan run sợ.
Mộc Băng Vân ôn nhu giải thích:
- Nơi này, đó là Băng Hoàng giới, chỗ của Băng Hoàng thần tông. Băng Hoàng thần tông chúng ta chắc cũng không giống với tông môn như trong nhận thức của ngươi. Độ lớn nhỏ của Băng Hoàng giới xấp xỉ với Thiên Huyền đại lục, nhưng trong đó chỉ có không đến hai trăm triệu người.
Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc:
- Hai trăm triệu? Hai trăm triệu người, đều thuộc về Băng Hoàng thần tông sao?
Mộc Băng Vân lắc đầu:
- Không, từ đệ tử Lạc Tuyết cung đến tổng tông chủ của Băng Hoàng thần tông, tổng cộng có số lượng ngàn vạn. Về phần những người khác, ngược lại da số là huyền giả Ngâm Tuyết giới, số ít là người hạ giới phi thăng, bọn họ tiến vào Băng Hoàng thần tông, mà hàng năm tu luyện ở Băng Hoàng giới, cũng thành gia lập nghiệp ở Băng Hoàng giới, thậm chí thành lập một ít thế lực lớn nhỏ. Hoặc ngươi có thể lý giải Băng Hoàng giới lấy Băng Hoàng thần tông làm quốc gia đặc thù hạch tâm, Băng Hoàng thần tông ở giữa, mà xung quanh, còn lại là rất nhiều huyền giả nhiều thế hệ nỗ lực muốn đi vào Băng Hoàng thần tông.
Tròng mắt Mộc Băng Vân vào lúc này thoáng vừa động, thấp giọng thì thầm:
- Tỷ tỷ…
Băng sương càng lúc càng mờ nhạt, dần dần, Vân Triệt nhìn xuống phía dưới trong tầm mắt, xuất hiện một lam ảnh hơi mơ hồ, Vân Triệt liếc mắt một cái liền nhận ra, kia rõ ràng là đuôi phượng hoàng, chẳng qua, hoàn toàn khác với hỏa diễm phượng hoàng, đuôi phượng hoàng này hiện ra băng lam lấp lánh lạnh lẽo, trên mỗi một chiếc lông phượng này, đều là một tòa thành, hoặc là một cung điện vô cùng lớn.
Dáng vẻ của Phượng Hoàng thần tông, đó là một băng hoàng nằm ngang trên đất, nơi từ nam đến bắc uốn lượn chừng mười vạn dặm này, lấy thị lực của Vân Triệt, cho dù ở trên không trung cao như vậy, cũng chỉ có thể khó khăn thấy rõ hình dáng một khúc đuôi phượng.
Chẳng lẽ băng hoàng, thật sự là phượng hoàng thuộc tính băng?
Tốc độ của băng lăng ở dưới chân đột nhiên nhanh hơn, nhanh đến Vân Triệt theo bản năng nhắm hai mắt lại, mà khi ánh mắt hắn mở ra, tốc độ của băng lăng lại đột nhiên thong thả, sau đó liền dừng lại.
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, băng lăng biến mất, dưới chân Vân Triệt, đã dẫm lên trên mặt đất băng tinh vô cùng lạnh cứng.
Trước mắt, là mỗi tòa kiến trúc vô cùng cao, hoặc là cung điện, hoặc là tòa lâu, cao tới ngàn trượng, thấp nhất cũng có gần trăm trượng. Chúng nó đều từ bông tuyết xây thành, chiếu ra hàn quang lạnh như băng. Mà ở trong này, nguyên tố băng nồng đậm với mức độ sinh động đạt tới cực hạn, từ xa nhìn lại, một đám bóng dáng hoặc bạch y, hoặc áo lam đang cấp tốc xuyên qua, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng dáng của huyền thú hệ băng, hoặc huyền chu.
Ở nơi cực hạn trong tầm mắt, là một tòa cung điện cao ngàn trượng, còn vĩ đại hơn toàn bộ Thương Phong hoàng thành. Đỉnh cung điện, là một phượng hoàng băng tinh giương cánh bay lượn, uy lăng vô tận mà nó phóng thích ra, gần như bao phủ cả vùng trời đất.
Tất cả của tất cả, đều giống như đột nhiên thân đến một tiên cảnh băng tuyết.
Có thể nói Băng cực tuyết vực là một nơi băng hàn nhất, tinh khiết nhất, nguyên tố băng dầy đặc nhất sinh động nhất Thiên Huyền đại lục, nhưng so sánh với nơi này, quả thật giống như bụi bặm hèn mọn.
- Phù! Cuối cùng đã trở lại, từ khi vào Băng Hoàng thần tông, vẫn là lần đầu tiên rời đi lâu như vậy.
Mộc Tiểu Lam nhắm mắt lại, há to miệng hô hấp lấy hàn khí tinh thuần nơi này. Tuy rằng dừng lại một tháng, nhưng khí tức của Thiên Huyền đại lục, đối với nàng mà nói, vẫn đục ngầu đến không thể chịu đựng được.
Mộc Băng Vân nhìn Vân Triệt nói:
- Nơi này, đó là Băng Hoàng giới. Phía trước, đó là Hàn Tuyết thành của chỗ Hàn Tuyết điện. Không phải đệ tử chính thức, không cách nào tự do ra vào nơi đây, nếu như gặp đệ tử trong tông, nhất định gặp phải gặng hỏi. Chỉ có điều ngươi do ta mang đến, nên không cần phải lo lắng.
- Tỷ tỷ đã biết ta trở về rồi, ta phải lập tức đi gặp tỷ ấy, để tránh cho tỷ ấy lo lắng quá nhiều. Thuận tiện, ta báo chuyện của ngươi cho tỷ ấy biết.
Mộc Băng Vân nói.
Mộc Tiểu Lam thở nhẹ một tiếng, sau đó gục đầu xuống, dùng giọng nói nhỏ nhất nói thầm:
- A? Ngay cả Hàn Dật sư huynh người như vậy cũng rất khó nhìn thấy được Đại Giới Vương, sao Đại Giới Vương có thể để ý đến hắn một người xấu hạ giới nho nhỏ.
Mộc Băng Vân khẽ lắc đầu:
- Tiểu Lam, chỉ bằng một điểm Vân Triệt đã cứu tính mạng của ta, tỷ tỷ liền nhất định sẽ không bạc đãi hắn. Cho nên… Vân Triệt, ngươi ở chỗ này không cần khẩn trương với không yên lòng, coi như nơi này thành một nơi tu luyện là được.
Vân Triệt gật đầu:
- Được, làm phiền Mộc tiên tử.
Huyền giả lần đầu tiên đến Băng Hoàng thần tông, cho dù là người của Ngâm Tuyết giới, đều sẽ nơm nớp lo sợ, mà người hạ giới phi thăng càng sẽ khẩn trương co rúm lại đến cực điểm, nhưng từ trên mặt Vân Triệt, Mộc Băng Vân chỉ nhìn thấy là rất hiếu kỳ dày đặc, còn có hưng phấn mơ hồ… Ngược lại không hề tìm thấy được một chút sắc thái khẩn trương.
- Tiểu Lam, con mang Vân Triệt đi đến Hàn Tuyết chính điện, lấy tên của ta, trực tiếp cầm lấy “Băng hoàng minh ngọc” cho Vân Triệt, trở thành đệ tử Hàn Tuyết điện, về phần sẽ phân đến điện nào, liền tùy duyên đi. Sau đó, con liền dẫn hắn đi dạo trong khu vực Hàn Tuyết thành.
- Vâng, sư tôn.
Mộc Tiểu Lam tỏ vẻ không tình nguyện nói.
- Mặt khác, nói lại lần nữa, chuyện Vân Triệt giải độc cho ta, với tu luyện Băng hoàng phong thần điển, tuyệt đối không thể nói cho bất cứ kẻ nào!
- Sư tôn thả lỏng một vạn lần đi, con tuyệt đối một chữ đều sẽ không nói ra.
Mộc Băng Vân khẽ gật đầu, phi thân lên, một đường lam ảnh lóe lên, nàng liền đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
- Thật là, vì sao sư tôn lại muốn đối xử tốt với hắn như vậy…
Mộc Tiểu Lam lại thì thầm một lần lời nói không biết đã thì thầm bao nhiêu lần.
- Khụ, tiểu Lam muội muội…
Lời Vân Triệt vừa ra khỏi miệng, Mộc Tiểu Lam đã nhanh như tia chớp xoay người lại, hùng hổ nói:
- Cái gì mà tiểu Lam muội muội! Phải gọi sư tỷ! Sư tỷ! Còn có, trước khi dẫn ngươi đi Hàn Tuyết thành, ngươi phải chặt chẽ nhớ kỹ, không thể một mình chạy loạn không thể nói lung tung ánh mắt cũng không thể nhìn lung tung! Nhất là đệ tử của Băng Hoàng thần tông chúng ta rất nhiều giới tính nữ, ngươi ngươi ngươi… Ngươi tuyệt đối không thể làm chuyện không nên làm, bằng không… Bằng không đừng trách ta không cảnh cáo ngươi.
- Chuyện không nên làm? Cái gì là chuyện không nên làm?
Vân Triệt tỏ vẻ vô tội nói.
- Tóm lại… Chính là ta kêu ngươi làm cái gì ngươi mới có thể làm cái đó, không để cho ngươi làm cái gì ngươi liền đàng hoàng tử tế đứng ở đó cái gì cũng không cho làm!
Mộc Tiểu Lam rất lớn tiếng nói.
- Đã biết.
Vân Triệt hơi vô lực trả lời.
- Hừ, như vậy mới nghe lời.
Nhìn thấy “Người xấu hạ lưu” này ở dưới phát biểu của mình có phần thành thật, Mộc Tiểu Lam thỏa mãn gật đầu, sau đó phi thân lên:
- Đi theo ta.
Ở dưới sự hướng dẫn của Mộc Tiểu Lam, Vân Triệt tiến vào Hàn Tuyết thành chỗ Hàn Tuyết điện, cho đến Hàn Tuyết chính điện mà đi. Mà cung điện cao tới ngàn trượng khi lần đầu tiên đến đây Vân Triệt đã nhìn thấy, đó là Hàn Tuyết chính điện.
Hàn Tuyết chính điện hướng bắc, đó là một trăm lẻ tám Hàn Tuyết điện. Mà một trăm lẻ tám Hàn Tuyết điện, mỗi một cái đều lớn chừng một thành trì ở hạ giới.
Tiến vào Hàn Tuyết thành, khí tức chung quanh lại một lần nữa biến hóa, khí tức băng hàn ở cấp bậc cực cao đập vào mặt, bóng người trong tầm mắt cũng nhiều hơn. Vào lúc này Vân Triệt bỗng nhiên nghĩ tới lời lúc trước Mạt Lỵ đã từng nói, khẽ vừa đề khí, huyền lực tuôn lên, cánh tay phải đột nhiên trảo về phía trước.
Ầm!!
Lấy thực lực của Vân Triệt, ở Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, trước một kích này, đủ để cho không gian sụp đổ trên phạm vi lớn. Mà lúc này, huyền lực của Vân Triệt có thể đạt được, tiếng khí bạo điếc tai vang lên, nhưng không gian… Đừng nói sụp đổ, ngay cả một chút vặn vẹo và gợn sóng nhỏ bé đều không có.
Vân Triệt: “…”
Khi đó, Mạt Lỵ từng nói pháp tắc không gian của thần giới cao hơn Thiên Huyền đại lục xa xa, lấy lực lượng của hắn, dưới toàn lực, cũng đừng mong tạo thành một chút tổn thương nào cho không gian của thần giới. Khi đó, hắn còn thoáng không cho là đúng, nhưng giờ phút này, hắn mới hoàn toàn rõ ràng, lời nói khi đó của Mạt Lỵ vốn không hề có một chút khuếch đại nào.
Thần giới với hạ giới… Thật sự là hai vị diện hoàn toàn khác nhau.
- Ngươi đang làm cái gì?
Âm thanh vang lên sau lưng khiến Mộc Tiểu Lam cảnh giác quay đầu.
- A… Ta muốn hỏi mới vừa rồi “Băng hoàng minh ngọc” theo lời Mộc tiên tử là cái gì?
Vân Triệt hỏi.
Mộc Tiểu Lam dằn tính tình lại giải thích:
- Chính là minh bài đại biểu ngươi là đệ tử của Băng Hoàng thần tông! Băng hoàng minh ngọc của đệ tử cấp bậc khác nhau cũng không giống nhau. Lạc Tuyết cung là màu lam nhạt, Hàn Tuyết điện là màu băng lam, mà Băng Hoàng cung chúng ta, là màu xanh da trời!
Mộc Tiểu Lam vừa nói, vừa chỉ về vị trí trên xương quai xanh của mình, ngọc thạch trong suốt phóng thích ra lam quang mộng ảo:
- Xem đi, chính là chỗ này! Màu sắc càng đậm, liền đại biểu cấp bậc càng cao. Nó là chứng minh thân phận, cũng có thể dùng để trữ vật và truyền âm, còn có thể hấp thu hàn khí phụ trợ tu luyện. Truyền tống trận lớn nhỏ trong tông môn, cũng cần băng hoàng minh ngọc mới có thể mở ra, minh ngọc khác nhau, có khả năng khởi động truyền tống trận cũng không giống nhau. Ví dụ như ngươi sắp lấy đến là minh ngọc của Hàn Tuyết điện, cũng chỉ có thể khởi động truyền tống trận của Hàn Tuyết điện và Lạc Tuyết cung, muốn đến khu vực Băng Hoàng cung, hừ hừ, trừ phi sư tôn hoặc ta mang theo ngươi, bằng không thì không có cửa đâu.
Vân Triệt “A” một tiếng.
Lúc này, hai đệ tử Hàn Tuyết điện một thân bạch y, dung mạo hết sức tú lệ ngay mặt mà đến, các nàng nhìn thấy Mộc Tiểu Lam, đều vội vàng tiến tới, khom mình hành lễ:
- Tiểu Lam sư tỷ.
- Kỳ quái, sao hôm nay người ở đây ít vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Mộc Tiểu Lam hỏi các nàng.
Nữ tử phía bên phải nói:
- Thưa sư tỷ, hôm nay là ngày cuối cùng khảo hạch tân đệ tử Hàn Tuyết điện năm nay, tổng điện chủ có lệnh, trừ bỏ đệ tử có nhiệm vụ trong người, những người khác đều phải ở trong điện của mình, không có việc đặc thù không được tùy ý đi lại.
Mộc Tiểu Lam bừng tỉnh hiểu ra:
- A, đúng nha! Thật đúng là mấy ngày này, ta đã quên mất.
- Tiểu Lam sư tỷ, vị này là?
Nữ tử phía bên phải nhìn về phía Vân Triệt, khí tức huyền khí của hắn chỉ có Quân Huyền cảnh, lại không có băng hoàng minh ngọc, là người khả nghi vốn không nên xuất hiện ở nơi này.
- Hắn theo sư tôn ta từ hạ giới đến, về sau, chính là sư đệ của các ngươi.
Mộc Tiểu Lam tùy ý giải thích, sau đó khoát tay với Vân Triệt:
- Được rồi chúng ta đi nhanh đi, ta đều đã quên mất mấy ngày này là ngày Hàn Tuyết điện khảo hạch đệ tử mới đến, nhanh chóng sớm đi lấy băng hoàng minh ngọc, đừng quấy rầy các điện chủ bận rộn.
Hai nữ tử Hàn Tuyết điện nhìn hai người rời đi, trên mặt đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Sư tôn của Mộc Tiểu Lam… Cũng chính đường đường là Băng Vân cung chủ, từ hạ giới mang về một người lại chỉ có Quân Huyền cảnh cấp năm?
Cái này?
Mộc Tiểu Lam là đệ tử Băng Hoàng cung, ở Hàn Tuyết thành cấp bậc thấp hơn một bậc quả thật có thể đi ngang, đệ tử Hàn Tuyết điện nhìn thấy đều phải lập tức tiến lên chào hỏi.
Muốn gia nhập Hàn Tuyết điện, bước vào thần đạo là cơ bản nhất. Mà thành Thần Nguyên cảnh, cũng chính là gần chiếm được tư cách tham gia khảo hạch của Hàn Tuyết điện mà thôi, hàng năm, đều sẽ có vô số người đã tới Thần Nguyên cảnh, lại vẫn không có tư cách tiến vào Hàn Tuyết điện, chỉ có thể tiếp tục lưu lại Lạc Tuyết cung.
Cho nên, mỗi một người gặp được trong Hàn Tuyết thành này, trên người phóng thích ra đều là khí tức thần đạo, cho dù cảnh giới Thần Nguyên cường đại, đều đáng chú ý. Trong đó tùy tiện một người đến Lam cực tinh, đều là tồn tại vô địch tuyệt đối.
Đó là sự đáng sợ của thần giới.