.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_956" class="block_" lang="en">Trang 478# 2
Chương 956: Trích tinh thạch
- Túc Sơn tiền bối, ngài…
Mộc Tiểu Lam nhất thời có phần há hốc mồm.
Mộc Túc Sơn tiến lên trước, nghiêm nghị nói:
- Vân Triệt, ở trong lịch sử của Băng Hoàng thần tông ta, chưa hề có người nào có huyền lực chưa bước vào thần đạo đã thông qua khảo hạch của Hàn Tuyết điện, chứ đừng nói chi là thành tích của ngươi còn ở trên tất cả những người khác! Tuy rằng khảo hạch băng huyền cảnh không có khả năng gian lận, nhưng kết quả này, không chỉ khiến mọi người ở đây, sợ rằng Đại Giới Vương đích thân tới, đều sẽ chất vấn, tin tưởng trong lòng của chính ngươi cũng tính toán.
Vân Triệt: “…”
Chân mày Mộc Túc Sơn hơi trầm xuống:
- Cho nên, ta lấy thân phận nghi trượng tổng quản của Hàn Tuyết điện giao trách nhiệm cho ngươi, phải chứng minh không gian lận trong khảo hạch ở băng huyền cảnh, hơn nữa không được cự tuyệt! Bởi vì đây đã không còn đơn giản là vấn đề kết quả của khảo hạch, nếu ngươi không cách nào chứng minh, như vậy ngươi chẳng những sẽ mất đi tư cách tiến vào Hàn Tuyết điện, còn sẽ phải nhận lấy trừng phạt nghiêm khắc!
- Túc Sơn tiền bối, ngài ngài ngài… Sao ngài lại… A a!
Mộc Tiểu Lam gấp đến dậm chân.
Lệ Minh Thành nhất thời cười đắc ý, ánh mắt nhìn Vân Triệt tràn đầy thương hại, huyền giả khác cũng phần lớn lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Bởi vì một lần này, là chính miệng nghi trượng tổng quản lên tiếng.
- Túc Sơn tiền bối là nghi trượng tổng quản đại nhân của Hàn Tuyết điện ta, địa vị ở Hàn Tuyết điện, gần như ngang bằng với tổng điện chủ, lời Túc Sơn tiền bối từng chữ thiên quân, Băng Hoàng thần tông ta là nơi thần thánh cỡ nào, sao có thể cho phép bọn đạo chích làm bẩn! Vân Triệt, lần này ngươi còn có lời gì để nói?
Kỷ Hàn Phong lạnh lùng nói.
Vân Triệt liếc nhìn Mộc Túc Sơn thật sâu, từ trên thân Mộc Túc Sơn, hắn không tìm ra được một chút cảm giác đối địch hoặc ý tứ hàm xúc nhằm vào, ngược lại có một vẻ hiếu kỳ thật sâu và nghiên cứu tìm tòi.
- Được rồi, chứng minh như thế nào
Vân Triệt nhìn Mộc Túc Sơn, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Mộc Túc Sơn cười như không cười:
- Tự nhiên là dùng thực lực của ngươi để chứng minh. Đề nghị của Lệ Minh Thành rất không tệ. Nếu ngươi dựa vào thực lực của mình dừng lại lâu như vậy ở trong băng huyền cảnh, liền không có lý do gì không phải là đối thủ của Lệ Minh Thành. Ngươi liền giao thủ với Lệ Minh Thành, sau năm chiêu, kết quả tự có rõ ràng. Lệ Minh Thành, ngươi là người đầu tiên chất vấn Vân Triệt gian lận, như vậy chuyện làm rõ, cũng liền làm phiền ngươi xuất thủ.
Nghe được Mộc Túc Sơn “Cho phép”, Lệ Minh Thành nhất thời có phần được sủng mà kinh sợ, vội vàng nói:
- Đệ tử tất nhiên toàn lực ứng phó, xin Túc Sơn tiền bối yên tâm.
Sau đó nghiêm sắc mặt, nhìn về phía Vân Triệt, trào phúng nói:
- Nào, Vân Triệt, ngươi cứ việc toàn lực ra tay, để cho ta mở mang kiến thức thực lực khảo hạch hạng nhất của ngươi ở băng huyền cảnh! Lời mới vừa rồi ta nói sẽ không thu hồi, chỉ cần năm chiêu, ngươi chỉ cần có thể kiên trì năm chiêu dưới tay ta, liền tính ngươi thắng. Nếu ngươi không gian lận, dựa vào thành tích khảo hạch của ngươi còn hơn ta, đây quả thật là chuyện quá đơn giản trên đời.
Vân Triệt lại không để ý đến hắn, vẫn nhìn Mộc Túc Sơn:
- Túc Sơn tiền bối, thân phận của ngươi nổi bật, ở đây, ta tự nhiên không có năng lực chống lại mệnh lệnh của ngươi, lời Túc Sơn tiền bối mới vừa nói, ta cũng đúng là không cách nào phản bác. Nhưng có một việc, ta phải nói rõ.
- Hả?
Mộc Túc Sơn rất có hứng thú nhìn dáng vẻ của hắn.
Vân Triệt bình thản nói:
- Rất đơn giản. Ta và Lệ Minh Thành giao thủ, nếu trong vòng năm chiêu đánh bại, chẳng những bị tước đoạt tư cách tiến vào Hàn Tuyết điện, còn phải nhận lấy “Trừng phạt nghiêm khắc” từ trong miệng của ngươi, hậu quả nghiêm trọng đến quả thật làm cho người ta không rét mà run. Nhưng mà, nếu ta thắng, chứng minh ta thật sự không gian lận, như vậy, hiện giờ tất cả dừng lại ở trên người ta, đều thành chất vấn không duyên cớ và đối xử cực kỳ bất công! Một khi Băng Hoàn thần tông đã công chính nghiêm minh như thế, vậy có phải cũng nên có bồi thường cho ta không!
“…” Mộc Tiểu Lam trợn mắt há hốc mồm.
Kỷ Hàn Phong không hề cố kỵ nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, Vân Triệt nếu như ngươi sớm tự mình thừa nhận, nói không chừng Túc Sơn tiền bối còn có thể thoáng mở một mặt, giảm chút trừng phạt. Nhưng ngươi đã chết đến nơi, lại còn làm mộng trăm ngày, quả thật khiến cho người ta cười đến rụng răng. Ta bỗng nhiên vô cùng tò mò, phải là hạ giới ti tiện đến cỡ nào, lại bồi dưỡng ra ngươi một trò cười cực lớn như vậy.
“…” Vân Triệt lần thứ hai nhàn nhạt quét nhìn Kỷ Hàn Phong.
- Hàn Phong sư huynh, hắn đây hiển nhiên cùng đường, bắt đầu nghĩ biện pháp liều chống đỡ.
Lệ Minh Thành cười nhạo nói.
Mộc Túc Sơn khẽ cười rộ lên, lại khẽ gật đầu:
- Ha ha ha, Mộc Túc Sơn ta ở Hàn Tuyết điện này đã có ngàn năm, còn chưa bao giờ gặp được đệ tử nào dám chủ động yêu cầu “Bồi thường”, chứ đừng nói tới đệ tử mới tới còn chưa chính thức nhập điện. Chỉ có điều, lời của ngươi đúng là có đạo lý, rất tốt…
Mộc Túc Sơn chìa tay ra, phía trước thoáng hiện một chút lam quang, giây lát, một khối ngọc thạch ba thước vuông, bình bình thường thường, phóng thích ra quang hoa mộng ảo như vì sao lơ lửng ở trên không hắn.
- Trích… Trích tinh thạch!!
Khối đá kỳ lạ này vừa xuất hiện, Mộc Tiểu Lam gần như trong nháy mắt hét lên.
- Trích trích trích trích trích trích… Trích tinh thạch!!
Phản ứng của Kỷ Hàn Phong còn không chịu nổi hơn Mộc Tiểu Lam, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng huyền ảo, kinh hãi đến cằm đều sắp nện lên trên đất.
Mà nghe được cái tên “Trích tinh thạch, Lệ Minh Thành chấn động toàn thân, miệng há to, tròng mắt lồi ra ngoài gần như muốn rớt ra. Huyền giả khác một nửa mờ mịt, người hiểu rõ cái tên “Trích tinh thạch” không khỏi kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, không cách nào hô hấp.
Trích tinh thạch? Đây là thứ gì?
Lần đầu tiên Vân Triệt nghe được cái tên này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khối ngọc thạch như vậy. Nhưng sáng rọi kỳ dị mà nó phóng thích ra, chứng minh nó tuyệt đối không phải là vật tầm thường. Mà nhìn phản ứng của Mộc Tiểu Lam và những người chung quanh, khối ngọc thạch này, hiển nhiên còn trân quý hơn “Ngọc lạc băng hồn đan”.
Mộc Túc Sơn mỉm cười nói:
- Không sai, đó là trích tinh thạch. Một khối trích tinh thạch, phải ở chỗ cao ngoài vạn trượng, tắm rửa ánh sáng vì sao ít nhất ba ngàn năm mới sinh ra, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Sự cường đại và trình độ quý hiếm của nó, còn hơn ngọc thạch băng hồn đan rất xa. Đừng nói Hàn Tuyết điện, cho dù là đệ tử của Băng Hoàng cung, cũng không có bao nhiêu người có thể được ban cho như thế. Lúc này, nếu như ngươi có thể không bại dưới năm chiêu của Lệ Minh Thành, chứng minh bản thân không gian lận, chẳng những vẫn được ngọc lạc băng hồn đan thưởng cho như trước, khối trích tinh thạch này, cũng cùng thưởng cho ngươi, ngươi có hài lòng
- A? Túc Sơn tiền bối, cái này… Cái này…
Kỷ Hàn Phong kinh hãi đến đầu óc hỗn loạn trong ngắn ngủi, nhưng lập tức, hắn bỗng nhiên phản ứng kịp, khả năng Vân Triệt thắng vốn không tồn tại, chính là Quân Huyền cảnh cấp năm, ngay cả đối mặt một chiêu với Lệ Minh Thành đều không có khả năng, nói cách khác, ban thưởng kinh người đủ để khiến cho đệ tử Băng Hoàng cung thèm nhỏ dãi này vốn chính là để mê hoặc, thuần túy dùng để khiến Vân Triệt ngậm miệng.
Vừa nghĩ đến đây, Kỷ Hàn Phong nhanh chóng sửa lời nói:
- Túc Sơn tiền bối thật sự thưởng phạt phân minh, Vân Triệt, trích tinh thạch bậc thần thạch này, cho dù là ta, ở Hàn Tuyết điện nhiều năm như vậy đều chưa bao giờ có thể sờ tới. Túc Sơn tiền bối cho ngươi mặt mũi lớn như vậy, cái này, ngươi còn có lời gì muốn nói?
Lệ Minh Thành hô hấp dồn dập, qua thật lâu, mới dời ánh mắt khỏi trích tinh thạch được, trong lòng thầm nghĩ: Nghi trượng tổng quản của Hàn Tuyết điện này chẳng những nhìn thật dễ nói chuyện, hơn nữa ra tay còn hào phóng như thế. Xem ra, sau khi vào Hàn Tuyết điện, nhất định phải nịnh bợ nhiều…
Vân Triệt gật đầu, xoay người nhìn về phía Lệ Minh Thành:
- Được. Bắt đầu đi.
Việc đã đến nước này, lại lưu thủ, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Vân Triệt, ngươi…
- Tiểu Lam, ngươi đến bên này.
Mộc Tiểu Lam còn định nói với Vân Triệt điều gì, lại bị giọng nói của Mộc Túc Sơn đánh gãy, nàng chỉ đành phải ngoan ngoãn lui ra phía sau, đứng ở bên cạnh Mộc Túc Sơn.
Trong lòng nàng đã một vạn lần hối hận vì đã mang theo Vân Triệt từ Thiên Huyền đại lục đến.
Haizzz, cố tình hắn lại là ân nhân cứu mạng của sư tôn.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ…
Khảo hạch của Hàn Tuyết điện đã tiến vào kết thúc, khảo hạch của các tổ khác cũng đa số kết thúc, càng ngày càng nhiều người bị động tĩnh bên này hấp dẫn, vây quanh tới. Trong đó có cả huyền giả mới vừa thông qua khảo hạch, cũng có đệ tử Hàn Tuyết điện giám sát khảo hạch và duy trì trật tự.
- Này! Đầu tiên nói trước, hai người các ngươi chỉ luận bàn, không thể… Tuyệt đối không thể đả thương người!
Mộc Tiểu Lam lớn tiếng nói, tình thế đã không cách nào ngăn cản, bây giờ nàng có thể làm cũng chỉ cố hết sức tránh cho Vân Triệt xảy ra ngoài ý muốn trong trận giao thủ này. Dù sao Quân Huyền cảnh trung kỳ ở trước mặt thần đạo… Quá yếu đuối. Nếu như Lệ Minh Thành xuống tay hơi ngoan độc chút, không chết cũng gần đến thương tổn.
Kỷ Hàn Phong lại tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Nếu giao thủ, đương nhiên phải toàn lực ứng phó, lại làm sao có thể tránh khỏi bị thương chứ. Chỉ có điều, lời tiểu Lam sư tỷ đang nhắc nhở ta, Lệ Minh Thành, Vân Triệt, nơi này chính là Hàn Tuyết điện, khi hai người các ngươi giao thủ, cho dù chiếm hết thượng phong, cũng tuyệt đối không thể hạ tử thủ không đúng mực, bằng không tất nhiên sẽ không tha thứ! Nhưng nếu như bị thương mà nói, cũng không thể tránh khỏi, cho dù là kết quả gì, chịu thương tổn bao lớn, hai bên cũng không được truy cứu, bằng không, ha, sợ rằng sẽ bị tất cả mọi người khinh thường.
Vân Triệt tốt xấu gì cũng do Mộc Băng Vân mang đến, tuy rằng hắn tuyệt đối không tin Mộc Băng Vân sẽ coi trọng Vân Triệt nhiều, nhưng tuyệt đối không có can đảm để cho hắn gây ra tai nạn chết người.
Nhưng ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ cần không chết, để cho Vân Triệt chịu thương tổn bao nhiêu, đều không liên quan.
Lệ Minh Thành nháy mắt hiểu ý, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Ngươi… Kỷ Hàn Phong, ngươi cố ý!
Mộc Tiểu Lam tức giận nói.
Mộc Túc Sơn lại đưa tay ngăn Mộc Tiểu Lam lại:
- Được rồi, lời Kỷ Hàn Phong nói cũng không sai. Giao thủ luận bàn vốn khó tránh khỏi bị thương, nếu ngay cả bị thương cũng không thể, vậy giao thủ cũng vốn không có chút ý nghĩa nào, bắt đầu đi.
Trong giọng nói của Mộc Túc Sơn đều hiển lộ rõ ràng hắn nhìn rất không vừa mắt Vân Triệt, nụ cười trên mặt Lệ Minh Thành nhất thời càng thêm tùy ý, không nhanh không chậm đứng trước mặt Vân Triệt:
- Vân Triệt, đừng khẩn trương, cứ việc yên tâm, ta sẽ hạ thủ “Cũng đủ” lưu tình, lấy binh khí của ngươi ra đi. A, tốt nhất lấy toàn bộ bảo vật huyền khí trên người ngươi ra đi, thứ có thể dùng để gian lận trong băng huyền cảnh, nói vậy nhất định rất cường đại, bày ra đây, để cho ta bại tướng dưới tay này được thêm kiến thức.
Chung quanh nhất thời cười vang.
- Không cần.
Vân Triệt đứng yên ở đó, toàn thân từ trên xuống dưới, không hề có gợn sóng.
Lệ Minh Thành nở nụ cười, hắn chắp tay phải ra sau lưng, tay trái đưa về phía Vân Triệt:
- Ngay cả binh khí cũng không cần? Cũng đúng, dù sao kết quả đều như nhau. Nào, ngươi ra tay đi, ta cho ngươi đủ thời gian tụ lực, ngàn vạn lần đừng khiến ta quá thất vọng.
Vân Triệt mỉm cười, sau đó liền chắp cả hai tay ra sau lưng:
- A, ngươi là người khiêu chiến, đương nhiên do ngươi ra tay trước.
- Phụt…
Tiếng cười vang chung quanh nháy mắt nổ mạnh.
“…” Mộc Tiểu Lam đưa tay che mặt.
Nhưng ánh mắt của Mộc Túc Sơn ở bên người nàng lại chặt chẽ khóa trên người Vân Triệt, không chịu dời đi dù chỉ khoảnh khắc, trong đôi mắt hoàn toàn thâm thúy.
Khí tức huyền lực của Vân Triệt chỉ có Quân Huyền cảnh cấp năm, một điểm này hắn đã xác định nhiều lần, tuyệt đối sẽ không sai. Vân Triệt cũng tuyệt đối không có khả năng che giấu huyền lực ở dưới mí mắt hắn, cho dù mượn dùng huyền khí đều không được.
Nhưng mà, cho dù là ánh mắt Vân Triệt, hay là khí tức của Vân Triệt, đều lộ ra tang thương giống như kinh lịch qua bách thế, chắc chắn với bình tĩnh của ngàn vạn sinh tử, giống như tuyệt đối không cách nào giả vờ.
Người thanh niên này…
Lệ Minh Thành nhất thời bật cười ra tiếng:
- A… Ha ha… Ngươi cực phẩm như vậy, chỉ sợ một vạn năm đều khó tìm được một người, thật sự khiến cho người ta mở mang tầm mắt. Được rồi được rồi, ta đây liền thuận theo toan tính của ngươi là được.
Cười âm trầm, Lệ Minh Thành liền nhảy lên, tay trái nhẹ nhàng bâng quơ vung về phía ngực Vân Triệt, trong nháy mắt khi hắn ra tay, một luồng hàn khí lạnh như băng nháy mắt tụ lại chung quanh không gian Vân Triệt, đóng băng lại tất cả trong không gian.
Hắn đưa ra “Năm chiêu”, vốn còn định đùa giỡn Vân Triệt một phen, nhưng tư thái “Cố giả bộ” của Vân Triệt thật sự khiến cho hắn không thể chịu đựng được, hơn nữa người vây xem đã càng ngày càng nhiều, đây chính là một cơ hội tốt để cho hắn triển lộ thực lực của mình, đồng thời lập uy ở trước mặt tất cả đệ tử mới vào.
Có xu thế trong nháy mắt để cho Vân Triệt bại cần bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi!