.
._479__1" class="block_" lang="en">Trang 479# 1
Chương 957: Không gì hơn cái này
Đối mặt với Lệ Minh Thành tới gần, toàn thân Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, hai tay vẫn chắp ở sau lưng, hoàn toàn không bày ra tư thái phòng ngự hay phản kích. Mà mọi người không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, bọn họ đều cảm thấy lực lượng hàn băng mà Lệ Minh Thành phóng thích ra, lấy thực lực của Vân Triệt, ở dưới băng phong của Lệ Minh Thành vốn không có khả năng có bất kỳ giãy giụa gì.
Thắng bại, trong nháy mắt đã đủ để quyết định.
Trận giao thủ này, ở trong mắt bất kỳ người nào, đều chẳng qua chỉ là một trò cười vô vị.
Nhìn Vân Triệt bị hàn khí của mình “Phong bế hành động”, nghĩ tới Vân Triệt trước đó “Không biết tốt xấu”, trên mặt Lệ Minh Thành thoáng qua chút âm u, bàn tay đánh về phía Vân Triệt đột nhiên tăng huyền lực lên… Rõ ràng muốn một chưởng đánh trọng thương Vân Triệt.
- Đây là ngươi tự chuốc lấy!
Lệ Minh Thành thấp giọng nói, bàn tay ngưng tụ huyền lực hàn băng ác độc đánh lên trên ngực Vân Triệt.
Rầm!
Không gian bị băng phong vang lên âm thanh khí bạo điếc tai, khi bàn tay của Lệ Minh Thành chạm vào ngực Vân Triệt, lại trực tiếp xuyên qua, chỉ đánh tan một hư ảnh, Lệ Minh Thành dưới bất ngờ không phòng ngự, chợt lảo đảo một cái về phía trước, suýt chút nữa gục ngã trên đất, hắn lập tức thu lực, lấy tốc độ nhanh nhất đứng lại, trong lòng thoáng qua chút kinh hãi.
- Chiêu thứ nhất.
Ngay ở khoảng cách bên tay phải hắn cách không đến ba trượng, truyền đến giọng nói của Vân Triệt.
Một màn này, tất cả mọi người bất ngờ. Lệ Minh Thành ra tay không nhanh không chậm, vô cùng dễ né tránh, nhưng bọn họ rõ ràng cảm thấy Lệ Minh Thành phóng thích ra khí tức hàn băng, lấy thực lực của Vân Triệt, quả quyết không có khả năng tránh thoát…
Chẳng lẽ, mới vừa rồi thật ra Lệ Minh Thành không phong tỏa hắn.
- Hả? Sao lại thế này?
Mộc Tiểu Lam vốn tưởng rằng trong nháy mắt Vân Triệt sẽ bị Lệ Minh Thành đánh cho bị thương trợn mắt lên, cánh môi khẽ nhếch
- A… Thân pháp thật kỳ dị. Tiểu tử này, quả thật không giống tầm thường.
Mộc Túc Sơn thấp giọng thì thầm.
Vừa rồi Lệ Minh Thành có phóng thích huyền lực hàn băng khóa chặt Vân Triệt hay không, không có ai cảm giác rõ ràng hơn hắn. Mới vừa rồi không gian mấy trượng chung quanh Vân Triệt, không khí đã hoàn toàn ngừng lưu động, tất cả đều bị hàn khí khóa lại, Vân Triệt càng ở trung tâm hàn khí phong tỏa… Nhưng ở bên trong hàn khí phong tỏa này, hắn thế mà lại trong nháy mắt hoàn thành thiểm di, Lệ Minh Thành băng phong, giống như không tồn tại.
Lệ Minh Thành kinh nghi trong lòng, trên mặt càng cực kỳ không nhịn được, nhưng khi hắn quay người lại, thần sắc lại hoàn toàn kiêu ngạo, ánh mắt rõ ràng là vẻ khen ngợi của cường giả đối với kẻ yếu:
- Ha ha, tiểu tử, coi như không tệ đi, mới vừa rồi xem như thoáng chào hỏi, có khoảng năm chiêu có thể chơi, nếu bỗng chốc liền kết thúc, vậy cũng rất không có ý tứ. Lấy tu vi chỉ có Quân Huyền cảnh trung kỳ của ngươi, ta còn lo lắng một chiêu mới vừa rồi ngươi còn không tránh được, xem ra coi như không để cho ta thất vọng, nào nào, tiếp tục.
Lời nói phen này của Lệ Minh Thành, người chung quanh nhất thời lộ ra vẻ mặt sáng tỏ.
- Thì ra là thế, chính là đùa giỡn hắn một chút, ta đã nói mà.
- Vậy còn không rõ ràng sao, hàn khí vừa rồi, hẳn vốn không đụng đến Vân Triệt, bằng không hắn đừng nói né tránh, nháy mắt bị đông lạnh thành trọng thương đều là nhẹ.
- Đối thủ yếu kém như vậy, Lệ Minh Thành còn có tâm tư đùa giỡn, chẳng lẽ hai người từng có qua lại?
Lệ Minh Thành vốn hạng nhất khảo hạch. Vân Triệt lại dựa vào gian lận còn hơn hắn, trong lòng hắn đương nhiên khó chịu. Lá gan của Vân Triệt này cũng khá lớn, một người hạ giới nho nhỏ, vừa mới tới Băng Hoàng thần tông lại liền dám gian lận, xem ra ở hạ giới đã quen đê tiện vô sỉ.
- Nhưng lần này chắc triệt để gặp hạn. Chỉ có điều, nghe nói hắn do một Băng Hoàng cung chủ mang từ dưới hạ giới về… Chỉ có điều yếu kém như vậy, còn dám can đảm gian lận ở khảo hạch Hàn Tuyết điện, vị Băng Hoàng cung chủ kia chắc cũng không thèm lãng phí sức lực bảo vệ hắn đi?
- Ha ha, hắn bắt đầu hơi hoảng hốt.
Mộc Túc Sơn cười thần bí.
- Ừm! Hắn khẳng định đang sợ, cố tình còn giả bộ trấn định như vậy… Ta còn sợ hơn hắn gấp trăm lần.
Mộc Tiểu Lam phát điên nói, nàng cho rằng Mộc Túc Sơn nói chính là Vân Triệt.
Mộc Túc Sơn liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Lam, nói:
- Xem ra, tuy rằng hắn do ngươi và Băng Vân cung chủ mang từ hạ giới đến, nhưng ngươi không quá hiểu biết về hắn.
Mộc Tiểu Lam vô cùng tức giận nói:
- Ta dĩ nhiên hiểu biết hắn! Hắn vẫn luôn như vậy, rõ ràng yếu kém như thế, còn luôn giả bộ trời không sợ đất không sợ, chẳng những miệng thật tiện, còn thích thể hiện, ba hoa khi dễ nữ hài tử… Quả thật đê tiện vô sỉ hạ lưu không biết xấu hổ! Khi hắn ở tinh cầu của hắn như vậy thì cũng thôi đi, đến Ngâm Tuyết giới, lại còn như vậy. Đầu tiên gây ra đại họa như vậy cho sư tôn! Tiếp theo không biết sẽ làm cái gì nữa… Tức chết ta tức chết ta mà!
“…” Mộc Tiểu Lam bỗng nhiên bắt đầu nói lảm nhảm, Mộc Túc Sơn không nói được gì.
Tuy rằng Lệ Minh Thành cố gắng bày ra dáng vẻ mới vừa rồi hắn đang đùa giỡn Vân Triệt, nhưng tình huống chân thật như thế nào, trong lòng hắn biết rõ. Trong nháy mắt thoát khỏi hàn băng phong tỏa của hắn, tuyệt đối không có khả năng với lực lượng của Quân Huyền cảnh có thể làm được. Hắn đã bắt đầu ngầm cảm thấy bất an.
- Vân Triệt, tiếp theo, ta xem ngươi nên giãy giụa như thế nào!
Lệ Minh Thành thấp giọng thì thầm, giữa hai tay hàn khí cấp tốc ngưng tụ, sau đó bước chân xê dịch, rồi đột nhiên ra tay, hai luồng hàn khí phóng thích mà ra, nháy mắt hóa thành hai luồng lốc xoáy hàn băng, một trái một phải đánh về phía Vân Triệt.
Xôn xao ––
Chung quanh nhất thời vang lên tiếng kinh hô, hàn khí phong tỏa vừa rồi dù sao vô sắc vô hình, bọn họ chính là cảm nhận được khí tức mà thôi. Nhưng hai luồng lốc xoáy hàn băng này đã hóa thành thực chất, hàn khí khủng bố đến từ thần đạo, khiến huyền giả huyền lực hơi yếu, cho dù đứng ở rất xa đều toàn thân đột nhiên lạnh lẽo.
- A a a… Lệ Minh Thành đây là muốn… Giết Vân Triệt sao?
Một huyền giả vừa mới thông qua khảo hạch kinh giọng nói.
Hai luồng hàn băng lốc xoáy phóng thích ra uy áp lạnh như băng gắt gao áp chế ở trên người Vân Triệt, lần này Lệ Minh Thành ra tay gần như không hề lưu thủ chút nào, cho dù là một huyền giả thần đạo Thần Nguyên cảnh sơ kỳ, ở dưới áp chế như vậy đều khó có thể nhúc nhích. Sắc mặt của Lệ Minh Thành hơi lộ ra dữ tợn, thế tay biến đổi, tốc độ của hàn băng lốc xoáy đột nhiên nhanh hơn, đồng thời đánh về phía Vân Triệt.
Rầm!!
Hàn khí phá nát, vô số mảnh nhỏ hàn băng cuồng loạn bay lượn, nhưng trong không gian bị hàn khí hàn băng tàn sát bừa bãi, vẫn chỉ là một tàn ảnh thong thả tiêu tán.
Đồng tử Lệ Minh Thành hơi co lại, lại trong nháy mắt làm ra phản ứng, hai luồng lực lượng hàn băng lốc xoáy còn chưa hết bỗng nhiên dung hợp, sau đó trong một tiếng thét hơi dữ tợn của hắn phá nất, lực lượng vốn bị hắn cố hết sức áp chế uy lực phạm vi nhsay mắt hoàn toàn nuốt hết không gian ngàn trượng chung quanh.
- Ta xem ngươi trốn đi đâu!!
- Wow a a a a!
Các huyền giả vây xem nhất thời kin hô, ở trong chống đỡ hoảng sợ không thôi lui về phía sau.
Chân mày Mộc Túc Sơn cau chặt, bàn tay nhanh chóng chìa ra… Nhưng sau đó, hắn lại thu bàn tay về, ánh mắt nhìn về phía trước Lệ Minh Thành.
Hàn băng tán đi, Vân Triệt liền đứng ở chỗ phía trước cách Lệ Minh Thành chỉ có ba mươi trượng, ở dưới hàn khí đủ để đóng băng cả máu huyền giả mới vừa bước vào Thần Huyền cảnh, sắc mặt lại hoàn toàn bình tĩnh, vô cùng lạnh nhạt nói:
- Chiêu thứ ba.
Lệ Minh Thành: “!!!!”
Toàn bộ thế giới đều giống như bị ngưng kết hoàn toàn, trở nên lặng ngắt như tờ.
Người có thể đứng ở chỗ này, đều là cường giả bước vào thần đạo. Vừa rồi dưới hàn băng phong bạo Lệ Minh Thành đột nhiên phóng thích, liền ngay cả bọn họ đều phải toàn lực chống đỡ trong toàn tốc độ rời đi. Sở dĩ hắn bao trùm hàn băng phong bạo trên phạm vi lớn như thế, là vì muốn Vân Triệt trốn không thể trốn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Vân Triệt, lại rõ ràng thủy chung ở chỗ cách Lệ Minh Thành không xa, vốn không thoát ra khỏi phạm vi của hàn băng phong bạo.
Lại bình yên vô sự!
- A? Đây là… Sao lại như thế này?
Mộc Tiểu Lam lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người.
Trong mắt Mộc Túc Sơn cũng nổi lên vẻ kinh hãi.
Hắn chợt phát hiện, bản thân dường như vẫn đánh giá thấp người hạ giới trên người lộ ra quỷ dị thật lớn này.
Mọi người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, lần này, cho dù bọn họ ngu ngốc đi nữa, cũng không tin tưởng lần này vẫn là Lệ Minh Thành đang “Đùa giỡn” Vân Triệt.
- Vân Triệt, ngươi… Ngươi rõ ràng đang dùng huyền khí hộ thân gì!
Ngón tay Lệ Minh Thành chỉ vào Vân Triệt, lớn tiếng quát um lên. Hắn cho dù như thế nào đều không thể tiếp nhận, một người chỉ có Quân Huyền cảnh cấp năm, ở dưới lực lượng của mình lại lông tóc vô thương.
Khóe miệng Vân Triệt khẽ nhếch, lộ ra trào phúng không hề che giấu:
- Trong khảo hạch bại bởi ta nói ta gian lận, giao thủ không gây thương tổn được cho ta nói ta dùng huyền khí hộ thân. Ngươi cũng không hơn gì.
Ngực Lệ Minh Thành phập phồng gần như muốn nứt ra, hắn cố hết sức lộ ra cười lạnh, trầm giọng nói:
- Ngươi… Xem ra bị ta nói chột dạ Vừa rồi ta công kích ba lần, ngươi toàn bộ đều nháy mắt tránh ra, rõ ràng cho thấy mượn dùng huyền khí không gian nào đó. Ngươi chỉ có huyền lực Quân Huyền cảnh, lại có thể bình yên vô sự ở dưới hàn khí của ta, trừ bỏ mượn dùng huyền khí hộ thân, tuyệt đối không có khả năng thứ hai. Mà trừ bỏ mượn dùng huyền khí đến né tránh và hộ thân, ngươi thủy chung không dám chính diện giao thủ với ta, đây là chứng minh tốt nhất!
Vân Triệt chậm rãi giơ tay lên:
- Một khi đã như vậy, lần này, ngươi cứ việc công kích, ta tuyệt đối sẽ không tránh ra.
Vân Triệt vừa dứt lời, Lệ Minh Thành đã gầm nhẹ một tiếng, đánh thẳng về phía Vân Triệt giống như e sợ Vân Triệt đổi ý. Trên năm ngón tay xòe ra vờn quanh băng linh, hung ác chụp vào trước ngực Vân Triệt.
Lần này, Vân Triệt thật sự không tránh lui, ngược lại tiến lên trước nửa bước, cánh tay phải vung ra một quyền, nghênh hướng thẳng Lệ Minh Thành mà đi.
- Muốn chết!
Trơ mắt nhìn Vân Triệt thật sự lựa chọn chính diện đón đánh, ánh mắt Lệ Minh Thành trợn to, huyền lực toàn thân càng bắt đầu khởi động trên phạm vi lớn, cả cánh tay đều bị một lớp hàn băng hóa thành thực chất bao phủ, có xu thế nhất định phải một kích đòi toàn bộ bực tức của ba chiêu trước đó về!
Rầm!!
Một tiếng chấn vang, ở dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cánh tay hai người đụng vào nhau không hề xinh đẹp, không gian hơi chấn động, hung ác trên mặt Lệ Minh Thành trong nháy mắt hóa thành hoảng sợ và khó có thể tin, bởi vì hắn cảm nhận được không phải là nghiền áp của bẻ gãy nghiền nát như trong dự đoán, mà giống như hung hăng va chạm vào một ngọn núi cao vạn trượng.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong huyền khí gió lốc nổ tung, hai người đồng thời bay ngược về phía sau. Vân Triệt xoay người một cái trong không trung, vô cùng vững vàng rơi xuống trên mặt đất, còn Lệ Minh Thành lại dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Triệt, trong tròng mắt hiện ra co rúm kịch liệt, mà toàn bộ cánh tay phải của hắn đều trong rung động rất nhỏ, vốn đã triệt để chết lặng.
Vân Triệt rất tùy ý xoay xoay cổ tay, cười lạnh nói:
- Đây chính là thực lực chân chính của ngươi? Nhìn trước đó ngươi kiêu ngạo như vậy, ta còn tưởng rằng thật lợi hại, hóa ra không hơn gì cái này.
- Nếu ta gian lận trong khảo hạch, vậy ngươi tính là cái gì?
Sự phát triển của tình thế, triệt để ngoài dự đoán của mọi người. Bọn họ vốn lấy tư thái chế giễu, xem kịch vui đến theo dõi trận giao thủ này, cho rằng kết quả có khả năng duy nhất, chính là Vân Triệt “Kẻ gian lận” này lộ ra nguyên hình, chính là huyền lực Quân Huyền cảnh cấp năm, ở trước mặt Lệ Minh Thành, vốn ngay cả một chút khí lực giãy giụa cũng khó mà có.
Lại thật không ngờ, bị trêu đùa lại không phải là Vân Triệt, mà ngược lại giống như là Lệ Minh Thành!
Nhất là vừa rồi, mỗi người bọn họ đều nhìn rõ ràng, đó là thật, chính diện va chạm không hề xinh đẹp, lực lượng dao động kinh người kia, chứng minh Lệ Minh Thành vô cùng có khả năng dùng hết toàn lực, lại chẳng những không đánh bại Vân Triệt, ngược lại ngầm rơi vào hạ phong!
- Giả… Giả dối đi?
Một huyền giả đầy mặt hoảng sợ nói.
- Hắn… Thật sự chỉ có Quân Huyền cảnh cấp năm? Điều này… Điều này không có khả năng đi?
- Lệ Minh Thành là Thần Nguyên cảnh cấp ba đỉnh phong, tại sao có thể có chuyện như vậy!