Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 957 - Chương 958: Chó Cùng Rứt Giậu

. ._479__2" class="block_" lang="en">Trang 479# 2

 

 

 

Chương 958: Chó cùng rứt giậu



Mộc Tiểu Lam giật mình nói:

- Hắn… Thế mà lại… Lợi hại như vậy… Nhưng mà, hắn rõ ràng chỉ có Quân Huyền cảnh, sao có thể…

Mộc Túc Sơn cảm khái nói:

- Huyền lực không vào thần đạo, lại có thể so với Thần Nguyên cảnh mới vào thần đạo, đừng nói ngươi, ngay cả ta đều nghe những điều chưa từng nghe. Sợ rằng trong lịch sử Ngâm Tuyết giới chúng ta, đều chưa bao giờ xuất hiện. Người mà sư tôn ngươi mang về, là cái tên tương đương với khủng khiếp.

- Thiên tư chưa bao giờ nghe thấy bậc này, sợ rằng đủ để kinh động cả Đại Giới Vương.

Mộc Tiểu Lam: “…”

Lệ Minh Thành thở hồng hộc như trâu, ánh mắt khác thường chung quanh như vô số con dao nhọn đâm vào trên thân hắn. Hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, thực lực của Vân Triệt thế mà lại cường đại đến mức độ như vậy, rõ ràng là cảnh giới Quân Huyền, nhưng có thể trực diện với lực lượng của hắn mà không bại.

Giờ phút này, cho dù hắn kinh hãi, đã lại không cách nào không rõ ràng, khảo hạch lúc trước, Vân Triệt thật sự không gian lận!

Thậm chí ở bạo tuyết cảnh, còn cố ý nhường.

Hắn khổ đợi nhiều năm như vậy mới tham gia khảo hạch, chính là vì ngọc lạc băng hồn đan. Hắn vốn nhất định phải có, nhưng trước mắt, muốn lại gượng ép nói Vân Triệt gian lận đã không có khả năng, cũng ý nghĩa với ngọc lạc băng hồn đan cứ rơi vào trong tay Vân Triệt như vậy.

Sau khi tiến vào Hàn Tuyết điện, chuyện hắn muốn làm, chính là với thiên phú hơn người của bản thân và thân phận cháu của tổng điện chủ cấp tốc tích lũy uy danh danh vong, nhưng hiện giờ, ở trước mặt vô số người, hắn chẳng những không thể giương oai, ngược lại mất hết thể diện, còn rõ ràng trở thành đá đặt chân cho Vân Triệt giương oai!!

Lệ Minh Thành cắn chặt răng, toàn thân khẽ run, gần như muốn tức nổ phổi, hắn đã không rảnh đi khiếp sợ vì sao Vân Triệt chỉ có huyền lực là Quân Huyền cảnh mà lại có thể có được lực lượng kinh người như thế, thầm nghĩ liều mạng tất cả đi đến giẫm lên Vân Triệt, đoạt lại thể diện và uy danh của bản thân!

Lệ Minh Thành than nhẹ một tiếng:

- A… Vân Triệt, ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc. Ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, nhưng chỉ bằng ngươi, còn chưa có tư cách kiêu ngạo đắc ý ở trước mặt ta!

Trong lúc hắn nói chuyện, trên người bỗng nhiên nổi lên một tầng lam quang nhàn nhạt, cũng dần dần trở nên nồng đậm, khi sáng rọi trở nên hơi bỏng mắt, một lượng lớn băng linh kết hợp chung quanh thân thể hắn, vờn quanh hắn cấp tốc bay lượn.

Nhiệt độ của Hàn Tuyết điện, đã lấy một tốc độ kinh người kịch liệt giảm xuống.

Tinh!

Một tiếng kêu khẽ, bông tuyết như nước rơi, phía sau Lệ Minh Thành, bỗng nhiên lộ ra một huyền ấn hình hoa mai, theo ấn ký hoa mai xuất hiện, hàn khí tràn ngập không gian đột nhiên bạo tăng, một luồng băng hàn khoan tim đâm vào xương cốt xuyên qua thân hình của mọi người, sau đó đâm thẳng vào tâm hồn, khiến cho toàn thân bọn họ sợ run.

- Đây… Đây là…

- Là thanh lẫm trận! Lệ Minh Thành thế mà lại đã tu thành thanh lẫm trận!!

Kỷ Hàn Phong kinh giọng nói, hắn ở Hàn Tuyết điện nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe nói tới ai có thể ở Thần Nguyên cảnh cấp ba lại có khả năng phóng thích ra thanh lẫm trận.

Các huyền giả cách gần đó đều đang trong run rẩy theo bản năng lui lại về phía sau, chỉ cần khí tức đã kinh khủng như thế, uy lực của “Thanh lẫm trận” này có bao nhiêu khủng bố, có thể nghĩ.

Ai nấy đều thấy được, Lệ Minh Thành đã không cách nào thừa nhận kết quả vừa rồi, đã bị chọc giận hoàn toàn, có khi, thật sự sẽ trực tiếp giết Vân Triệt.

Khí tức không ngừng bành trướng của Lệ Minh Thành khiến Mộc Tiểu Lam đều cảm thấy kinh hãi sâu sắc, nàng vội vã hô lớn:

- Vân Triệt, mau trốn đi! Lệ Minh Thành, ngươi điên rồi sao!

Lệ Minh Thành chìa tay, trên mặt là nụ cười lạnh dữ tợn:

- Ha… Vân Triệt! Có gan, ngươi lại tiếp chiêu này của ta thử xem!

Trong tiếng thét, đôi tay Lệ Minh Thành đan lại, liền định phóng thích thanh lẫm trận, nhưng vào lúc này, trước mắt hắn đột nhiên lóe lên một quang ảnh, rõ ràng xuất hiện gương mặt của Vân Triệt.

Rầm!!!!

Vân Triệt chân đạp Huyễn quang lôi cực, như quỷ ảnh nháy mắt xuyên quang khoảng cách hơn mười trượng, thoáng hiện đến trước mặt Lệ Minh Thành, khuỷu tay hung hăng đụng vào trên bụng hắn.

Thân thể va chạm, mang đến tiếng trầm đục giống như kinh lôi.

Lực lượng thân thể Vân Triệt khủng bố dữ dội, một kích nhanh chóng mãnh liệt tuyệt luân này, đối với Lệ Minh Thành mà nói quả thật giống như đột nhiên từ trong hư không đánh ra, không hề có một chút phòng bị. Thân thể hắn vốn đứng thẳng nháy mắt bị đập thành góc vuông, bụng hoàn toàn lõm xuống, phía sau lồi ra khoa trương, huyền ấn hoa mai mới vừa thành hình ở phía sau cũng trực tiếp tán loạn, sau đó cả người giống như một viên đạn pháo bay ra ngoài.

Rầm!!

Lệ Minh Thành nháy mắt bay ra hơn mười trượng, sau đó nặng nệ nện lên trên cây cột đứng ở phía sau đại sảnh, trong tiếng trầm đục lại hung hăng bắn ra rơi xuống, cằm chấm đất trước thân thể, ngã xuống một tư thế ngã sấp mặt vô cùng tiêu chuẩn, hai chiếc răng hàm mang theo máu từ trong miệng hắn bắn ra xa xa, một chiếc trong đó trùng hợp rơi xuống bên chân Vân Triệt.

Trong Hàn Tuyết chính điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vô số tiếng cằm rớt trên đất.

- A… A a… A…

Đôi tay Lệ Minh Thành ôm bụng, giống như con tôm co rúc trên đất, lại thật lâu không đứng lên được, máu tươi hòa lẫn với bọt mép không ngừng chảy ra nơi khóe miệng, ngay cả tiếng rên rỉ đều đặc biệt mỏng manh với thống khổ.

Từng ánh mặt dại ra dừng lại ở trên người Lệ Minh Thành, mọi người, nhất là bản thân Lệ Minh Thành, đều không thể tin gần như chính là thừa nhận một kích như vậy của Vân Triệt mà thôi, tại sao lại trực tiếp không chịu nổi đến mức độ như vậy.

Khả năng duy nhất, chính là thực lực của hắn chẳng những thật sự còn hơn Lệ Minh Thành… Còn hơn xa xa!

Nếu đổi lại là người khác, gặp đối đãi giống vậy, đối mặt với Lệ Minh Thành thân là cháu của tổng điện chủ, cũng quả quyết không dám hạ nặng tay để cho hắn chật vật như vậy. Nhưng hắn trêu chọc lại là Vân Triệt tên sát tinh này. Lúc trước hắn liên tục khiêu khích, vừa rồi lại liên tục mấy lần hạ nặng tay với Vân Triệt thậm chí tử thủ, người như vậy, sao Vân Triệt có thể để cho hắn tốt hơn.

Tuy rằng Vân Triệt đã vô số lần báo cho bản thân rằng ở thần giới phải điệu thấp lại điệu thấp, nhưng mà, thứ gọi là bản tính này, nếu dễ dàng có thể ngăn chặn hoặc thay đổi như vậy, cũng không được xưng là bản tính.

Kỷ Hàn Phong kinh sợ trong trọn vài hơi, mới vội vàng vọt tới bên người Lệ Minh Thành, cẩn thận nâng hắn lên:

- Minh Thành sư đệ, ngươi không sao chứ?

Tuy rằng Lệ Minh Thành thống khổ không chịu nổi, nhưng hơi thở không mỏng manh nhiều lắm, nội thương cũng không phải rất nặng, có vậy Kỷ Hàn Phong mới liên tục thở phào nhẹ nhõm. Lệ Minh Thành là cháu ruột của tổng điện chủ Mộc Phượng Thù, hơn nữa bên ngoài đều đặc biệt che chở hắn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngay cả Kỷ Hàn Phong đều sẽ ăn không xong.

Vân Triệt một cước giẫm lên răng gẫy của Lệ Minh Thành, đi đến trước mặt Lệ Minh Thành và Kỷ Hàn Phong, mặt không biểu cảm nói:

- Năm chiêu đã qua, Lệ Minh Thành, bây giờ ngươi còn muốn nói ta gian lận sao?

- Ngươi… Ưm!

Lệ Minh Thành vừa lên tiếng, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra một đống bọt mép mang máu, trên thân lại một lần nữa thống khổ cuộn tròn lại.

Nhưng thống khổ trên người, làm sao bằng được một phần vạn khuất nhục trong linh hồn hắn.

Vì hôm nay, hắn chờ đợi, khổ tu lâu như vậy, vốn tưởng rằng hôm nay, sẽ là cuộc đời mới của hắn, sẽ là khởi điểm một bước lên trời của hắn.

Không nghĩ tới, tất cả, lại bị một kẻ đến từ hạ giới, bị một kẻ huyền lực còn chưa bước vào thần đạo, lúc trước trong mắt hắn ngay cả phế vật cũng không bằng làm hỏng!

Hắn hoàn toàn không quy tất cả về do mình gieo gió gặt bão.

Vân Triệt không liếc hắn thêm một cái, thậm chí không nhìn Kỷ Hàn Phong, xoay người nói với Mộc Túc Sơn:

- Túc Sơn tiền bối, như thế, ta đã đầy đủ chứng minh ta không gian lận đi?

Lúc nói chuyện, hắn chú ý tới Mộc Tiểu Lam bên người Mộc Túc Sơn đang mắt sáng lấp lánh, môi hồng há to, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, giống như hoàn toàn không biết hắn, cảm thấy nhất thời đắc ý dương dương nói: Tiểu nha đầu lần này cũng biết sự lợi hại của ta đi!

Mộc Túc Sơn cười lớn một tiếng, đưa tay vuốt râu, ánh mắt ý vị thâm trường:

- Ha ha ha ha, thẳng thắn mà nói, cho dù là ta, lúc trước cho dù tuyệt đối không tin ai đó có thể gian lận trong băng huyền cảnh, lại cũng không thể nào tin nổi một người có thể lấy huyền lực Quân Huyền cảnh, lưu lại trong băng huyền cảnh lâu như thế. Xem ra, ta luôn luôn kiêu ngạo kiến thức uyên bác, chung quy chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Ánh mắt Mộc Túc Sơn khẽ nhúc nhích:

- Ngươi và Lệ Minh Thành giao thủ, chẳng những không bị thua sau năm chiêu, ngược lại trong vòng gần năm chiêu đánh bại lại hắn, hơn nữa nhìn ra… Đây còn dường như không phải là toàn lực của ngươi. Lần này Băng Vân cung chủ vì Băng Hoàng thần tông ta, mang về một kỳ tài, tuy chỉ là ngày đầu gặp mặt, nhưng ta sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên cấp bách muốn xem tương lai ngươi sẽ đạt đến cảnh tượng kinh người như thế nào như vậy.

Nghe đánh giá cực kỳ cao của Mộc Túc Sơn đối với Vân Triệt, môi mềm của Mộc Tiểu Lam vốn còn chưa khép lại càng mở ra lớn hơn.

- … Tạ Túc Sơn tiền bối khích lệ.

Vân Triệt khẽ cười khổ nói. Lời này nói ra, bản thân tới Băng Hoàng thần tông còn muốn điệu thấp là vô vị.

Thế giới chỗ khi trước của Vân Triệt vốn không có khái niệm thần đạo, hôm nay mới là ngày đầu tiên đến thần giới, cho nên vốn không rõ ràng lấy huyền lực chưa vào thần đạo đánh bại huyền giả thần đạo là kinh người hạng nào… Hoặc là nói là hành vi “Nghịch thiên”.

Ít nhất mọi người ở đây, còn chưa từng ai nghe nói tới.

Điều này cũng là lý do vì sao từ đầu không có ai tin tưởng Vân Triệt có thể lấy thực lực của mình thông qua khảo hạch ở băng huyền cảnh.

Mộc Túc Sơn có địa vị cực cao ở Hàn Tuyết điện, cao hơn toàn bộ điện chủ và đạo sư, cơ bản gần với tổng điện chủ Mộc Phượng Thù. Lời nói phen này của hắn đối với Vân Triệt, đừng nói huyền giả vừa mới thông qua khảo hạch, kể cả đệ tử chính thức của Hàn Tuyết điện ở đây đều kinh hãi trố mắt thật lâu.

Từng ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt nào còn có một chút miệt thị vào trào phúng, nghĩ đến cười vang khi trước, bọn họ chỉ có mặt đỏ tai hồng.

- Hàn Phong, giao ngọc lạc băng hồn đan cho Vân Triệt đi, sau đó mang Lệ Minh Thành đi chữa thương.

Mộc Túc Sơn nhàn nhạt nói, sau đó chìa tay ra:

- Ta không quên lời hứa vừa rồi, ngươi đã chứng minh bản thân không gian lận, như vậy, trừ bỏ ngọc lạc băng hồn đan ra, viên trích tinh thạch này, cũng nhất định thưởng ban cho ngươi, nó dùng ở trên người ngươi, tất nhiên sẽ không bôi nhọ.

“…” Mặc dù Lệ Minh Thành bị thống khổ muốn chết dưới một chiêu của Vân Triệt, nhưng cũng đủ cho hắn nghe rõ âm thanh xung quanh. Ngôn ngữ trào phúng của Vân Triệt, khen ngợi và thưởng ban của Mộc Túc Sơn, hắn nghe rõ ràng toàn bộ, mà hắn vốn nên là nhân vật chính, lại căn bản không được người chú mục, giống như con chó bị cắt đứt chân nằm liệt ở đó, hắn giống như cảm thấy mọi người cười nhạo và thương hại, giống như mình đã trở thành trò cười của toàn bộ Hàn Tuyết điện sau này, chỉ cần Vân Triệt không chết, bóng ma và sỉ nhục này đều sẽ luôn luôn bao phủ lấy hắn, để cho hắn vĩnh viễn đều đừng mong ngẩng đầu lên.

- Vân… Triệt…

Hàm răng Lệ Minh Thành run lên, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, bỗng nhiên thét lên giống như dã thú, chợt thoát khỏi Kỷ Hàn Phong, lấy một tư thế vặn vẹo đánh về phía Vân Triệt đang đưa lưng về phía hắn, thanh trường kiếm hàn băng được hắn cầm lên, ngưng tụ tất cả lực lượng dưới điên cuồng của hắn, trong điên cuồng hét lên đâm về phía sau lưng Vân Triệt.

Một màn bất thình lình này khiến cho tất cả mọi người bất ngờ, Vân Triệt chẳng những đưa lưng về phía Lệ Minh Thành, hơn nữa cách nhau chỉ có khoảng cách ngắn ngủi không đến năm trượng, sắc mặt Mộc Túc Sơn thay đổi, nhưng khoảng cách ngắn như thế, cho dù hắn muốn ra tay ngăn cản cũng đã không kịp, mà Mộc Tiểu Lam chỉ có thể kịp phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ.

- A ––––

Trước khi Lệ Minh Thành ra tay, Vân Triệt đã cảm nhận được rõ ràng một luồng oán độc liên tục không ngừng không khống chế được đang gắt gao khóa trên người mình, đã sớm có đề phòng. Khoảnh khắc khi Lệ Minh Thành ra tay, hắn giống như tia chớp gập người, khiến một kiếm dưới điên cuồng của Lệ Minh Thành trực tiếp đâm vào không khí, sau đó, khuỷu tay của Vân Triệt hung hăng thúc về phía sau, từng tầng nghiền áp khí tức huyền lực của Lệ Minh Thành, nặng nề đánh lên trên ngực Lệ Minh Thành.

Trong nháy mắt khi lực lượng bùng nổ, ánh mắt Vân Triệt khẽ nhúc nhích, trong lòng khẽ lẩm bẩm một tiếng: Nguy rồi.

Một kiếm ngưng tụ tất cả lực lượng và oán hận dưới điên cuồng của Lệ Minh Thành, vốn không lưu lại bất kỳ lực lượng hộ thân nào, một chiêu không tính là quá nặng này, lại nhất định sẽ khiến Lệ Minh Thành dưới trạng thái này bị thương nặng.

- Hu wow a a a a…

Trong đại điện vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, Lệ Minh Thành phun ra một đường máu tươi bắn lên cao chừng hơn một trượng, giống như túi máu bị phá rách văng máu ra ngoài, cùng lúc đó, một tiếng gầm to nổ tung ở bên tai Vân Triệt:

- Dừng tay!!

Gần đồng thời với lúc Vân Triệt đánh trúng Lệ Minh Thành, Kỷ Hàn Phong bay nhanh đến lại đột nhiên ra tay, một đường huyền khí lạnh như băng không hề lưu tình chút nào đánh lên trên lưng Vân Triệt.

Ai cũng không nghĩ đến Lệ Minh Thành sẽ đột nhiên dưới phát điên đánh lén Vân Triệt, càng không có người nào nghĩ đến, Kỷ Hàn Phong thế mà lại đột nhiên ra tay với Vân Triệt. Kỷ Hàn Phong là đệ tử chính thức của Hàn Tuyết điện đã đạt đến Thần Nguyên cảnh trung kỳ, Lệ Minh Thành hoàn toàn không thể so sánh nổi, vốn không phải Vân Triệt có khả năng thừa nhận.

Vân Triệt như bị núi cao đánh tới, trước mắt chợt tối đen, bị hung hăng đánh bay ra ngoài.

- Vân Triệt!

Mộc Tiểu Lam kinh hãi kinh hô, nhanh chóng phi thân lên, chặt chẽ tiếp được Vân Triệt đang trong bay ngang, sau đó cấp tốc hóa tan dư lực ở trên người hắn, nàng còn vừa định hỏi thương thế của Vân Triệt như thế nào, nhưng lại bỗng nhiên cảm giác được trên người hắn dường như không hề có dấu hiệu bị thương, nhất thời hơi sửng sốt, yếu ớt hỏi:

- Ngươi… Không sao chứ?

Khí huyết toàn thân Vân Triệt sôi trào, hai tay hắn nắm lại, ánh mắt đột nhiên chuyển về phía Kỷ Hàn Phong, một luồng lệ khí tận đỉnh mà ra:

- Kỷ… Hàn… Phong!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment