Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 960 - Chương 961: Lại Phế Một Người

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_961" class="block_" lang="en">Trang 481# 1

 

 

 

Chương 961: Lại phế một người



- Đây… Đây là?

Mộc Túc Sơn thất thanh kinh hô. Nếu nói trước đó là kinh ngạc hoặc khiếp sợ mà nói, như vậy lần này, đó là kinh hãi triệt để khiến cho hắn không thể tin nổi vào ánh mắt của mình.

Vân Triệt có thể lấy lực lượng Đế Quân, giao thủ hơn hai mươi chiêu với Kỷ Hàn Phong, ở trong lịch sử của Ngâm Tuyết giới đã có thể nói là kỳ tích chưa từng có. Ngay khi hắn cho rằng cuối cùng nhìn thấy cực hạn của Vân Triệt, huyền khí của Vân Triệt vốn yếu kém đi lại đột nhiên một lần nữa điên cuồng tăng vọt, hơn nữa ở trong một nháy mắt đột phá cực hạn trước đó…

Thậm chí trực tiếp đè ép Kỷ Hàn Phong!!

Ép buộc huyền khí bản thân bùng nổ, Kỷ Hàn Phong đương nhiên không phải chưa từng gặp. Nhưng luồng huyền khí hung thần trước mắt này, hắn lại chưa từng thấy lần nào. Tất cả cảm xúc của hắn trong một nháy mắt toàn bộ hóa thành hoảng sợ, lại không sinh ra dù chỉ một chút ý thức tiến lên trước một bước, thân thể đang khuếch trương toàn thân trong sợ hãi không bị khống chế lui lại…

Trong ngày thường cho dù đối mặt với cường giả Thần Hồn cảnh trong tông, hắn đều chưa bao giờ co rúm lại như thế.

Vân Triệt lại một lần nữa nắm Kiếp Thiên kiếp lên, sức nặng ngàn vạn cân, vào lúc này ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng như không, ánh mắt của hắn và kiếm uy khóa chặt vào Kỷ Hàn Phong, một bước tiến lên trước, lực lượng mênh mông theo huyền mạch Tà thần bùng nổ tới toàn thân, lại tuôn vào song chưởng, rót vào thân kiếm, một kiếm đánh xuống.

Dưới một kiếm này, tóc gáy toàn thân Kỷ Hàn Phong bỗng chốc dựng thẳng lên toàn bộ, đối với lúc trước hắn cảm thấy sỉ nhục bội phần vì không dám đón đỡ một kiếm của Vân Triệt, vào lúc này lại không hề có một chút ý niệm muốn đón lấy, mà toàn lực lùi ra sau, nhưng hắn bị kiếm thế tập trung vào, thân thể nặng như vạn quân, khi ý thức được bản thân trốn cũng không trốn được, hắn trong hoảng sợ vội vàng xoay người, phát ra tiếng gầm to khàn khàn, điên cuồng tuôn tất cả lực lượng lên băng long thương chống đỡ ở trước thân.

Rầm!!!

Giống như một tiểu hành tinh đột nhiên nổ tung, gió lốc tai họa không cách nào hình dung bắn ra khắp không gian chung quanh, những đệ tử Hàn Tuyết điện đó còn có thể chống đỡ, nhưng những đệ tử mới vào vừa mới thông qua khảo hạch lại toàn bộ giống như gặp phải búa tạ oanh kích, hốt hoảng lui về phía sau, còn một vài người cách gần đó lại trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Trung tâm gió lốc tai họa, một nửa người của Kỷ Hàn Phong bị đóng đến dưới mặt đất, băng long thương trong tay đã bị nện thành hình dáng trăng tàn nhìn mà ghê người, hai tay hắn cầm băng long thương đã máu chảy đầm đìa, ngay cả hai tròng mắt của hắn, cũng bị chấn đến nứt ra tơ máu.

- Kỷ Hàn Phong, trợn to mắt chó của mày nhìn cho kỹ, đây chính là huyền giả hạ giới mà mày hết lần này đến lần khác khinh thường và nhục nhã!

Trong tiếng gầm giận dữ trầm thấp, lực lượng cuối cùng của Vân Triệt triệt để bùng nổ, tiếng gầm rú vĩ đại chấn động mỗi một góc của Hàn Tuyết điện.

Mà Vân Triệt gầm ra câu nói này, cũng khiến cho phần lớn huyền giả đến từ hạ giới ở chung quanh chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt phụt ra quang mang vô cùng kích động.

Rầm!!!!

Băng long thương theo tiếng mà gãy, Kỷ Hàn Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết gần như tuyệt vọng, thân hình điên cuồng vạch trên mặt đất, vẫn vạch ra sau hơn mười trượng mới rách ra, huyết tinh rắc đầy trời ngã nhào trên mặt đất, sau đó lại không có động tĩnh, dưới thân cấp tốc tích tụ một bãi máu.

Ầm!

Ầm!

Băng long thương gãy đôi một trước một sau nện xuống trên mặt đất, huyền quang và long tức của nó cấp tốc trôi đi, triệt để hóa thành một cây thương chết. Cho dù có thể chữa trị, cũng quả quyết không thể khôi phục lại được thần uy khi xưa.

- Hàn Phong sư huynh!!

Chúng đệ tử Hàn Tuyết điện sau kinh ngạc đến ngây người đáng kể, cuối cùng tỉnh hồn lại, cuống quýt nhằm về phía Kỷ Hàn Phong không biết sống chết.

Rầm!

Kiếp Thiên Tru Ma kiếm nặng nề rơi xuống đất, huyền khí màu đỏ cuồng loạn không thôi trên người Vân Triệt nháy mắt tiêu tán vô tung, toàn thân hắn chợt trống rỗng, ầm ầm quỳ xuống, nếu không có Kiếp Thiên kiếm chống đỡ, sợ rằng hán đã trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất:

- Phù… Tiểu nha đầu, ngươi… Còn không nhanh đến… Đến đỡ ta lên…

Vân Triệt há to mồm thở hổn hển, lần này, hắn thật sự không đứng lên nổi.

Mộc Tiểu Lam ngơ ngác đứng ở đó, cả người hoàn toàn ngây ngốc, nghe được giọng nói của Vân Triệt, nàng mơ mơ màng màng đáp tiếng, lúc này mới vội vàng chạy qua, động tác cứng ngắc nâng hắn lên.

Lúc này ánh mắt nàng nhìn hắn đã không có đủ loại khinh bỉ như lúc trước, mà là một ánh mắt xa lạ, giống như đang nhìn quái vật.

- Ngươi… Còn tốt chứ?

Mộc Tiểu Lam ngơ ngác hỏi.

- Một chút… Cũng không tốt… Nếu sư tôn của ngươi lại không đến, ta liền… Thật sự phải chết…

Vân Triệt thở hổn hển nói. Một tháng trước đó, mỗi ngày hắn đều phải tiêu hao lượng lớn tâm lực đến tinh lọc viêm độc và khôi phục nguyên khí cho Mộc Băng Vân, thời gian còn lại làm bạn với nữ nhân và người nhà, mà không dư thời gian đi tu luyện. Nếu trong một tháng này siêng năng tu luyện, thích ứng với Kiếp Thiên Tru Ma kiếm hiện giờ, hắn tự tin cho dù không mở “Oanh thiên”, cũng có thể thắng được Kỷ Hàn Phong.

Lúc này, hắn đã không thể không cưỡng ép mở Oanh thiên, hậu quả, tự nhiên là gánh nặng chống đỡ hết nổi.

- Nhưng mà, sư tôn ngài…

Mộc Tiểu Lam gấp đến sắp rơi nước mắt, nàng đã liên tục nhiều lần truyền âm cho Mộc Băng Vân, lại không nhận được đáp lại.

Bên kia, đệ tử Hàn Tuyết điện chạy đến kiểm tra thương thế cho Kỷ Hàn Phong tái mét mặt quay đầu, lắp bắp nói:

- Hàn Phong sư huynh hắn… Kinh mạch của hắn gần như gãy hết, đan điền dường như cũng nát…

- Cái gì?

Mắt Mộc Phượng Thù liếc sang, những người khác càng chấn động.

Dưới trọng kiếm của Vân Triệt chưa từng có vết thương nhẹ, nếu chống đỡ không được, hoặc là chết, hoặc là tàn phế.

Kinh mạch gãy hết, đan điền vỡ hết, cho dù hao tốn tài nguyên và khí lực vĩ đại tới gượng ép cứu về, sau này cũng chỉ có thể là một tên phế nhân.

Vân Triệt toàn thắng Lệ Minh Thành, đã khiến cho mọi người khiếp sợ đến khó có thể tin được, hiện giờ, hắn lại chiến thắng Kỷ Hàn Phong… Một kiếm này, chẳng những khiến cho Kỷ Hàn Phong thua, còn trực tiếp phế ngay lập tức!!

Ngay cả băng long thương đều bị đập gãy!

Lúc này, không chỉ huyền giả tham gia khảo hạch, kể cả đệ tử chính thức của Hàn Tuyết điện, đều sinh ra hoảng sợ và sợ hãi thật sâu đối với Vân Triệt.

- Vân Triệt, ngươi rõ là… Rất giỏi đó!

Lúc trước lười liếc hắn nhiều thêm một lần, mà bây giờ, ánh mắt Mộc Phượng Thù lại quét hắn từ đầu đến chân vài lần, giọng điệu bình thản không hề có một chút tình cảm nào, nhưng lại mang theo sát khí thấu xương:

- Ngày đầu tiên mới tới Băng Hoàng giới ta, liền trọng thương cháu ruột của Mộc Phượng Thù ta, hiện giờ lại phế đi đệ tử của Hàn Tuyết điện ta… Là ai cho ngươi lá gan!!

Trong tiếng nổi giận, Mộc Phượng Thù đột nhiên phi thân lên, lại tự mình ra tay chụp vào Vân Triệt.

- Không thể!!

Mộc Túc Sơn cuối cùng không kềm nén được, cấp tốc lắc mình, ngăn cản ở trước Mộc Phượng Thù:

- Tổng điện chủ, vạn lần không được! Ngươi đều tận mắt nhìn thấy, Vân Triệt tuyệt đối là kỳ tài vạn năm khó gặp, nếu như hắn gia nhập Băng Hoàng thần tông ta, tuyệt đối thắng được vạn vạn Kỷ Hàn Phong, ngàn vạn lần không thể mạt sát!

Hắn cảm giác được, Mộc Phượng Thù tự mình ra tay cũng không phải đơn giản là muốn bắt được Vân Triệt, mà rõ ràng mang theo sát khí!

- Hừ! Ta quản hắn là kỳ tài gì! Hành động việc làm hôm nay của hắn, vốn không để Hàn Tuyết điện ta vào trong mắt, ta có lý do gì để tha thứ cho hắn!

Mộc Phượng Thù tức giận nói.

Vân Triệt là kỳ tài vạn năm khó gặp… Những lời này không phải khoa trương, trong lòng Mộc Phượng Thù biết rõ. Nếu Vân Triệt chỉ đơn thuần đến từ hạ giới, Mộc Phượng Thù có lẽ… Không phải có lẽ, dựa vào biểu hiện kinh diễm của hắn ngày hôm nay, cho dù trọng thương chính là cháu ruột nàng, nàng cũng chắc chắn tha thứ, lại còn sẽ bồi dưỡng trọng điểm

Nhưng hắn cố tình lại do Mộc Băng Vân mang đến!!

Mộc Túc Sơn nhanh chóng nói:

- Tuy rằng Vân Triệt xuống tay quá nặng, nhưng hắn cũng bị buộc trước. Cho dù là cháu của ngươi Lệ Minh Thành, hay là Kỷ Hàn Phong, đều…

- Câm miệng, cút ngay!!

Cánh tay Mộc Phượng Thù đảo qua, đánh văng Mộc Túc Sơn ra xa xa. Mà lúc này, một người bỗng nhiên từ trong đám người chạy ra, đứng ở trước mặt Vân Triệt, lớn tiếng nói:

- Tổng… Tổng điện chủ, ngài không thể giết Vân Triệt, Lệ Minh Thành chủ động khiêu khích trước, sau khi bị đánh bại còn ác độc đánh lén, Kỷ Hàn Phong chẳng những nhiều lần ác ý nhục nhã huyền giả hạ giới chúng ta, vừa rồi cũng do hắn hạ tử thủ đối với Vân Triệt trước… Chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, tổng điện chủ ngài cũng nhất định nhìn rất rõ ràng! Bọn họ đều là… Đều là gieo gió gặt bão, Vân Triệt chính là tự bảo vệ mình, hắn không làm gì sai… Ngài không thể giết hắn.

Vân Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía người ở dưới tình huống trước mắt như vậy còn dám đối diện với lửa giận và sát ý của Mộc Phượng Thù mà xin tha cho hắn.

Mà người này, rõ ràng chính là Phong Mạch khi ở khảo hạch bạo tuyết cảnh, hắn thoáng giơ tay giúp đỡ.

Trước khảo hạch, hắn là một người duy nhất có gan chất vấn tính công bằng của khảo hạch, lại bị Kỷ Hàn Phong nhục nhã, nhưng hắn vẫn như trước xuất sắc thông qua thí luyện bạo tuyết cảnh và băng huyền cảnh.

Hiện giờ, hắn là người đầu tiên nhảy ra cầu tình vì Vân Triệt, đối mặt, còn là tổng điện chủ của Hàn Tuyết điện!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn người chắn ở phía trước Vân Triệt… Người này, chẳng lẽ là sinh tử chi giao của Vân Triệt? Hay thuần túy là một kẻ ngu ngốc liều lĩnh?

Mộc Phượng Thù cười lạnh một tiếng:

- A, hôm nay thật đúng là đặc sắc, ngay cả mèo chó chuột cũng dám nhảy ra làm trái bản điện chủ!!

Phong Mạch giật mình sắc mặt tái nhợt:

- Không không, đệ tử… Đệ tử tuyệt đối không dám bất kính với tổng điện chủ, đệ tử chỉ nói ra tình hình thực tế tất cả mọi đã nhìn thấy. Mặc dù Vân Triệt có sai, nhưng về tình có thể tha thứ, ít nhất… Ít nhất không phải là tội chết.

Phong Mạch xoay người, run giọng hô:

- Các vị huynh đệ tỷ muội đến từ hạ giới, trước đó Kỷ Hàn Phong nhiều lần nhục nhã hạ giới chúng ta, vừa rồi Vân Triệt đánh bị thương Kỷ Hàn Phong, có một nửa cũng là vì ra mặt cho chúng ta, tin tưởng trong lòng mọi người nhất định cảm thấy hả giận và cảm kích, tất cả mọi người đứng ra, chúng ta cùng nhau cầu tình cho Vân Triệt mà nói, tổng điện chủ nhất định sẽ thoáng mở một mặt!

Lời Phong Mạch vừa dứt, chung quanh lại lặng ngắt như tờ, không một người đáp lại, một vài huyền giả hạ giới cùng tổ thậm chí lặng yên lui về phía sau mấy bước, giấu bóng dáng ở sau đám người.

Sắc mặt Phong Mạch dần dần cứng ngắc, sau đó là thất vọng, tiếp theo là phẫn nộ, hắn gầm hét lên:

- Các ngươi có nghe thấy không? Tất cả các ngươi đều điếc sao! Các ngươi có thể từ hạ giới phi thăng lên đây, khẳng định đều là nhân vật đội trời đạp đất một cõi… Chẳng lẽ đến nơi này lại biến thành nhu nhược!

Đám người lặng ngắt như tờ, như trước không có bất kỳ người nào đáp lại… Thậm chí ngẫu nhiên còn vang lên tiếng xì mũi và châm biếm đến từ đệ tử Hàn Tuyết điện.

Mộc Phượng Thù cười nhạo một tiếng:

- A, ngươi đã vội vã chôn cùng Vân Triệt như vậy, vậy bản điện chủ liền thành toàn cho ngươi đi cùng!

Mộc Phượng Thù phi thân ra, bàn tay xòe ra, một luồng băng hàn thiên uy lật úp xuống.

Tinh!

Một tiếng vang nhỏ như bông tuyết va chạm, trong đại điện bỗng nhiên sáng mờ xanh thẳm giống như ảo mộng, dưới vầng hào quang, bóng dáng của Mộc Phượng Thù khựng lại, sau đó như bị gió nhẹ phất mạnh, bay ngược xuống, lúc rơi xuống đất thân hình xuất hiện lay động rất nhỏ, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.

Một tiên ảnh dính bông tuyết từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, gấu váy bay bay, một tuyết nhan khuynh thế xinh đẹp tuyệt luân chiếu tới khiến ánh sáng chung quanh đều ảm đạm thất sắc, khí tức thuần sạch như bông tuyết nhẹ nhàng trùm về phía tâm hồn mỗi người, khiến cho ánh mắt bọn họ mơ màng, như gặp tiên tử không vướng bụi trần.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment