.
._481__2" class="block_" lang="en">Trang 481# 2
Chương 962: Băng Hoàng cung chủ
- Sư tôn!
Nhìn tiên ảnh từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, Mộc Tiểu Lam mừng rỡ ra tiếng.
- Băng Vân… Cung chủ!
Một đệ tử Hàn Tuyết điện thở nhẹ nói.
Nghe được cái tên “Băng Vân cung chủ”, các đệ tử mới vào ở chung quanh đều mở to hai mắt nhìn. Đối với huyền giả lớn lên ở Ngâm Tuyết giới mà nói, Băng Hoàng cung chủ cung thứ ba mươi sáu của Băng Hoàng giới hoàn toàn chính là một nhân vật trong thần thoại, bọn họ không nghĩ tới vào ngày mình mới vào Hàn Tuyết điện này, liền có thể may mắn tận mắt nhìn thấy tiên tư của một Băng Hoàng cung chủ.
- Mộc… Băng… Vân!?
Mộc Phượng Thù ngẩng đầu, chân mày nhíu chặt, trong mắt là kinh ngạc và khó có thể tin sâu đậm.
Ngàn năm trước, tu vi của nàng xa xa không bằng Mộc Băng Vân, nhưng trong ngàn năm này, Mộc Băng Vân chịu viêm độc ăn mòn, chẳng những bất cứ lúc nào đều có khả năng chết, huyền lực cũng suy nhược tới không còn một thành, mà tu vi của Mộc Phượng Thù lại ngày đêm tinh tiến, mặc dù vẫn như trước không thể bằng Mộc Băng Vân ngàn năm trước, nhưng đủ để dễ dàng đánh bại Mộc Băng Vân trúng viêm độc.
Nhưng luồng sáng mờ xanh thẳm mới vừa rồi kia, mặc dù không hề mang tính công kích, nhưng lại hoàn toàn phong bế ngăn trở tất cả lực lượng của nàng, mà có thể làm được đến một điểm này, tu vi huyền lực ít nhất phải thắng được nàng nửa đại cảnh giới.
Cho nên khi nhìn thấy người tới lại là Mộc Băng Vân, nàng vốn không dám tin vào hai mắt của mình.
Mộc Băng Vân như dựa vào gió nhẹ, nhẹ nhàng mà rơi, đứng ở bên cạnh Vân Triệt và Mộc Tiểu lam. Sự xuất hiện của nàng, giống như một đường ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng chiếu xuống, mọi người vì tức giận và sát ý của Mộc Phượng Thù mà sinh tim gan run sợ đã trong lặng yên biến mất không còn tung tích, thay vào đó là ấm áp với bình thản không cách nào hình dung, liền ngay cả uy áp băng hàn trên người Mộc Phượng Thù phóng thích ra, đều giống như đã hoàn toàn không cảm thấy nữa.
Lưu lại ở trong đại điện phần lớn là đệ tử mới vào vừa mới thông qua khảo hạch, bọn họ cơ bản đều là lần đầu tiên nhìn thấy tổng điện chủ Hàn Tuyết điện, càng là lần đầu tiên nhìn thấy Băng Hoàng cung chủ trong truyền thuyết. Nhưng mà, chỉ một khoảnh khắc như vậy, bọn họ liền rõ ràng cảm nhận được chênh lệch như rãnh trời giữa Hàn Tuyết điện chủ với Băng Hoàng cung chủ.
Mộc Phượng Thù khiến cho bọn họ kính sợ… Mà hơn nữa là sợ hãi.
Nhưng Mộc Băng Vân từ trên trời giáng xuống, giống như thần nữ trên trời làm cho bọn họ như thấy được thánh thần tối cao, chỉ có thể cúng bái, không thể tới gần và khinh nhờn. Dung nhan, khí tức, tiên tư, không khỏi ném Mộc Phượng Thù vào trong vũng bùn sâu đến không biết bao nhiêu.
- Phù, thật tốt quá.
Mộc Túc Sơn thở nhẹ một hơi, hắn cảm nhận được khí tức của Mộc Băng Vân, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi sâu đậm. Mộc Băng Vân hiện giờ, lại không hề có bệnh trạng gầy yếu không chịu nổi giống như trước kia, trong lúc hoảng hốt, ánh mắt hắn lại giống như thấy được Băng Vân cung chủ ôn hòa mà uy lăng ngàn năm trước kia.
Mộc Băng Vân nhìn thoáng qua Vân Triệt, sau đó đảo mắt, nhẹ nhàng nói nhỏ:
- Mộc Phượng Thù, ngươi thân là Hàn Tuyết tổng điện chủ, lại xuống tay với một hậu bối, cũng không sợ mất thân phận sao?
Tuy rằng trong lòng Mộc Phượng Thù kinh nghi, nhưng ở trước mặt Mộc Băng Vân, nàng sao có thể mất khí thế:
- Hừ! Mộc Băng Vân, ngươi còn không biết xấu hổ đến chất vấn ta. Người mà ngươi mang vè đầu tiên ác ý làm bị thương nặng cháu của ta, sau đó lại ở trước mặt ta, trọng thương một gã đệ tử ưu tú của điện thứ nhất Hàn Tuyết điện ta đến tàn phế, thật sự to gan lớn mật, tội không thể tha thứ! Qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng có ai dám giương oai như thế ở Hàn Tuyết điện ta, quả thật không để Hàn Tuyết điện ta vào trong mắt, không khác gì muốn chết!
- Hôm nay, chẳng những hắn phải đền mạng, ngươi cũng phải cho ta một công đạo!
Mộc Tiểu Lam vội vàng lên tiếng nói:
- Không phải, vốn không phải như thế. Rõ ràng là…
Mộc Băng Vân lại nhẹ nhàng cắt ngang lời nàng nói:
- Tiểu Lam, không cần giải thích. Trước khi khảo hạch băng huyền cảnh kết thúc, ta đã đến nơi này rồi, chuyện sau đó, ta nhìn toàn bộ vào trong mắt.
- Hả??
Mộc Tiểu Lam nhất thời trợn tròn mắt há hốc mồm, còn Vân Triệt thân thể đang dựa vào trên người nàng lại “Ha ha” cười thầm một tiếng.
Giọng Mộc Băng Vân nhẹ nhàng như liễu, lại mang theo uy nghiêm làm cho người ta không tự chủ được phải nín thở:
- Mộc Phượng Thù, chuyện hôm nay, ai phải ai trái, trong lòng chính ngươi biết rõ. Mà Vân Triệt cho dù có sai, cũng đã không tới lượt Hàn Tuyết điện ngươi đến trừng phạt.
- Vân Triệt, ngươi đã không cần gia nhập Hàn Tuyết điện. Bắt đầu từ thời khắc này, ta thu ngươi làm đệ tử chính thức của Băng Hoàng cung, theo ta gia nhập cung thứ ba mươi sáu Băng Hoàng cung.
Giọng nói vừa dứt, một tay ngọc như bạch bích không tỳ vết chìa ra, khẽ vuốt trên bờ vai Vân Triệt, theo lam quang thoáng hiện, một bảo ngọc màu xanh da trời khảm trên vai trước của Vân Triệt.
Xanh da trời, đây là băng hoàng minh ngọc chứng minh thân phận đệ tử Băng Hoàng cung! Phía trên rõ ràng khắc hai chữ “Vân Triệt”.
Trong đại điện kim rơi có thể nghe, chỉ có tiếng yết hầu “Ừng ực” không ngừng vang lên, từng ánh mắt cực kỳ hâm mộ đến tận cùng gắt gao nhìn chăm chú vào băng hoàng minh ngọc trên vai trước của Vân Triệt… Có thể vào Hàn Tuyết điện, đã vô cùng không dễ, làm rạng rỡ tổ tông. Mà Băng Hoàng cung, đó là điện phủ thần thánh mà bọn họ gần như không dám hy vọng xa vời!
Muốn vào Băng Hoàng cung, phải ở trước bốn mươi tuổi thành Thần Hồn cảnh, mới có tư cách tham gia khảo hạch… Nhưng chỉ là gần như có tư cách tham gia khảo hạch mà thôi.
Như Mộc Tiểu Lam mới mười mấy tuổi đã thành Thần Nguyên cảnh do đó đặc biệt cho phép vào Băng Hoàng cung là cực kỳ ít, mà mới Quân Huyền cảnh gia nhập Băng Hoàng cung, trong lịch sử Băng Hoàng cung chưa bao giờ có!
Chuyện này nếu chỉ nghe nói, cho dù là ai đều sẽ chỉ trở thành một chuyện thật đáng buồn cười. Nhưng mọi người ở đây, tuy rằng khiếp sợ, nhưng lại gần như không một ai cảm thấy không thể tiếp nhận.
Bởi vì bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, Vân Triệt lấy lực lượng của Quân Huyền cảnh, liên tục đả thương Lệ Minh Thành Thần Nguyên cảnh cấp ba và Kỷ Hàn Phong Thần Nguyên cảnh cấp sáu!!
Tuy rằng huyền lực của hắn còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn của Băng Hoàng cung, nhưng với phần thiên tư làm cho người ta khó có thể tin này của hắn, tuyệt đối có tư cách!
Cũng bởi vì mắt thấy biểu hiện ngày hôm nay của Vân Triệt, chuyện Mộc Băng Vân nhét Vân Triệt vào Băng Hoàng cung đã không còn áp lực.
- Dạ.
Vân Triệt nhìn thoáng qua băng hoàng minh ngọc thuộc về mình, đáp tiếng.
- Mộc Băng Vân, ngươi… Ngươi thế mà lại…
Đối mặt với Mộc Băng Vân nhu nhược ngàn năm, vào hôm nay đột nhiên trở nên cường thế, Mộc Phượng Thù nhất thời có phần thất thố.
Mộc Băng Vân chậm rãi tán thán, loại tang thương ngàn năm này ra sao, không ai có thể tự mình cảm nhận:
- Một ngàn năm, Mộc Phượng Thù, trong ngàn năm này, toan tính suy nghĩ, hành động việc làm của ngươi, ta đều rành mạch, ta luôn luôn tự nhận thẹn với ngươi, cho nên không đâm toạc ra, cũng không truy cứu. Cho dù Đại Giới Vương muốn trừng phạt ngươi, ta đều ngăn cản cho ngươi.
- Nhiều năm trôi qua như vậy, ta “Thẹn” với ngươi cũng đã hoàn trả lại đầy đủ, sau này không còn thua thiệt gì ngươi. Viêm độc trên người ta, Đại Giới Vương đã sớm tìm được phương pháp tinh lọc, hiện giờ dĩ nhiên khỏi hẳn, huyền lực cũng đã khôi phục hơn phân nửa, tiếp theo, ta sẽ trọng chấn Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu. Nếu ngươi muốn “Giao đãi”, có thể bất cứ lúc nào đến Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu tìm ta.
- Còn có, sau này nếu như lại có hành vi nham hiểm, ta sẽ không tiếp tục giả vờ như không biết… Nhất định không tha thứ cho!
Giọng Mộc Băng Vân vừa dứt, trong băng mâu nhìn chăm chú vào Mộc Phượng Thù bỗng nhiên lóe lên một chút lam quang thâm thúy.
Khoảnh khắc khi lam quang này thoáng hiện, Mộc Phượng Thù như bị sét đánh, cả người hốt hoảng lui về phía sau, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, tròng mắt nàng mở to, môi hé lớn, hồi lâu đều ấp úng nói không ra lời.
Yên lặng ngàn năm, ốm yếu ngàn năm, khiến người của Băng Hoàng thần tông dần dần quên lãng năm đó nàng là Băng Hoàng cung chủ có huyền lực mạnh nhất, uy vọng lớn nhất, địa vị cao quý nhất trong ba mươi sáu cung chủ, lại nhận… Kính trọng và quý mến nhất của đệ tử.
Khi đó, ở trước mặt nàng cho đến bây giờ Mộc Phượng Thù đều cung kính khép nép, không dám có một chút lỗ mãng. Hơn nữa còn là kính trọng nàng phát ra từ trong tâm hồn.
Trong mắt kịch liệt co rúm lại, nàng thấy rõ ràng, Băng Vân cung chủ yên lặng ngàn năm… Lại một lần nữa đã trở lại.
- Tiểu Lam, Vân Triệt, chúng ta đi thôi.
Mộc Băng Vân xoay người sang chỗ khác.
- Vâng, sư tôn.
Mộc Tiểu Lam vui sướng lên tiếng trả lời, kích động đến hai tròng mắt rưng rưng.
- A… Từ từ.
Vân Triệt lại lập tức túm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Tiểu lam, vẫn còn không quên thuận tiện cảm nhận da như tuyết ôn nhuyễn mềm nhẵn của thiếu nữ, hắn hết sức chân thành nói:
- Tuy rằng, ta không cần phải gia nhập Hàn Tuyết điện nữa, nhưng mà, phần thưởng nên thuộc về ta, ta suy cho cùng vẫn phải lấy đi! Đó chính là do ta vất vả mới có được.
- Cái kia… Ngọc lạc băng hồn đan, còn có trích tinh thạch…
Tiên ảnh của Mộc Băng Vân dừng lại, nhất thời không nói gì.
Mộc Tiểu Lam “Bốp” gạt bàn tay rõ ràng không thành thật của hắn ra.
Mộc Túc Sơn cười lớn ra tiếng, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt:
- Ha ha ha, nói không sai, phần thưởng nên thuộc về ngươi, tự nhiên không thể bỏ lại.
Mộc Túc Sơn đưa tay nắm lấy, viên ngọc lạc băng hồn đan kia từ trên người Kỷ Hàn Phong bay lên, sau đó bay vào trong tay hắn, tính cả trích tinh thạch, được hắn đẩy về phía Vân Triệt.
Sau khi ngọc lạc băng hồn đan và trích tinh thạch bay đến trước mặt Vân Triệt, liền giống như bị vật vô hình nâng nhẹ lên, trực tiếp dừng ở đó. Cảm nhận sự tồn tại của chúng ở khoảng cách gần, trong lòng Vân Triệt kinh thán và sôi trào lên… Cho dù là hào quang hay khí tức, đều không phải Thiên Huyền đại lục hay Huyễn Yêu giới có thể có được, Vân Triệt cẩn thận tiếp nhận chúng, nhét vào trong Thiên độc châu, cung kính nói:
- Tạ Túc Sơn tiền bối.
- Không cần cảm tạ ta, đây đều là ngươi nên được.
Mộc Túc Sơn cười hề hề nói, sau đó ném một ánh mắt ý vị thâm trường về phía Mộc Băng Vân:
- Băng Vân cung chủ, chúc mừng. Xem ra Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu lại một lần nữa hưng thịnh, ở trong tầm tay.
Mộc Băng Vân khẽ gật đầu, sau đó lơ lửng lên không, mang theo Mộc Tiểu Lam và Vân Triệt đạp không rời đi.
- Phong Mạch, đây là truyền âm ấn ký của ta, về sau nếu ở Hàn Tuyết điện gặp phải chuyện gì không cách nào giải quyết, có thể thử truyền âm cho ta.
Phong Mạch đang mang theo tâm tình phức tạp nhìn theo Vân Triệt rời đi đột nhiên vang lên truyền âm của Vân Triệt ở bên tai, hắn chấn động toàn thân, ánh mắt rung chuyển thật lâu.
Vân Triệt đã hoàn toàn thoát lực, vốn không cách nào ngự không phi hành. Nhưng một luồng gió nhẹ nhàng ôn nhu đến từ Mộc Băng Vân mang theo hắn đi, khiến toàn thân hắn cực kỳ thoải mái.
Ra khỏi Hàn Tuyết chính điện, Mộc Tiểu Lam vẫn còn có phần chưa tỉnh hồn lại, nàng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:
- Hóa ra ngươi lại… Lại lợi hại như vậy.
Vân Triệt tỏ vẻ đắc ý:
- Đó là đương nhiên. Hiện giờ đã biết ngày đó ngươi bắt cóc Mộ Dung sư bá là chuyện nguy hiểm cỡ nào đi? Cũng may coi như ngươi nhu thuận, lập tức thả Mộ Dung sư bá ra, nếu không dám mà nói, ta không thể không lột sạch quần áo của ngươi ném vào trong tuyết.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Lam bỗng chốc trở nên đỏ bừng, chút sùng bái mới vừa sinh ra đối với Vân Triệt nháy mắt không còn sót lại chút gì:
- Sư tôn, ngài nhìn hắn xem! Hắn quả nhiên là người xấu hạ lưu… Một chút cũng không thay đổi.
Mộc Băng Vân bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ trách nói:
- Vân Triệt, tiểu Lam tuổi còn nhỏ, tâm tính đơn thuần, đừng nói mấy lời lộ liễu như vậy với con bé.
- A.
Vân Triệt lên tiếng trả lời.
- Đáng giận!
Mộc Tiểu Lam giận dữ trừng mắt liếc Vân Triệt, sau đó vẫn còn nỗ lực kéo dài một chút khoảng cách với hắn, lại tiếp tục tức giận nói:
- Tuy rằng ngươi còn lợi hại hơn so với ta nghĩ, nhưng ngươi thật sự rất ngốc, quá vọng động rồi! Ngươi cũng không phải không biết thân phận của Lệ Minh Thành, ngươi đánh bại hắn là được, tại sao còn muốn thương tổn nặng như vậy, còn có Kỷ Hàn Phong cũng thế! Nếu không phải sư tôn kịp thời đuổi tới, ngươi khẳng định không còn mạng.
Vân Triệt còn chưa đáp lời, Mộc Băng Vân đã thản nhiên lên tiếng:
- Hắn cũng không phải quá mức kích động, tuy rằng Vân Triệt giận dữ, nhưng thủy chung không mất đi lý trí, từ đầu tới cuối đều không triển lộ ra hỏa diễm mà hắn am hiểu nhất. Mà sở dĩ hắn dám đánh bị thương nặng Lệ Minh Thành và Kỷ Hàn Phong, là vì hắn đã sớm phát hiện ta đã đến.
Mộc Tiểu Lam tỏ vẻ không hiểu:
- Hả? Cái này… Làm sao có thể chứ? Sao Vân Triệt có thể phát hiện ra khí tức của sư tôn được, rõ ràng ngay cả Phượng Thù điện chủ và Túc Sơn tiền bối đều luôn không phát hiện ra.