.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_963" class="block_" lang="en">Trang 482# 1
Chương 963: Táng thần hỏa ngục, viễn cổ cầu long
Mộc Băng Vân nói:
- Cái này phải hỏi hắn, sau khi Vân Triệt rời khỏi băng huyền cảnh, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía chỗ ta ẩn thân mấy lần. Lúc ban đầu ta cho rằng chính là trùng hợp, nhưng liên tục mấy lần, hơn nữa ánh mắt của hắn và hành vi quá mức không kiêng nể gì, chỉ có thể giải thích ngay từ đầu hắn đã biết được sự tồn tại của ta.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Ha ha, thật ra trên người Mộc tiên tử còn lưu lại Thiên… Khụ khụ khụ khụ, lưu lại khí tức dược vật khi ta tinh lọc viêm độc cho Mộc tiên tử, loại khí tức này người khác không thể phát giác ra, nhưng ta cực kỳ mẫn cảm, cho nên sẽ biết.
Lực lượng tinh lọc của Thiên độc châu vốn vô hình vô sắc không phát ra khí tức, cho dù kẻ nào đều không thể phát hiện ra điều gì –– trừ bỏ Vân Triệt đã hòa hợp thành một khối với Thiên độc châu.
“…” Cánh môi Mộc Tiểu Lam hé mở, triệt để không nói được gì.
Mộc Băng Vân hiểu rõ trong lòng, nàng nhìn về phía trước:
- Thì ra là thế. Ba mươi sáu Băng Hoàng cung ở trong thành Băng Hoàng phía bắc Hàn Tuyết thành, vốn có thể truyền tống huyền trận tới, nhưng ngươi mới tới nơi này, liền dẫn ngươi phi hành tới, để thoáng quen thuộc địa hình nơi này.
- Sư tôn, người đối với người xấu này thật tốt.
Mộc Tiểu Lam nhỏ giọng nói, hiển nhiên hơi ghen tỵ.
Hàn Tuyết thành vực hơi khổng lồ, chẳng những có một trăm lẻ tám Hàn Tuyết điện, còn có một số lượng lớn nơi tu luyện, thí luyện, trị liệu, tĩnh tâm, bế quan. Dưới tốc độ kéo theo cực nhanh của Mộc Băng Vân, lại vẫn phải tốn thật lâu mới bay qua Hàn Tuyết thành vực.
Mà càng về hướng bắc, không khí càng rét lạnh, uy áp băng tuyết luôn luôn tồn tại này cũng càng ngày càng trầm trọng tràn đầy, hình dáng của Băng Hoàng thành, cũng dần dần hiện ra trong tầm nhìn.
Đúng lúc này, phía nam xa xôi, bỗng nhiên truyền đến một trận cười to như lôi đình.
- Ha ha ha ha –– Diễm Vạn Thương mạo muội đến thăm, cầu kiến Ngâm Tuyết giới Vương, cùng bàn luận đại sự thiên thu muôn đời hai giới ta, khẩn cầu Ngâm Tuyết giới Vương nể mặt hiện thân gặp nhau.
Giọng nói và tiếng cười to này rõ ràng đến từ chỗ xa vô cùng, nhưng lại như một chuỗi sấm sét diệt thế liên tục vang lên bên tai, chấn động đến trước mặt Vân Triệt bỗng nhiên tối sầm, máu toàn thân như sôi trào lên hỗn loạn kích động, ngực càng nặng nề một trận, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
- A a a a!!
Mộc Tiểu Lam che lỗ tai, bị kinh hãi đến thét chói tai một tiếng.
Âm thanh gầm to này rõ ràng hoàn toàn bao phủ toàn bộ Băng Hoàng giới vô cùng khổng lồ, không gian thoáng chấn động, khí tức phía dưới cũng đột nhiên biến hóa, vô số đệ tử Băng Hoàng thần tông đều dốc toàn bộ lực lượng, như lâm đại địch.
- Mộc tiên tử, đây là có chuyện gì?
Sau khi âm thanh kia dứt, liền không tiếp tục vang lên, nhưng cảm giác choáng váng và khó chịu của Vân Triệt vẫn thật lâu không tiêu trừ, trong lòng càng hiện lên vẻ kinh sợ.
Tiên ảnh của Mộc Băng Vân dừng lại, mày nguyệt nhíu lại, nhưng thần sắc và khí tức lại hơi bình tĩnh:
- Là truyền âm đến từ ngoài ba vạn dặm. Xem ra, hắn cũng không còn gan bước vào khu vực trung tâm của Băng Hoàng thần tông ta.
- Ngoài ba… Vạn dặm?
Vân Triệt kinh hãi đến thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
Cách hơn ba vạn dặm… Chỉ dựa vào âm thanh liền chấn động đến hắn thiếu chút nữa hộc máu…
Thần giới đều má nó là một đám đại biến thái gì đâu!!
Mộc Băng Vân nói:
- Đừng quá mức kinh ngạc, người tên Diễm Vạn Thương này không phải nhân vật bình thường, mà là Chu Tước tông chủ của Viêm Thần giới. Nói hắn là người đệ nhất của Viêm Thần giới, cũng không quá.
Viêm Thần giới? Chu Tước tông chủ?
Tay tuyết của Mộc Băng Vân khẽ phất, một chút băng mang trùm lên trên người Mộc Tiểu Lam, lúc này sắc mặt của Mộc Tiểu Lam mới dần dần chuyển biến tốt đẹp lên. Mộc Băng Vân xoay người lại, một lần nữa mang Vân Triệt và Mộc Tiểu Lam lên, bay về phía bắc:
- Hắn đến tìm Đại Giới Vương, để Đại Giới Vương ứng phó với hắn là được rồi, chúng ta không cần để ý đến.
Vân Triệt gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi:
- A, Mộc tiên tử, xem ra, ngươi có vẻ biết được người tên Diễm Vạn Thương kia tới đây có mục đích gì.
Mộc Tiểu Lam nói, thần sắc giống như mang theo tức giận thật sâu:
- Còn có thể có mục đích gì? Khẳng định lại vì cầu long kia!!
- Cầu long… Kia? Cầu long gì?
Vân Triệt tỏ vẻ tò mò hỏi tới.
Mộc Băng Vân cũng không giấu giếm, trực tiếp giảng giải cho hắn:
- Tuy rằng khí hậu, thuộc tính của Viêm Thần giới và Ngâm Tuyết giới ta trái ngược, nhưng lại chặt chẽ với nhau. Hình thành nên Viêm Thần giới, là vì một viêm mạch thượng cổ. Bởi vì sự tồn tại của viêm mạch này, mật độ với mức độ phát triển của nguyên tố hỏa ở Viêm Thần giới cực kỳ cao, nhiệt độ cũng vượt quá xa giới hạn mà người bình thường có thể thừa nhận, nhưng là thiên đường của người kế thừa huyết mạch hệ hỏa, huyền thú hệ hỏa, cùng với tu luyện huyền công hệ hỏa.
- Khu vực trung tâm của viêm mạch, là một mảnh biển lửa khổng lồ kéo dài gần trăm vạn dặm, tên là “Táng thần hỏa ngục”.
Táng thần hỏa ngục? Chân mày Vân Triệt giật giật… Sao dường như loáng thoáng từng nghe cái tên này ở đâu đó?
- Viêm mạch của Viêm Thần giới, còn có Táng thần hỏa ngục vì viêm mạch mà sinh, đều đã tồn tại trước khi Viêm Thần giới hình thành, cũng chính là từ thời đại viễn cổ chư thần lưu lại. Người của Viêm Thần giới có kính sợ vô thượng đối với viêm mạch và Táng thần hỏa ngục, đồng thời, trong vô số năm, bọn họ cũng chưa bao giờ dừng thăm dò Táng thần hỏa ngục, bọn họ luôn luôn tin tưởng vững chắc, dưới đáy Táng thần hỏa ngục nhất định tồn tại thần tích gì đó có thể khiến Viêm Thần giới lột xác, nhưng mà, Táng thần hỏa ngục là di vật của thời đại chư thần, vốn không phải phàm nhân có khả năng chinh phục, cho dù là tam đại tông chủ trong lịch sử của Viêm Thần giới, cũng không có ai có thể đạt đến phần đáy của Táng thần hỏa ngục.
Vân Triệt nghi vấn hỏi:
- Tam đại tông chủ? Vậy, Giới Vương đâu?
Mộc Tiểu Lam bĩu môi khinh thường:
- Viêm Thần giới mới không có Giới Vương. Chính bọn họ lập ra quy củ, ai có thể đạt đến phần đáy Táng thần hỏa ngục, người đó chính là Giới Vương của Viêm Thần giới. Cho nên, đã vài chục vạn năm, Viêm Thần giới đều chưa từng có Giới Vương, khiến cho thường xuyên tranh đoạt quyền phát ngôn bởi vì về đại sự mà nội đấu, hừ, xứng đáng.
- A… Nghe qua, đối với chinh phục Táng thần hỏa ngục, bọn họ quả thật có một chấp nhất gần như tín ngưỡng.
Vân Triệt sờ cằm nói, thà rằng vài chục vạn năm không có Giới Vương cũng không chịu phế bỏ quy củ này, chấp niệm này thật sự đủ sâu:
- Nhưng mà cầu long gì đó này, là xảy ra chuyện gì?
- Đó là một con cầu long viễn cổ còn sống ở trong Táng thần hỏa ngục!
- Viễn cổ?
Hai chữ này khiến tinh thần Vân Triệt chấn động, lại như có điều ngộ ra.
- Ghi chép của Viêm Thần giới về cầu long viễn cổ này, sớm nhất có thể ngược dòng tới sáu mươi vạn năm trước. Nói cách khác, thời gian nó sống, ít nhất phải vượt qua sáu mươi vạn năm! Một con cầu long còn sống vượt qua sáu mươi vạn năm, có thể nghĩ, cho dù là một đoạn râu rồng, đều nhất định là chí bảo trăm kiếp khó tìm. Nếu có thể săn giết, sẽ là một khoản thu hoạch lớn đến không cách nào hình dung.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt chậm rãi gật đầu.
- Xem ra, ngươi đại khái đã sáng tỏ rồi?
Mộc Băng Vân quay đầu lại nói.
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm, có thể có được tuổi thọ vượt qua sáu mươi vạn năm, con cầu long này nhất định vô cùng cường đại, cho dù dồn hết toàn bộ lực lượng của Viêm Thần giới, cũng vốn không cách nào săn giết. Hơn nữa người của Viêm Thần giới tu luyện đều là huyền công hệ hỏa, con cầu long này đã sinh tồn ở Táng thần hỏa ngục, kia chỉ có thể là một con viêm long, mặc dù ở trên chống đỡ công kích của nó Viêm Thần giới có ưu thế rất lớn, nhưng lực lượng hỏa diễm của bọn họ ở trên thân con cầu long cũng sẽ giảm bớt.
- Mà sinh linh đối phó với thuộc tính hỏa diễm này, thấy hiệu quả nhất dĩ nhiên là lực lượng hệ băng. Cho nên, Viêm Thần giới mong muốn nhờ vào lực lượng của Ngâm Tuyết giới.
Mộc Băng Vân khẽ cười:
- Ngươi quả nhiên thông minh.
Vân Triệt nhíu nhíu mày:
- Chỉ có điều, nếu viễn cổ cầu long kia sinh tồn ở trong Táng thần hỏa ngục, như vậy gặp được nguy hiểm gì, hoàn toàn có thể trực tiếp chui vào trong Táng thần hỏa ngục…
Mộc Băng Vân giải thích:
- Ngươi nói không sai, ở trong Táng thần hỏa ngục, nó là tồn tại vô địch tuyệt đối. Bình thường, nó gần như cũng không rời khỏi Táng thần hỏa ngục. Nhưng mà, nó dù sao cũng là rồng. Cách mỗi ngàn năm, nó đều lột xác đi vảy cũ, trùng sinh vảy mới. Mà quá trình ngàn năm một lần lột xác vảy, nó phải rời khỏi Táng thần hỏa ngục. Mà, đó cũng là cơ hội duy nhất trong ngàn năm đuổi giết nó.
- Sau khi rõ ràng dựa vào lực lượng của chính mình vốn không có khả năng thành công, bọn họ liền bắt đầu nghĩ đến mượn dùng lực lượng của Ngâm Tuyết giới, cũng hứa hẹn sau khi đuổi giết thành công, Viêm Thần giới và Ngâm Tuyết giới mỗi bên một nửa
Nói tới đây, Mộc Băng Vân nghĩ tới điều gì, ngầm thở dài.
Mộc Tiểu Lam căm giận nói:
- Hừ! Những kẻ đê tiện đáng giận này, lại còn có mặt mũi mà đến! năm đó, sư tôn và Đại Giới Vương bọn họ có lòng tốt đi trợ giúp Viêm Thần giới, lại… Lại… Quá ghê tởm! Không nghĩ tới da mặt bọn họ lại dày như vậy, lần này bọn họ dám đến Ngâm Tuyết giới, Đại Giới Vương nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một trận.
Thần sắc Vân Triệt vừa động… Viễn cổ cầu long của Táng thần địa ngục lột xác vảy ngàn năm một lần, người của Viêm Thần giới xuất hiện tìm đến Ngâm Tuyết giới Vương, nói rõ lần lột xác vảy tiếp theo của nó sắp đến, nói cách khác lần trước chính là vào ngàn năm trước.
Mà Mộc Băng Vân thân trúng viêm độc trí mạng, trốn xuống Thiên Huyền đại lục, cũng ở ngàn năm trước…
- Nói như vậy, viêm độc trên người Mộc tiên tử trúng phải, là ngàn năm trước, khi ngươi đi Viêm Thần giới trợ giúp bọn họ săn giết viễn cổ cầu long gặp phải ám toán?
Vân Triệt nghi vấn nói.
- Chính là như vậy!
Nghĩ đến những năm này sư tôn chịu khổ, Mộc Tiểu Lam liền tức giận đến đỏ từ mặt đến cổ.
- Chuyện này, một lời khó nói hết.
Ánh mắt Mộc Băng Vân tĩnh lặng.
Vân Triệt luôn luôn chú ý tới, đối với chuyện thân mình trúng viêm độc, trong khoảng thời gian này bản thân mình tinh lọc viêm độc cho nàng, nàng giống như thủy chung không lộ ra thù hận và oán khí quá nặng, giờ phút này hỏi đến, ánh mắt nàng vẫn nhìn không tới sắc thái căm phẫn hận thù gì đó, ngược lại lộ ra phức tạp khôn kể.
Ngược lại Mộc Tiểu Lam vừa nhắc tới liền căm phẫn giống như nhớ tới mối thù giết cha của bản thân.
- Dù sao, là tỷ tỷ lỡ tay trọng thương nhi tử hắn trước…
Giọng Mộc Băng Vân nhẹ bỗng, giống như đang tự nói.
Vân Triệt: “…?”
Nghe giống như nội tình trong đó tương đối phức tạp… Chỉ có điều làm một tiểu nhân vật bên ngoài hoàn toàn không liên quan đến việc của mình, nghe vẫn còn vô cùng kích thích.
Thần tiên đánh nhau, đừng tai họa đến phàm nhân nho nhỏ này là được.
Mộc Băng Vân dừng lại một chút, nói:
- Viễn cổ cầu long kia cực kỳ đáng sợ, khí tức này độc này, máu này kỹ xảo này, gần như đều trúng là chết, vô cùng nguy hiểm. Ta sở dĩ trúng viêm độc, thật ra chính là độc của cầu long. Chỉ có điều, tuy rằng cầu long đáng sợ, cũng không phải không có khả năng săn giết thành công, lần trước… Nếu không phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ đã thành công. Cho nên một lần này, người của Viêm Thần giới tới tìm chúng ta, ta cũng không cảm thấy bất ngờ, Đại Giới Vương cũng giống vậy không cảm thấy ngoài ý muốn. hơn nữa, Đại Giới Vương cũng chắc sẽ không từ chối, dù sao, hấp dẫn của viễn cổ cầu long…
Giống như cảm giác mình nói quá nhiều chuyện không cần thiết, Mộc Băng Vân khẽ lắc đầu. Phía trước, mỗi tòa cung điện khổng lồ do bông tuyết đúc thành đã gần ngay trước mắt, hàn khí của nơi này, còn có linh khí thiên địa, đều nồng đậm hơn Hàn Tuyết thành không chỉ một lần.
- Đến Băng Hoàng cung, chúng ta đi xuống.
Thế tay Mộc Băng Vân hơi thay đổi, mang theo Vân Triệt và Mộc Tiểu Lam bay hạ xuống.