.
._482__2" class="block_" lang="en">Trang 482# 2
Chương 964: Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu
Băng Hoàng thành vực đặc biệt to lớn, liếc mắt nhìn một cái không thấy bờ ranh giới. Ba mươi sáu Băng Hoàng cung đứng sừng sững trong đó, mỗi cái đều không giống nhau, không khí nơi này đặc biệt yên lặng, linh áp lạnh như băng gần như triệt để đông lại tất cả ở giữa trời đất.
Cung thứ ba mươi sáu ở khu vực trung tâm phía nam Băng Hoàng thành vực, tuy rằng là cung điên, nhưng bên trong lại lớn như một thành trì hạ giới.
Tiến vào bên trong đó, Vân Triệt cảm nhận được vẫn là băng hàn, linh áp, cùng với lạnh lẽo vắng vẻ cực hạn như trước.
Mộc Băng Vân giải thích cho Vân Triệt:
- Đây là cung thứ ba mươi sáu chỗ ở tương lai của ngươi. Từ nam đến bắc ba trăm dặm, cao bảy ngàn trượng, chỉ có điều không gian bên trong đó còn lớn hơn ngươi nhìn thấy xa.
Không gian bên trong đó còn lớn hơn nhìn thấy xa? Câu nói này Vân Triệt nhất thời không hiểu.
- Hiện giờ ngươi đã là đệ tử Băng Hoàng cung, Băng Hoàng thành vực, Hàn Tuyết thành vực, Lạc Tuyết thành vực đều có thể tự do ra vào, truyền tống trận cũng có thể tùy ý sử dụng. Chỉ có điều, mỗi một Băng Hoàng cung tương đối độc lập, trừ phi nhận được cho phép, bằng không không thể tùy ý tiến vào.
- A.
Vân Triệt gật đầu.
Mộc Tiểu Lam bất mãn nói:
- Này! Ngươi đây là phản ứng gì vậy! Ở Ngâm Tuyết giới chúng ta, có thể đi vào Băng Hoàng cung, là mơ ước của vô số huyền giả cũng không dám mong. Cho dù thiên tư cực cao, có tư cách tiến vào, cũng phải thông qua khảo hạch thật khắc nghiệt, như ngươi trực tiếp được Băng Hoàng cung chủ đặc biệt cho phép trở thành đệ tử của Băng Hoàng cung, thật sự vô cùng ít vô cùng ít, là phúc khí một vạn đời đều không tu đến được, ngươi lại tỏ vẻ… Lại tỏ vẻ là chuyện đương nhiên.
Vân Triệt nhìn nàng một cái, lại gật đầu:
- A, đã biết.
“…” Mộc Tiểu Lam nhất thời một hơi không đi lên, tức đến mặt hiện đỏ.
Mộc Băng Vân đã sớm thành thói quen bọn họ đối chọi gay gắt, không nhìn thẳng nói:
- Người vào Băng Hoàng cung, liền có thể được ban thưởng “Mộc” làm họ. Ngươi đã là đệ tử Băng Hoàng cung, liền tự nhiên có tư cách này. Họ “Mộc” là dòng họ chỉ có của Băng Hoàng thần tông ta, lấy Mộc làm họ, đối với ngươi sau này ở Băng Hoàng giới, thậm chí toàn bộ Ngâm Tuyết giới, đều sẽ có chỗ tốt rất lớn và tiện lợi.
Mộc Băng Vân xoay người lại:
- Tiểu Lam vốn tên là Tư Đồ Lam Lam, Mộc Tiểu Lam là ta ban tên cho. Như vậy, ta liền ban thưởng cho ngươi cái tên “Mộc Tiểu Triệt”, ý của ngươi như thế nào?
Mộc… Tiểu… Triệt…
“~!@#$%…” Tuy rằng Vân Triệt cố hết sức nhẫn nại, nhưng thái dương và gân xanh với cơ bắp của khóe miệng vẫn không cách nào khống chế liên tục run rẩy, hắn cúi đầu, bảo trì giữ cung kính, đồng thời vô cùng kiên quyết nói:
- Tạ Mộc tiên tử ban tên cho, chỉ có điều ta vẫn coi như thích cái tên hiện giờ của ta, liền… Liền…
- Cũng được.
Mộc Băng Vân cũng không kiên trì, không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, gật đầu đáp ứng.
- Kẻ ngu ngốc không biết tốt xấu.
Mộc Tiểu Lam khinh bỉ nói thầm. Có thể được ban thưởng họ “Mộc”, ở Ngâm Tuyết giới có thể nói là vinh quang không gì vui hơn. Cho dù hoàng đế một quốc gia được ban thưởng họ “Mộc”, đều sẽ được sủng mà kinh sợ, Vân Triệt kẻ quê mùa từ hạ giới tới… Lại còn cự tuyệt!
Vân Triệt lườm trắng mắt Mộc Tiểu Lam, trong lòng rên rỉ một trận: Mộc Băng Vân có mĩ mạo giống như tiên nữ, thanh nhã giống như băng liên, ở thần giới đã có được địa vị với thần lực cực cao, nhưng năng lực đặt tên này thật sự là… Cảm động lòng người…
Mộc Tiểu Lam… Mộc Tiểu Triệt… Nghe như thế nào đều giống như nhũ danh!
Tên của đệ tử khác nơi này không phải đều tương tự như vậy đi?
Hử? Đệ tử khác?
Vân Triệt nghiêm túc thăm dò khí tức chung quanh một phen, nghi vấn nói:
- Mộc tiên tử, sao nơi này lại yên tĩnh như vậy? Đệ tử khác đâu?
Mộc Tiểu Lam bĩu môi:
- Nào có đệ tử khác, trước kia nơi này chỉ có sư tôn và ta, hiện giờ, lại có thêm ngươi một đại người xấu như vậy.
- Không có đệ tử khác?
Vân Triệt bỗng chốc sửng sốt, sau đó nghĩ đến trạng thái của Mộc Băng Vân những năm này, lại dần dần hiểu rõ.
Mộc Băng Vân khẽ thở dài một tiếng:
- Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu, vài năm nay chỉ có một người đệ tử là tiểu Lam, ngươi là người thứ hai, mà mấy trăm năm trước, thậm chí một người đệ tử đều không có. Từ sau khi ta thân trúng kịch độc, trong ngàn năm, trạng thái ngày càng sa sút, mỗi ngày đều có khả năng bỏ mạng, vốn vô lực lại chống đỡ một Băng Hoàng cung. Nhưng mà, Đại Giới Vương không muốn ta mất đi địa vị ở Băng Hoàng giới, cưỡng ép vì ta giữ lại địa vị cung chủ Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu, cũng từ sau đó trở đi, cung thứ ba mươi sáu không còn đệ tử mới vào. Cho nên, những năm này, tuy rằng vẫn là cái tên “Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu”, nhưng thật ra chỉ có ba mươi lăm cung, liền ngay cả thu tiểu Lam làm đệ tử, đều chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Mắt Mộc Tiểu Lam sáng lấp lánh:
- Băng Hoàng cung khác đều có chừng ba ngàn đệ tử, còn có hai phó cung chủ và mười mấy đạo sư, chỉ có điều, ta không hâm mộ bọn họ. Bởi vì ta có thể thời thời khắc khắc làm bạn bên cạnh sư tôn, độc chiếm một mình sư tôn. Cung chủ Băng Hoàng cung khác đều lạnh lùng, nhìn cũng thật dọa người, sư tôn lại vĩnh viễn tốt như vậy, dịu dàng như vậy… Hừ, Vân Triệt, ta cảnh cáo ngươi, ngươi… Ngươi… Không cho phép ngươi cướp sư tôn với ta, tình cảm của ta và sư tôn nhiều năm như vậy, ngươi mới không cướp được với ta!
Vân Triệt: “…”
Mộc Băng Vân mỉm cười, lắc lắc đầu.
- Mộc tiên tử, bây giờ ngươi đã thoát khỏi viêm độc, tốn không lâu lắm, huyền lực và nguyên khí sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó có phải sẽ tuyển nhận đệ tử mới, trọng chấn cung thứ ba mươi sáu không?
Vân Triệt hỏi.
Mộc Băng Vân lại lắc đầu:
- Tạm thời không có quyết định này. Những năm này, tính tình ta cũng có phần phai nhạt, càng quen với yên tĩnh. Chuyện này, qua vài năm rồi lại nói sau.
Tính tình của Mộc Băng Vân bình thản lạ kỳ, một điểm này Vân Triệt đã sớm cảm nhận được. Trên người hắn có chứa nhiều kỳ dị, thậm chí nhiều chỗ khó hiểu, ví dụ như huyền công của hắn, ví dụ như thân thể băng hỏa đồng thời, ví dụ như hôm nay hắn lấy ra Kiếp Thiên kiếm, càng ví dụ như ngọn nguồn Thiên độc châu của hắn… Những chuyện này, đều sẽ kích khởi dục vọng nghiên cứu tìm tòi của người thường. Mà những chuyện này, Mộc Băng Vân lại không hỏi tới, ngẫu nhiên hỏi gì đó, chỉ cần Vân Triệt thoáng biểu hiện ra do dự, nàng liền không hỏi tới nữa.
Đây cũng không phải tâm tính mà người thường có thể có được.
Có lẽ cảnh ngộ trong ngàn năm này, khiến cho nàng nhìn lạnh nhạt, cũng nhìn thấu rất nhiều.
- Vân Triệt, về chuyện của ngươi, ta đã nói cho Đại Giới Vương.
Nhắc tới mục đích bản thân tiến đến thần giới, tinh thần Vân Triệt nháy mắt khựng lại.
Mộc Băng Vân chậm rãi nói:
- Đại Giới Vương đã đồng ý dẫn ngươi tới hội trường đại hội huyền thần, nhưng nàng cũng nói rõ, dẫn vào hội trường đã là cực hạn. Có nhìn thấy người ngươi muốn gặp hay không, đều phải nhìn xem vận mệnh của chính ngươi.
Vân Triệt hơi kích động gật đầu:
- Được. Cảm tạ Mộc tiên tử và Đại Giới Vương thành toàn.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không cần cảm tạ ta. Ngươi cứu tính mạng của ta, Đại Giới Vương đáp ứng cũng là chuyện đương nhiên. Trước mắt cách đại hội huyền thần bắt đầu còn có ba mươi tháng, trong khoảng thời gian này, ngươi có tính toán gì không? Ta thu ngươi vào Băng Hoàng cung, chủ yếu để tiện giúp ngươi, mà cũng sẽ không quá mức trói buộc ngươi.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, thản nhiên nói
- Linh khí của thế giới này còn vượt xa hơn thế giới chỗ của ta có thể sánh bằng, trong ba mươi tháng chờ đợi đại hội huyền thần này, ta sẽ không lãng phí cơ hội tu luyện ở đây. Mà sau đó, ta liên sẽ rời khỏi nơi đây. Cho nên, trong khoảng thời gian này, ta sẽ phải ngưng tâm tu luyện, cố hết sức không tiếp xúc với bên ngoài, để tránh… Lại phát sinh rắc rối gì.
Mộc Tiểu Lam há to mồm, muốn nói lại thôi.
Mộc Băng Vân gật gật đầu:
- Cũng được. Nơi này có tổng cộng ngàn phòng tu luyện, năm ngàn phòng sinh hoạt chung, trừ bỏ gian phòng của tiểu Lam, đều để không, ngươi cứ việc tùy ý lựa chọn.
- Hành động việc làm hôm nay của ngươi, nhất định sẽ lập tức truyền ra. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít người tới tìm ngươi thăm dò đến tận cùng. Nếu ngươi không muốn tiếp xúc với người bên ngoài, ta sẽ ngăn cản thay ngươi, ngươi cứ việc yên tâm tu luyện là được.
- Dạ.
Vân Triệt lập tức đáp ứng.
Mộc Tiểu Lam há to mồm nhìn Mộc Băng Vân, mặt ngơ ngác.
- Vài tòa đại điện, thánh điển cung trung tâm thành vực có thể chọn lựa tìm hiểu huyền công, đều là hệ băng, ngươi chắc cũng không có hứng thú. Thánh khí cung có thể lựa chọn một thanh vũ khí, mà thánh ngọc cung, mỗi tháng ngươi có thể dựa vào băng hoàng minh ngọc của ngươi đi lĩnh năm ngàn tử thạch tiền tháng và tài nguyên.
- Tử thạch? Đây là cái gì?
Vân Triệt hỏi.
Mộc Băng Vân giải thích:
- Huyền thạch năng lượng. Lấy cường độ và độ tinh thuần của năng lượng, từ cấp thấp tới cấp cao chia ra là tử thạch, tử tinh và tử ngọc. Những huyền thạch năng lượng này có thể thông qua hấp thu đến phụ trợ tu luyện, nhưng chuyển hóa dẫn rất thấp, lại không hề giúp được cho đột phá bình cảnh, cho nên phần lớn đều dùng làm nguồn năng lượng cho huyền trận, huyền phù, huyền chu, huyền hạm linh tinh, đồng thời, cũng là tiền tệ thông dụng của huyền giới.
Tiền tệ thông dụng! Vân Triệt nhất thời sáng tỏ.
Mộc Băng Vân liếc nhìn Vân Triệt:
- Những huyền thạch năng lượng này đều lấy một lượng làm một đơn vị. Một ngàn tử thạch có thể đổi một tử tinh, một ngàn tử tinh có thể đổi một tử ngọc. Có lẽ ngươi không biết tử ngọc, nhưng tử thạch và tử tinh, ngươi tất nhiên đã từng gặp.
- Hả?
- Tử thạch, đó là tử mạch thiên tinh mà Thiên Huyền đại lục gọi, tử tinh, chính là tử mạch thần tinh.
Vân Triệt nhất thời kinh sợ.
Tử mạch thiên tinh ở Thiên Huyền đại lục quả thật có thể coi là thần vật, ở thần giới lại là huyền thạch năng lượng đẳng cấp thấp nhất!!
Đệ tử phổ thông của Băng Hoàng cung, một tháng có thể trực tiếp lĩnh năm ngàn tử thạch… Cũng chính là năm ngàn lượng… Năm trăm cân tử mạch thiên tinh!!
Một năm trôi qua, chính là sáu ngàn cân tử mạch thiên tinh… Đổi trọn vẹn sáu cân tử mạch thần tinh.
Tông môn cao nhất ở Thiên Huyền đại lục nếu nghe được mấy cái này, đoán chừng đều có thể cả kinh đến cằm rơi tận biển nam đi.
Nhìn thoáng qua trạng thái của Vân Triệt, Mộc Băng Vân nói:
- Hôm nay ngươi tiêu hao quá lớn, dường như đã tổn thương đến nguyên khí rồi, ngươi trước lựa chọn một gian phòng sinh hoạt, lập tức nghỉ ngơi điều tức đi. Nếu có chuyện gì, có thể thông qua minh ngọc của ngươi hoặc tiểu Lam truyền âm cho ta.
- Được.
Sức nặng vĩ đại do cưỡng ép mở “Oanh thiên” tạo thành, khiến cho hắn đến bây giờ đều toàn thân đau nhức, hơn nữa dưới thoát lực, đứng một lát như vậy, cũng bắt đầu hơi run run.
- Mặt khác, ngươi đã gia nhập Băng Hoàng cung, về sau liền gọi ta là “Cung chủ”. Đối với tiểu Lam, phải dùng sư tỷ để gọi, không được quá mức vô lễ.
- Vâng, cung chủ… Tiểu Lam sư tỷ
Sư tỷ liền sư tỷ, gọi cũng không mất miếng thịt!
- Hừ, vậy còn không sai biệt lắm.
Mộc Tiểu Lam cuối cùng đắc ý nho nhỏ.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu, tiên ảnh đảo qua:
- Tiểu Lam, đi cùng vi sư đến cung thứ nhất đi.
Vừa định rời đi, Mộc Băng Vân bỗng dừng lại, nghiêng đầu qua:
- Vân Triệt, trích tinh thạch hôm nay ngươi nhận được là thần thạch tắm rửa tinh hoa nhật nguyệt mà thành, tu luyện, chữa thương trên trích tinh thạch đều có chỗ tốt rất lớn, hơn nữa cho dù mỗi ngày mười hai canh giờ tu luyện, cũng có thể dùng hơn mười năm. Nhưng viên “Ngọc lạc băng hồn đan” này, dược lực quá mãnh liệt đối với ngươi, cũng không phải ngươi hiện giờ có khả năng thừa nhận. Đợi sau khi ngươi thành thần đạo, sau khi thần lực củng cố, ta sẽ giúp ngươi luyện hóa.
- Vâng, ta nhớ kỹ.
Vân Triệt cung kính đáp ứng.
––––––––––––––
Ra khỏi cung thứ ba mươi sáu, Mộc Băng Vân như tuyết bay, mang theo Mộc Tiểu Lam bay về phía cung thứ nhất. Mà Mộc Tiểu Lam cuối cùng không nhịn được nói:
- Sư tôn, vì sao người… Người lại đối xử tốt với hắn như vậy chứ? Chuyện gì đều thuận theo ý nguyện của hắn, còn tự mình ra mặt đỡ chuyện phiền toái do hắn chọc ra ở Hàn Tuyết điện.
- Hơn nữa người nhìn dáng vẻ của hắn xem, lại chỉ muốn ở chỗ này tu luyện, cái gì cũng không muốn làm, nơi nào đều không muốn đi, người nào đều không muốn gặp, đây nào giống như đệ tử, quả thật… Quả thật giống như đến dưỡng lão!!