.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_977" class="block_" lang="en">Trang 489# 1
Chương 977: Sinh vật đáng sợ
Thương tổn của Phong Mạch nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng nhìn thần sắc của hắn, lại không tìm thấy được tức giận, ngược lại tràn đầy kích động khó có thể bình ổn.
Ánh mắt Phong Mạch khẩn thiết nhìn Vân Triệt:
- Có thể nhìn thấy Hàn Dật sư huynh trong truyền thuyết, một thân thương tổn này cũng coi như đáng giá. Vân Triệt sư huynh, Hàn Dật sư huynh lại để lại truyền âm ấn ký cho huynh, quả thật làm cho người ta hâm mộ! A đúng rồi, chỗ tuyết lăng tử này…
- A? Sao lại nhiều như vậy?
Nhìn Phong Mạch cầm một đống tuyết lăng tử lên, Mộc Tiểu Lam kinh ngạc nói.
- Ngươi cho là sao? Người tên Liễu Hàng kia ỉ vào có Mộc Nhất Chu làm chỗ dựa, làm chuyện như vậy đã sớm không phải ngày một ngày hai.
Vân Triệt dặn dò Phong Mạch:
- Viên đan dược Mộc Hàn Dật đưa cho ngươi là khác, chỗ tuyết lăng tử này là của Liễu Hàng nợ ngươi, tự ngươi lưu trữ là được rồi, cho dù ngươi cho ta, ta cũng không dùng được. Mặt khác, mặc dù hôm nay Liễu Hàng giống như thật tâm nhận sai, nhưng trên thế giới này khó thay đổi nhất chính là bản tính, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Liễu Hàng thật sự thay đổi tính nết, sau này vẫn nên cách xa hắn một chút mới thỏa đáng, nếu lại có tình huống giống vậy, có thể truyền âm cho ta bất cứ lúc nào.
Phong Mạch trịnh trọng gật đầu:
- Ừm, đệ biết. Vân Triệt sư huynh, đệ và huynh chỉ mới gặp một lần vào ba tháng trước, mà hôm nay huynh nguyện ý ra mặt vì đệ, thậm chí không tiếc đắc tội Mộc Nhất Chu người như vậy… Phù, lời cảm kích đệ cũng không muốn nói nhiều, đại ân này, đệ cũng không biết đến khi nào có thể hoàn trả, về sau nếu có chỗ nào cần dùng đến đệ, chỉ cần một câu nói của huynh…
Phong Mạch dùng sức đấm lên ngực:
- Muôn lần chết không chối từ!
- Muôn lần chết thì thôi đi, ân tình lớn hơn nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ này của ngươi, huống chi chính là tiện tay mà thôi. Ngươi đi về trước dưỡng thương cho tốt đi, sau khi thương thế lành cẩn thận tu luyện, tranh thủ lên trên đỉnh Hàn Tuyết điện… Để cho bọn họ lại không dám khinh thị huyền giả hạ giới chúng ta.
- Ha ha, được!
Phong Mạch dùng sức gật đầu, toàn thân máu sôi trào một trận.
Phong Mạch rời đi, Mộc Tiểu Lam cũng theo đó bắt đầu nói dông dài của nàng:
- Vân Triệt!! Sao ngươi tính xấu không đổi vậy, cho dù khiêm tốn một chút cũng được, thiếu chút nữa lại xông ra đại họa, nếu không phải vừa khéo gặp được Hàn Dật sư huynh, ta xem ngươi làm như thế nào… Đó chính là Mộc Nhất Chu, thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng cung thứ nhất! Haizzz!
Mộc Tiểu Lam ai thán một tiếng, lòng tràn đầy vẻ u sầu. Sau khi Vân Triệt đến Ngâm Tuyết giới, trừ bỏ ru rú ở trong Băng Hoàng cung ba tháng, tổng cộng ra ngoài hai ngày. Ngày đầu tiên khuấy đảo Hàn Tuyết chính điện đến gà bay chó sủa, một tay phế đi cháu ruột của Mộc Phượng Thù, ngày thứ hai liền trực tiếp xé toang mặt với Mộc Nhất Chu, đắc tội hoàn toàn triệt để…
Mộc Tiểu Lam đã không cách nào tưởng tượng tiếp theo hắn còn có thể gặp phải đại rắc rối gì.
- Đã biết, cùng lắm thì về sau ta núp trong Băng Hoàng cung không đi ra.
Vân Triệt nói lầm bầm.
- Ta tốt xấu gì cũng là sư tỷ của ngươi, cho dù ngươi không chịu nghe lời của ta, ít nhất… Ít nhất có chuyện gì trước thương lượng một chút với ta có được không! Ngươi ở đây ai cũng không biết, cả chính mình gặp được là ai đều không biết, lại làm sao có thể không gặp rắc rối. Hừ, bản thân ngươi bị giáo huấn không quan trọng, còn có thể thêm thật nhiều phiền toái cho sư tôn.
Mộc Tiểu Lam phát tiết một phen với Vân Triệt, bỗng nhiên giọng điệu vừa chuyển, nhỏ giọng nói:
- Cũng không biết vì sao Hàn Dật sư huynh lại chủ động lưu truyền âm ấn ký cho ngươi.
Trong giọng điệu tràn đầy hâm mộ, nói tới Mộc Hàn Dật, Mộc Tiểu Lam bỗng nhiên trở nên hưng phấn:
- Vân Triệt, ngươi thấy không, Hàn Dật sư huynh thật sự quá mức tốt trên cả tốt có đúng không! Sư huynh sư tỷ của Băng Hoàng thần điện, khi tiến vào thần điện tuổi tác cơ bản đều khoảng năm mươi tuổi, hơn nữa có một phần rất lớn là người thừa kế trực hệ hoặc chi thứ của băng hoàng huyết mạch, mà Hàn Dật sư huynh, không có băng hoàng huyết mạch, lại hơn hai mươi tuổi đã thông qua khảo hạch thần điện, năm nay mới không đến ba mươi tuổi… A, ta nhớ được khi mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tu vi đã tới gần Thần Kiếp cảnh trung kỳ, thật sự quá mức lợi hại.
“…” Vân Triệt nắm chặt bàn tay, Thần Kiếp cảnh… Thật má nó làm cho người ta hâm mộ mà!!
- Nhưng mà, Hàn Dật sư huynh lợi hại như vậy, lại đối xử với ai đều tốt như vậy. Cho tới bây giờ đều chưa bao giờ lấy thân phận của mình chèn ép người ta, càng sẽ không khi dễ người khác. Như chuyện hôm nay vậy, những người khác thấy đều sẽ tránh đi, nhưng Hàn Dật sư huynh nhất định sẽ tự mình ra mặt cố hết sức hóa giải. Trên dưới toàn tông môn, cho dù đệ tử, trưởng bối, đều thừa nhận Hàn Dật sư huynh có thừa, không có ai không thích huynh ấy. Đối với đệ tử khác mà nói, có thể vào Băng Hoàng thần tông, là vinh hạnh rất lớn. Nhưng thường có trưởng bối nói, Băng Hoàng thần tông có thể xuất hiện đệ tử như Hàn Dật sư huynh, là may mắn của tông môn.
Vân Triệt đưa tay gõ gõ mũi, nói nhỏ:
- A, tất cả mọi người thừa nhận có thừa, không có ai không thích? Vậy người này, còn có chút đáng sợ.
Giọng Vân Triệt rất thấp, hơn nữa còn đang tự nói, nhưng Mộc Tiểu Lam vẫn nghe được rõ ràng, lập tức bất mãn nói:
- Đáng sợ? Sao ngươi có thể dùng hai từ này để hình dung Hàn Dật sư huynh, mới vừa rồi huynh ấy còn cứu ngươi! Ngươi ngươi ngươi… Ngươi nói huynh ấy như vậy rất không đúng.
Vân Triệt không hề thay đổi sắc mặt với phản ứng của Mộc Tiểu Lam, mặt không biểu cảm nói:
- Mộc Hàn Dật mang đến cho người ta ấn tượng đúng là vô cùng tốt, tốt đến có phần không chân thật. Người bình thường sẽ chìa tay giúp đỡ người quen, sẽ nguyện ý chủ động lấy lòng cường giả, đây chẳng qua là chuyện bình thường. Nhưng đối với một người mới quen biết, lại yếu kém hơn mình rất xa mà cố hết sức đối xử tốt, lại là hóa giải ân oán, không bủn xỉn cho đan dược, vả lại còn không phải ngẫu nhiên làm vậy, mà luôn luôn như thế… Vậy cũng không phải người bình thường có thể làm ra được.
Mộc Tiểu Lam thật đồng ý:
- Đó là đương nhiên! Cho nên, Hàn Dật sư huynh mới khiến cho người ta thích như vậy.
Vân Triệt tự nhiên tiếp tục nói hết:
- Ở trong nhận biết của ta, người sẽ làm như vậy, đại khái cũng chỉ có hai loại. Một loại, có thể nói là người lương thiện mười đời chuyển sang kiếp khác, lạt ma lâm thế, có lòng thương hại chúng sinh, phổ độ thiên hạ, cho dù đối mặt với ai, không liên quan đến tôn ti mạnh yếu thiện ác, đều sẽ hiền từ đối đãi, chẳng sợ biết rõ đối phương là thứ cùng hung cực ác, cũng quả quyết sẽ không thấy chết không cứu. Loại người này, nghe đến cực kỳ cổ hủ, lại có tư cách được tôn làm thánh nhân. Mà chính là hình thức thánh nhân trên thế gian này quá ít cực kỳ ít, cả đời ta đây cũng chỉ từng gặp một người.
Đó chính là sư phụ Vân Cốc của hắn.
- Mà chính là hình thức thánh nhân cực kỳ bài xích âm ác và giết hại, cũng không quá nặng dục vọng phàm trần, cho nên không có quá nhiều theo đuổi đối với huyền đạo, cho dù tu luyện, đều chỉ vì cường kiện khí lực, lợi cho phổ thế cứu người. Mà Mộc Hàn Dật tuổi còn trẻ như vậy, tu luyện huyền đạo lại cao đến thái quá, hiển nhiên có theo đuổi rất nặng đối với huyền đạo, cho nên… Hiển nhiên không phải là loại người này.
- Vậy loại thứ hai thì sao?
Mộc Tiểu Lam theo bản năng hỏi.
Giọng Vân Triệt khẽ khựng lại, chân mày cũng thoáng chau lại:
- Loại thứ hai, chính là loại người âm mưu có khát vọng rất nặng đối với thượng vị, lòng dạ như vực sâu. Tất cả việc làm, đều vì trước khi thượng vị thu gom nhân tâm. Bởi vì nhân tâm, là chỗ dựa cho… Phụ trợ thượng vị mạnh mẽ nhất.
Hai tròng mắt của Mộc Tiểu Lam trợn trừng, sau đó khẽ gắt một tiếng:
- Ngụy biện không đâu vào đâu cả. Tại sao Hàn Dật sư huynh có thể là loại người như ngươi nói, ngươi không cảm tạ huynh ấy thì thôi, còn bịa ra ngụy biện như vậy đến chửi bới huynh ấy… Hừ, ta thấy ngươi chính là ghen tỵ.
- … Ta thật sự ghen tỵ với hắn.
Vân Triệt mấp máy môi. Hắn ghen tỵ tu vi Thần Kiếp cảnh của Mộc Hàn Dật… Hiện giờ nằm mộng hắn cũng muốn có thể nhanh chóng đến Thần Kiếp cảnh! Nếu như có thể để cho hắn ở trước đại hội huyền thần đạt đến Thần Kiếp cảnh, cho dù ngắn lại một nửa tuổi thọ hắn cũng đều không chút do dự nguyện ý.
Chóp mũi Mộc Tiểu Lam hếch lên:
- Hừ, thừa nhận là được rồi. Chỉ có điều, ngươi ghen tỵ với Hàn Dật sư huynh cũng không có gì kỳ quái, dù sao tu vi của Hàn Dật sư huynh cao như vậy, làm người tốt như vậy, dáng vẻ còn đẹp mắt như vậy, a đúng rồi, huynh ấy còn là hoàng tử của Băng Phong đế quốc phía bắc, sau khi huynh ấy tiến vào Băng Hoàng thần tông, thiên tư kiêu nhân khiến cho địa vị của Băng Phong đế quốc ở Ngâm Tuyết giới tăng lên rất nhiều, nếu Hàn Dật sư huynh muốn kế thừa đế vị, cho dù là kẻ nào đều sẽ không phản đối, liền ngay cả bản thân thái tử cũng sẽ không. Nhưng mà, Hàn Dật sư huynh lại nói chưa bao giờ nghĩ tới kế thừa đế vị, mà muốn vĩnh viễn ở Băng Hoàng thần tông.
Hả? Nhà đế vương? Vân Triệt thầm nghĩ trong lòng: Cũng khó trách có vẻ hào hoa phú quý và khí tức từ trong nội tâm như vậy, cũng khó trách…
Vân Triệt liếc mắt, dáng vẻ nghiêm trang nói:
- Nói đi, có phải ngươi thầm mến hắn ta không? Vừa khéo hắn để truyền âm ấn ký cho ta, ta có thể giúp đỡ tác hợp. Ừm, tiểu Lam sư tỷ một đại mỹ nữ như vậy, cố nỗ lực một chút, Mộc Hàn Dật chắc sẽ không cự tuyệt đi? Cho dù không thành chính thê, nam nhân hoàn mỹ như vậy, làm một tiểu thiếp cũng không tệ đi.
“…” Miệng Mộc Tiểu Lam há to, sau đó sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, khó thở nói:
- Ngươi… Ngươi lại nói lung tung! Sao ta có thể sẽ…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vểnh lên, hừ nói:
- Ta chính là người phải hiến cả đời cho sư tôn, mới sẽ không cần nam nhân gì.
Nói xong, Mộc Tiểu Lam chắp tay trước ngực, biến thành mặt đầy khát khao
- Nếu có thể làm bạn với sư tôn cả đời, ngẫm lại đều rất hạnh phúc, chính là… Cha nương nhất định sẽ không đồng ý, nói không chừng ngày nào đó, sẽ ép ta lập gia đình.
Nhắc tới cha nương, trong thần sắc của nàng nhiều thêm vẻ suy nghĩ. Sau khi tiến vào Băng Hoàng thần tông, nàng liền chưa từng gặp lại phụ mẫu, trong lòng thắc thỏm thật sâu.
Ánh mắt Vân Triệt dừng lại trên người nàng một lúc, không nói chuyện… Ý tưởng của tiểu cô nương này, rất nguy hiểm.
- Hơn nữa, Hàn Dật sư huynh đã sớm có người mình thích, đoán chừng hiện giờ trên dưới toàn tông môn, chỉ có một mình ngươi không biết.
Mộc Tiểu Lam khinh bỉ nói.
Vân Triệt ngược lại hơi tò mò:
- Người trong lòng? Nói cách khác… Không đuổi tới tay được? Người “Hoàn mỹ” như vậy, chẳng lẽ sẽ còn có nữ tử chướng mắt hắn? Sẽ không thể nào là người mù chứ?
Mộc Tiểu Lam dùng ánh mắt tự nhận rất có lực uy hiếp trợn trừng nhìn hắn:
- Lại nói lung tung. Người kia, chính là Phi Tuyết sư tỷ. Hàn Dật sư huynh là nam đệ tử ưu tú nhất nhất toàn tông, còn Phi Tuyết sư tỷ, lại là nữ đệ tử ưu tú nhất nhất toàn tông, tỷ ấy tiến vào thần điện sớm hơn Hàn Dật sư huynh, tuổi nhỏ hơn Hàn Dật sư huynh vài tuổi, nhưng tu vi cao hơn huynh ấy.
Tuổi nhỏ hơn, nhưng tu vi cao hơn, đây rõ ràng là nghiền áp Mộc Hàn Dật mà.
- Phi Tuyết sư tỷ còn là cháu gái của đại trưởng lão, người thừa kế trực hệ băng hoàng huyết mạch, hơn nữa dáng vẻ thật đẹp quá đẹp luôn, giống như tiên nữ, Hàn Dật sư huynh sẽ thích tỷ ấy, một chút cũng không kỳ quái. Chẳng qua, Phi Tuyết sư tỷ chắc sẽ không có khả năng thích Hàn Dật sư huynh, cũng chắc là… Cả đời đều sẽ không lập gia đình.
- Vì sao?
Vân Triệt ngạc nhiên nói.
- Huyền công hệ băng cần tĩnh tâm nhất, thiên phú càng cao, tu vi càng cao, tâm hồn sẽ càng trống rỗng. Quan trọng nhất là, Phi Tuyết sư tỷ giống với sư tôn, vừa sinh ra liền thân có băng hoàng huyết mạch, nam nhân còn tốt, mà nữ tử nếu như… Nếu như thân vốn có băng hoàng huyết mạch…
Sắc mặt Mộc Tiểu Lam mất tự nhiên một phen, sau đó lắc đầu một cái, gượng ép nói sơ qua:
- Tóm lại nếu như lập gia đình mà nói, tiến cảnh tu luyện sẽ chậm đi rất nhiều! Cho nên cả đời sư tôn đều không lập gia đình.
- … Vậy, tông chủ, cũng chính là Đại Giới Vương… Sẽ không phải vẫn chưa hề lập gia đình hả?
Vân Triệt cẩn thận hỏi.
Mộc Tiểu Lam nói như điều đương nhiên:
- Đó là đương nhiên! Ngâm Tuyết giới mới không có ai có thể xứng với Đại Giới Vương.
“… …” Vân Triệt thật lâu không nói gì.
Hắn nhớ được, Mộc Băng Vân từng nói, Giới Vương Ngâm Tuyết giới đã tại vị hơn một vạn năm.
Nói cách khác, tuổi của vị Giới Vương Ngâm Tuyết giới này, chí ít hơn một vạn tuổi… Hơn nữa cả đời không lập gia đình
Chà! Lão xử nữ vạn năm… Ngẫm lại đều là sinh vật đáng sợ!