.
._489__2" class="block_" lang="en">Trang 489# 2
Chương 978: Long hậu thần nữ
- Lại nói tiếp, Đại Giới Vương… Có phải là người rất đáng sợ không?
Vân Triệt suy nghĩ trong lòng, trong miệng không tự chủ được hỏi ra.
Lầm bầm lầu bầu một câu Mộc Hàn Dật “Đáng sợ”, bị Mộc Tiểu Lam phỉ nhổ một trận, nhưng khi hỏi về Đại Giới Vương, Mộc Tiểu Lam lại chớp chớp ánh mắt lóe lên, dè dặt cẩn trọng nói:
- Dường như… Là hơi đáng sợ. Ta có may mắn gặp Đại Giới Vương một lần, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng mà… Toàn thân giống như bị thứ gì đó thật trầm trọng đè nặng, hoàn toàn thở gấp không nổi, cảm giác này hơi đáng sợ, sau thật nhiều ngày, ta đều không trở lại bình thường.
Vân Triệt: “…”
- Hơn nữa, nghe nói một khi Đại Giới Vương tức giận, là biết thật khủng bố. Mấy ngàn năm trước, có một lần Đại Giới Vương bị chọc tức, đóng băng gần một phần mười bản đồ của Ngâm Tuyết giới, khiến mấy quốc gia nháy mắt bị chôn diệt. Ngàn năm trước, khoảng thời gian sư tôn sống chết không rõ, Đại Giới Vương đánh toàn bộ tam đại tông chủ trên địa bàn Viêm Thần giới thành trọng thương, còn hủy diệt toàn bộ mười ba tiểu tinh giới Viêm Thần giới nắm trong tay… Nếu không phải sau này sư tôn khôi phục trí nhớ và lực lượng quay trở lại, hậu quả khẳng định đáng sợ hơn.
- Shhh…
Vân Triệt chợt hít sâu một hơi… Má nó! Đây má nó đâu chỉ là đáng sợ! Đóng băng một phần mười bản đồ của Ngâm Tuyết giới đã nghe mà rợn cả người, hủy diệt mười ba tiểu tinh giới, đây má nó…
Giết người như rơm rạ đã là cực hạn của tàn bạo, đây một lần mất hứng liền hủy một mảnh tinh giới… Vậy giết người còn không phải đơn giản tùy ý giống như thở một ngụm.
Lão xử nữ vạn năm… Quả nhiên là sinh vật đáng sợ đến mức tận cùng, tuyệt đối linh hồn vặn vẹo, tâm lý biến thái!
Thải Y thủ tiết trăm năm mà tính cách đã trở nên có phần cực đoan… Vạn năm đó, thật sự không có biện pháp tưởng tượng!
- A! Ta ta ta… Ta sao hình như đang nói bậy về Đại Giới Vương!
Mộc Tiểu Lam bị bản thân làm cho phát hoảng, sau đó liều mạng lắc đầu, vội vàng đổi đề tài nói:
- Đại Giới Vương mới không phải đáng sợ, mà là… Mà chính là rất có uy nghiêm. Hơn nữa, Đại Giới Vương là người rất tài giỏi, Ngâm Tuyết giới chúng ta đến bây giờ, đã có lịch sử gần chín mươi vạn năm, Đại Giới Vương là một người duy nhất trong lịch sử chín mươi vạn năm đạt thành Thần Chủ cảnh, cũng nhờ Đại Giới Vương, mà địa vị của Ngâm Tuyết giới ta ở thần giới tăng lên rất nhiều thật nhiều, vài tinh giới chung quanh, trong vạn năm này không có ai dám xúc phạm chúng ta.
Thần Chủ cảnh… Vân Triệt không tự chủ ngửa đầu, trong lòng thầm than một tiếng. Cảnh giới cao nhất của Thần Huyền thất cảnh, lúc trước Mộc Băng Vân từng nói, đây là cảnh giới vô thượng đủ để chúa tể trời đất.
Nhưng đối với Vân Triệt ngay cả Thần Kiếp cảnh cũng là hy vọng xa vời mà nói, cảnh giới kia quá mức mơ hồ, hắn đều không thể tưởng tượng nếu một người đến cảnh giới như thế, sẽ cường đại đến mức độ nào… Có lẽ, thật sự chính là thần trong nhân loại đi, có thể trong lúc tùy tay dời tinh đổi nguyệt, hủy thiên diệt địa.
Mà Mạt Lỵ thân là tinh thần, nàng ở dưới trạng thái hoàn chỉnh, cũng là cảnh giới mộng ảo như vậy.
Ở Lam cực tinh, hắn đứng ở đỉnh đương thời. Tới thần giới, hắn mới phát hiện mình nhỏ bé giống như hạt bụi, mà Mạt Lỵ, vẫn là tồn tại tối cao.
Bản thân, lại cùng Mạt Lỵ ngày đêm không chia rời được tròn bảy năm, giờ phút này hồi tưởng lại, mỗi một khoảnh khắc cùng Mạt Lỵ trong bảy năm này, đều giống như cảnh trong mơ hư ảo.
- Hơn nữa, Đại Giới Vương vẫn còn là mỹ nữ có tiếng trong thần giới nha.
Tròng mắt Mộc Tiểu Lam lóe sáng, mang theo khát khao thật sâu.
- Hả? Mỹ nhân?
Cái này… Vân Triệt còn có phần kinh ngạc.
Trên má Mộc Tiểu Lam vào lúc này thế mà lại hiện lên một chút vẻ mê man, nói nhỏ:
- Đó là đương nhiên. Trước kia, ta cảm thấy được Phi Tuyết sư tỷ là người đẹp mắt nhất mà đời này ta từng gặp. Nhưng sau này, vì sư tôn, ta có may mắn được gặp Đại Giới Vương, ta mới biết được, thật sự có thể có người xinh đẹp đến giống như… Ưm, giống như trong mộng. Tuy rằng, ta chưa từng thấy long hậu thần nữ trong truyền thuyết, nhưng mà, ta tin tưởng, Đại Giới Vương nhất định không kém hơn các nàng.
- Long hậu thần nữ? Đó là cái gì?
Người nào đó hoàn toàn không biết gì về thần giới cơ bản hỏi.
- Hả? Ngươi ngay cả long hậu thần nữ đều…
Mới vừa đảo mắt qua, Mộc Tiểu Lam liền kịp phản ứng:
- A! Thiếu chút nữa đã quên mất ngươi là đồ quê mùa mới tới thần giới.
Vân Triệt: “…”
- Thân là sư tỷ, ta nói cho ngươi biết là được. Long hậu thần nữ, là hai đại tuyệt thế thần nữ thần giới không người không biết, về các nàng, thần giới luôn luôn truyền lưu, nếu trời cao có thập phần sủng ái đối với thế nhân mà nói, như vậy có sáu phần đều đưa cho long hậu với thần nữ.
- Khoa trương như vậy?
Mặc dù Vân Triệt không cho là đúng, nhưng rất tò mò.
Mộc Tiểu Lam hơi kiêu ngạo nói:
- Thần nữ, ngay ở đông thần vực chúng ta, nàng là nữ nhi của Giới Vương Phạm Đế thần giới –– đứng đầu tứ đại vương giới đông thần vực chúng ta, thế nhân đều gọi nàng là “Phạm Đế thần nữ”. Trong truyền thuyết, nàng có tóc và tròng mắt màu vàng, có tiên nhan mà ngôn ngữ gì của thần giới đều không cách nào hình dung, chỗ nàng đến, ngay cả ánh sáng của ngôi sao trên trời đều sẽ bởi vì nàng mà âm u mờ nhạt. Có nhiều nam tử như vậy… Hơn nữa còn đều là người siêu lợi hại, đều vì nàng cam nguyện chịu chết, hơn nữa chết không hối tiếc.
- Cắt.
Vân Triệt âm thầm bĩu môi, trong lòng khinh bỉ những nam nhân “Không trải việc đời” này. Mỹ nữ hắn gặp nhiều, đại tiểu lão bà của hắn bọn họ đều là tuyệt thế mỹ nữ, tuy rằng nơi này là thần giới… Nhưng tướng mạo của một nữ nhân dù dễ nhìn đi nữa, cũng luôn không thể thắng được Tuyết Nhi và Thải Y của hắn.
- Không chỉ có như thế, nàng lại còn có thiên phú mạnh nhất trong lịch sử trăm vạn năm của Phạm Đế thần giới, năm chín tuổi, liền hoàn thành nghi thức truyền thừa, hơn nữa còn là độ phù hợp với độ hoàn thành hoàn mỹ nhất từ trước đến nay. Cho tới bây giờ, ở Phạm Đế thần giới, uy danh của Phạm Đế thần nữ đều gần như vượt qua Giới Vương Phạm Đế, nghe nói ngay cả tu vi, đều đã kém Giới Vương Phạm Đế không xa, quả thật chính là kỳ tích trời ban cho đông thần vực.
- Mà còn long hậu, là tây thần vực nhất… A! Sư tôn!
Hơi bất tri bất giác, hai người đã quay trở lại Băng Hoàng cung, trước cửa chính cung thứ ba mươi sáu, Mộc Băng Vân đang đứng yên trong tuyết, thân thể băng cơ thần tiên, giống như tuyết tiên trong thần thoại, thánh khiết huyễn ảo xinh đẹp làm cho người ta gần như không dám dùng ánh mắt khinh nhờn.
- Sư tôn, người trở về lúc nào?
Mộc Tiểu Lam dừng thuật lại của nàng, bước nhanh đi đến trước mặt Mộc Băng Vân, đồng thời không hề quên cáo trạng:
- Sư tôn, Vân Triệt sư đệ vừa rồi hắn lại xông ra đại họa! Nếu không phải vừa khéo gặp được Hàn Dật sư huynh, con đều không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Mộc Băng Vân khẽ gật đầu:
- Ta biết. Mới vừa rồi ta luôn luôn ở bên cạnh.
- A?
Cánh môi Mộc Tiểu Lam há to.
Vân Triệt nói như đương nhiên:
- Bằng không, ngươi nghĩ rằng vì sao ta dám ép Mộc Nhất Chu, ta lại không phải người không muốn mạng. Không có Mộc Hàn Dật, sư tôn cũng sẽ ra mặt. Hơn nữa sư tôn ra mặt, khẳng định còn tốt hơn Mộc Hàn Dật gấp trăm.
Mộc Tiểu Lam triệt để ngây ngốc:
- Hả? Sư tôn, Vân Triệt sư đệ, hai người…
- Vân Triệt ở Băng Hoàng cung ba tháng chưa hề rời đi nửa bước. Lúc trước lại nhận thấy được khí tức của hắn đột nhiên vội vàng rời đi, vả lại hướng đến chính là Hàn Tuyết điện, nghĩ đến chắc có việc quan trọng, vì thế ta đi theo xem chừng.
Tuyết mâu của Mộc Băng Vân nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Triệt, ánh mắt mang theo thâm ý.
“…” Cánh môi của Mộc Tiểu Lam qua một hồi lâu mới khép lại, sau đó thì thầm nho nhỏ:
- Sư tôn, người đối xử với hắn thật tốt.
- Vân Triệt, ngươi đi tới đây.
Mộc Băng Vân nói.
- Dạ.
Vân Triệt lên tiếng trả lời, đi tới phía trước Mộc Băng Vân.
Mộc Băng Vân chìa tuyết thủ ra, ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng đặt ở trước ngực hắn, giây lát liền dời, chỗ sâu trong đôi mắt thoáng qua một chút kinh ngạc ẩn sâu, sau đó nói:
- Tiểu Lam, Vân Triệt, bảy ngày tiếp theo, hai đứa liền ở trong phòng tu luyện, nhưng không được tu luyện, mà tĩnh tâm liễm khí, lấy huyền lực trong bảy ngày sau, hồn lực đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất.
Vân Triệt không rõ chân tướng, Mộc Tiểu Lam lại kinh hỉ ra tiếng:
- Chẳng lẽ…
Cánh môi Mộc Băng Vân nhếch lên nụ cười rất nhẹ:
- Không sai, tông chủ cuối cùng đã quyết định, bảy ngày sau, đệ tử của Băng Hoàng cung đều có thể vào minh hàn thiên trì, hiện giờ, toàn bộ Băng Hoàng cung chắc đã nhận được tin tức.
Mộc Tiểu Lam giống như con thỏ nhỏ nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn còn giống như hoa nở rộ:
- Thật tốt quá! Ba tháng trước khi sư tôn nói như vậy, con còn không thể tin được. Không nghĩ tới… Lại là thật.
- Minh hàn thiên trì… Là cái gì?
Kẻ quê mùa hạ giới khiêm tốn hỏi.
- Vân Triệt, ngươi còn nhớ rõ, lúc đầu ta từng nói với ngươi về Táng thần hỏa ngục?
Mộc Băng Vân nói.
Vân Triệt gật đầu:
- Nhớ được. Nơi đó có một con viễn cổ cầu long sống ít nhất hơn mười vạn năm, phía dưới, có một viêm mạch từ thời đại chư thần còn sót lại…
Nói tới đây, Vân Triệt như có điều ngộ ra:
- Chẳng lẽ, phía dưới minh hàn thiên trì…
Mộc Băng Vân khẽ gật đầu:
- Không sai. Ngâm Tuyết giới chúng ta, cũng có một thần mạch từ thời đại chư thần còn sót lại, là hàn mạch trái ngược với viêm mạch của Viêm Thần giới. Sự tồn tại của hàn mạch này, tạo ra thành tựu cho Ngâm Tuyết giới, đã ở trong năm tháng đáng kể, kết hợp thành minh hàn thiên trì.
- Vị tổ tiên đầu tiên của Ngâm Tuyết giới, lực lượng của người, chính là vốn từ hàn mạch này. Trong ký ức ghi chép mà tổ tiên lưu lại, hàn mạch này, vô cùng có khả năng chính là băng hoàng thần linh thượng cổ lưu lại, minh hàn thiên trì, đó là chỗ cư ngụ của băng hoàng ở thời đại chư thần. Nếu như tất cả đều là thật, như vậy, mảnh Ngâm Tuyết giới này, ở thời đại chư thần hẳn là lãnh địa thuộc về băng hoàng thần linh.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt như có đăm chiêu.
- Nhưng mà, so sánh với táng thần hỏa ngục trăm vạn dặm của Viêm Thần giới, minh hàn thiên trì của Ngâm Tuyết giới chúng ta lại nhỏ hơn nhiều, chỉ có ba mươi dặm, không bằng một phần vạn của táng thần hỏa ngục. So ra, hàn mạch cũng yếu hơn. Nước ao của minh hàn thiên trì bị làm dơ, hoặc hàn khí bị hấp thu, tinh lọc và khôi phục đều cần thời gian rất dài, cho nên, minh hàn thiên trì luôn luôn cực kỳ ít mở ra, cho dù là trưởng lão, cung chủ, cũng chỉ có khi gặp phải đột phá mới có thể được phép tiến vào.
- Đối với đệ tử, ngược lại từ trước đến nay chỉ có đệ tử thần điện, vả lại là đệ tử thần điện cao nhất mới có thể ngẫu nhiên đặc biệt cho phép tiến vào, đây cũng coi như là ban thưởng lớn nhất trong tông. Về phần cho phép đệ tử Băng Hoàng cung tiến vào, vẫn là lần đầu tiên trước nay chưa từng có. Hơn nữa, mỗi một cung đều có thể lựa chọn một trăm tên đệ tử ưu tú tiến vào.
Trong thần sắc của Mộc Băng Vân thoáng qua chút phức tạp.
Cung thứ ba mươi sáu của bọn họ chỉ có hai người đệ trư Vân Triệt và Mộc Tiểu Lam, nên không cần lựa chọn.
Vân Triệt gật đầu, cũng khó trách Mộc Tiểu Lam lại hưng phấn thành dạng kia:
- Nha. Vì sao lần này lại đặc biệt cho phép đệ tử của Băng Hoàng cung tiến vào… Hơn nữa còn với số lượng lớn như vậy?
- Con cũng rất tò mò.
Mộc Tiểu Lam phụ họa.
Mộc Băng Vân lại nhìn hắn:
- Trong lòng ngươi chắc có phán đoán mơ hồ đi?
- Trụ Thiên âm ngày đó?
Vân Triệt trả lời.
- Cường giả vạn tuổi, cho dù lại tu luyện ngàn năm, cũng sẽ không có tăng lên quá lớn gì. Nhưng mà, huyền giả đứng đầu dưới một giáp tu luyện ngàn năm ở trong Trụ Thiên châu, không thể nghi ngờ đều sẽ tăng lên mấy cấp độ, vì đông thần vực tăng thêm một ngàn cường giả tuyệt thế. Trụ Thiên giới cực kỳ hiếm khi để người ngoài nhúng chàm Trụ thiên châu lại vì bồi dưỡng huyền giả ngoại giới mà không tiếc lực lượng Trụ thiên châu, Ngâm Tuyết giới chúng ta… Cũng tự nhiên phải không tiếc lực lượng của minh hàn thiên trì. Tuy rằng, còn không biết sau lưng rốt cuộc cất giấu cái gì, nhưng nếu không kịp sớm làm chuẩn bị, khi thật sự tiến đến có lẽ sẽ trễ.
Vân Triệt: “…”
- Cũng bởi vì Trụ Thiên âm ba tháng trước, thời điểm tông chủ tuyển chọn đệ tử thân truyền cũng đẩy lên trước. Bảy ngày sau mở ra minh hàn thiên trì, mục đích hạch tâm chính là tuyển định đệ tử thân truyền. Chỉ có điều, chuyện này cũng không liên quan gì đến hai đứa, hai đứa phải làm chính là cố hết khả năng không lãng phí mỗi một khoảnh khắc ở trong minh hàn thiên trì, kỳ ngộ như vậy, chắc sẽ không có lần thứ hai.