Sau một thời gian ngắn.
Châu Nam Cực.
Đội ngũ hộ tống của nước Hạ đã đến.
Lộ Nhiên lại một lần nữa từ thành phố Vô Hạn trở về hiện thực, dự định quay về nước Hạ trước rồi tính tiếp.
Tuy nhiên vừa mới đi ra, Lộ Nhiên đã phát hiện quản lý Huỳnh cùng với Tinh Linh Thời Tiết đang chờ mình ở bên ngoài, trên mặt mèo tuyết lộ vẻ không dễ nhìn.
"Lộ Nhiên, xảy ra chuyện rồi."
Lộ Nhiên mới vừa đi ra đã bị vẻ mặt nghiêm túc của quản lý Huỳnh hù dọa.
"A? Xảy ra chuyện gì?"
Lộ Nhiên sững sờ, nói: "Chẳng lẽ có mấy trăm cường giả đời thứ nhất trên đường chờ vây giết chúng ta sao?"
"Vậy thì về cái rắm, không về nước nữa, tôi ở lì trong thành phố Vô Hạn đến cấp 60 rồi tính tiếp. . ."
Khóe miệng của quản lý Huỳnh cong lên, nói: "Có thể không?"
"Là Lục Hải của cậu xảy ra chuyện."
"Tôi đệt." Lộ Nhiên khẽ giật mình, nói: "Lục Hải? ? Lục Hải xảy ra chuyện gì? ?"
"Lục Hải có thể xảy ra chuyện gì?"
Quản lý Huỳnh nói: "Trước đây không lâu, một đám quạ rơi xuống trước quán cà phê Hầu Gái Tai Mèo của tôi rồi điên cuồng đụng cửa, muốn truyền tới tin tức gì đó."
"Nhưng mà lúc đó phân thân của tôi ở Lục Hải đang hộ tống cậu đến châu Nam Cực, bên kia căn bản không có ai có thể hiểu được đám quạ đen kia muốn nói cái gì."
"Nhưng sau khi nhân viên của quán Hầu Gái liên hệ, một phân thân của tôi ở trong nước gần đó nhất đã chạy tới và nhận được một tin tức xấu."
"Tin tức gì?" Trong lòng Lộ Nhiên cũng có một dự cảm không ổn.
"Ngư Nhân của Đế quốc Ngư Nhân lần nữa đổ bộ thành phố Lục Hải rồi."
"Chẳng lẽ nó đã gây ra thiệt hại rất lớn sao?" Lộ Nhiên hỏi. Tuy nhiên ngay sau đó, hắn cảm thấy không có khả năng. Bởi vì nếu là chuyện này thì không phải liên hệ với mình mà phải thông qua hiệp hội Lục Hải, liên hệ với hiệp hội Kim Lăng xin viện trợ mới đúng.
"Cũng không phải vậy." Quản lý Huỳnh nói: "Tôi trao đổi cùng đám quạ đen kia một chút, đã biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn."
"Có vẻ như trước đó đại tướng Huyền Quy của cậu đánh bại Ngư Nhân kia đã chạy về, sau đó truyền lại tin tức cho con của Vua Ngư Nhân kia."
"Con của Vua Ngư Nhân kia không hề có dự định báo thù mà hình như còn rất coi trọng lão rùa đen kia."
"Thế là lần này phái người tới bắt đại tướng Huyền Quy đi, muốn để lão rùa đen làm thuộc hạ của nó."
Lộ Nhiên: ? ? ?
"Tên cháu rùa này!" Một lát sau, Lộ Nhiên chửi đổng, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
"Dám cướp thuộc hạ của tôi."
"Thế nhưng cậu định cướp rùa về kiểu gì?"
"Tôi. . ." Lộ Nhiên đơ ra, không rõ tại sao mình lại gặp phải chuyện này.
Tuy nhiên cũng may, nghe quản lý Huỳnh kiểu nói này, chỉ cần rùa đen đến lúc đó nhận sợ, chủ động quy thuận thì hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không trong lòng Lộ Nhiên khẳng định sẽ băn khoăn.
Dù sao, nếu như không phải hắn để Huyền Quy trấn thủ duyên hải, Lão Rùa cũng sẽ không gặp phải chuyện thế này.
Nhưng vốn dĩ Huyền Quy vẫn luôn muốn về hưu, bây giờ lại bị đế quốc Ngư Nhân bắt đi làm chiến tướng, khẳng định nó cũng buồn đến chết.
Xong rồi, có phải đầu con trai Vua Ngư Nhân kia bị cửa kẹp hay không, một con rùa đen hơn 20 cấp mà cũng muốn.
"Tôi khẳng định không thể từ bỏ Huyền Quy, bất kể như thế nào cũng phải cứu nó trở về."
"Quản lý Huỳnh, cậu có biện pháp gì không?"
Lộ Nhiên đã tê rần rồi, cho dù là Cố Thanh Y được xem như tinh thông chiến đấu dưới biển nhất nước Hạ e rằng cũng không có cách nào đi đế quốc Ngư Nhân cướp rùa trở về.
Quản lý Huỳnh trầm ngâm rồi nói: "Tôi nghe nói đế quốc Ngư Nhân có Công Chúa Người Cá rất đẹp, nếu cậu trở thành anh em rể của con trai Vua Ngư Nhân, rất có thể đưa Huyền Quy trở về được. . ."
"Cũng không thể giết qua đó được, chúng ta cũng đánh không lại a. Bằng không, cậu luyện cấp trước đi? Dù sao đế quốc Ngư Nhân có vẻ cũng không có ác ý với lão rùa đen, có khi với thiên phú của lão rùa đen, nó còn có thể lăn lộn trở thành đại tướng của đế quốc Ngư Nhân ấy chứ. Thiên phú của nó còn không sai, không chăm chỉ rèn luyện mà đẳng cấp vẫn từ từ tăng lên, đi đến một nơi tốt như biển sâu, khẳng định trưởng thành càng nhanh."
"Đến lúc đó các cậu có thể lao tới bằng cả hai hướng. . ."
Lộ Nhiên: ? ? ?
"Tôi không nói đùa với cậu."
"Có biện pháp nào đáng tin chút không!" Lộ Nhiên hỏi.
"Hừ..." Quản lý Huỳnh không vui nhìn về phía Lộ Nhiên: "Cậu cho rằng tôi là thần thánh không gì không làm được à?"
"Không phải sao?"Lộ Nhiên hỏi lại.
"Ặc . . ."
Quản lý Huỳnh khẽ giật mình, dùng vuốt mèo lướt qua gương mặt, lộ ra biểu cảm xấu hổ: "Ài, bị cậu phát hiện rồi."
Lộ Nhiên: ?
"Được rồi, không đùa cậu nữa." Quản lý Huỳnh lắc đầu: "Liên quan đến biển sâu, đúng là tôi không có biện pháp gì tốt."
"Nhưng mà tôi ngược lại thật ra có thể bán cho cậu một tình báo."
"Để cậu biết được Lão Rùa nhà cậu sau khi đến biển sâu sống thế nào."
"Nếu như sống tốt thì cũng không cần vội vàng như vậy."
"Nếu như sống không tốt thì cậu hẵng sốt ruột, được chứ?"
"Tin này cũng có thể bán á?" Lộ Nhiên kinh ngạc: "Cậu đừng nói với tôi là quán cà phê Hầu Gái Tai Mèo của cậu đã mở rộng đến tận đế quốc Ngư Nhân rồi nhé."
"Làm sao có thể!" Quản lý Huỳnh trợn trắng mắt: "Nhưng tôi có thể dùng một kỹ năng của tôi để lấy tin tình báo giúp cậu."
"Cậu nghe nói đến..."
"Dự Đoán Tương Lai sao?"
Lộ Nhiên khẽ giật mình.
Đậu má, suýt nữa quên mất, con mèo này còn nắm giữ năng lực hệ thời gian.
Hình như nó thật sự biết dùng hệ thời gian để thôi diễn tương lai.
Ban đầu ở Kim Lăng, đúng là bọn họ đã dựa vào năng lực này của Miêu Miêu để tìm kiếm linh hồn thuật sư.
Lộ Nhiên vậy mà quên mất.
Không giống với trình độ gà mờ như Heo Thần Chu Khai Tâm, quản lý Huỳnh thật sự có thể vận dụng hệ thời gian vào trong thực chiến!
"Cậu quả nhiên là thần!" Lộ Nhiên vui mừng quá đỗi. Cái gì gọi là đỉnh cấp con buôn thông tin, vậy mà có thể từ không sinh có lấy được tình báo.