Tuy rằng Phương Lan cũng nuôi thằn lằn, nhưng đều là mấy loại dễ nuôi sống. Đây cũng là lần đầu tiên cô nuôi Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ. Cô cảm thấy thật đau đầu với cái tên động một tí là lăn đùng ra giả chết này, không biết có thể nuôi dưỡng thành công hay không.
Lộ Nhiên thấy cô buồn phiền về chuyện này thì lấy lí do muốn quà sinh nhật để rước con Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ này về nhà.
Tuy rằng hắn cũng không có kinh nghiệm nuôi dưỡng Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ, nhưng hắn có thể nghe được tiếng lòng của cái tên này, biết được nhu cầu của nó, từ đó gia tăng tỉ lệ sống sót lên rất lớn.
Trên thực tế cũng là như thế. Lộ Nhiên nuôi dưỡng nó vô cùng tốt, còn đặt làm cho nó một khu sinh thái nhân tạo thật lớn.
Có thể nói, nếu như không phải Vua Đột Tử có được vận may nghịch thiên, không ngừng thay đổi chủ nhân càng đáng tin thì có lẽ nó đã không thể sống được tới ngày hôm nay.
"Oa két." Vua Đột Tử sợ hãi xác chết vùng dậy, sợ bị Lộ Nhiên chôn thật.
"Ăn cái này cho tôi."
Lộ Nhiên duỗi bàn tay trái ra, Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ thấy thế thì hơi chần chờ một chút, sau đó đành bò lên.
Ngay sau đó, Lộ Nhiên duỗi tay phải đang cầm Lá Thức Tỉnh ra và nhét vào mồm Vua Đột Tử.
Lá Thức Tỉnh là đồ tốt, dù sao cũng là tài nguyên siêu phàm cao cấp, dù tư chất của Vua Đột Tử chưa đủ, không thể thức tỉnh được, nhưng lực lượng sinh mệnh của nó cũng sẽ trở nên càng mạnh hơn, có thể thích nghi với hoàn cảnh bên ngoài càng tốt hơn.
Đến lúc đó, Lộ Nhiên cũng không cần lo lắng lúc nào đó nó sẽ thật sự đột tử nữa.
"Oa két..." Vua Đột Tử cố nén cảm giác chán ghét, chậm rãi gặm Lá Thức Tỉnh.
Lộ Nhiên lắc đầu. Tên nhóc này hoàn toàn khác với loại ăn tạ như Hà Tổng, cho nó ăn cái gì nó cũng không từ chối, trong khi đó con thằn lằn này theo chủ nghĩa thuần thịt.
Mỗi lần Lộ Nhiên mang theo dế mèn hay bọ hung một sừng về nhà luyện tập đấu côn trùng, tên này đều bí mật quan sát.
Có một lần còn định bắt trộm về ăn, kết quả bị bọ hung Trùng Vương đánh cho ngã nhào, từ đó nó trở nên càng nhát gan.
Chỉ chốc lát sau, Vua Đột Tử đã ăn hết cả cái Lá Thức Tỉnh.
Sau khi ăn xong, hình như nó chẳng có gì thay đổi.
Lộ Nhiên bắt nó lên rồi cầm trong tay vuốt vuốt quan sát vài phút nhưng vẫn không hề thay đổi.
Thấy thế, hắn và Vua Đột Tử mắt đỏ 4 mắt nhìn nhau... Tiếp đó, hắn thở dài.
"Xem ra nhóc không cái phúc phận này rồi."
"Đi thôi đi thôi, đừng rời khỏi nhà của nhóc quá lâu, nếu không cơ thể sẽ yếu đi đấy."
Lộ Nhiên thả nó trên mặt đất rồi ý bảo nó tự bò vào chỗ ở.
Mà bản thân Lộ Nhiên thì lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Phương Lan hẹn đi ăn cơm.
"Oa két..."
Tuy nhiên, sau khi Vua Đột Tử bị đặt xuống rồi, nó cũng không đi mà vẫn ngẩng đầu nhìn Lộ Nhiên.
Tiếp theo Vua Đột Tử kêu lên một tiếng, đột nhiên, trên người nó lập lòe những hạt ánh sáng.
"Ồ?" Sự thay đổi của nó lập tức hấp dẫn lực chú ý của Lộ Nhiên.
Lộ Nhiên nhìn sang, lập tức sững sờ, thật đúng là có thể tiến hóa à?
Chỉ có xác suất một phần trăm mà mình cũng gặp được!
"Được lắm!" Lộ Nhiên lại đặt điện thoại di động xuống.
Tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn.
Lúc này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đối luyện với heo lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng công rồi.
Chẳng qua là, thân hình của Vua Đột Tử được những hạt ánh sáng này bao phủ dường như... Hả? Không có gì thay đổi?
Mặc dù động vật bình thường tiến hóa đến siêu phàm không phải con nào cũng sẽ thay đổi kích thước cơ thể, nhưng phần lớn đều sẽ lớn hơn một chút.
Tia sáng bao phủ kéo dài không dứt còn nó vẫn không có dấu hiệu sẽ lớn hơn.
Thấy thế, Lộ Nhiên trầm tư, là tư chất không đủ cao sao?
Không đúng! Thời gian dần qua, Lộ Nhiên cảm thấy không bình thường.
"Mẹ kiếp, không lớn hơn thì cũng thôi đi, tại sao lại còn thu nhỏ lại nữa!"
Một khoảng thời gian ngắn ngay sau đó, Lộ Nhiên giật mình trừng to mắt. Chỉ thấy trong giây lát, chiều dài cơ thể nó đã ngắn đi một đoạn, làm nó trông càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
"Tình huống như thế nào..."
Nhưng mà, tuy rằng thân thể của Vua Đột Tử đang rút nhỏ, nhưng... Lộ Nhiên lại tỏ ra càng nghiêm túc.
Hắn ngửi hơi thở của mãnh thú đáng sợ trong những tia sáng đó.
Sau khi Mô Phỏng Siêu Thú, Lộ Nhiên cũng được thêm một chút dã tính đặc biệt, có thể cảm nhận được hơi thở uy áp của sinh vật ở gần đó.
Vua Đột Tử sau khi thu nhỏ... thật không đơn giản!
"Hà Tổng, ra đây xem này." Lộ Nhiên lui về phía sau một bước, lật tay triệu hoán Hà Tổng ra.
Hà Tổng trợn mắt như một con chó ngốc, lộ ra biểu cảm ngơ ngác, có chuyện gì đấy?
Khi tia sáng tản đi, 'Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ' chỉ dài bằng ngón tay xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Tên này sao nhìn quen mắt thế? Hà Tổng nghi ngờ.
Chẳng lẽ chính là con Vua Đột Tử mà nó vừa liếc mắt sang đã nằm vật ra giả chết đó sao? Tại sao lại nhỏ đi rồi!
"Oa ca. . ! ! !" Vua Đột Tử bỗng nhúc nhích, đôi mắt đỏ nhìn về phía Lộ Nhiên. Nó vừa khẽ động, Hà Tổng đã nhướng mày.
"Ách ô ———" Lúc này, dường như cảm thấy trên người Vua Đột Tử có uy áp như con hổ Đông Bắc siêu phàm lần trước, Hà Tổng tập trung nhìn chằm chằm vào nó và đứng trước người bảo vệ Lộ Nhiên, đồng thời hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra.
Mà ai ngờ, nay khi nhìn thấy Hà Tổng nhe răng nhếch miệng, Vua Đột Tử lập tức lăn ra đột tử, lại bình tĩnh qua đời...
Hà Tổng: ?
Lộ Nhiên đau tim quá: "Má nó chứ, đã đến siêu phàm rồi, vì sao tính cách vẫn không có gì thay đổi vậy."
"Hà Tổng, nhóc cảm nhận được không?"
"Gâu!" Hà Tổng gật đầu. Nó tiến lên vài bước, dùng chân chó chọc chọc Rồng Đen Mắt Đỏ Thật mini đã 'tử vong'.
Cường độ thân thể thật mạnh.
Hà Tổng cảm giác áo giáp của Vua Đột Tử lúc này có độ cứng không thua gì cơ thể của con Heo Rừng hệ nham thạch kia rồi, hơn nữa khi động vào còn cảm thấy tê dại.
"Quả nhiên, thảo nào lại cảm nhận được khí tức cường đại."
Lộ Nhiên đã nhìn ra rồi, hình như mình lại gặp được một cực phẩm.