- …
Vào lúc này Hứa Thác An không biết nên nói cái gì cho phải, muốn mắng chửi nhưng lại không thốt nên lời.
- Đúng rồi.
Trong nháy mắt Lý Ngang cất đi vẻ mặt buồn bã, tò mò hỏi:
- Tôi muốn biết, sau khi anh giết chết Ngao Dũng, kế thừa thân phận người chơi, thì tại sao lại còn muốn thực hiện nhiệm vụ cùng chúng tôi?
-… Cậu muốn biết?
Hứa Thác An vứt lời nói điên khùng của Lý Ngang ra sau đầu, hít sâu, cười nói:
- Vì khi cậu bước vào sảnh lớn, khởi động nhiệm vụ, lúc đó tôi chỉ chiếm thân xác của Ngao Dũng, và cùng với hồn thể của Ngao Dũng trú ngụ.
- Tình huống này chúng tôi vẫn được xem là một chỉnh thể, là một người chơi, vẫn cần phải thực hiện nhiệm vụ ‘Trước hừng đông mười hai giờ, đi về sảnh lớn’, nếu không sẽ bị xóa bỏ.
- Thì ra là thế.
Lý Ngang gật đầu:
- Thảo nào lúc ấy anh còn hiện ra được tin tức người chơi của Ngao Dũng.
- Không sai.
Hứa Thác An nói:
- Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, tôi và Ngao Dũng bị truyền tống đến tầng ba, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn đoạt quyền điều khiển thân xác.
- Do muốn đá đít hắn, tôi đã hủy đôi mắt, đầu lưỡi và lỗ tai của thân xác này, rồi đá hồn phách Ngao Dũng ra ngoài.
Dứt lời, Hứa Thác An tháo toàn bộ mũ trùm và măt nạ phòng độc xuống, lộ ra khuôn mặt đẫm máu, đầu các hốc nhỏ.
Thân xác Ngao Dũng mặc dù không có lưỡi, những cũng không ảnh hưởng gì ngũ quan.
Hứa Thác An tiếp tục nói.
- Hồn thể của hắn vẫn giữ nguyên hình dạng của cơ thể, trở thành một con quỷ hồn không thể nhìn, không thể nghe, chỉ có thể du đãng trong trung tâm thương mại này, không uy hiếp đến kế hoạch của tôi.
- Như vậy…
Lý Ngang xoa xoa cằm, nói với Liễu Vô Đãi:
- Qủy hồn lúc cô gặp ở tầng bốn, e là Ngao Dũng vừa bị Hứa Thác An đá ra khỏi thân xác.
- Do hắn không thể nói, không thể nhìn, không thể nghe, chỉ có thể đuổi theo sự chấn động ở mặt đất, bị cô lầm tưởng rằng là quỷ hồn. Đồng nghĩa với việc vì sao số lượng quỷ hồn thay đổi.
Liễu Vô Đãi tự nhận năng lực tâm lý của mình có sức chịu đựng rất mạnh, nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt Lý Ngang không có chút biến đổi nào trước khuôn mặt thê thảm của Ngao Dũng, thì cảm thấy rất kinh dị.
Lý Ngang hình như so với quỷ quái thì càng bĩnh tĩnh hơn…
- Vấn đề là như vậy.
Lý Ngang suy tư, nói với Hứa Thác An:
- Sau khi anh đá hồn phách của Ngao Dũng ra ngoài, vẫn thực hiện nhiệm vụ vẽ bùa chú sao?
- Phải, cũng không phải.
Hai tay của Hứa Thác An mở rộng, mắt “Nhìn” trung tâm mua sắm cao cấp này, sâu thẳm nói:
- Mười một năm trước, tôi đúng là một kỹ sư.
- Nhưng ngoài thân phận kỹ sư, tôi còn là thành viên của một tổ chức bí mật. Tổ chức đó tên ‘Hoa Quỳnh’.
Nhắc đến tên này, Hứa Thác An lâm vào trầm mặc, tiếp tục nói:
- Tổ chức Hoa Quỳnh có gốc gác ở nước ngoài, thời gian thành lập chí ít phải ngược dòng tìm hiểu đến thế kỷ trước, tổ chức đó được truyền thừa lâu đời, chỉ tiếp thu những nhân tài hoặc người giàu.
Trong ngành kỹ sư tôi chỉ có một chút danh tiếng, vốn không xứng bước vào cánh cửa đó, do tình cờ hoàn thành một bản thiết kế giáo đường, mới được tổ chức thu nhận.
- Tôi ở đó, được tiếp xúc với… Thứ đặc biệt.
Lý Ngang hỏi:
- Sức mạnh siêu phàm?
Hứa Thác An gật đầu:
- Sức mạnh siêu phàm.
- Bọn họ nói tôi có cảm quan siêu nhiên bẩm sinh, nên đã truyền thụ cho tôi rất nhiều tôn giáo học của các văn minh khác nhau không cùng thời đại, tri thức thần bí học, trong đó có nhiều thứ thậm chí có thể mang đến tác dụng ở đời thực.
- Mặc dù chỉ có tác dụng rất nhỏ.
- Tôi luôn tiếp thu những kiến thức này, đến một ngày nọ tôi nhận được nhiệm vụ mà cấp trên đưa xuống, bảo khi tôi tham gia xây dựng quảng trường Long Hằng thì thiết kế pháp trận tụ âm khí.
- Vị trí địa lý của quảng trường Long Hằng khá đặc thù, có thể điều động âm tà sát khí ở bốn phương tám hướng, giúp đỡ tế luyện pháp khí, nuôi âm hồn.
- Cho đến tận bây giờ, tôi căm ghét tà ác và bẩn thỉu bị chôn sâu trong tổ chức Hoa Quỳnh, tôi có cân nhắc tới việc những âm tà sát khí kéo đến sau khi xây xong pháp trận sẽ khiến người vô tội phải chết, nên vào ngày hôm đó tôi bóp méo nội dung tấm bùa mà tổ chức đưa cho tôi.
Biến pháp trận tụ âm khí, thành tru diệt tà sát.
- Đáng tiếc, pháp trận tru tà còn chưa hoàn thành, tôi đã rơi từ trên giàn giá xuống chết - Không phải do ám sát, không phải bị mưu hại, mà là một cái chết buồn cười.
Nói đến đây, gương mặt xấu xí của Ngao Dũng hiện lên nụ cười khổ:
- Sau khi tôi chết thì vẫn luôn bị trói buộc ở chốn này, và chẳng hề biết tại sao tổ chức Hoa Quỳnh không đến để tiếp tục xử lý sau vụ việc.
- Quỷ hồn của tôi phiêu đãng ở đây, dựa vào một chút âm khí bé nhỏ gượng kéo dài sự tồn tại.
- Sau này, bên ngoài lại xảy ra vài cái chết, vào lúc âm khí không đủ dùng, thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Thác An buồn bã nói:
- Bảy tháng trước, nơi này đột nhiên tràn vào một lượng âm tà sát khí cực lớn, không chỉ khiến cô hồn dã quỷ chúng tôi duy trì được hình thể, còn khiến tu vi tăng lên đáng kể.
- Tôi hiểu ra, thời khắc ‘Thiên Khải’ mà tổ chức Hoa Quỳnh luôn nói cho tôi biết, cuối cùng đã đến.
- Sau khi khôi phục thực lực, những cô hồn dã quỷ chúng tôi liền có suy nghĩ thoát khỏi nơi này.
- Khi tôi còn sống đã học được rất nhiều bùa chú pháp trận của tri thức thần bí học, có thể hoàn thành tụ âm trận chưa thấy qua lần nào ở đây, nhưng điều kiện tiên quyết phải có huyết khí của người dũng mãnh làm vật dẫn.