Phong ấn
Umberlee với mái tóc dài màu đỏ đạp lên con sóng, tay trái giữ chiếc mũ hải tặc hình tam giác bay lên đỉnh đầu, tay phải cầm một thanh loan đao dài, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn bóng người nhỏ bé đang ở nơi rất xa trước mặt.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, gió biển vẫn tanh nồng hệt trước đây.
Nàng tiến lên nửa bước, dịch chuyển trọng tâm lên phía trước, hai tay nắm chặt thanh trường đao, sau đó nhấc lên, rồi nặng nề bổ xuống vào thời điểm sóng biển dâng lên cao nhất.
Thanh loan đao có tên là ‘Sứ Giả Thủy Triều’ lặng lẽ giải phóng sức mạnh của nó, tất cả những chướng ngại vật trong phạm vi hình nón ở phía trước đều ánh lên tia sáng gợn sóng của nước biển trước tiên, sau đó nhanh chóng bị bổ đôi, đứt gãy và vỡ vụn mà không có dấu hiệu báo trước nào, cuối cùng chìm vào trong nước biển.
Ngoại trừ bóng người đang đứng trên thang bay.
Người đàn ông tầm thường mang cái tên ‘Trạm Lư’ dựng thẳng thanh kiếm bằng đồng đen nhánh vừa to vừa sắc bén lên, chắn trước người mình.
Ánh nước lóe lên trên thân kiếm còn chưa kịp nở bung đã bị kiếm khí dập tắt.
“…”
Đôi bên hận thù, lui chẳng thể lui, huống chi đối phương còn từng đánh trọng thương và vũ nhục thuộc hạ của mình trong thi đấu “Hành Lang Cảnh Vực”.
Thù mới cộng thêm thù cũ bủa vây khắp suy nghĩ, song nội tâm Trạm Lư vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn không nói gì, chỉ lùi về phía sau nửa bước, tay phải cầm kiếm, thân kiếm song song với mặt đất, hai ngón tay trái đỡ phần giữa thân kiếm, bày ra tư thế thi triển kiếm thức.
Những con sóng phía trước trông chẳng khác nào một đàn ngựa trắng đang bày binh bố trận, với tiếng gió biển như tiếng kèn hiệu lệnh, mang theo Umberlee lao tới.
Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét…
Lưỡi kiếm vang lanh lảnh, sức mạnh được tích tụ bấy lâu đột nhiên bùng nổ, kiếm khí bàng bạc bốc từ dưới lên trên, chém đôi con sóng đang ập tới.
Chia biển, cắt sóng.
Trạm Lư bước trên chiếc thang bay lơ lửng, nhảy vọt lên không trung, thân hình xoay tròn như con quay, cuồn cuộn như lụa mỏng như kiếm khí, lao thẳng về phía Umberlee với biểu cảm kinh ngạc, sau đó lao xuống hệt như cuồng phong bão vũ, quét sạch mọi thứ.
Nữ hải tặc vẩy thanh trường đao, kéo dòng nước biển màu xanh lên, ngăn chặn kiếm khí bay đầy trời.
Đôi chân mang bốt của nàng đạp đầu con sóng, nhảy lên không trung, va chạm đao kiếm với Trạm Lư.
Keng!
Âm thanh kim loại bén nhọn chói tai vang vọng khắp tầng, làn sóng xung kích hình thành do binh khí va chạm khiến nước biển dưới chân hai người lõm xuống, tạo thành một cái hố hình bán nguyệt.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Sứ Giả Thủy Triều và trường kiếm của Trạm Lư đã va chạm với nhau trên trăm lần, kiếm khí quyết liệt mạnh mẽ tung hoanh ngang dọc, cắt ngang từng con sóng biển.
Nước biển bốn bề bắn tung tóe lên mấy chục mét, tạo thành một màn nước mỏng manh bao quanh chiến trường.
Đột nhiên, Trạm Lư như cảm nhận được gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi, kiếm chiêu cũng biến ảo. Hắn thu kiếm lùi lại, nhanh chóng tạo thành khoảng cách với đối phương, sau đó quay đầu, nhìn đường ống phía bên tay trái.
Umberlee cũng nhíu mày, dỏng tai lắng nghe… nước biển tích tụ dưới chân nàng cũng trở nên ít hơn hẳn so với trước đó.
Tiếng thở, tiếng chạy, tiếng cười.
Ở phía bên phải của ngã tử, ba người đang lao ra khỏi đường hầm tối đen.
Cơ giáp Quỳ Ngưu của Đinh Chân Tự phủ đầy vết thương, vai trái của Xích Tiêu chảy máu ròng ròng, kính mắt trên sống mũi của Tri Mệnh vỡ nát, chỉ còn đuôi gọng treo lủng lẳng hai bên tai, áo khoác phổ thông trên người cũng bị cháy xém thành màu đen.
Xích Tiêu nhìn Trạm Lư đứng trên chiếc thang bay treo cao trước mặt, sau đó nở một nụ cười vừa hối hận vừa xấu hổ, nhưng cũng lại vừa như trút được gánh nặng, nàng đang định nói gì đó thì đột nhiên bị một quả cầu lửa khổng lồ với đường kính mười mét bay ra từ trong bóng tối cắt ngang.
Cơ giáp Ngưu Quỳ do Đinh Chân Tự điều khiển đột ngột quay người lại, nâng tấm lá chắn năng lượng được tháo dỡ từ cơ giáp ‘Sơn Hải Cù Như’ của đồng bạn hắn lên, chắn ngang sau lưng Xích Tiêu.
Ầm!
Quả cầu lửa bất ngờ nổ tung, ánh sáng chói lọi soi tỏ cả không gian tối tăm như ban ngày.
Nhiệt độ cao hừng hực tiếp tục thiêu đốt tấm lá chắn năng lượng, bên trong khoang điều khiển của cơ giáp Quỳ Ngưu không ngừng vang lên âm thanh cảnh báo của hệ thống.
Nhưng cuối cùng vẫn chặn được.
Đinh Chân Tự thở hổn hển, thu tấm lá chắn năng lượng đầy vết nứt như mạng nhện và sắp sửa vỡ tan lại, sau đó nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó trong bóng tối.
Đường ống phía trên cao của đường hầm, hai bóng người bước ra.
Một người là ‘Vương Hổ’ của Syndicate với bộ lông trắng toàn thân đang thu lại, dần thoát khỏi trạng thái Lôi Lang, một người là ‘Cuồng Nhiên Hỏa’ gối hai tay sau đầu, trên gương mặt nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Ồ, các ngươi tới rồi.”
Umberlee cười vui vẻ, “Siêu Lâm Giới đâu? Trước đó ta thấy tín hiệu của ba người ở cùng một chỗ mà.”
“Bị bọn chúng đánh lén.”
Cuồng Nhiên Hỏa bĩu môi nhìn đám người Đinh Chân Tự ở phía dưới, sau đó dửng dưng nói: “Nhưng mà không chết, vẫn còn sống quay trở về thế giới hiện thực, nhưng mà bọn ta cũng đổi lại được ba người bọn chúng.”
Cuồng Nhiên Hỏa khựng lại, đôi mắt liếc nhìn Trạm Lư ở phía xa: “Chưa giải quyết được?”
“Ừm, hắn rất mạnh.”