Phong ấn (2)
Umberlee thẳng thắn gật đầu, thành thật nói: “Nếu không dùng chiêu kia, có khả năng sẽ bị hắn đánh bại.”
“Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa.”
Cuồng Nhiên Hỏa xắn tay áo, khẽ lẩm bẩm: “Giải quyết sớm, xong việc sớm.”
Tình hình lại một lần nữa trở nên căng thẳng, Trạm Lư âm thầm siết chặt trường kiếm, với thực lực của hắn, hắn vẫn có thể một mình áp chế thậm chí đánh bại Umberlee.
Thế nhưng có thêm Cuồng Nhiên Hỏa với thực lực tương đương Umberlee và ‘Vương Hổ’ thuộc Syndicate, e rằng hắn cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Xét cho cùng, trạng thái của đám người Xích Tiêu nhìn thế nào cũng không giống như bọn họ còn chút sức chiến đấu nào…
Rắc rắc…
Cuồng Nhiên Hỏa vặn cổ, hai ngọn lửa bùng lên dưới chân đưa nàng bay lên, mà ngọn lửa trong lòng bàn tay nàng cũng bốc cháy hừng hực, nhanh chóng bành trướng, chỉ trong năm giây ngắn ngủi đã mở rộng ra gần một phần năm đường hầm.
Trạm Lư sa sầm mặt mày, hai tay siết chặt trường kiếm, lớp phủ đen trên thân kiếm dần bong ra, lóe lên tia sáng màu vàng lờ mờ.
Ngay tại khoảnh khắc hai bên sắp sửa thi triển sát chiêu, hai bóng người đột nhiên lao ra từ phía bên trái của ngã tư.
“Đợi đã!”
Tiếng hét quen thuộc khiến Cuồng Nhiên Hỏa nhíu mày, ngọn lửa trong lòng bàn tay cũng lập tức ngừng mở rộng.
Thái Hạo người dính đầy bụi bay ra khỏi đường hầm, bàn tay túm theo cổ áo của Qua Thiền La Tinh.
“Đợi đã.”
Thái Hạo nhẹ nhàng đáp xuống thang bay, nở một nụ cười gượng gạo rồi đặt Qua Thiền La Tinh mặt mày tái mét xuống, sau đó nói với tất cả mọi người (bao gồm cả Trạm Lư – người đang hô hấp nặng nề, như gặp phải kẻ thù): “Đừng đánh nữa, bây giờ chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm.”
“Sao ngươi lại tới đây?”
Umberlee kinh ngạc nói: “Khí tức mà trước đó ta cảm nhận được bên trong đường ống không phải còn có Thất Khống và Michael nữa ư, sao bây giờ chỉ còn một mình ngươi?”
“…”
Thái Hạo và Qua Thiền La Tinh nhìn nhau, sau đó hít vào một hơi thật sâu, nặng nề nói: “Bọn họ đã bị sinh vật ngoại vực phong ấn rồi…”
…
Điên rồi, tất cả đều là điên rồi!
Tại tầng 39 của Thế Giới Thất Lạc, Kiến Vương chạy như điên, trong lòng không ngừng gào thét.
Trước đó, ‘Hoang Xuyên’ của Hoa Quỳnh và ‘Nghi Bệnh Vọng Tưởng’ phản bội lại tổ chức Bỉ Ngạn đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, sau đó không nói lời nào đã phát động tấn công.
Hoang Xuyên niệm kinh văn, thi triển chú thuật, khiến bước đi đám người Kiến Vương lảo đảo, ý thức trì trệ.
Nghi Bệnh Vọng Tưởng bay lơ lửng trên không trung, con dao găm trong tay nàng trong có vẻ tầm thường, nhưng lại có thể dễ dàng cắt xuyên qua mọi vật thể, trong đó bao gồm cả lá chắn kim loại, lá chắn năng lượng, thậm chí là cả các chi của sinh vật.
Vũ Xà là người đầu tiên không chống đỡ được, mắc sai lầm để Nghi Bệnh Vọng Tưởng đắc thủ đến gần người, chém hơn mười nhát dao găm trong chốc lát, cắt đứt tứ chi của Vũ Xà.
May thay, trên người Vũ Xà đã được trang bị đạo cụ. Trước khi bị cắt đầu, Vũ Xà nhanh chóng truyền đạt ý thức, ra lệnh đầu hàng và bỏ thi đấu, rời đi với trạng thái bị cắt bỏ tứ chi… cũng không biết là có thể sống sót hay không.
Dưới tình huống thiếu một người, Kiến Vương và Đại Hắc Thiên trước đó đã bị bầy trùng truy đuổi và làm hao mòn thể lực lại càng rơi xuống tình thế bất lợi tuyệt đối, nếu như không phải Hoang Xuyên cũng kéo chân Nghi Bệnh Vọng Tưởng, chỉ sợ hai người chơi của tập đoàn Công nghiệp nặng Châu Âu đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi.
Cộp cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau, Đại Hắc Thiên chạy cùng với Kiến Vương nghiến răng nghiến lợi, lấy một cái đầu lâu trắng hếu đựng đầy máu tươi ra khỏi ô túi đồ, sau đó ném về đằng sau.
Máu trong đầu lâu bắn tung tóe ra ngoài, hình thành một bức màn khổng lồ màu đỏ rực chắn ngang đường hầm phía sau.
“Ngươi còn con át chủ nào nữa, bây giờ mau dùng hết đi.”
Đại Hắc Thiên nốc liền một lúc hai bình ma dược, vừa chạy vừa đỏ cả mắt, nhìn chằm chằm vào Kiến Vương rồi hét lên: “Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta hoặc là bỏ thi đấu, hoặc là chết!”
Ngươi cho rằng ta là Doraemon hả? Muốn cái gì có cái đó?
Kiến Vương cũng rống lên trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra.
Quả thật hắn vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng, thế nhưng một khi sử dụng, hắn cũng sẽ mất đi khả năng tiếp tục chiến đấu, tương đương với việc tự động rời bỏ trận chiến đoạt cửa, mọi nỗ lực tới mức liều mạng trước đó đều sẽ trở thành công cốc.
Có lẽ có thể đợi thêm một thời gian nữa…
Bây giờ cuộc chiến khốc liệt đến vậy, hơn nữa còn chưa biết được bầy trùng tàn sát người chơi đến từ đâu, có lẽ chỉ cần đợi thêm mấy tiếng thậm chí là mấy phút nữa, khi số lượng người sống sót sẽ giảm xuống còn năm mươi, giai đoạn trận chiến đoạt cửa sẽ lập tức mở ra.
Thời điểm Kiến Vương đang đấu tranh tâm lý, sắc mặt không ngừng thay đổi, do dự không quyết, bức màn màu máu trong đường hầm phía sau đột nhiên “roẹt” một tiếng bị xé mở.
Nghi Bệnh Vọng Tưởng toàn thân nhuốm đầy máu tươi mỉm cười, nhấc chân bước qua tấm màn đang không ngừng thu nhỏ lại.
Tay phải nàng cầm dao găm, tay trái nàng xách cổ áo Hoang Xuyên đã bất tỉnh nhân sự.
“Đừng chạy chứ.”