Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1284 - Chương 1286 - Phong Ấn (3)

Chương 1286 - Phong ấn (3)
Chương 1286 - Phong ấn (3)

Phong ấn (3)

Nghi Bệnh Vọng Tưởng vừa cười vừa vẩy vết máu trên dao găm, sau đó dịu dàng nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ca ca Hắc Thánh Tử của ta đã gặp phải chuyện gì trong kịch bản đâu…”

!!!

Đại Hắc Thiên và Kiến Vương sởn gai ốc, bọn họ vừa mới được lĩnh giáo thủ đoạn của Hoang Xuyên, quả thực rất xứng với vị trí ba mươi tám trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cá nhân.

Thế nhưng hiện giờ, hắn lại đang bị Nghi Bệnh Vọng Tưởng – người xếp sau hắn bảy vị trí, xách cổ áo rồi kéo theo.

Mà thậm chí Đại Hắc Thiên và Kiến Vương còn không nhìn thấy Nghi Bệnh Vọng Tưởng giải quyết Hoang Xuyên như thế nào…

Chết tiệt!

Người phụ nữ này tuyệt đối có vấn đề!

Vẻ quyết tâm thoáng hiện lên trên gương mặt Đại Hắc Thiên, hắn lấy một khúc xương đã được mài nhẵn bóng thành một quả cầu hình tròn từ trong ô túi đồ ra, bỏ vào trong miệng, cơ bắp dưới bả vai của hắn bỗng vặn vẹo như thể có thứ gì đó sắp mọc ra…

“Grào!”

Một tiếng thét chói tai phá tan bầu không khí đè nén và nặng nề.

Nghi Bệnh Vọng Tưởng vô thức nhìn về phía đường hầm bên trái, sau đó lại liếc nhìn biểu cảm vui mừng không thể kiềm chế được hiện lên trên gương mặt của Đại Hắc Thiên.

Đường hầm bên trái, dường như có thứ gì đó đang chạy tới…

Đôi mắt của Nghi Bệnh Vọng Tưởng trợn to, đó là một biển trùng mênh mông trùng điệp, là một đại dương tổ trùng như thể sắp lấp đầy toàn bộ đường hầm…

Thứ gì đây?

Nghi Bệnh Vọng Tưởng - người lần đầu tiên nhìn thấy bầy trùng, vô thức nhấc dao găm lên, quét ngang về nơi xa phía trước.

Lớp vỏ của đám trùng binh xông lên ở phía trước đồng loạt xuất hiện vết nứt song song với mặt đất, sau đó không khống chế được mà ngã xuống, thế nhưng đồng loại với số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn ở phía sau lập tức thế chỗ, điên cuồng công kích về phía Nghi Bệnh Vọng Tưởng.

“Ha ha ha.”

Đại Hắc Thiên bật cười ha hả, quay người bỏ chạy.

Thế nhưng giây tiếp theo, hắn nhanh chóng nhìn thấy con đường phía trước cũng ập tới một cơn thủy triều trùng…

Sợ hãi và tuyệt vọng, bàng hoàng và ngạc nhiên, hai thứ cảm xúc lần lượt ùa vào trong tim hắn…

Đại Hắc Thiên thấy sợ hãi và tuyệt vọng là bởi vì số lượng trùng trong cơn thủy triều này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, cho dù hắn có dùng hết số át chủ bài của mình, hóa thân thành Đại Hắc Thiên bốn tay, e rằng cũng không thể chiến thắng được biển trùng có quy mô lớn đến vậy; còn cảm xúc bàng hoàng và ngạc nhiên là vì dáng vẻ của những đơn vị tổ trùng này.

Quá giống.

Thực sự quá giống.

Kiến lửa đỏ, kiến xén lá, kiến nâu khổng lồ Úc, kiến đen, kiến bẫy hàm, kiến Argentina…

Những đơn vị tổ trùng này đều là những con kiến được phóng đại vô số lần, từ ngoại hình, cấu trúc cơ thể hay thậm chí là họa tiết phản chiếu trên bề mặt lớp vỏ đều giống hệt với đám kiến được Kiến Vương triệu hồi trước đó, chẳng qua trên người chúng có thêm rất nhiều vũ khí tiêu chuẩn dành cho trùng binh cấp dã thú mà thôi.

“Quả nhiên là ngươi!”

Đại Hắc Thiên nhanh chóng lùi lại hơn mười mét, hung ác nói: “Vì sao? Không phải chúng ta là đồng bạn sao? Vũ Xà bị đám trùng này của ngươi làm hao mòn linh lực, cho nên mới bị cắt mất tứ chi đó!”

“Không liên quan gì đến ta!”

Kiến Vương cũng kinh ngạc đến sững sờ, phẫn nộ hét lên: “Đây không phải là vật mà ta triệu hồi…”

Vù…

Bóng dáng của Nghi Bệnh Vọng Tưởng biến mất ngay tại chỗ, giây tiếp theo đã xuất hiện phía sau Kiến Vương, dao găm trong tay khẽ kề lên cổ hắn.

“Ra lệnh cho đàn kiến của ngươi lùi lại!”

Nghi Bệnh Vọng Tưởng nói nhỏ, giọng điệu không còn chút kinh địch hay dịu dàng trước đó, “Nếu không trước khi ngươi nảy sinh ý định rời bỏ thi đấu, gương mặt biểu cảm và cơ bắp phát sinh thay đổi, ta sẽ cắt đầu của ngươi xuống.”

Bởi vậy ta mới nói đàn kiến này không phải của ta đó!

Kiến Vương điên cuồng gào thét trong lòng, lưỡi dao găm kề sát cổ khiến hắn hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Chuyện kỳ lạ đột nhiên xảy ra, sau khi hắn bị Nghi Bệnh Vọng Tưởng uy hiếp, đàn kiến đã chặn kín đường hầm đột nhiên ngừng tấn công.

Vô số con kiến lần lượt chạm râu vào nhau như đang giao tiếp, sau đó bầy kiến lửa đỏ ở hàng đầu tiên bỗng đồng loạt quỳ xuống, thành kính dập đầu hệt như đang bái kiến một vị đế vương.

Đại Hắc Thiên và Nghi Bệnh Vọng Tưởng nhìn nhau một cái, cả hai đều có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Tiếng bò “sột soạt” dày đặc như tiếng mưa rơi vang lên, thủy triều trùng dần lùi lại con đường ban đầu khi tới.

Chỉ để lại ba người chơi hoang mang vẫn đang chôn chân tại chỗ.

“…”

Đại Hắc Thiên hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Kiến Vương, chúng ta hợp tác đi. Bây giờ ta đã biết, ngươi lo lắng chính phủ tại thế giới hiện thực phát hiện ra ngươi điều khiển bầy trùng, e ngại sức mạnh của ngươi, sẽ tấn công ngươi trong thế giới hiện thực, cho nên mới giấu diếm năng lực của mình.”

“May mà vừa rồi máy do thám không có ở đây, cho nên không chụp được hình ảnh mới nãy. Bí mật của ngươi, chỉ có ba người chúng ta biết.”

“Ta có thể ký khế ước với ngươi, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo an toàn cho bọn ta, bọn ta tuyệt tối sẽ không nói ra thông tin này.”

Bình Luận (0)
Comment