Vứt bỏ bề ngoài quái dị, những quái vật này hài hòa ở chung, giống như các đại gia đình nông dân cùng tới tham dự tiệc chiêu đãi.
Thấy thế nào, địa phương này...
-Chậc, chậc, chậc…
Vạn Lý Phong Đao nhìn thấy trong đình viện đầy các loại quỷ quái, trong lòng đánh trống, thân thể cứng ngắc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cũng âm thầm nghĩ đến đây toàn là những túi phần thưởng lớn biết đi nha...
Hình Hà Sầu lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên tựa như Lý Ngang nói, lúc trước nếu tiểu đội nhiệm vụ không phát hiện chân tướng của chùa Cô Hàn, trực tiếp xung đột với Sài Thúy Kiều, đem nàng tiêu diệt.
Như vậy tiểu đội nhiệm vụ hoàn toàn không biết gì về tiệc rượu, rất có thể khi những yêu ma này đến, lại thất kinh, cùng bầy yêu trực tiếp sống mái với nhau, đến lúc đó, tất cả mọi người đều phải chết.
May mắn, may mắn.
Hình Hà Sầu lau mồ hôi lạnh trên tay, mặt không chút thay đổi âm thầm đánh giá sức chiến đấu của những yêu quỷ này.
Lý Ngang nhẹ giọng hỏi:
-Lão Bạch Hổ kia có lai lịch gì?
Sài Thúy Kiều giấu trong cơ thể hắn đáp:
-Hắn vốn là hổ ăn thịt người ở Cảnh Dương Cương, sau đó ngã xuống vách núi, may mắn rơi vào động phủ của tán tu thời Đường nào đó, đạt được chút truyền thừa, nên không ăn người nữa, đổi tên thành ‘Thái tử ca’.
Cái gì mà Thái tử ca, lão huynh, ngươi có đi nhầm vào studio phim Hi Dương Dương không vậy?
-Còn gã khổng lồ một mắt thì sao?
-Hắn là con lai, mẫu thân của hắn là hậu duệ của người khổng lồ Phòng Phong thị thời xưa, phụ thân hắn lại là một thư sinh văn nhược.
-?
Lý Ngang sửng sốt, đại khái so sánh hình thể của người khổng lồ một mắt:
-Đây lại có thể là con lai?
-Không phải như ngươi nghĩ.... Cha hắn khi còn trẻ vào kinh đi thi, đụng phải mưa lớn nên trốn trong sơn động tránh mưa.
Sài Thúy Kiều trầm mặc một chút, lúng túng nói:
-Kết quả cha hắn có năng lực rất mạnh, thừa dịp thời gian rảnh rỗi tránh mưa, móc ra họa bản (chắc là dâm họa rồi), hướng về vách tường bắn một phát (bắn gì tự biết nhá), sau khi mưa dừng lại đi ra sơn động tiếp tục đi thi.
-...
Khóe mắt Lý Ngang giật giật:
-Ý ngươi là......
-Không sai.
Sài Thúy Kiều quẫn bách nói:
-Tốt nhất ngươi tốt nhất đừng nói chuyện này trước mặt người khổng lồ kia, lần trước tiệc rượu hắn dùng gậy gỗ đập chết một đống yêu quái.
Được rồi, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, phương thức sinh sản ly kỳ như vậy, cùng trong chuyện thần thoại Hoa Tư mang thai Phục Hy cũng không sai biệt lắm.
Khóe mắt Lý Ngang dò xét không ngừng, tiếp tục hỏi về lai lịch, tính cách và thực lực của các quỷ quái khác – Sài Thúy Kiều khi còn sống đặc biệt thích đọc tiểu thuyết, năng lực thu thập thông tin và lý luận phi thường mạnh, lúc trước nhìn trộm nghe lén tiệc rượu hai ba lần, đã suy đoán ra đại bộ phận tình báo của các quỷ quái.
Tựa như lúc trước Sài Thúy Kiều nói, các yêu quỷ cùng đến tham gia tiệc rượu cũng không hoài nghi về thân phận người sống của đám người Lý Ngang, chỉ là hơi tò mò nhìn vài lần, rồi quay đầu đi tự mình nói chuyện phiếm với yêu quỷ khác.
Dù sao cũng có thể đối mặt với nhiều yêu quỷ như vậy mà không bị yêu khí xung thiên áp đảo, cũng chứng minh được người trong tiểu đội đều là "dị nhân", thuộc về đồng loại.
-Chúng ta đều đến đông đủ, Sơn Tiêu sao còn chưa tới?
Dịch quỷ toàn thân đầy nhọt độc khàn khàn kêu lên.
-Gấp cái gì.
Lão Hổ đạo sĩ vung phất trần, miệng to như chậu máu cười híp mắt nói:
Lúc này năm ngoái, hắn đều không phải là người cuối cùng có mặt sao? Phỏng chừng phải đợi mặt trời hoàn toàn xuống núi mới đến đi.
-Đã như vậy, chúng ta đi đến Đại Hùng bảo điện trước đi.
Con yêu chuột thân thể gầy gò cười ha ha, vung áo choàng, vô số chuột mập mạp màu nâu xám, lại từ trong tay áo to béo trống rỗng rơi xuống, giống như thác chảy.
Chuột yêu vung bàn tay như vuốt gà, những con chuột đen bên chân giống như được lệnh, vọt vào Đại Hùng bảo điện.
Vô số con chuột mập mạp, chui vào dưới tượng Phật Thích Ca Ma Ni, đồng tâm hiệp lực khiêng tượng Phật, lại không biết từ đâu lấy được một đống ván gỗ, nghiêng nghiêng xếp chồng lên nhau dưới nền tượng Phật, cõng tượng Phật trượt ra khỏi Đại Hùng bảo điện, đem tượng Phật đặt ở đình viện trống trải.
Bầy chuột còn lại bắt chước làm theo, dùng hiệu suất cực cao dọn đi tất cả tượng Phật trong Đại Hùng bảo điện, thậm chí còn mang theo chổi với hốt rác, quét sạch tro bụi, ngắn ngủi vài phút, đã đem Đại Hùng bảo điện quét sạch không nhiễm hạt bụi, trơn bóng như mới.
Hiệu quả này, còn cao hơn so với các công ty vệ sinh hiện đại.
Bầy yêu ầm ĩ từng bước mà lên, đi vào Đại Hùng bảo điện, cầm bồ đoàn nhảy sang hai bên thềm, ngồi nghiêm chỉnh trên bồ đoàn, ai nấy đều thật sự giống như văn nhân nhã khách nhân gian tham gia tiệc rượu.
Đám người Hình Hà Sầu hai mặt nhìn nhau, tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống, nhìn đám chuột đặc biệt thuần thục lấy nến ra khỏi kho chùa, thắp sáng cột lửa, đem Đại Hùng bảo điện chiếu sáng như ban ngày.
Đàn chuột lại từ trong kho chuyển ra từng ly rượu sứ, sau khi rửa sạch ở dòng suối sau chùa thì đem ly rượu đặt trước mặt các vị tân khách trên bồ đoàn.
Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, rất nhiều yêu ma bắt đầu la lối om sòm, hoặc là ném xúc xắc đánh bạc, hoặc cầm mũi tên ném vào miệng bình nhỏ, chơi trò "ném thẻ vào bình rượu".
Không có cách nào, cái niên đại này, hoạt động giải trí của con người thật muốn khen mà chả có gì để khen, không nghĩ ra trò mới lạ gì, trong tiệc rượu mời rượu uống rượu trao đổi lẫn nhau, làm thơ, xem mỹ nữ nhảy múa không sai biệt lắm.
Mà bữa tiệc rượu của yêu ma, chỉ có uống rượu, cá cược, chơi trò chơi - ba phương thức giải trí này, ngay cả mỹ nữ khiêu vũ đều bỏ qua, dù sao mọi người đều khác loài nhau, quan điểm thẩm mỹ khác nhau.
Giai nhân tuyệt thế trong mắt chuột yêu, trong mắt các yêu quái khác chính là một con chuột bự không hơn không kém.
Mỹ nữ phong hoa tuyệt đại trong mắt cốt tinh, trong mắt các yêu quái khác chính là một bộ xương khô, nhiều nhất là màu sắc của xương cốt trắng hơn một chút.