Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 70

Chung Linh Ngộ thấy tình hình không ổn, lại nghe Tống Thiền bảo anh lên xe, theo bản năng vội bước về chiếc xe phía trước, nhưng đột nhiên nhớ ra Chung Hinh và Chung Thừa vẫn đang ở trên chiếc xe Jeep phía sau. Hai chân dài của anh luống cuống trượt trên cát, vội vàng quay người chạy về phía chiếc xe sau đồi.

Chung Linh Ngộ chưa từng thấy cảnh truy sát như vậy, không biết Tống Thiền đã trải qua chuyện gì, trong lòng lo lắng cho sự an toàn của cô, sợ rằng cô không kịp thoát ra, liền quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Tống Thiền trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã lao vào xe, ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ. Đồng thời, một bóng người khác cũng nhảy vào cốp xe từ phía bên cạnh.

Đó là một người đàn ông. Hắn xuất hiện từ góc khuất, ban đầu không ai để ý đến sự tồn tại của hắn.

Chung Linh Ngộ kinh ngạc hét lên về phía chiếc xe đang lao nhanh đến: "Có người trèo lên xe!"

"Em biết!"

Tống Thiền nói xong liền xoay mạnh tay lái, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, bụi cát bay lên mù mịt, phủ đầy mặt Chung Linh Ngộ.

"Khụ khụ khụ."

Chung Linh Ngộ nén cơn nghẹn bụi, thầm nghĩ: Vợ à, em đối xử với anh thật tàn nhẫn. Sau đó nhanh chóng nhảy vào xe, vặn chìa khóa, bám theo xe của Tống Thiền.

Chung Hinh nhìn ra phía sau, thấy một nhóm người đang rượt đuổi sát theo, liền kêu lên: "Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ!"

Chung Thừa nhìn chằm chằm vào đồng hồ tốc độ: "Tốc độ đã đạt 200 km/h rồi!" Cậu lại nhìn chiếc xe phía trước, nó lao đi như một cơn gió, rõ ràng tốc độ còn nhanh hơn.

Đây là chạy trốn, chẳng ai còn để ý đến gì nữa.

Chung Linh Ngộ chưa từng lái xe điên cuồng như vậy, anh nghiến chặt răng, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ chăm chú nhìn chiếc xe của Tống Thiền phía trước.

Nếu không tận mắt chứng kiến, Chung Linh Ngộ không bao giờ tin được rằng Tống Thiền lại lái xe giỏi đến vậy, như thể không cần màng đến mạng sống, quả là tài năng ẩn giấu.

Từ sa mạc đi vào đường thẳng, phía sau không còn thấy bóng dáng kẻ truy đuổi nữa, Chung Linh Ngộ mới giảm tốc độ.

Anh cứ nghĩ rằng đã thoát khỏi bọn chúng, nhưng không ngờ rất nhanh sau đó, phía sau xuất hiện thêm vài chiếc xe tải nhỏ bằng sắt, lao điên cuồng đuổi theo.

Thậm chí, một chiếc vượt lên phía trước, cố tình va chạm vào bên phải xe của Chung Linh Ngộ.

Chung Hinh chưa bao giờ gặp phải cảnh này, xe lắc mạnh khiến cô ấy hoảng sợ, che miệng sắp bật khóc.

"Chung Thừa, bảo vệ em gái!"

"Vâng!"

Chung Linh Ngộ đạp mạnh ga, nghiến chặt răng đến nỗi hai hàm gần như vỡ ra.

Đột ngột tăng tốc, khiến chiếc xe tải nhỏ định húc anh tự chuốc lấy hậu quả, suýt nữa lật nghiêng.

"Xe cũ nát mà cũng dám đấu với mình."

Chung Linh Ngộ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thầm cảm thấy may mắn vì đã chọn một chiếc xe đua địa hình hiệu suất cao trước khi xuất phát. Trong tình huống nguy hiểm này, nó không hề làm anh thất vọng.

Chung Hinh sợ hãi nép trong lòng anh trai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn thấy đoàn xe phía sau ngày càng xa, cô ấy run rẩy lên tiếng: "Bố ơi, vậy là chúng ta đã an toàn chưa?"

Chung Linh Ngộ không trả lời.

Cô không yên tâm hỏi tiếp: "Bọn họ rốt cuộc là ai vậy ạ, tại sao lại truy đuổi chúng ta?"

"Hỏi mẹ con á."

"Sao bố lại mắng con!"

"Mẹ con ở phía trước, hỏi cô ấy đi!" Ai mắng con chứ.

Chung Hinh và Chung Thừa bấy giờ mới hiểu ra: “Bố nói là mẹ đang lái chiếc xe chạy phía trước chúng ta sao?"

Chung Linh Ngộ: "Bố tưởng khi nãy bà ấy lái xe qua, các con đã nhìn thấy rồi chứ."

Chung Hinh bật khóc nức nở: "Bụi cát mù mịt như vậy, làm sao chúng con thấy được!"

Lời vừa dứt, Chung Linh Ngộ đột ngột phanh gấp, xe chao đảo rồi an toàn dừng lại.

Chung Linh Ngộ mở to mắt, không hiểu sao xe của Tống Thiền lại nằm chắn ngang đường phía trước.

Một dự cảm không lành ập đến, có lẽ cô đã gặp phải chướng ngại vật gì đó.

Chung Linh Ngộ nắm chặt vô lăng, hai mắt dần tối sầm lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không còn thời gian để anh điều chỉnh tinh thần hay nghĩ cách đối phó. Những người đàn ông hung tợn đột nhiên xuất hiện, linh hoạt nhảy lên xe của Tống Thiền, dùng hung khí đập phá chiếc xe địa hình.

Đồng tử của Chung Linh Ngộ co rút lại.

Trên xe anh còn có con trai và con gái, cần được bảo vệ. Nhưng đồng thời, người vợ phía trước lại đang gặp nguy hiểm, anh buộc phải làm gì đó.

Suy nghĩ trong hai giây, Chung Linh Ngộ nhanh chóng tháo dây an toàn. Chung Hinh sợ hãi hét lên:

“Bố ơi!”

“Khóa chặt cửa xe, cửa kính chống đạn, sẽ không hỏng được đâu!”

“Bố ơi, đừng đi mà! Bố ơi!”

Chung Hinh gào lên khản cả giọng, đứng bật dậy từ phía sau, cố gắng túm lấy áo của Chung Linh Ngộ trong hoảng loạn. Chung Thừa ôm chặt lấy em gái, nhưng miệng cũng liên tục gọi bố, hoàn toàn bất lực.

Đáp lại tiếng gọi của bọn trẻ, chỉ có tiếng cửa xe đóng lại một cách dứt khoát.

Cửa kính xe của Tống Thiền tuy chất lượng tốt nhưng không cứng như kính chống đạn của xe Chung Linh Ngộ. Dù đắt tiền nhưng khi bị đập liên tục, nó đã xuất hiện những vết nứt và không chịu nổi nữa.

“Tống Thiền, phải làm gì đây?” Tống Thiền nhìn người đàn ông qua gương chiếu hậu:

“Tôi đếm đến ba, anh ôm con chạy ra ngoài.”

“Còn cô thì sao?”

“Tất nhiên là chạy cùng chứ sao.”

Đột nhiên, một mảnh kính vỡ to rơi xuống. Tống Thiền theo phản xạ dùng cánh tay che đầu.

Không còn thời gian để đếm đến ba nữa.

“Chạy!”

Có lẽ bọn người đang đập phá kia không ngờ bọn họ sẽ bất ngờ mở cửa xe. Một tên đưa tay ra chộp lấy nhưng bắt hụt, không ngăn được người đàn ông ôm đứa trẻ lao xuống sườn đồi, suýt nữa ngã nhào nhưng cuối cùng vẫn tránh được cú vồ tới.

Người đàn ông vừa hét vừa ôm con, cuống cuồng trượt xuống sườn đồi đầy nguy hiểm.

Tống Thiền thì không may mắn như vậy. Cô bị túm tóc kéo ngược lại.

Lý ra cô đã có thể thoát nếu tóc ngắn hơn một chút.

Cơn đau nhói trên da đầu như thể bị kéo lên không trung. Nhưng bên tai cô lại nghe thấy tiếng đau đớn, không phải phát ra từ cô.

Quay đầu lại, Tống Thiền thấy kẻ túm tóc mình đang ôm đầu, loạng choạng như người say rượu rồi ngã gục lên nắp xe. Lúc này, Chung Linh Ngộ từ đâu xuất hiện, tay cầm cây gậy, mặt đầy bối rối.

Vị chủ tịch của một tập đoàn chưa bao giờ làm việc này, nên anh có chút luống cuống.

Người đàn ông trên nắp xe chưa ngất nhưng đã bị gõ một cú khiến đầu óc choáng váng, máu cũng rỉ ra, xem như mất đi nửa sức lực.

Nhưng những kẻ tấn công không chỉ có một.

Tống Thiền quan sát xung quanh và nhận ra có bốn kẻ nữa.

Đằng sau, một chiếc xe khác đuổi tới, đỗ bên đường, rồi bảy, tám người nữa bước xuống.

Bọn chúng dần bao vây hai người, bước đi chậm rãi, nét mặt khinh thường như đang săn mồi. Bọn chúng cầm đủ loại vũ khí, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo, tự tin rằng chiến thắng đã nằm trong tay.

“Rốt cuộc bọn này là ai?”

“Bọn buôn người.”

Tống Thiền đáp.

“Cái gì?”

Chung Linh Ngộ khiếp sợ: “Sao em lại gặp bọn người này?”

Vòng vây càng lúc càng thu hẹp, Tống Thiền linh cảm lần này khó thoát khỏi nguy hiểm.

“Chung Hinh, Chung Thừa đâu?”

“Ở trong xe, anh bảo bọn nhỏ trốn kỹ rồi.”

Từ đầu tới giờ, bọn người này chưa nhìn thấy hai đứa trẻ, hy vọng chúng có thể thoát nạn.

Gã cầm đầu nói gì đó bằng tiếng địa phương rồi ra hiệu, ra hiệu cho hai tên lính mang theo dây trói tiến lên.

Một cơn gió thổi qua.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, cát bay mù mịt, bụi phủ kín bầu trời. Từ phía xa, ánh đèn rọi sáng mà đêm tối đen mịt mù, khiến cho nơi này bỗng chốc như bị một chiếc màn khổng lồ che phủ.

Cát vàng táp vào mặt theo sức gió mạnh quật tới, làm đau rát da.

Một chiếc xe chạy qua, dường như là xe của khách du lịch. Người trong xe thò đầu ra cảnh báo:

“Có bão cát! Đừng đứng đó chụp hình!”

Khi tới gần, bọn họ nhận ra những người trên đường không phải đang chụp hình. Lập tức im bặt và lái xe chạy xa, chạy khỏi cơn bão cát đang bám phía sau trong hoảng sợ.

Chỉ trong vài giây, gió mạnh nổi lên dữ dội.

Gã cầm đầu bọn buôn người kinh nghiệm đầy mình, hiểu ngay lời cảnh báo là thật. Gã hô lên: “Tìm chỗ nấp mau!”

Trong cơn bão cát mịt mù không thấy rõ bất cứ thứ gì, tất cả đều rơi vào hỗn loạn.

“Chung Linh Ngộ, lên xe đi.”

“Còn em thì sao?”

Tống Thiền không trả lời.

Chung Linh Ngộ dùng tay chắn cát, một ngụm cát vào miệng, thật sự không thể chịu nổi.

Anh bám lấy cửa xe, từng chút một leo lên xe.

Có một người cũng đang muốn leo lên xe, chính là tên đầu sỏ buôn người lúc nãy.

Chung Linh Ngộ một cú đá gã rơi xuống, "Biến đi!"

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh không chút do dự đóng cửa xe lại.

Chung Linh Ngộ giấu miệng và mũi vào cổ áo khoác.

Anh nghĩ, Tống Thiền đi đâu rồi, sao không trốn cùng mình cô ấy gầy như vậy, nếu bị gió cuốn đi thì sao?

Anh lại nghĩ tiếp, Chung Bách Lan chết đâu rồi, sao vẫn chưa đến. Rốt cuộc có ai đến cứu bọn họ hay không! Cơn bão cát này có vẻ sẽ không kéo dài lâu.

Khoảng năm phút sau, tiếng gió ngoài kia nhỏ dần, cảnh vật cũng dần trở nên rõ ràng.

Một trận bão cát nhỏ, như một đứa trẻ nấc sữa, chậm rãi đi qua.

Nhưng sau đó mặt đất lại rung lên, tiếng động cơ xe máy ầm ầm vang lên.

Đám buôn người từ các vị trí ẩn nấp bước ra, dùng tay vung vẩy xua đám bụi mù mịt trước mặt, từ trong làn sương vàng mờ mịt, bọn họ nhìn thấy những hình bóng mơ hồ.

Bọn họ nheo mắt lại, chưa kịp kiểm tra tình hình, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm trắng, mặc áo giáp, quần áo xe máy, cả người đầy trang bị vũ khí, vung cây gậy sắt trong tay bắt đầu tấn công về phía đám buôn người.

Không chỉ có người đội mũ bảo hiểm trắng, phía sau còn có nhiều người mặc đồ giống nhau, đều là những thanh niên mạnh mẽ, không sợ trời sợ đất. Bọn họ cầm gậy, đánh khiến đối phương không thể phản kháng.

Chung Hinh và Chung Thừa trốn dưới ghế xe, là những người đầu tiên nhìn thấy nhóm người này.

Bọn họ đều lái xe máy, một nhóm mười mấy người, có cả nam và nữ, như gió lướt qua bão cát, không thể ngăn cản, xuống xe là bắt đầu đánh, khiến bọn buôn người còn chưa kịp rút dao ra.

Chung Hinh vươn cổ ra một chút, đúng lúc tên buôn người ngã bị thương ngã vào cửa xe, và nhìn thẳng vào mắt của Chung Hinh.

Gã nhận ra trong xe vẫn có người, liền định mở cửa xe bắt Chung Hinh làm con tin.

Chưa nói đến việc thực ra gã không thể mở cửa xe, càng đừng nói đến việc gã còn chưa kịp ra tay.

Người đội mũ bảo hiểm trắng vung gậy đánh vào đầu gã, đánh cho gã choáng váng, sau đó đá gã xuống đất, một đợt tấn công dữ dội lập tức ập tới.

Chung Hinh chỉ nghe thấy tiếng la hét thảm thiết.

Người đội mũ bảo hiểm trắng đứng dậy, hình như còn quay lại nhìn Chung Hinh trong xe một lần, chắc chắn rằng cô an toàn, rồi mới thong thả kéo cổ áo tên buôn người, kéo hắn đi về phía trước.

Một trận chiến sắp kết thúc, từ xa vọng lại tiếng còi cảnh sát mà mọi người đã mong đợi từ lâu.

Khi thấy Chung Bách Lan dẫn theo đặc cảnh đưa tên buôn người vào xe, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Chung Bách Lan lo lắng, bước tới hỏi thăm Chung Linh Ngộ: "Anh không sao chứ?"

Chung Linh Ngộ đẩy Chung Bách Lan ra, hoảng hốt nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: "Vợ tôi đâu?"

Lúc này, có người từ đằng dưới đồi ẩn nấp ló đầu ra, ho khan vẫy tay, "Ở đây, em ở đây, chồng ơi!"

Chỉ thấy Chung Linh Ngộ mặt mày co rúm lại, nước mắt trào ra, lao xuống dưới, vừa gọi Tống Thiền, sau đó…

Cả người lao xuống, trong cát, mặt đập xuống đất.

Chung Bách Lan nhìn xuống, thấy anh họ nằm bất động.

"Người ngất rồi! Nhanh, nhanh, nhanh!"

Chung Hinh và Chung Thừa từ trong xe chạy ra. Cả hai đồng loạt làm động tác khởi động gân cốt: "Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi, bọn cháu có kinh nghiệm!"

Một người nâng chân, một người nâng đầu, lại khiêng Chung Linh Ngộ từ dưới đồi lên.

Chung Linh Ngộ nặng đến mức làm Chung Hinh nghiến răng nghiến lợi: "Em hoài nghi ông trời cho bố chúng ta sinh được hai đứa con là để khi ông ấy ngất xỉu thế này, mỗi đứa khiêng một đầu đấy!’’

Giường cáng hình người, đầu rồng đuôi phượng.

Sau khi đặt Chung Linh Ngộ vào trong xe, Chung Hinh mở bình oxy trong xe, đưa ống thở vào mũi của Chung Linh Ngộ.

Chung Thừa quay lại nói với Chung Bách Lan: "Bố cháu bị say độ cao ạ."

Chung Bách Lan nhìn hai đứa cháu: "Động tác thuần thục khiến người ta đau lòng quá."

Không lâu sau, Tống Thiền chạy đến, cô lập tức thò đầu vào trong xe: "Chung Linh Ngộ, anh làm sao vậy, anh đừng làm em sợ."

Chung Hinh lại giải thích: "Bố con đây là..."

Chung Hinh còn chưa nói hết câu thì Chung Linh Ngộ đã mở mắt: “Anh không sao đâu, vợ yêu."

Chung Bách Lan: "Hả, thuốc thần kỳ à? Vợ còn hữu ích hơn ống thở oxy."

"Chồng em không sao chứ, Tống Thiền."

Người đàn ông bế con cũng xuất hiện ở cửa sổ xe, khiến biểu cảm trên gương mặt Chung Linh Ngộ lập tức chuyển sang thái độ không thân thiện: "Tôi đã muốn hỏi lâu rồi, anh là ai?"

Người đàn ông này đứng cạnh Tống Thiền, nếu người nào không biết còn tưởng bọn họ là một gia đình ba người, nhìn thôi cũng khiến người ta ngứa răng.

Người đàn ông chẳng biết gì, vẻ mặt hòa nhã chào Chung Linh Ngộ: "Chào anh, tôi là bạn của Tống Thiền, Tạ Hưng* Hiếu.”

Nghe xong lời này, mọi người trong xe đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là Chung Hinh: "Anh nói lại lần nữa, anh là ai!?"

*Từ 兴 xīng: HƯNG và từ 星 xīng: TINH là hai từ đồng âm, nên lúc này Chung Hinh tưởng là Tạ Tinh Hiếu.

Bình Luận (0)
Comment