Chung Hinh bước ra khỏi xe, vòng ra trước mặt Tạ Hưng Hiếu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tạ Hưng Hiếu, vẻ mặt như đang chờ đợi một lời giải thích.
Tạ Hưng Hiếu bị ánh mắt của Chung Hinh làm cho hoảng sợ: “Chú… Chú nói rồi mà, chú tên là Tạ Hưng Hiếu.”
Lúc này Chung Hinh đã khóc khô nước mắt, nhưng giờ những giọt lệ đó lần nữa lại lăn dò trên gò má cô:
“Sao mà cậu lại già đến thế này rồi hả Tạ Tinh Hiếu? Tuy vẫn còn đôi nét giống ngày trước, nhưng da của cậu giờ nhăn nheo và chảy xệ. Ký ức của tôi về cậu là một người rất đẹp trai, giờ thì thật là xấu xí. Đúng là tuổi già sẽ hủy hoại tất cả! Từ giờ tôi phải bắt đầu chống lão hóa thôi… Huhu!”
Tống Thiền kinh ngạc: “Con đang nói linh tinh gì thế? Mau xin lỗi chú Tạ đi, thật là bất lịch sự!”
Chung Hinh vô cùng đau lòng, tiếp tục nhìn ‘Tạ Tinh Hiếu’ rất lâu, ánh mắt đó khiến Tạ Hưng Hiếu cảm thấy không yên.
Cô hít mũi một cái, rồi nói: “Tại sao ánh mắt cậu nhìn tôi lại xa lạ đến thế? Rõ ràng cậu đã từng nói sẽ nhớ tôi cả đời mà, vậy mà giờ cậu lại quên mất! Cậu đúng là kẻ bạc tình!”
Tống Thiền ngẩn người, quay qua hỏi Chung Linh Ngộ: “Trước khi đến đây anh có cho con bé uống nhầm thuốc không vậy?”
Bỗng có tiếng cười vang lên.
Mọi người quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh, phát hiện hình như là từ người đội mũ bảo hiểm trắng.
Người đội mũ bảo hiểm thấy mình bị phát hiện, liền ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, cố tỏ vẻ thản nhiên để che giấu tiếng cười vừa rồi.
Chung Hinh nghi ngờ: “Hình như vừa rồi cậu ta đã cười thì phải?’’
Chung Thừa đáp: “Hình như là không phải đâu.’’
Thấy nguy cơ đã qua, người đội mũ bảo hiểm trắng định bước đi, nhưng một viên cảnh sát chặn lại: “Đi ghi biên bản với tôi. Tên của cậu là gì?”
Người đội mũ bảo hiểm ngoái lại nhìn, rồi nói rất nhỏ một cái tên.
Nữ cảnh sát không nghe rõ: “Nói lớn hơn được không?”
Người đội mũ bảo hiểm: “Để tôi tự viết vậy.”
Sau khi viết xong tên, cậu ta đứng chờ câu hỏi tiếp theo, nhưng nhận ra ánh mắt của viên cảnh sát nhìn về phía người bên cạnh.
Cậu ta cũng quay sang nhìn, và ánh mắt chạm ngay vào mắt Chung Hinh.
Người đội mũ bảo hiểm giật mình: “Sao cậu đi mà không phát ra tiếng động thế!”
Chung Hinh lập tức giơ tay ôm lấy mũ bảo hiểm của cậu ta, cố sức kéo mạnh, khiến cậu ta hét lên: “Cổ tôi sắp gãy rồi!”
Chị gái cảnh sát thấy Chung Hinh không biết cách tháo, bèn kẹp bút và sổ dưới cánh tay, bước đến giúp, chỉ với hai động tác đơn giản, chiếc mũ bảo hiểm trắng đã được gỡ ra.
Không còn mũ che chắn, cậu ta nhanh chóng lấy tay che mặt.
Nữ cảnh sát: ''Bỏ tay xuống, cậu làm việc gì mờ ám à? Việc hợp tác kiểm tra là nghĩa vụ của công dân."
Cậu ta còn có thể nói gì nữa, nên chỉ có thể từ từ hạ tay xuống.
Chung Hinh đưa tay ra gạt hết tóc mái lù xù trước mặt cậu ta qua một bên, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
''Buông tay ra, tóc tôi rối tung hết rồi.''
Giọng điệu không hề có một chút sức nặng nào.
Nữ cảnh sát: ''Tôi đi hỏi những người tiếp theo trước, cho hai cô cậu mười phút để giải quyết vấn đề cá nhân.''
Sau khi chị gái cảnh sát rời đi, Chung Hinh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt, cô cười khẩy: "Tôi nên gọi cậu là gì đây, Tạ Tinh Hiếu, hay là Tạ Tinh Kiều?"
Tạ Tinh Kiều: ''Vừa rồi không phải cậu đã nhìn thấy hết rồi sao?''
Chung Hinh kéo quần áo Tạ Tinh Kiều, như thể sợ cậu ta sẽ bỏ chạy: ''Thảo nào năm đó khi chúng ta đi du lịch, lúc ở khách sạn cậu không chịu đưa thẻ căn cước công dân cho tôi, hóa ra cậu nguyên bản không phải là Tạ Hưng Hiếu thật sự! Ngay cả cái tên cũng là giả. Trên đời này không có Tạ Tinh Hiếu, chỉ có Tạ Hưng Hiếu và Tạ Tinh Kiều!''
Tạ Hưng Hiếu đứng trước xe nhìn hai đứa trẻ ở phía xa xa đang ''cười đùa'' thì trên mặt nở nụ cười từ ái, giới thiệu với Chung Thừa và Chung Linh Ngộ đang đần thối mặt ở trong xe.
''Đó là con trai Tinh Kiều của tôi. Vừa rồi thằng bé đội mũ bảo hiểm, đến cả tôi còn không nhận ra thằng bé ha ha ha, vóc dáng cao hơn nhiều rồi, giờ trông cũng đẹp trai hơn, rất có phong thái của tôi năm đó.''
Chung Linh Ngộ: ''...''
Chung Thừa: ''...''
Tạ Tinh Kiều bắt đầu bị Chung Hinh đuổi giết trên đường cao tốc.
Anh ta vừa chạy vừa nói: "Tôi chỉ nhường cậu ba chiêu thôi."
Chung Hinh giơ mũ bảo hiểm vừa cởi ra lên: ''Đánh chết cậu, đánh chết cái tên lừa gạt tình cảm này!''
"Tôi lừa gạt tình cảm của cậu lúc nào, là cậu tự mình đa tình đấy chứ!''
''Thế không phải cậu là người thường xuyên nói với tôi mấy câu ẩn ý sâu xa, rồi làm mấy hành động mập mờ à!''
"Tôi mập mờ, ẩn ý sâu xa với cậu ở chỗ nào? Rõ ràng là cậu ham mê sắc đẹp!"
"Tôi ham mê sắc đẹp á hả?"
"Cậu vừa mới nói với bố tôi là trong ký ức của cậu tôi rất đẹp trai, mọi người đều nghe thấy rồi! Cả anh Chung, bố cậu cũng nghe thấy đấy thôi."
Chung Hinh tung một cú quét chân tư thế con bọ ngựa, Tạ Tinh Kiều bị trúng đòn, ngã nhào xuống đất, miệng đầy bụi.
Tạ Hưng Hiếu: "Không lễ phép chút nào hết, gọi gì mà anh, phải gọi là chú Chung."
Câu này khiến Chung Linh Ngộ không hài lòng: "Thằng bé gọi tôi là anh thì có gì đâu?"
Tạ Hưng Hiếu: "..."
Tống Thiền: "Anh bao nhiêu tuổi rồi trong lòng không tự nhẩm đếm sao?"
Chung Linh Ngộ: ?
Đúng là gửi gắm nhầm người rồi.
*
Tại bệnh viện địa phương.
Sau khi kiểm tra, Tống Thiền chỉ bị thương nhẹ.
Vì đã lâu không ăn uống gì, cô bị hạ đường huyết nhẹ, nên đang truyền nước trong phòng bệnh.
Cảnh sát phụ trách vụ việc đến điều tra diễn biến sự việc.
Tống Thiền kể lại tất cả những gì cô biết.
Lần này, cô đến Tây Bắc là để tìm em trai Tống Thanh, chuẩn bị cùng cậu em ở trạm nghiên cứu thôn Lộc Nhi phát triển dự án nho trên đất cát.
Nhưng dự án gặp khó khăn, các máy móc tưới tiêu trên thị trường đều không giải quyết được vấn đề tại địa phương.
Thông qua bạn bè, Tống Thiền liên hệ được với kỹ sư cơ khí Tạ Hưng Hiếu.
Anh ta là một thiên tài nổi tiếng trong ngành, dù không xuất thân chính quy nhưng đầu óc linh hoạt, giỏi ứng biến, chỉ cần anh ra tay, không máy móc nào là không giải quyết được.
Tuy nhiên, người này tính tình kỳ quặc, kiêu ngạo. Dù có người trả giá cao mời anh cải tạo thiết bị, anh cũng từ chối, không ai đoán được ý định của anh.
Tống Thiền cũng không biết tại sao, khi nghe đến tên cô, Tạ Hưng Hiếu lại không do dự mà đồng ý tham gia dự án, thậm chí còn theo cô tới Tây Bắc khảo sát.
Công cuộc trồng rừng chống sa mạc hóa, ban đầu là một việc rất tốt, nhưng trên đường đi, lại xảy ra bất ngờ.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Tống Thiền lên chuyến tàu lửa xanh.
Những năm gần đây, cô đã đi qua nhiều nơi, duy chỉ có Tây Bắc là chưa đặt chân đến.
Hồi mới đi làm, cô quen một chị gái trong quán bar. Người này tự lái xe băng qua Tây Bắc, vào Tân Cương, qua Tây Tạng, đầy hào sảng, toát lên khí chất hiệp sĩ. Hoàn toàn khác biệt với những cô gái được cưng chiều trong thành phố.
Khi cô ấy kể về những chuyến đi phượt, cô ấy như tỏa sáng, khiến Tống Thiền luôn mơ ước có được một cuộc sống như vậy.
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một hạt giống mang khí chất hiệp sĩ, và hạt giống ấy đến năm hơn bốn mươi tuổi mới nảy mầm thành cây trong lòng Tống Thiền.
Thế nhưng, cô không có can đảm như người chị gái kia để một mình vào Tây Tạng. Điều duy nhất khác lạ mà cô làm được, là không đi máy bay, chọn đi chuyến tàu xanh chậm chạp và ồn ào.
Tống Thiền ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, cảm thấy tâm hồn thư thái.
Tối hôm trước, cô vừa cãi nhau với chồng, Chung Linh Ngộ.
Chồng cô không có gì là không tốt, chỉ là quản cô hơi chặt.
Từ khi tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, cô đã làm việc như điên, chiến đấu hết mình, cuối cùng mới có được sự nghiệp riêng.
Năm nay, cô gặp khó khăn, thất bại nặng nề.
Chồng cô khuyên nhân dịp này nên nghỉ ngơi một thời gian, điều chỉnh tâm trạng rồi hãy làm lại.
Tống Thiền cảm thấy rất đúng.
Đúng lúc vài bà vợ của các quản lý cấp cao công ty rủ nhau đi du lịch, nhắc đến trước mặt cô, và cô đã không ngần ngại tham gia.
Chuyến đi này vốn dĩ là để tìm kiếm tự do, nhưng những cuộc gọi phiền phức của chồng cứ liên tục gọi đến. Nếu trong vòng một tiếng đồng hồ không có cuộc gọi điện này, chồng cô sẽ cảm thấy cô đang gặp nguy hiểm ở nước ngoài, bắt đầu gọi điện quấy rầy các đại sứ quán.
Vợ của các giám đốc, quản lý cấp cao này đều là nhân viên trong công ty của Chung Linh Ngộ, chắc bọn họ sợ vợ của chủ tịch mà xảy ra chuyện gì thì bản thân bọn họ cũng không kham nổi trách nhiệm, nên bắt đầu nối gót chủ tịch trông chừng vợ chủ tịch.
''Phu nhân ngoan nhé, lần này chúng ta sẽ không nhảy bungee nữa."
''Phu nhân à ~ nhảy dù lượn, nguy hiểm lắm á.''
Tống Thiền có thể mắng chửi Chung Linh Ngộ, nhưng sao cô có thể mắng những người vợ của những vị giám đốc, quản lý vô tội được?
Cô tự nhận thức được bản thân đang làm chậm trễ hành trình của mọi người, phá hỏng tâm trạng của bọn họ. Cô nghiến răng trở về nước, về nhà ném vali về phía chồng mình và cãi nhau to với anh.
"Anh không nghe thấy giọng em một tiếng đồng hồ thì sẽ chết à?"
"Anh lo lắng cho em!"
"Anh lấy danh nghĩa tình yêu để hạn chế tự do cá nhân của em!"
"Em đang nói anh giam cầm em sao? Thật là nhẫn tâm đấy, Tống Thiền! Hơn nữa, khi em ném vali vào người anh, em đã làm gãy xương sườn của anh rồi, khụ khụ khụ."
"Xương sườn anh gãy mà vừa nãy còn nói to thế à?"
Từ khi hai người quen nhau, chưa bao giờ bọn họ cãi nhau dữ dội như vậy, cũng chưa bao giờ nói những lời độc địa đến thế. Hai người giận dỗi và thề cả đời này sẽ không nói chuyện với nhau nữa.
Ngồi trên tàu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Thiền liếc nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nào hiện lên.
Cô hừ lạnh một tiếng.
Chung Linh Ngộ giỏi lắm, mười tiếng đồng hồ rồi mà thật sự không gọi cô lấy một lần.
Được lắm, xem anh kiên trì được bao lâu.
Tống Thiền định tắt máy luôn, để anh lo lắng một phen, ai bảo anh nói những lời tổn thương như thế khi cãi nhau.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi, trẻ con quá, cô cũng không còn nhỏ nữa.
Nếu Chung Linh Ngộ gọi, cô vẫn sẽ bắt máy.
Nếu lời anh nói đủ ngọt ngào, lời xin lỗi đủ chân thành, cô sẽ tha thứ cho anh.
Nghĩ vậy,Tống Thiền cảm thấy nhẹ lòng hơn, bắt đầu tận hưởng chuyến hành trình chậm rãi này.
Không biết là ở ga nào, có một đôi mẹ con bước lên tàu.
Nhìn thoáng qua hai người, Tống Thiền đã thấy có gì đó không ổn.
Đứa trẻ trông khoảng bốn tuổi, suốt mấy tiếng đồng hồ không nói câu nào, nhưng đôi mắt trong veo nhìn cô với vẻ hoảng sợ và van xin.
Người phụ nữ tự xưng là dì ruột của đứa trẻ vừa lên xe đã ngó nghiêng xung quanh. Làn da ngăm đen còn dấu vết của phấn nền trang điểm. Cô ta như đang cố giả dạng một người phụ nữ nông thôn phải phơi nắng lâu ngày, nhưng những vết nám trên mặt cô ta quá giả.
Tống Thiền không hành động vội.
Sau đó cô dần nhận ra, đứa trẻ không phải là bé trai mà là một bé gái, bị cạo tóc, đội mũ và mặc một bộ quần áo con trai không vừa vặn.
Tống Thiền định lấy cớ đi vệ sinh để báo với nhân viên trên tàu về chuyện này.
Khi đi qua đoạn nối, cô dùng gương trang điểm để quan sát, phát hiện người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm cô.
Ngoài cô ta, ở các ghế phía sau cách vài dãy, có một cặp anh em cũng đang chú ý đến phía này, trông như cùng một nhóm.
Lúc này, Tống Thiền không dám hành động làm kinh động đến bọn họ.
Có lẽ do trước đó cô cảm thấy người phụ nữ này kỳ lạ nên nhìn nhiều vài lần, điều này khiến bọn họ cảnh giác, từ đó mọi cử động của cô đều bị giám sát.
Cô cần làm cho bọn họ tin rằng, cô không muốn lo chuyện bao đồng.
Lại qua vài ga, Tạ Hưng Hiếu bước lên tàu.
Tạ Hưng Hiếu cũng tỏ vẻ tò mò và nghi ngờ đối với đôi mẹ con này, nhưng Tống Thiền lập tức lắc đầu với anh, khẽ nói: "Đừng lo chuyện bao đồng."
Đối phương nghe thấy, quả nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Xuống xe, Tống Thiền đã chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng do Tạ Hưng Hiếu không biết những gì cô đã quan sát về hai mẹ con này, nên cảm thấy chỉ nghi ngờ mà báo cảnh sát thì quá vội vàng.
"Tôi biết có một trang web tìm kiếm trẻ em mất tích, có thể dùng để chụp ảnh và đối chiếu gương mặt. Nếu đứa trẻ này thật sự bị bắt cóc, chắc chắn sẽ tìm ra được."
Tống Thiền: "Tôi không biết đến trang web, nó có đáng tin không?"
Tạ Hưng Hiếu: "Cứ thử xem."
Nhân lúc người phụ nữ quay đầu đi, Tạ Hưng Hiếu chụp nhanh một bức ảnh của đứa trẻ.
Người phụ nữ không phát hiện ra hành động của anh, nhưng người đàn ông ngồi phía sau lại nhìn thấy.
Hắn lớn tiếng quát lên, mắt trợn trừng như cái chuông đồng.
Ga tàu được xây dựng từ thế kỷ trước, cơ sở vật chất đã cũ kỹ, camera bám đầy bụi, xung quanh phảng phất một mùi mì gói nồng nặc. Du khách tự do qua lại, chẳng có chút trật tự nào, cũng không thấy bóng dáng nhân viên nào.
Một người đàn ông lao về phía Tạ Hưng Hiếu, vẻ mặt không có thiện ý, đe dọa anh giao nộp điện thoại.
Người qua đường liếc nhìn, hắn liền nói chiếc điện thoại là của mình, và Tạ Hưng Hiếu là kẻ trộm.
Tống Thiền nhận thấy tình hình bất lợi cho bọn họ, liền đẩy người phụ nữ ra và bế đứa trẻ chạy đi.
Tạ Hưng Hiếu phản ứng nhanh, thấy Tống Thiền chạy, anh cũng không cần điện thoại nữa, ném thẳng vào mặt người đàn ông, làm gã ta chảy máu mũi, nhân cơ hội chạy theo Tống Thiền.
Xe đã chờ sẵn bên ngoài, Tống Thiền tự tin rằng bọn họ sẽ không bị bắt.
Sau khi lên xe, trước mặt Tống Thiền chỉ có một con đường. Cô không quen thuộc khu vực này và cũng không biết con đường mình đi có camera giám sát hay không.
Trên xe, Tạ Hưng Hiếu nói: "Kết quả so sánh vừa rồi cho thấy đứa trẻ này thật sự là trẻ bị bắt cóc. Nhà ở phía Nam, không biết vì sao lại bị đưa đến Tây Bắc."
Phía sau có một chiếc xe bám đuổi quyết liệt. Tống Thiền định gọi cảnh sát, nhưng lại lo đi nhầm đường, mà điện thoại của Tạ Hưng Hiếu cũng đã mất. Tuy nhiên, anh nói sau khi hệ thống đối chiếu hình ảnh thành công, nó sẽ tự động báo cảnh sát và gửi định vị, cảnh sát chắc chắn sẽ đến.
Định vị của Tống Thiền nằm ở thôn Mang, tình hình cấp bách đến mức cô không có thời gian để chỉnh sửa, mấy lần suýt bị ép xe. Cô không còn cách nào khác ngoài việc đi theo bản đồ dẫn đường, trước tiên phải cắt đuôi kẻ bám đuổi.
Đi sâu vào nội địa, điện thoại mất tín hiệu, cũng không thể gọi được cuộc nào, nhưng may mắn cô đã tải sẵn bản đồ ngoại tuyến.
Theo lý mà nói, bọn buôn người sẽ không cố chấp bám theo một mục tiêu duy nhất, thông thường chúng sẽ chọn cách tránh né để bảo toàn tính mạng.
Nhưng vấn đề là, con đường mà Tống Thiền chọn lại trùng với tuyến đường dẫn đến sào huyệt của bọn chúng.
Điều này khiến chúng nghĩ rằng Tống Thiền định một mình xông vào địa bàn của mình, đánh thẳng vào sào huyệt và tiêu diệt toàn bộ căn cứ của chúng.
Với những người mạng sống luôn cận kề nguy hiểm, sào huyệt là nơi vô cùng quan trọng sao có thể để lộ?
Vì thế, chúng huy động một lực lượng đông đảo để truy đuổi Tống Thiền và Tạ Hưng Hiếu.
Và thế là cảnh tượng truy đuổi kịch tính trước đó đã xảy ra.
Nhân viên điều tra cho biết, đồn công an địa phương thật sự đã nhận được một tín hiệu báo động định vị tự động và đã nhanh chóng phản hồi, chỉ là không kết nối được hai vụ việc lại với nhau.
Khi cảnh sát giải thích nguyên nhân bọn chúng truy sát mình, Tống Thiền không thể tin nổi.
"Có phải tôi là Thanos đâu, sao có thể đi tiêu diệt toàn bộ bọn chúng? Tôi chỉ là một công dân nhiệt tình, biết báo cảnh sát thôi mà."
Cảnh sát đáp: "Nhưng lần này cô thật sự đã tiêu diệt toàn bộ bọn chúng rồi. Rất nhiều đứa trẻ đã được về nhà."
Tống Thiền xúc động đến mức không nói nên lời, thậm chí còn muốn xin một lá cờ vinh danh.
Sau khi kết thúc cuộc điều tra, Tống Thiền lên chuyến bay trở về Dịch Thành.
Chung Hinh đi xuống khoang phổ thông tìm Tạ Tinh Kiều: "Chuyện gì đây em trai, tại sao lại từ chối vé hạng nhất chị đặt cho em? Hay tự nhiên cảm thấy bản thân không xứng với chị?"
Tạ Tinh Kiều đáp: "Chị là ai? Tôi không quen chị, xin đừng quấy rầy."
Chung Hinh không muốn đôi co, liền đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, tại sao lại giấu sự thật?"
Tạ Tinh Kiều kéo đồ che mắt xuống, lườm cô với vẻ không kiên nhẫn.
Chung Hinh chớp mắt, lại còn rướn người tới gần anh.
Tạ Tinh Kiều bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Chung Hinh: "Bọn tôi xuyên không về quá khứ là để tìm mẹ bị mất tích, còn cậu xuyên không về là để tìm người bố mất tích, đúng không?"
Tạ Tinh Kiều không thể chấp nhận nổi: "Tôi tìm ông ta? Ông ta chết tôi cũng không thèm quan tâm, người này không xứng làm bố tôi, khi tôi sinh ra, ông ta thậm chí còn không thèm bế tôi."
Chung Hinh bình tĩnh nhìn anh: "Vậy khi cậu xuyên không về, có gặp bố mình hai mươi năm trước không?"
Tạ Tinh Kiều im bặt.
Sau đó, anh quay mặt đi chỗ khác.
Chung Hinh: "Thế là gặp rồi. Vậy cậu có thấy ông ấy khác biệt so với hiện tại không?"
Tạ Tinh Kiều suy nghĩ: "Đúng vậy, ông ấy lúc trẻ rất khác."
Chung Hinh nheo mắt, như một con cáo già nhìn thấu lòng người: "Có phải cậu nghĩ mẹ tôi và bố cậu đã bỏ trốn cùng nhau, nên mới tìm đến tận đây?"
Tạ Tinh Kiều mở to mắt: "Cậu điên à!"
Chung Hinh: "Nếu không thì tại sao ngay lần đầu gặp Tống Thiền, cậu lại tỏ vẻ khó chịu? Lúc đó tôi không để ý, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại. Cậu chọn vào học ở trường Lộ Hoa là nhắm đến Tống Thiền. Cậu đã biết Tống Thiền từ trước, dù chưa từng gặp mặt. Khi cậu ép xe tôi vào mương, cũng vì tôi là con gái của Tống Thiền!"
Tạ Tinh Kiều: "Không lẽ không đúng sao? Một nam một nữ cùng mất tích, làm sao mà không nghĩ đến chuyện đó chứ! Trước khi mất liên lạc hoàn toàn, người cuối cùng mà Tạ Hưng Hiếu liên hệ chính là Tống Thiền! Tôi có chết cũng phải tìm ông ấy cho bằng được!"
Chung Hinh: "Không phải cậu nói cậu và bố cậu đã nhiều năm không liên lạc rồi sao! Sao cậu có thể giống như bọn tôi, Tống Thiền vừa mất tích ba mươi tiếng mà đã cuống cuồng lên như thế!"
Tạ Tinh Kiều: "Vì ông ấy đang nợ nần chồng chất! Chủ nợ tìm đến con trai ông ấy, tôi tất nhiên phải liên lạc với chính ông ấy! Không lẽ số tiền lớn như vậy lại để tôi đứng ra trả thay? Nếu khi đó cậu biết người mất tích cùng Tống Thiền còn có một người đàn ông, cậu cũng sẽ nghĩ giống như tôi thôi!"
Chung Hinh: "Tôi thì không đâu! Tôi biết bố mẹ tôi yêu nhau đến nhường nào! Mẹ tôi có thể không cần tôi, nhưng không bao giờ bỏ bố tôi! Bố tôi cũng vậy!"
Câu nói này làm Tạ Tinh Kiều nhất thời á khẩu, không biết phản bác thế nào.
"Ở phía trước, làm ơn nói nhỏ chút được không?"
Chung Hinh và Tạ Tinh Kiều chợt nhận ra âm lượng của mình đã lớn đến mức nào.
"Xin lỗi."
Ánh mắt tinh tường của Tạ Tinh Kiều nhanh chóng nhận ra Tạ Hưng Hiếu đang đi tìm Tống Thiền, đến mức ngay cả Chung Linh Ngộ cũng bị đuổi ra ngoài.
Khi Chung Linh Ngộ đi ngang qua, Chung Hinh kéo tay cậu lại hỏi: "Bố ơi, hai người bọn họ định làm gì vậy ạ?"
Chung Linh Ngộ: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi."
Sau đó anh đi thẳng về hướng quầy bar trên máy bay, định đi kiếm gì đó để ăn.
Khoang hạng nhất trên chuyến bay này khá nhỏ, trong khu vực ngăn cách chỉ có Chung Hinh, Chung Thừa, Chung Linh Ngộ, Tạ Hưng Hiếu, và Tống Thiền.
Hiện tại, những người không liên quan đều đã ra ngoài, nhường không gian lại cho Tạ Hưng Hiếu và Tống Thiền để họ nói chuyện.
"Thật ra, có một chuyện mà tôi luôn cảm thấy rất có lỗi."
Tống Thiền tỏ vẻ khó hiểu: "Thầy Tạ, anh vẫn tự trách chuyện chụp ảnh cho đứa trẻ sao? Tôi thật sự không trách anh, anh đã làm rất tốt, đó là một hành động rất có trách nhiệm và thận trọng. Là bọn tội phạm quá ngông cuồng, tôi còn cảm thấy mình đã làm liên lụy đến anh."
Tạ Hưng Hiếu lắc đầu: "Chuyện tôi cảm thấy có lỗi không phải là chuyện đó."
Ông trông có vẻ khó nói.
"Cô còn nhớ vụ nổ ở tòa nhà thí nghiệm hơn hai mươi năm trước không? Trong vụ đó, có một học sinh tên là Nhiễm Giai Ngọc bị thương."