Tống Thiền làm sao có thể quên được.
Ký ức đó, cô cảm thấy cả đời này cũng không thể xóa nhòa, dù chết đi cũng sẽ mang theo nó xuống âm tào địa phủ.
"Tôi nhớ anh từng nói chúng ta là bạn học cũ, nhưng sao anh lại nhắc đến chuyện này bất ngờ như vậy?"
"Ngày xảy ra chuyện, tôi cũng ở tòa nhà thí nghiệm. Tôi nghe nói trường mới nhập một con chó robot, tôi rất hứng thú nên muốn đến xem thử."
Tạ Hưng Hiếu đã leo qua cửa sổ trời vào trong và nghịch ngợm con chó robot trong phòng thí nghiệm. Anh ta vốn có niềm đam mê mãnh liệt với máy móc, nhưng lúc đó tay nghề còn non nớt, không biết thế nào mà làm hỏng mất con robot.
Sợ phải đền tiền, nên anh ta đã bỏ chạy.
Sau đó, nhà trường tìm đến anh ta hỏi về chuyện ở tòa nhà thí nghiệm. Tạ Hưng Hiếu ngây thơ tưởng rằng trường đang truy cứu trách nhiệm về con robot, sợ phải bồi thường nên nói dối rằng mình chưa từng đến tòa nhà thí nghiệm.
Nhiều năm sau, Tạ Hưng Hiếu mới biết hôm đó đã xảy ra một vụ tai nạn, một cô gái bị thương, và một cô gái khác phải chịu tội thay.
Sở dĩ có người nhận tội thay là vì Tạ Hưng Hiếu thật sự đã nhìn thấy Nhiễm Giai Ngọc đang động vào hóa chất.
Nếu ngày đó anh ta chịu đứng ra làm chứng, thì Tống Thiền đã có thể giành giải thưởng trong cuộc thi, có thể mãi sống hạnh phúc bên bố mẹ, cũng có thể thi vào một trường đại học tốt hơn và trở thành một người xuất sắc hơn.
Tống Thiền nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt hằn sâu dấu vết của thời gian, ánh mắt đầy chân thành và sự hối lỗi.
"Vậy nên đây chính là lý do anh ngần ngại tham gia vào dự án của tôi?"
Tạ Hưng Hiếu nghe Tống Thiền nhắc đến dự án, lập tức hoảng hốt: "Đúng là tôi cảm thấy mắc nợ cô nên mới cố gắng dùng kỹ thuật của mình để bù đắp lỗi lầm năm xưa, nhưng tuyệt đối không phải để đổi lấy sự tha thứ của cô!"
"Anh không cần căng thẳng đâu."
Tống Thiền hít sâu một hơi.
"Dù anh không ra mặt, nhưng trong suốt hơn hai mươi năm qua, những người làm sai đều đã chịu trừng phạt, còn tôi thì rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi đã không còn oán hận từ lâu rồi."
Hiệu trưởng đã giấu sự thật và nhất quyết không báo cảnh sát đã bị người ta tố giác những chuyện tham nhũng của ông ta.
Nhiễm Giai Ngọc dường như cũng sống không tốt. Người bạn thân nhất của cô ta ngày đó, Kiều Viện Viện, đã lợi dụng cơ hội trong buổi họp lớp để sỉ nhục cô ta, nói rằng Nhiễm Giai Ngọc đã bị vào tù vì tham gia đa cấp. Thậm chí để lấy lòng Tống Thiền, Kiều Viện Viện còn độc ác nói: "Có lẽ kẻ đáng ngồi tù thì kiểu gì cũng phải ngồi thôi, không tránh được đâu."
Ngoài tấm vách ngăn, hai người nghe lén tròn mắt kinh ngạc.
Chung Hinh và Tạ Tinh Kiều vội vã quay lại chỗ ngồi.
"Tôi đã nói mà, máy tính của tôi không thể phân tích sai được. Lúc đó cậu còn nhớ tôi nhờ cậu giúp làm chứng cho Tống Thiền không? Tôi nói máy tính của tôi đã phân tích ra ngoại hình của cậu, nhưng cậu lại bảo lúc đó cậu không ở tòa nhà thí nghiệm, và đúng là cậu có bằng chứng ngoại phạm."
"Vậy thì người ở tòa nhà thí nghiệm hôm đó là bố tôi." Tạ Tinh Kiều thầm chửi thề: "Lúc đó tôi còn hỏi ông ấy, ông ấy bảo là ông không có ở trường."
Vì bố con hai người có ngoại hình khá giống nhau, Tạ Hưng Hiếu, khi phát hiện ra "lỗi bug" này, đã quyết định lợi dụng nó. Anh ta để con trai Tạ Tinh Kiều đi học thay mình, còn bản thân thì sống cuộc đời tự do, ngao du khắp nơi.
Hôm đó, anh ta lén quay về trường mà không dám nói cho con trai biết, sợ cậu đuổi theo bắt anh ta về trường. Sau khi lấy được tiền, anh ta bỏ trốn ngay trong đêm.
Tạ Hưng Hiếu cả hai kiếp đều không biết rằng Tống Thiền vì bố mình mà phải chịu oan ức.
Tạ Tinh Kiều thật sự muốn quay ngược thời gian, đánh cho Tạ Hưng Hiếu một trận ra trò.
Không chỉ vì chuyện anh ta đã nói dối về vụ ở tòa nhà thí nghiệm, mà còn vì anh ta liên tục gây họa, mắc nợ khắp nơi, rồi hiển nhiên để con trai giống mình làm khổ sai, dẫn lạc đà, làm nhân viên nhà nghỉ! Còn dám gọi đó là tìm việc làm thêm cho con trong kỳ nghỉ hè!
Nếu không phải vì muốn tìm ra manh mối về việc Tạ Hưng Hiếu mất tích trong tương lai, Tạ Tinh Kiều hai mươi năm trước cũng chẳng đến vùng Tây Bắc mà chịu cảnh này.
Chung Hinh thì không giận lắm, bởi vì kiếp trước Tống Thiền đã nhanh chóng được rửa oan, còn kiếp này thì mẹ cô cũng đã buông bỏ.
"Vậy thì mọi chuyện đều đã rõ ràng. Tạ Hưng Hiếu biết mình từng khiến Tống Thiền bị oan vì không đứng ra làm chứng nên luôn cảm thấy áy náy. Vì muốn bù đắp, ông ấy đã cùng Tống Thiền đến Tây Bắc tham gia vào dự án nông nghiệp và trồng cây chống sa mạc hóa. Không ngờ trên đường lại gặp phải bọn bắt cóc trẻ em, ra tay cứu giúp nhưng lại rơi vào nguy hiểm, dẫn đến việc mất liên lạc."
“Và khi phát hiện ra việc Tống Thiền mất tích, bọn tôi, cũng như việc Tạ Tinh Kiều cậu làm khi phát hiện Tạ Hưng Hiếu mất tích, xuyên không về hơn hai mươi năm trước và đã gặp nhau trong hành trình tìm kiếm tung tích của bố mẹ mình.”
Tạ Tinh Kiều và Chung Hinh ngẩng đầu nhìn Chung Thừa: "Anh đến đây từ lúc nào vậy?"
Chung Thừa: "Từ lúc hai đứa các em lén nghe lén đấy. Cảm giác tồn tại của anh thật sự thấp đến vậy sao?"
Chung Hinh: "Có hơi."
Tạ Tinh Kiều: "Có một điều tôi phải phủ nhận. Tôi muốn biết tung tích của bố mình không phải vì 'quan tâm'."
Chung Hinh: "Vừa rồi cậu ta nói á, trước đó lúc xuyên không về việc cậu ta nghĩ là tìm người bố đã bỏ rơi vợ con, đánh một trận cho đã, rồi cướp một số tiền lớn từ ông ấy."
Tạ Tinh Kiều chỉnh lời: "Đó không phải là cướp, mà là thừa kế."
Chung Thừa giơ ngón tay cái lên: "Có hiếu."
Chung Hinh đặt tay lên vai Tạ Tinh Kiều, nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc: "Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cậu. Nếu không có cậu luôn tìm kiếm bố của cậu, đã kịp thời đưa người đến ứng cứu bọn tôi thì chắc tình hình đã tệ hơn rất nhiều rồi. Cậu thật sự đã cứu bọn tôi. Nếu không có cậu, tôi, anh trai, cả bố mẹ nữa, không biết sẽ bị đám người đó làm gì. Hãy giúp tôi cảm ơn cả bạn bè của cậu nữa, bọn họ cũng nghĩa khí như cậu vậy! Với lại, cảnh cậu cưỡi mô tô đánh nhau rất ngầu đấy!"
Chung Hinh và Chung Thừa dựa vào máy tính của Tống Thiền để tìm được manh mối về vùng Tây Bắc, còn Tạ Tinh Kiều chắc chắn cũng đã tìm thấy những manh mối về Tây Bắc từ đồ đạc cũ của Tạ Hưng Hiếu. Hai đường dây này vì một cơ duyên nào đó mà giao nhau, dẫn đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở chỗ cho thuê cưỡi lạc đà nơi sa mạc năm ấy, sau đó cùng nhau đồng hành trong chuyến hành trình tiếp theo.
Còn cụ thể Tạ Tinh Kiều tìm được những manh mối gì, Chung Hinh nghĩ không cần phải hỏi thêm, vì đó là chuyện gia đình người khác.
Tạ Tinh Kiều bất ngờ đỏ mặt: "Cậu không cần cảm ơn tôi, tôi làm tất cả cũng chỉ vì bản thân mình."
Chung Thừa đặt tay lên vai còn lại của Tạ Tinh Kiều, nói: "Cho dù lúc đầu cậu có mục đích gì khi đồng hành với bọn tôi đi chăng nữa, nhưng thật sự bọn tôi rất vui khi có một người bạn như cậu."
Tạ Tinh Kiều: "Sao vai tôi nặng quá..."
Máy bay còn một tiếng nữa sẽ hạ cánh xuống Dịch Thành.
Chung Linh Ngộ mang đến cho Tống Thiền một bát cháo thịt băm trứng bắc thảo: "Em vừa ra viện, phải ăn chút đồ nhẹ bụng.’’
Tống Thiền nhận lấy bát cháo: "Đúng lúc em cảm thấy hơi đói. Ngày mai anh đưa em đến nhà hàng lần trước anh nói để ăn hải sản nhé. Em muốn ăn một bữa thật ngon."
Chung Linh Ngộ dịu dàng chỉnh lại tóc cho vợ: "Được thôi, em muốn ăn gì anh cũng đưa em đi."
Tống Thiền quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương nhưng ngập ngừng không nói thành lời của chồng.
Không chắc chắn nên cô nhìn thêm vài lần nữa.
Sau đó, cô ăn một thìa cháo và nói: "Buồn nôn ghê."
Chung Linh Ngộ bật cười, trong lòng lại cảm thấy không phục. Lúc mới yêu, cô cứ dính lấy anh suốt ngày. Bây giờ chỉ hơi chạm nhẹ vào đầu cô, đã bị chê là sến sẩm.
Tống Thiền càng biểu hiện như không quen với động tác thân mật thì Chung Linh Ngộ càng thích thú, ôm lấy đầu cô, hôn một cái lên trán.
"Anh làm gì vậy! Trên máy bay đó!"
Mặc cho Tống Thiền đỏ mặt xấu hổ, Chung Linh Ngộ lại tiếp tục hôn thêm mấy cái, rồi ôm lấy đầu cô, xoa tóc cô liên tục. Tống Thiền trông như một chú mèo nhỏ lông xù trong lòng anh.
Trong cái ôm ngang ngược của Chung Linh Ngộ, sự chống cự của Tống Thiền trở nên vô ích. Cô nghe thấy anh thở dài với giọng đầy cảm xúc, như sắp khóc:
"Vợ ơi, em bình an vô sự, anh thật sự mừng lắm. Không có em, anh biết sống sao đây."
"Anh không thấy xấu hổ à, Chung Linh Ngộ..."
Cuối cùng cô cũng mềm lòng, ôm lại anh.
"Khi trốn trong căn nhà gỗ nhỏ ở sa mạc, em cũng sợ lắm. Sợ không gặp lại anh, cả Chung Hinh và Chung Thừa nữa. Em thật sự rất nhớ anh."
Chung Linh Ngộ cảm động đến mức mắt đỏ hoe: "Vợ ơi, từ nay chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé. Chỉ vì cãi nhau mà em mất tích, anh tự trách mình đến mức thấy ác mộng năm năm liền, đến mức làm nội soi dạ dày mà vẫn nói mơ lung tung."
Tống Thiền: "Làm gì có năm năm?"
Chung Linh Ngộ quay đầu nhìn Chung Thừa, người đang cố trùm tờ báo lên mặt để giảm bớt sự hiện diện: "Chung Thừa! Mai con tiếp quản công ty, được không! Bố quyết định từ chức chủ tịch, để đưa mẹ con đi du lịch vòng quanh thế giới!"
Chung Thừa: "... Đáng lẽ ra mình không nên ở chỗ này." Mình nên ở dưới đáy máy bay mới đúng.
Người thông minh bây giờ đang trốn ở phía sau ăn cơm.
Người không thông minh thì lại nhất quyết muốn lên khoang hạng nhất xem SpongeBob SquarePants mình yêu thích, kết quả thì gặp tin dữ, và rồi Thái tử đột ngột lên ngôi.
Dự án ở làng Lộc Nhi, chỉ sau một năm ngắn ngủi, đã hoàn thành mục tiêu giai đoạn đầu.
Giống nho mới mang tên "Huề Trường Sinh" cuối cùng cũng ra đời.
Chùm nho mang sắc đỏ hoa hồng hoàng hôn rực rỡ, vỏ mỏng nhưng không chát, thịt quả không hạt mà mọng nước. Khi nhai, còn tỏa ra một hương thơm thanh khiết giống như lựu.
Tuy nhiên, các chỉ số chất lượng tuyệt vời của nho không phải mục tiêu thực sự của dự án.
Tại hầm rượu vang độc đáo ở làng Lộc Nhi, những thùng gỗ sồi lớn chứa đầy chất lỏng màu đỏ đậm quyến rũ, đợt rượu vang đầu tiên đã hoàn thành.
Hoạt động này sẽ được phát triển thành thương hiệu rượu vang thuộc tập đoàn họ Chung, trở thành sản phẩm bùng nổ trên thị trường trong năm nay.
Với hương thơm thanh khiết của nho, tầng hương phong phú, dư vị đậm đà, sản phẩm sẽ ra mắt dưới dạng rượu cưới. Ý nghĩa tốt đẹp của cái tên "Huề Trường Sinh", hương vị ngọt ngào tròn đầy cùng thiết kế chai cổ dài phong cách Trung Hoa, khiến thông tin về sản phẩm mới ngay khi công bố đã nhận được kỳ vọng lớn từ công chúng.
Thương hiệu rượu vang "Thừa Nguyên" của tập đoàn họ Chung là một dự án mà Chung Linh Ngộ đã sáng lập trước khi anh tiếp quản tập đoàn.
Với thân phận người thừa kế ẩn danh của nhà họ Chung, anh bước chân vào ngành như một nhà khởi nghiệp mới. Nhưng người thân tín mà anh tin tưởng nhất lại phản bội, mang theo đội ngũ cốt lõi rời đi, suýt nữa khiến thương hiệu phá sản. Nhờ có sự gia nhập của giám đốc kỹ thuật mới là Tống Thiền, mọi nguy cơ đã được hóa giải.
Trong gần hai năm, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đã cùng nhau vượt qua khó khăn để xây dựng nên một thương hiệu rượu vang chất lượng, chiếm lĩnh thị trường đáng kể.
Sau này, khi Chung Linh Ngộ trở thành Chủ tịch Tập đoàn họ Chung, "Thừa Nguyên" có được một sân khấu lớn hơn. Chỉ trong vòng năm năm, thương hiệu đã giành mọi giải vàng quốc tế, trở thành thương hiệu rượu vang đẳng cấp thế giới sánh ngang Bordeaux của Pháp, đồng thời trở thành niềm tự hào của Trung Quốc trong ngành rượu vang.
Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Năm ngoái, doanh số của sản phẩm mới giảm kỷ lục chưa từng có, cộng thêm các nhà phân phối trung gian liên kết với công ty đối thủ gây trở ngại, dẫn đến các vấn đề về chất lượng sản phẩm. Dư luận và uy tín của thương hiệu giảm mạnh, phải hứng chịu sự chỉ trích cả trong và ngoài nước. Là người quản lý, Tống Thiền buộc phải từ chức để bảo vệ danh tiếng của công ty.
Sau khi vực dậy tinh thần, Tống Thiền không chỉ muốn bán rượu vang mà còn muốn xây dựng một điểm đến du lịch lấy chủ đề là trang trại rượu vang ở vùng hoang mạc.
Ít nhất cô không cần phải mất quá nhiều thời gian để đàm phán, vì chồng cô có đủ tài lực để hỗ trợ cô.
Chung Linh Ngộ cũng rất tin tưởng vào năng lực của Tống Thiền.
Do đó, mọi thứ tiến triển rất nhanh. Khu du lịch bắt đầu hình thành, từng đợt khách tham quan kéo đến, các cơ sở hạ tầng liên quan cũng từ đó phát triển. Với nỗ lực của cả con người lẫn tự nhiên, đường cao tốc đã được xây dựng trên con đường này, ngôi làng dần phát triển thành thị trấn nhỏ, và ban đêm trở nên nhộn nhịp.
Sau khi vô số nhà nghỉ mọc lên như nấm sau mưa, một khách sạn sang trọng đẳng cấp thế giới được xây dựng tại trung tâm khu du lịch trang trại rượu vang "Thừa Nguyên". Các tour du lịch cao cấp theo tuyến cũng bắt đầu đưa nơi này vào lộ trình.
Một thiên đường trang trại rượu vang tựa như thế giới cổ tích đang ngày càng phát triển mạnh mẽ.
"Huề Trường Sinh" đã trở thành sản phẩm bán chạy nhất trong năm, và làng Lộc Nhi khó khăn trước đây cũng chính thức thoát khỏi danh sách nghèo đói vào cuối tháng. Tại buổi tiệc mừng "song hỷ lâm môn", Tống Thiền đã trở lại vị trí quản lý và một lần nữa bước lên đỉnh cao mới.
Vào mùa hè ở Tây Bắc, trời tối rất muộn, tám giờ mà vẫn chưa thấy hoàng hôn.
Tống Thiền nhận được cuộc gọi từ Yến Vi Tăng, lái xe đi đón cô ấy.
Đến ngã ba đường, cô thấy một người phụ nữ tóc đỏ, đeo kính râm, đang nhẹ nhàng vuốt ve một tấm biển chỉ đường.
"Làng Lộc Nhi, tấm biển này hình như tôi đã từng thấy trong mơ."
Yến Vi Tăng tháo kính râm xuống, không hiểu sao trong mắt lại thoáng hiện sự xúc động như muốn khóc.
Tống Thiền chăm chú nhìn tấm biển: "Các cụ trong làng nói, tấm biển này đã ở đây từ rất lâu rồi. Có khi kiếp trước em đã từng đến đây đấy."
Yến Vi Tang cười ngặt nghẽo: "Chị dâu, chị đúng là hài hước thật."
Ở xa trên con đường, Tống Thanh vừa rơi nước mắt vừa chạy ào đến: "Chị ơi!"
Tạ Tinh Kiều đứng cạnh Chung Hinh, tỏ vẻ không ưa: "Lớn chừng này rồi, vẫn còn là em trai cưng của chị."
Chung Hinh thì thầm: "Cậu ấy không gọi mẹ tôi đâu."
Vừa dứt lời, Tống Thanh đã lao đến ôm chầm lấy Yến Vi Tang: "Chị, em nhớ chị lắm!"
Tống Thiền khẽ cười, nhường bước qua một bên.
Yến Vi Tang kéo gương mặt Tống Thanh ra, nhìn qua nhìn lại rồi buồn rầu nói: "Sao em lại gầy đến thế này."
Tống Thanh gật đầu: "Dạo này em bận lắm, chỉ có thời gian ăn sáu bát mì tương thôi."
Yến Vi Tang phồng má, giận dỗi: "Ai bảo em phải giảm cân chứ!"
Tạ Tinh Kiều ngạc nhiên: "Sáu bát? Gọi là giảm cân sao?"
Chung Hinh: "Đúng là chiều chuộng quá đáng."
Chung Linh Ngộ và Chung Thừa từ từ bước tới từ phía sau: "Hoàng hôn hôm nay đẹp thật, chụp một tấm ảnh nhé?"
Tống Thanh: "Hay quá!"
Yến Vi Tang gãi đầu: "Cảm giác như đã từng chụp ở đây rồi."
Máy ảnh được giao cho thư ký, bảy người cùng nhau chụp bức ảnh, lưng hướng về ánh chiều tà.
Cũng chính tại nơi này, vào một thời không gian trước đó, bảy thiếu niên đã từng để lại một bức ảnh tương tự.
Những người mang theo ký ức ấy đã cố ý sắp xếp vị trí giống hệt như ngày xưa, như thể để minh chứng rằng tất cả những gì thuộc về thời gian đó vẫn còn tồn tại.
Họ đã từng thật sự bước vào, trải nghiệm thời thanh xuân của chính mình.
Hôm nay, Tống Thiền vô cùng, vô cùng hạnh phúc. Bên bạn bè thân thiết, chồng, con, đại gia đình và cả gia đình nhỏ, tất cả đã cùng nhau chứng kiến cột mốc mới trong sự nghiệp của cô, dành cho cô những lời chúc tốt đẹp.
Tại buổi tiệc rượu, cô đã uống kha khá.
Trở về phòng tổng thống trong khách sạn, Chung Linh Ngộ bế Tống Thiền chân tay rệu rã đặt lên giường.
"Canh hoa quế, uống một chút cho ấm bụng."
"Cảm ơn, chồng yêu."
Tống Thiền ôm chặt cốc nước, uống một ngụm, nhăn mặt lại.
Chung Linh Ngộ hỏi: "Ngọt quá à?"
Tống Thiền nói: "Không đúng vị chút nào... Vẫn là siro hoa quế ở Mật Đường Tập ngon nhất."
Trái tim Chung Linh Ngộ thoáng xao động, Mật Đường Tập là nơi anh chỉ từng đi cùng Tống Thiền ở thời không kia!
Tống Thiền đặt chiếc cốc lên bàn, nhắm mắt, trượt người xuống ôm lấy eo anh, tựa đầu vào bụng anh.
"Linh Ngộ đúng là giữ lời hứa, em ăn hết siro hoa quế thì anh trở về."
"Lẽ nào... Em nhớ được chuyện anh đã đi vào quá khứ của em?"
Khi say, Tống Thiền như một đứa trẻ, ngây ngô lấy tay che miệng mình.
"Hức, lỡ miệng mất rồi."
[Kết thúc truyện]