Hoài Ninh thân vương?
Ông ta là người muốn tạo phản nhất, sao có thể biến thành vị Phiên Vương nâng Nữ Đế lên ngôi đế được?
Có thể nói, đến bây giờ nếu Hoài Ninh thân vương đoán chừng muốn tạo phản, Hứa Thanh Tiêu cũng chuẩn bị sẵn sàng đối phó với ông ta rồi.
Bây giờ nghe xong, đúng thật quá phức tạp.
Hoài Ninh thân vương giúp Nữ Đế để làm gì? Nâng Nữ Đế thượng vị, muốn khống chế Nữ Đế? Không hợp lý tý nào hết, chuyện này đối với ông ta thì có lợi ích gì?
Vì sao không tại ngay lúc đó lập tức tạo phản luôn? Ông ta nắm giữ Kỳ Lân quân, đứng đầu ngũ đại doanh, thậm trí bản thân ông ta còn có bối phận ngang hàng Võ Đế, có đầy đủ uy vọng.
Nói thật ra, còn không có mấy người so với ông ta thích hợp hơn để lên ngôi Đế Vương Đại Nguỵ đất, ngoài Vĩnh Bình thân vương ra, dù sao Vĩnh Bình thân vương lúc trước đúng thật cũng là đời hoàng đế tiếp theo của Đại Nguỵ, nếu như không phát sinh vụ nhục nhả ở Tĩnh thành, vậy thì Vĩnh Bình thân vương chạy không thoát ngôi đế rồi.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu đúng là không tin nổi vị Phiên Vương đứng ở đằng sau lưng ủng hộ Nữ Đế lại là Hoài Ninh thân vương, gì mà lòng vòng rắc rối thế.
Nghe có vô lý cực kỳ không.
Một câu thôi, rốt cuộc Hoài Ninh thân vương đang mưu đồ cái gì.
"Đây chỉ là suy đoán cua trẫm thôi, Hứa ái khanh đừng nghĩ nhiều, có phải Hoài Ninh thân vương không còn chưa rõ ràng lắm."
"Nói tóm lại là, Tiên Đế Bắc Phạt thất bại, nhưng cũng nhận được thứ người muốn liên quan đến Trung Châu tiên tàng."
"Đây mới là căn nguyên tất thảy, nghe đồn mở được Trung Châu tiên tàng, là có được thiên hạ."
"Cách để mở được Trung Châu tiên tàng thì giấu trên người thái tử và bên trong di bảo của Võ Đế, những năm gần đây, trẫm cũng cho người đi âm thầm điều tra xem, nhưng không thu hoạch được gì hết."
"Bạch Y Môn, Phiên Vương các nơi, thậm chí cả Văn Cung cũng đang lén lút điều tra, mỗi một bên đều muốn chiếm được Trung Châu tiên tàng, thứ Đại Nguỵ dùng cả căn cơ quốc gia đổi lấy được có ý nghĩa cực kỳ phi phàm."
Nữ Đế chân thành nói.
"Dùng căn cơ quốc gia đi đổi?"
"Ý của bệ hạ, giai đoạn cuối cùng của Đại Nguỵ Bắc Phạt, không phải trấn áp man tộc, mà vì Trung Châu tiên tàng?"
Hứa Thanh Tiêu đối với Trung châu tiêu tàng này cũng không rõ lắm, chỉ tò mò Bắc Phạt.
"Tất nhiên rồi."
"Bảy lần Bắc Phạt, ba lần trước thu được đại toàn thắng, chiến đến man tộc thất hồn lạc phách, về mặt chiến tranh, ba lần Bắc Phạt trước đã đủ báo thù rửa hận rồi, cũng chiếm được thứ người mong muốn."
"Bốn lần đằng sau không phải tiếp tục Bắc Phạt nữa, nhưng Đại Nguỵ vẫn kiên quyết đưa ra lựa chọn Bắc Phạt, chẳng lẽ Hứa ái khanh đang nghĩ Tiên Đế khát máu thành tình hiếu chiến thành tật sao?"
Nữ Đế nói thế.
Lời đó cũng coi như mở ra một cái nghi ngờ trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu đúng là rất tò mò bảy lần Bắc Phạt của Đại Nguỵ, ba lần trước chiến đến mức man tộc bị giết tới mức kêu trời oán đất, theo góc độ của chiến tranh nhìn lại, tuyệt đối là kiếm bộn không lỗ.
Không cần phải tận diệt man tộc sạch sẽ làm gì, bởi vì đánh tiếp chính là lãng phí, giết man tộc bảy phần là được, vì để tận diệt man tộc, phát động một lần Bắc Phạt mới, vừa hại quốc cũng không lợi cho dân.
Võ Đế quá xúc động thì không nói làm gì, quan viên lục hộ sao có thể ngồi nhìn mặc kệ? Dựa vào truyền thống của Hộ bộ, sao có thể để Võ Đế đánh tiếp được?
Hoàn toàn không cần đánh, đánh thắng cũng không nên cơm cháo gì, đánh thua còn tiền mất tật mang.
Nhưng Võ Đế không những đánh tiếp, mà còn tiến hành bốn lần Bắc Phạt, này nếu không phải Đại Nguỵ không gánh nổi nữa, khéo còn có lần thứ tám, thứ chín nữa đấy.
Cũng chính vì bốn lần Bắc Phạt cuối cùng này, vốn nên được coi là Thần Võ Đại Đế, bây giờ trong sử sách chỉ còn vỏn vẹn hai chữ Võ Nguyên, đại biểu cho việc đang phát triển kinh tế của Đại Nguỵ, lại lần nữa quay trở về phát triển chiến tranh.
Hứa Thanh Tiêu đang tò mò không biết sao Võ Đế lại làm thế, bây giờ đã rõ ràng rồi.
Hoá ra thứ muốn tóm được lại là Trung châu tiên tàng.
Mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng nghe tên cũng biết chắc chắn không phải thứ bình thường gì, thông qua lời của Nữ Đế, người giành được Trung châu tiên tàng có thể nắm được cả thiên hạ vào tay.
Ngẫm kỹ lại thì Võ đế mất bình tĩnh như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường, cám dỗ này quả thật quá lớn.
Đánh bại Man tộc, vương triều Đại Nguỵ chỉ mạnh lên được một chút thôi, vẫn bị vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên kìm kẹp, mà giành được Trung châu tiên tàng thì ngay lập tức thống nhất được cả thiên hạ rồi.
Nhảy qua một bước thống nhất Trung châu, ngay đó đã thống nhất được cả thiên hạ, ai mà không động lòng chứ? Có vị Đế Vương nào không biết động lòng không?
Hợp tình hợp lý.
Giờ phút này, đại khái thì Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ trong năm Võ Nguyên ấy đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nỗi nhục Tĩnh thành chưa nguội.
Võ Đế đăng cơ, khí phách vô cùng, ba lần Bắc Phạt, đánh tới nỗi Man tộc kêu trời oán đất, nhưng Võ Đế cũng vì trận chiến này phát hiện ra bí mật của Trung châu tiên tàng.
Vì để chiếm được tiên tàng, không ngại tiếp tục phát động chiến tranh, bốn lần Bắc Phạt tuy đã giành được thứ cần lấy, nhưng mà vẫn chưa chiếm được toàn bộ, cho nên vì để Quân Vương đời sau của Đại Nguỵ lấy được tiên tàng nên đã giấu bí mật đó trên người thái tử rồi đưa thái tử rời khỏi cung, về phần những vật phẩm mấu chốt nhất tất cả đều bị Võ Đế giấu vào trong Võ Đế di bảo.
Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể dựa vào cách hợp lý nhất để suy tính theo hướng như vậy thôi.
Về phần tại sao không để lại cho Nữ Đế? Cái này Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ngay ra rồi, không phải không tin Nữ Đế, càng không phải Đế Vương là kẻ vô tình nhất, mà vì hai chuyện.
Thứ nhất, ông ta không biết Nữ Đế có thể lên ngôi thuận lợi như thế.
Ý chỉ của Võ đế năm đó là để hoàng thất và lục bộ lựa chọn một người kế thừa hoàng vị, hoàng thất chọn Nữ Đế, lục bộ chọn Nữ Đế, văn cũng cũng chọn Nữ Đế.
Chuyện này đã vượt khỏi tầm dự liệu của Võ đế rồi.