Sau khi Trần Thư nói xong, Hứa Thanh Tiêu lập tức vung tay lên trời, thiên lôi cũng dần tản đi.
Thay vào đó là sự yên tĩnh trở lại.
Mà cách đó không xa, Thiên Lôi oanh đã tràn ngập ánh sáng màu lam.
Trần Thư cũng không do dự chút nào mà đi thẳng đến trước Thiên Lôi oanh, ngắm họng pháo vào ngay một tòa núi nhỏ.
“Hứa huynh, xem nè.”
Giọng hắn vang lên.
Sau một khắc.
Một tiếng sấm vang dội không gì sáng bằng vang lên.
Ngay tức khắc, âm thanh khủng bố đinh tai nhức óc vang lên, trong vòng trăm dặm đều có thể nghe thấy, giống như sấm sét giữa trời quang.
Tất cả mọi người ở Như Ý các đều bị hù dọa.
Mà sau khi một luồng ánh áng màu lam bắn ra ngoài.
Nó đã đánh nát một đỉnh núi nhỏ ngay tại chỗ, mặc dù không lớn nhưng phối hợp giữa âm thanh và loại uy lực này, rất có tính kích thích về mặt thị giác.
“Trời.”
Hứa Thanh Tiêu chẳng bỏ qua chút nào, thu hết cảnh này vào mắt.
“Cùng đẳng cấp với một kích toàn lực của một vương giả.”
“Không đúng, là ba vị vương giả.”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu tự lẩm bẩm.
Trong phút chốc hắn đã phát hiện được luồng sức mạnh này đáng sợ đến mức nào.
Ba vị vương giả dốc hết toàn lực.
Uy lực thì được đấy, nhưng vấn đề vẫn còn rất nhiều.
Phải thử tiếp mới được.
“Còn có thể phóng được nữa không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không thể, chỉ có thể nổ một cái.”
“Cần phải tiếp tục ngưng tụ sấm sét mới được.”
Trần Thư lắc đầu, đồng thời ánh mắt cũng lộ ra vẻ đắc ý.
“Có thể trực tiếp ngưng tụ không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không thể, phải chờ nửa canh giờ nữa.”
Trần Thư lắc đầu.
“Nửa canh giờ?”
Đây là vấn đề lớn rồi, đâu thể nào bắn pháo một lần xong rồi lại chờ thêm nửa canh giờ?
Không thể tác chiến một cách bền bỉ được, trừ phi ngươi chuẩn bị hàng ngàn hàng vạn trận sấm sét, nếu như cần phải chuẩn bị nhiều như vậy vậy thì lại sẽ xảy ra thêm một đống vấn đề lớn.
Thấy Hứa Thanh Tiêu trầm tư, Trần Thư lập tức nói thêm vào.
“Thật ra vấn đề chủ yếu vẫn là ở chỗ nguyên liệu.”
“Chất liệu này vẫn không phải là chất liệu tốt nhất.”
“Nếu như có thể thay thành Linh kim thượng đẳng thì sẽ khác rồi.”
Trần Thư đáp lại.
“Làm lạnh ngưng tụ mất bao lâu?”
Hứa Thanh Tiêu nói ra một từ ít thấy nhưng Trần Thư vẫn có thể nghe được đó là ý gì, chỉ là lần đầu tiên hắn nghe thấy mà thô.
“Khoảng một khắc đồng hồ.”
Trần Thư đáp lại.
“Trần huynh, ta hỏi huynh, huynh có thể làm được chuyện làm lạnh hoàn toàn trong nháy mắt không? Chính là sau khi bắn xong một lần thì lại ngưng tụ sức mạnh sấm sét thêm một lần nữa?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Sau khi nghe xong câu này, Trần Thư không nhịn được cau mày nói:
“Có thể.”
“Chẳng qua vẫn cần phải có cực phẩm Linh kim.”
“Nhưng thứ này có giá trị liên thành, khắp cả Đại Ngụy cũng chẳng thể tìm được cực phẩm Linh kim, không thực tế.”
Trần Thư đáp lại.
Có thể thì có thể, nhưng cần phải có vật liệu quý giá.
Mấy thứ như Linh kim này chính là tài nguyên mà các thế lực lớn trong thiên hạ thi nhau tranh đoạt.
Nhất là cực phẩm Linh kim, đây là thứ thiết yếu để luyện chế pháp khí trên tứ phẩm, mặc kệ là tiên đạo hay là võ giả, ai cũng cần có cực phẩm Linh kim.
Có tiền cũng không mua được.
“Một cái Thiên Lôi oanh cần có bao nhiêu Linh kim?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Nếu như luyện tốt mà nói thì cần đến một trăm cân.”
Trần Thư lên tiếng.
“Một trăm cân?”
Lòng Hứa Thanh Tiêu âm thầm cân nhắc sau đó vẻ mặt có hơi khó coi.
Một lượng cực phẩm Linh kim đã mang giá trị không nhỏ, một cân chắc là đã có thể chế tạo ra một món binh khí vương giả.
Nhưng một cái Thiên Lôi oanh mà đã cần đến một trăm cân.
Linh kim trong toàn bộ Đại Ngụy này đoán chừng khoảng một ngàn cân,không nhiều hơn.
Nếu muốn sản xuất ra với số lượng lớn là chuyện vô cùng khó khăn.
Chẳng qua đây cũng không phải là vấn đề gì, mặc dù ít Linh kim nhưng chỉ cần có đủ uy lực thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Vương triều Đại Ngụy có đủ để chế tạo mười cái, nghĩ cách dùng tiền hoặc là đi trao đổi gì đó, làm thêm mười cái hay hai mươi cái cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Quan trọng nhất vẫn là vấn đề uy lực.
Cái này giống với đạn hạt nhân vậy, nếu như uy lực lớn như vậy thì mười cái cũng đủ rồi.
“Trần huynh, huynh nghĩ xa hơn một chút, uy lực hoàn mỹ nhất của một viên Thiên Lôi oanh có thể bộc phát lớn bao nhiêu?”
“Suy nghĩ theo hướng tốt nhất.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nhìn về phía Trần Thư hỏi như vậy.
Câu này vừa dứt, Trần Thư trả lời với vẻ không do dự chút nào.
“Hứa huynh, cái này ta thật sự chưa nghĩ tới bao giờ.”
“Nếu như là một lần bắn Thiên Lôi oanh hoàn mỹ nhất, uy lực của nó có thể bằng với một kích toàn lực của võ giả nhị phẩm.”
“Mấy chục đỉnh núi thế này có thể bị san thành bình địa ngay.”
Trần Thư nói với vẻ rất tự tin.
Võ giả nhị phẩm à?
Uy lực như vậy thì còn được, nhưng còn được cũng chỉ là còn được mà thôi.
Dù sao thì chi phí đầu vào quá lớn, nếu như nói có thể sản xuất hàng loạt thì đừng nói uy lực như võ giả nhị phẩm, cho dù chỉ là tam phẩm thôi thì cũng đủ để cho Hứa Thanh Tiêu hưng phấn rồi.
Nhưng chi phí đầu vào quá lớn, cả Đại Ngụy cũng chỉ có thể làm được mười cái Thiên Lôi oanh thôi.
Tương đương với được tăng thêm mười vị võ giả nhị phẩm.
Đây chính là trạng thái lý tưởng nhất, cho nên nghe thì chẳng thấy khoa trương chút nào.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không nói câu nào, Trần Thư lập tức lên tiếng nói:
“Hứa huynh, thật ra cái Thiên Lôi oanh này có thể mạnh hơn được nữa.”
Trần Thư nhìn ra được bây giờ Hứa Thanh Tiêu cảm thấy rất có hứng thứ, trước mắt Như Ý khí tông không thể nào hỗ trợ hắn làm Thiên Lôi oanh được.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có hứng thú thì dựa vào năng lực của Hứa Thanh Tiêu, muốn vật liệu chẳng lẽ còn không phải chỉ là một chuyện dễ dàng hay sao?
Cho nên hắn không muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu thất vọng.
“Là như thế nào?”