Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1111 - Chương 1111: Điểm Thiếu Hụt Của Thiên Lôi Oanh, Thuật Luyện Khí (3)

Chương 1111: Điểm Thiếu Hụt Của Thiên Lôi Oanh, Thuật Luyện Khí (3)

Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Trần Thư, có hơi tò mò hỏi:

“Hứa huynh, cái Thiên Lôi oanh này gặp phải ba vấn đề khó.”

“Đầu tiên, vấn đề về vật liệu, chẳng qua độ khó của vấn đề này không lớn, dù sao nếu như làm thật thì vẫn có thượng đẳng Linh kim để làm, thậm chí là cực phẩm Linh kim, cái này cũng không phải là không thể tìm thấy.”

“Thứ hai là vấn đề trận pháp, nếu như thật sự là một cái Thiên Lôi oanh hoàn mỹ thì cần phải khắc ấn trận pháp bên trong. Chuyện trận pháp này có thể mời trưởng lão trận tông ra tay, trên này có khắc ba trận pháp, là ta mời Chu sư huynh khắc đó, uy lực chưa tới cũng là chuyện đương nhiên, mà nếu như mời được trưởng lão trận tông ra tay khắc chín chín tám mươi mốt đại trận lên, vậy thì tất nhiên uy lực sẽ hơn gấp bội, cho nên cũng có thể nâng cao.”

“Về phần cái thứ ba, cũng là vấn đề có độ khó lớn nhất đó chính là vấn đề tồn trữ thiên lôi. Ăn mòn quá nhanh, mặc dù trận pháp vẫn có thể lưu trữ lại một ít nhưng tác dụng không lớn.”

“Nếu như có thể giải quyết vấn đề này thì uy lực chưa nói là khoa trương như võ giả nhất phẩm vậy nhưng chuẩn nhất phẩm hẳn là không thành vấn đề.”

Trần Thư nói ra ba chỗ khó của Thiên Lôi oanh, hai cái trước về vật liệu và trận pháp thì hắn có thể giải quyết được.

Nhưng cái thứ ba thì phiền rồi.

“Độ ăn mòn nhanh thế nào?”

Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.

“Ừm... Rất nhanh, trên cơ bản là nửa khắc đồng hồ sẽ hao mất chín thành.”

“Qua nửa canh giờ thì chỉ còn lại không quá một phần ngàn.”

Trần Thư nói ra những lời thật lòng.

Hứa Thanh Tiêu nghe xong thì không nhịn được mà sững sờ.

Tốc độ hao mòn này cũng quá nhanh rồi, thay một cách nói khác mà nói thì thứ này đúng là gân gà thật, thậm chí là quá bèo luôn.

Muốn lên chiến trường thì đầu tiên là nhất định phải có sét.

Con người tạo ra cũng được, do trời tạo thành cũng được, sau đó còn phải bắt đầu ngưng tụ sấm sét, sau khi ngưng tụ xong thì cần phải nhanh chóng phóng ra, nếu như muộn nửa khắc thì sẽ chẳng còn gì cả.

Vấn đề đến rồi.

Nếu như thiên lôi là do con người tạo ra vậy thì người tạo ra thiên lôi sao lại cần phải dùng đến thứ này?

Trực tiếp dùng một đạo thiên lôi đánh chết kẻ địch không được hay sao? Sao phải dùng thêm một quá trình nữa?

Tiếp theo khái niệm nửa khắc đồng hồ là gì đây?

Lần đầu tiên kẻ địch có thể sẽ phải chịu những thiệt thòi lớn, nhưng lần thứ hai người ta sẽ chờ ngươi thêm nửa khắc đồng hồ hay sao.

Thoáng cái là qua nửa khắc đồng hồ rồi, họ sẽ lập tức giết qua.

Vừa nghĩ đến đây thì chẳng còn có tác dụng gì nữa.

Hứa Thanh Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Lôi oanh, cẩn thận nghiên cứu.

Thứ này rất có triển vọng nhưng cần phải giải quyết mấy vấn đề chủ yếu.

Thứ nhất, vấn đề uy lực.

Thứ hai, vấn đề tồn trữ.

Thứ ba, vấn đề sản xuất.

Uy lực là vấn đề đầu tiên, nếu như không có đủ uy lực thì sẽ chẳng còn chút giá trị nào nữa.

Chất liệu cộng thêm gia tăng trận pháp có thể tăng cường uy lực được, chỉ là Hứa Thanh Tiêu vẫn cảm thấy chưa đủ.

Hắn cần một đại sát khí thật sự.

Một pháo... Bằng với một võ giả nhất phẩm ra tay.

Như vậy mới có thể thống nhất Trung châu thậm chí là thống nhất thiên hạ.

Không phục thì bắn một pháo, bên trong tầm bắn đều là chân lý.

Vấn đề lưu trữ đặt ở vị trí thứ hai, không thể nào chỉ bắn xong một pháo là thôi được, ít nhất thì cũng phải bắn hai pháo chứ? Nếu không thì sẽ phải chịu đựng bao nhiêu thua thiệt đây?

Vấn đề lưu trữ cũng có thể thông qua chất liệu cộng với tăng thêm trận pháp bù đắp được, nhưng xem như này thì hẳn là khó làm rồi.

Về phần vấn đề thứ ba là sản xuất, thứ này cũng dễ nói, uy lực đủ, giải quyết được vấn đề lưu trữ thì cái gì cũng có thể làm được.

“Trần huynh, có thể cho ta mượn bí tịch luyện khí đọc một chút hay không?”

Hứa Thanh Tiêu đứng dậy.

Dựa vào bản thân hắn suy nghĩ thì có hơi khó, vẫn nên xem sách về nguyên lý luyện khí, tự mình vận động.

Không phải không tin Trần Thư mà là bây giờ hắn chẳng biết chút lý luận gì, rất khó giải quyết.

“Không thành vấn đề, trong Như Ý các có Tàng Kinh các, tất cả đều là những bí tịch có liên quan đến luyện khí, nếu như huynh đồng ý thì bây giờ có thể đi xem.”

Trần Thư lên tiếng, cực kì nhiệt tình.

“Được.”

“Vậy thì làm phiền rồi.”

Hứa Thanh Tiêu hành lễ rồi nói.

“Không sao, Hứa huynh, mời đi theo ta.”

Trần Thư nhấc cái Thiên Lôi oanh nặng bốn trăm cân lên sau đó dẫn đường cho Hứa Thanh Tiêu.

Không bao lâu, hai người đã đi vào bên trong Tàng kinh các.

“Trần Thư, ngươi lại mân mê cái quỷ gì nữa vậy?”

“Vẫn là cái Thiên Lôi oanh gì đó của ngươi sao?”

“Ngươi không biết các trưởng lão đang luyện chế pháp khí bên trong à?”

“Sau này mà ngươi còn đùa nghịch cái thứ này nữa thì lão phu sẽ không tha cho ngươi.”

Bên ngoài Tàng Kinh các.

Còn chưa đợi Hứa Thanh Tiêu bước vào thì một tràng tiếng mắng chửi đã vang lên.

Nhìn về hướng âm thanh.

Là một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, tinh thần phấn chấn làm lộ ra vẻ càng già càng dẻo dai.

“Mong Ngô trưởng lão thứ tội, đệ tử biết sai rồi.”

Trần Thư lên tiếng cúi đầu về phía đối phương đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:

“Hứa huynh, đây là đại trưởng lão tông ta, Ngô An.”

Nói xong câu này, Trần Thư lại nhìn về phía Ngô An nói:

“Ngô trưởng lão, người này là Hứa Thanh Tiêu Hứa huynh, Bình Loạn vương Đại Ngụy.”

Trần Thư giới thiệu nói vậy.

“Hứa Thanh Tiêu?”

Nghe thấy cái tên này, ông lão hơi ngạc nhiên, ông ta đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, sau đó, lửa giận trong mắt thoáng chốc vơi đi rất nhiều, ông ta nói với vẻ ôn hòa:

“Thì ra là Hứa bán thánh đến.”

“Bái kiến Hứa bán thánh.”

Ngô An vẫn cực kỳ khách khí mà hành lễ với Hứa Thanh Tiêu.

Tuy ông ta là bề trên nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu là bán thánh Nho đạo, địa vị không kém gì ông ta cả.

“Tiền bối đa lễ, vừa rồi là vãn bối nhờ Trần huynh thử Thiên Lôi oanh một lần, vãn bối cảm thấy có hứng thú với cái này, mong tiền bối đừng trách tội Trần huynh.”

Hứa Thanh Tiêu chắp tay.

Nghe xong câu này, Ngô An lập tức cười ha ha một tiếng:

“Thì ra là vậy à, vậy thì không sao, Trần Thư, ngươi tiếp đãi bán thánh cho tốt đi, đừng có lơ là với khách nhé.”

“Hứa bán thánh, nếu như tên nhóc này tiếp đãi có không tốt thì ngày cứ lên tiếng nói thẳng với lão phu, lão phu tẩn hắn một trận xã giận thay ngài.”

Bình Luận (0)
Comment