Ngô An nói rồi cười ha ha.
Làm cho Trần Thư không nhịn được mà phiền muộn.
Mặc dù biết Hứa Thanh Tiêu là khách mà câu nói của Ngô An cũng chỉ là những lời khách sáo nhưng nghe xong chẳng hiểu sao lại khiến cho người ta không vui.
“Được rồi, tiếp đãi Hứa bán thánh cho tốt, lão phu đi trước.”
Hứa Thanh Tiêu đã đến rồi, ông ta cũng không tiện nói gì nhiều.
Quay người rời đi.
Đợi sau khi Ngô An đi.
Hứa Thanh Tiêu cũng bước vào Tàng Kinh các.
Bên trong kinh các cũng có đến trăm vạn tàng kinh, không ít số đó là tâm đắc của các trưởng lão trong môn.
“Hứa huynh, trong kinh các này có một trăm ba mươi lăm vạn quyển sách, nếu như đọc hết thì phiền ghê lắm, ta dẫn huynh tìm đọc chút sách cơ bản, huynh xem trước một chút để có hiểu biết sơ bộ.”
Giọng Trần Thư vang lên, hắn nói thế.
“Không cần phiền phức.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ lắc đầu.
Trong phút chốc, tất cả sách trên giá sách đều trở nên trôi nổi xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Lập tức, không ít người trong Tàng Kinh các đều bị kinh động.
Rất nhanh sau đó, những cuốn sách này tỏa ra từng chùm tài hoa, chui vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Những tài hoa này chính là nội dung cuốn sách.
Hứa Thanh Tiêu chỉ cần hấp thu là được.
Không cần đọc.
Đây chính là lợi ích của bán thánh.
Đương nhiên có thể đọc từng quyển từng quyển thì hiệu quả sẽ tốt hơn, có thể lĩnh ngộ kỹ càng, chỉ là Hứa Thanh Tiêu lại không có thời gian để lãng phí vì những thứ này.
Một trăm ba mươi lăm vạn quyển sách chỉ cần chừng nửa canh giờ.
Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Phủ Hoài Ninh thân vương.
Hoài Ninh thân vương nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
Lần này ông ta không giận dữ nữa mà dùng thái độ vô cùng bình tĩnh nhìn về phía đối phương.
Giờ này khắc này.
Người đàn ông đeo mặt nam dưới đài cũng trầm mặc.
Nguyên nhân là vì.
Lần này đúng là Hứa Thanh Tiêu đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Vốn cho rằng vương triều Hạo Nhiên có thể diệt được Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lại không ngờ Văn cung cũng mất rồi.
Mặc dù vẫn còn một phần để lại nhưng phần này cũng đã không thể nào đối đầu với Hứa Thanh Tiêu được nữa.
Điều này đúng là rất xấu hổ.
Đã phá vỡ kế hoạch ban đầu.
Chẳng qua là người đàn ông đeo mặt nạ cũng không nản lòng mà nhìn về phía Hoài Ninh thân vương nói:
“Vương gia bớt giận.”
“Mặc dù lần này lại để cho Hứa Thanh Tiêu thành công trở về từ cõi chết nhưng chúng ta vẫn còn kế sau mà.”
“Hơn nữa phần thắng vẫn cực lớn như cũ.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói vậy.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương lại nở nụ cười:
“Ha ha ha ha.”
“Những lời nói thế này bản vương đã nghe bao nhiêu lần rồi?”
“Lần đó không phải ngươi cũng nói là phần thắng rất lớn đó sao?”
“Cũng may bản vương chẳng thèm nghe ngươi nói lung tung nếu không chỉ sợ bản vương cũng đã trở thành vong hồn dưới đao của Hứa Thanh Tiêu rồi.”
Hoài Ninh thân vương không ngừng cười lạnh.
“Vương gia bớt giận.”
“Lần này đúng là chúng ta có phần thẳng thật đó.”
Đối phương lên tiếng với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Đúng đúng đúng, có phần thẳng có phần thẳng, các ngươi thắng, thắng con khỉ.”
“Bản vương tin ngươi, chẳng qua sau này đừng đến đây tìm bản vương nữa.”
“Bản vương mệt rồi, kế hoạch đại nghiệp chó má gì đó, các gì mà trường sinh với không trường sinh, đều chết hết đi cho bản vương.”
Hoài Ninh thân vương nói với giọng bình thản, nhưng chính sự bình thản như thế lại càng biểu hiện ra rằng ông ta đang phẫn nộ như thế nào.
Hoài Ninh thân vương cảm thấy ban đầu bản thân mình bị mỡ heo làm cho đầu óc mê muội.
Mới hợp tác chung với đám người này.
Đầu tiên là ngu ngốc để Nữ đế đăng cơ, sau đó là đần độn đưa binh phù ra, cuối cùng là ngớ ngẩn giấu tài, trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa.
Người đàn ông đeo mặt nạ bỏ bốn lên năm chạy đến nói gì đó.
Thắng rồi, chúng ta thắng rồi.
Lần này phần thắng của chúng ta cực lớn.
Chỉ cần thời cơ chín muồi thì tất cả sẽ như nước chảy thành sông.
Những lời này ông ta nghe chán lắm rồi, cũng chẳng muốn nghe nữa.
Thật sự là chẳng cảm thấy có chút hứng thú nào.
Ông ta đã chẳng còn chút dục vọng nào, bị đám người kia mài mòn triệt để.
Bây giờ đến cả Chu thánh cũng chẳng giết nổi Hứa Thanh Tiêu mà ngược lại còn bị Hứa Thanh Tiêu nhổ sạch tận gốc.
Ông ta đã hoàn toàn mất hi vọng.
Muốn binh quyền không có binh quyền, muốn người tài không có người tài, hi vọng duy nhất là Văn cung bây giờ Văn cung cũng mất, thế lấy gì đấu với Hứa Thanh Tiêu?
Phiên vương các nơi đã bị dọa cho sợ gần chết, ai còn dám tạo phản nữa?
Tên nào tên nấy đều đang nghĩ làm thế nào để lấy lòng nữ đế.
Dù sao bây giờ quốc vận Đại Ngụy hưng thịnh, bọn họ là vương gia Đại Ngụy, dù có bị lấy quyền lực đi thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì, ngày vẫn trôi qua như thế, thậm chí Đại Ngụy càng tốt thì cuộc sống của bọn họ sẽ lại càng tốt.
Cho nên chuyện mưu phản trên cơ bản là chẳng có bất kỳ hi vọng gì.
Cũng chính vì như vậy cho nên Hoài Ninh thân vương mới chẳng có chút tôn trọng nào đối với người đàn ông đeo mặt nạ ở đối diện.
Trước kia vẫn sẽ khách khí với hắn, dù sao đối phương cũng có lai lịch không nhỏ.
Nhưng mà bây giờ còn khách khí con khỉ gì nữa?
Thấy Hoài Ninh thân vương như vậy.
Người đàn ông đeo mặt nạ có hơi yên lặng.
Hoài Ninh thân vương cũng trầm mặc.
Hai người họ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Hoài Ninh thân vương lên tiếng:
“Sau này đừng đến tìm bản vương nữa.”
“Bản vương sợ người khác hiểu lầm.”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, ông ta đã hoàn toàn chẳng còn chút hảo cảm nào với đám người này, cũng chẳng còn chút lòng tin nào.
Cứ kết thúc như vậy đi.
Ông ta không muốn hợp tác nữa.
Mà sau khi Hoài Ninh thân vương nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ cũng lên tiếng:
“Vương gia.”
“Nỗ lực mấy chục năm chẳng lẽ ngài lại lựa chọn từ bỏ thật sao?”
Giọng người đàn ông đeo mặt nạ vang lên.
Nhưng những lời này vừa nói ra lại làm cho Hoài Ninh thân vương hoàn toàn nổi giận:
“Là bản vương muốn từ bỏ sao?”
“Là do các ngươi đã ép bản vương từ bỏ.”