Nhưng câu nói này lại làm cho Hoài Ninh thân vương lắc đầu, ánh mắt ông ta vô cùng kiên định nhìn về phía đối phương.
Nói với vẻ mặt vô cùng chân thành:
“Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời chắc chắn, nếu như ngươi không nói rõ thì bản vương tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi.”
“Cắt đứt quan hệ với các ngươi xong bản vương sẽ có thể an ổn lúc về già, bản vương cũng chẳng thèm lo chuyện các ngươi sẽ báo lên triều đình, bệ hạ sẽ không giết ta.”
“Hứa Thanh Tiêu muốn giết ta nhưng hắn sẽ không giết ta, chỉ cần bản vương vẫn chưa thật sự tạo phản thì ai cũng chẳng thể làm gì được bản vương.”
“Ngược lại là các ngươi, bản vương biết các ngươi chỉ đang coi bản vương như một quân cờ mà thôi nhưng điều bản vương hiểu rõ hơn chính là con cờ như bản vương đây lại rất là quan trọng.”
“Không có bản vương, kế hoạch của các ngươi đều sẽ đổ sông đổ biển, tương lai thế nào bản vương không biết nhưng bây giờ thì các ngươi đang rất cần bản vương.”
Hoài Ninh thân vương nói với vẻ tức giận.
Ông ta nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ với thái độ vô cùng cương quyết, nói đến chỗ này rồi, ý cũng đơn giản thôi.
Đừng ở đây tung hỏa mù nữa, có gì thì nói cho lẹ đi.
Nếu không sẽ phải dừng hợp tác.
Câu này vừa dứt, người kia có hơi trầm mặc.
Sau một lát, người kia lên tiếng:
“Nếu như việc đã đến nước này rồi.”
“Cũng không thể vãn hồi được nữa.”
“Chẳng qua những điều liên quan đến chuyện thật sự sâu bên trong thì tốt nhất là vương gia đừng nên dây vào.”
“Qua vài ngày nữa, Đại Ngụy sẽ có một vị thánh mới.”
Người đàn ông đeo mặt nạ chậm chậm nói.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương khẽ cau mày.
“Đại Ngụy sẽ xuất hiện một vị thánh mới?”
“Chuyện này sao có thể?”
“Là ai?”
Hoài Ninh thân vương hỏi với vẻ tò mò.
“Hậu nhân trực hệ của đại thánh nhân.”
“Thánh tôn.”
Người đàn ông đeo mặt nạ lên tiếng.
“Thánh tôn?”
Hoài Ninh thân vương sững sờ.
Ông ta nhìn về phía đối phương, trong mắt mang đầy vẻ không thể tin được.
Thánh nhân đời thứ nhất chính là đại thánh nhân, cách bây giờ đã xa lắm rồi.
Hơn nữa lại không có bất kỳ quyển sách sử nào gi lại thánh nhân đời thứ nhất có hậu nhân mà?
Sao đang yên đang lành lại có thêm một vị thánh tôn?
“Ừ.”
“Đây chính là quân cờ mạnh nhất của chúng ta.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói một cách chậm rãi.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương lại lắc đầu:
“Chưa bao giờ nghe nhắc đến thánh tôn.”
“Hơn nữa cho dù chính hắn thừa nhận mình là thánh tôn thì có chứng cứ gì? Nói hắn là thánh tôn thì hắn chính là thánh tôn hay sao?”
Hoài Ninh thân vương lại hỏi.
“Hắn có chứng cứ.”
“Có chứng cứ tuyệt đối.”
“Qua vài ngày nữa khi phật môn thành công giảng pháp ở Đông châu, vào lúc họ ra sức chèn ép thiên hạ, ngài sẽ xuất hiện.”
“Đến lúc đó vương gia sẽ biết chúng ta có con át chủ bài lớn thế nào.”
Hắn nói với giọng lạnh lùng, bên trong lời nói tràn ngập vẻ tự tin.
Hậu nhân trực hệ của đại thánh nhân.
Một vị thánh mới tự xưng mình là thánh tôn.
Nhân vật như vậy đúng là có thể dẫn đến sự chú ý của thiên hạ, có thể tạo một lượng áp lực nhất định cho Hứa Thanh Tiêu.
“Bây giờ bên trong Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu có quyền thế ngập trời, nếu như vị thánh tôn này xuất hiện chỉ sợ hắn cũng sẽ không thể tạo nên bọt nước gì.”
Hoài Ninh thân vương không thèm chất vấn thân phận đối phương, nếu như bọn họ đã nói là có vậy thì ông ta sẽ tin là có.
Thế nhưng, coi như thánh tôn có xuất hiện thật thì có thể thế nào chứ?
Bây giờ người làm chủ Đại Ngụy chính là Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa người đọc sách trong thiên hạ còn không đến ba phần, mà ba phần này đa số lại đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Cứ như vậy, cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
“Không.”
“Vương gia nghĩ sai rồi.”
“Thánh tôn xuất hiện không phải vì nhằm vào Hứa Thanh Tiêu mà là muốn tạo ra một nhóm người đọc sách mới.”
“Vương gia, bây giờ ở Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu có địa vị gì?”
Người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.
“Vương gia Đại Ngụy.”
Hoài Ninh thân vương đáp lại.
“Đúng vậy.”
“Hứa Thanh Tiêu hắn bây giờ là vương của Đại Ngụy, lòng dạ hoàn toàn chỉ đặt vào triều chính, thánh tôn xuất hiện truyền giáo cho thiên hạ, tái lập nhất mạch người đọc sách.”
“Không can dự triều chính, toàn tâm toàn ý vạch ra một con đường vì người đọc sách trong thiên hạ, kể từ đó, cho dù quyền thế của Hứa Thanh Tiêu có ngập trời hơn nữa thì có thể ảnh hưởng đến thánh tôn sao?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói với vẻ cực kỳ tự tin.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương lại có hơi suy nghĩ một phen.
Ông ta hiểu đạo lý này.
Tuy Hứa Thanh Tiêu là thánh nhân nho đạo nhưng tâm tư của Hứa Thanh Tiêu trên cơ bản đều đang hướng về vương triều Đại Ngụy, đại kế dân sinh, quốc gia chinh chiến, có cả đống chuyện đều là do Hứa Thanh Tiêu xử lý.
Cứ như vậy, đúng là Hứa Thanh Tiêu chẳng còn thời gian để đi truyền giáo nữa.
Nhưng như vào thời điểm quan trọng này xuất hiện một vị thánh tôn, sau đó người này không tranh đấu với Hứa Thanh Tiêu ngươi mà toàn tâm toàn ý giáo hóa người đọc sách trong thiên hạ, vật đúng là có thể làm cho Hứa Thanh Tiêu bó tay.
Ngươi không dạy chẳng lẽ còn không để cho người khác dạy?
“Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu đồng ý truyền giáo thì sao?”
Hoài Ninh thân vương cau mày hỏi.
Tảng mở lớn như nho đạo, trong mắt ông ta thì chẳng ai chịu từ bỏ cả.
Nhất là Hứa Thanh Tiêu, hai mươi tuổi hắn đã là bán thánh, bây giờ có uy vọng cực cao, nói một câu không dễ nghe thì chờ khi giải quyết xong chuyện của Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu lại đi truyền giáo.
Thành thánh hay không thành thánh ông ta không rõ lắm nhưng trở thành á thánh là chuyện đơn giản trong lòng bàn tay.
Người đứng đầu nho đạo, trở thành á thánh chẳng qua chỉ là một chuyện rất bình thường.
“Nếu như hắn đồng ý đi truyền giáo.”
“Vậy thì đây chính là chuyện tốt lớn đối với chúng ta.”
“Vương gia, vừa rồi chỉ mới nói đến chuyện thứ hai mà thôi, ngài có biết chuyện thứ ba là gì không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ lên tiếng.
“Chuyện thứ ba là gì?”
Hoài Ninh thân vương hỏi.
“Thái tử hồi triều?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói một cách chậm rãi.
“Thái tử hồi triều?”
Giờ khắc này, Hoài Ninh thân vương thật sự có hơi chấn kinh.
Tại sao lại trở thành thái tử hồi triều rồi?
“Có ý gì đây?”