Hoài Ninh thân vương nhíu mày hỏi.
Dựa theo kế hoạch lúc trước thì là ông ta sẽ mượn danh nghĩa của thái tử để khởi binh tạo phản.
Sau đó chờ đến khi tạo phản thành công thì để thái tử lên ngôi, sau đó thái tử sẽ nhường ngôi lại cho ông ta.
Sao bây giờ nghe ra lại có vẻ như muốn để thái tử trực tiếp hồi triều.
“Vương gia.”
“Dưới tình huống này, muốn khởi binh tạo phản đúng thật là một sự lựa chọn không sáng suốt.”
“Bây giờ chúng ta nhất định phải lật đổ Đại Ngụy, tạo ra họa ngoại xâm nội loạn.”
“Ba năm sau thiên hạ náo động, thậm chí là chẳng cần đến ba năm, có thể chỉ một năm sau thôi, thiên hạ sẽ bắt đầu rối loạn.”
“Chu thánh đã trảm hết người đọc sách nho đạo trong thiên hạ, đem sức mạnh của bọn họ hóa thành thánh lực áp chế thiên địa âm lực, nhưng sau khi chân linh của Chu thánh tản đi rồi, âm lực sẽ sinh sôi một cách điên cuồng.”
“Ba đại vương triều và các thế lực lớn trong thiên hạ đều biết rõ, trước khi trận náo động kia đến, nhất định phải dốc hết sức lực phát triển quốc gia của mình.”
“Ai gắng gượng được qua khỏi náo động thì người đó sẽ có thể trở thành người thắng cuối cùng.”
“Mà nếu như chúng ta muốn khởi binh tạo phản vậy thì nhất định phải tạo nên phiền phức.”
“Thái tử hồi triều, hơn nữa lại muốn hồi triều một cách đường đường chính chính mà không cần tranh đoạt hoàng vị với nữ đế.”
“Nhưng lại có thể tranh đoạt quyền lực, chỉ cần tranh được quyền lực thì sẽ có tư cách để lôi kéo thế lực.”
“Lục bộ trong triều đã vững vàng rồi nhưng những thế lực bên ngoài vẫn còn chưa vững chắc, sở dĩ phiên vương các nơi còn sợ hãi rụt rè đơn giản là vì bọn họ vẫn còn thiếu một người dẫn dắt.”
“Thái tử Đại Ngụy trở về đối với bọn họ mà nói, đây chính là một viên thuốc an thần.”
“Đến lúc đó thế lực của phật môn lại thêm sức mạnh của bách giáo, cùng với vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, họ cũng sẽ dốc hết toàn lực để viện trợ cho thái tử.”
“Quan trọng hơn chính là thánh tôn cũng sẽ xuất hiện và ủng hộ thái tử vô điều kiện.”
“Vậy xin hỏi vương gia phần thắng của chúng ta có lớn hay không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói đến đây.
Trong giọng nói hắn có vẻ đắc ý.
Còn Hoài Ninh thân vương thì lại hoàn toàn ngạc nhiên.
Dẫn độ phật môn, thánh tôn xuất thế, thái tử hồi triều, đây đúng thật là kế liên hoàn không chút tì vết.
Phật môn đến phía đông giảng pháp đã tạo nên một áp lực rất lớn cho các thế lực trong thiên hạ, còn thánh tôn xuất hiện thì lại vừa đúng lúc.
Chẳng qua thánh tôn nhất định phải có bằng chứng chứng minh rằng mình là thánh tôn.
Nếu như chứng minh thành công, việc thánh tôn bước vào Đại Ngụy dẫn đạo cho người đọc sách trong thiên hạ thật ra là đang giành giật đồ ăn từ trong chén của Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa lại còn đoạt hết sạch.
Dù sao thì vấn đề lớn nhất của Hứa Thanh Tiêu chính là hắn là Bình Loạn vương Đại Ngụy, tâm tư còn đang đặt bên trên triều chính.
Không toàn tâm toàn ý đặt tâm tư trên người những người đọc sách.
Nếu như cứ như vậy mà nói thì xem như đây là cơ hội có thể sử dụng được.
Chờ khi thân phận thánh tôn đã vững chắc rồi, ông ta sẽ liên thủ với thánh tôn cùng với phiên vương các nơi, lại để cho vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên gây áp lực dư luận.
Nghênh đón thái tử hồi triều.
Phân tán quyền lực của nữ đế, cứ như vậy, Đại Ngụy đừng hòng được trên dưới đồng lòng.
Trong lúc Hoài Ninh thân vương còn đang suy tư.
Người đàn ông đeo mặt nạ lại chậm rãi nói:
“Vương gia, không ngại nói cho ngài biết một chuyện.”
“Man tộc đang chuẩn bị tiến công Đại Ngụy.”
Câu nói kia vừa dứt.
Trong chốc lát, Hoài Ninh thân vương đã hoàn toàn chấn động.
“Chuyện này là thật à?”
Hoài Ninh thân vương hỏi.
Có thể nói, kẻ địch mà bây giờ Đại Ngụy hận nhất là ai? Không phải là người đọc sách của Văn cung. Đến cùng thì người đọc sách của Văn cung cũng chỉ muốn chọc tức Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
Kẻ địch mà Đại Ngụy thật sự hận nhất vẫn là Man tộc.
Mối nhục Tĩnh thành vẫn còn chưa tan.
Có thể nói, chỉ cần Đại Ngụy phát triển tốt, lương thảo sung túc thì các võ quan vẫn sẽ gào thét bảo muốn đánh một trận với Man tộc.
Bây giờ Đại Ngụy đang không ngừng phát triển, dựa theo sự phát triển này thì đúng là không đến mấy năm nữa đã có thể tiến hành hưng binh phạt Man.
Điều không ngờ đến chính là Đại Ngụy vẫn chưa có hành động gì mà Man tộc đã muốn ra tay rồi?
Nếu như thật sự là vậy vậy thì đoán chừng chắc Đại Ngụy sẽ tức chết.
“Vương gia, tại hạ đã lừa ngài bao giờ chưa?”
Ngời đàn ông đeo mặt nạ nói với vẻ tự tin.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương lại không nhịn được mà khẽ gật đầu.
Lừa ông ta thì đúng là chưa từng lừa bao giờ nhưng lần nào cũng gài bẫy ông ta.
“Man tộc mang binh tấn công Đại Ngụy, chuyện này có hơi không hợp lý đúng không?”
Hoài Ninh thân vương khẽ cau mày nói.
Không phải ông ta không tin mà là Man tộc lấy gì để đánh Đại Ngụy đây?
Tại sao lại muốn đánh Đại Ngụy?
Đây là điều không cần thiết.
Ông ta nghĩ mãi mà không hiểu.
Người kia lên tiếng nói với vẻ lạnh nhạt:
“Vương gia, có một vài chuyện đúng là khó mà nói được.”
“Chẳng qua ta vẫn có thể tiết lộ chút nguồn cơn cho vương gia, Man tộc sẽ sinh ra một vị võ giả nhất phẩm, hơn nữa lần Man tộc tiến đánh Đại Ngụy này cũng không chỉ là ý muốn cá nhân của một mình Man tộc.”
“Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đều ở phía sau, thậm chí còn có một nhóm người vẫn đang ẩn nấp sau màn.”
“Ví dụ như Phật môn giảng pháp thất bại, vậy Man tộc sẽ tập kích Đại Ngụy, mục tiêu lần này của Man tộc chính là muốn đè bẹp Đại Ngụy, hung hãn hơn gấp mười lần so với kiếp nạn Tĩnh thành.”
Người đàn ông đeo mặt nạ đáp lại.
“Còn hung hãn hơn chục lần so với kiếp nạn Tĩnh thành?”
“Chẳng lẽ bọn họ lại không sợ hai vị nhất phẩm sao?”
Hoài Ninh thân vương hỏi.
“Mong vương gia yên tâm, nhất phẩm Đại Ngụy không thể ra tay được.”
Giọng của hắn rất bình tĩnh.
“Không thể ra tay được?”
Hoài Ninh thân vương tự mình lẩm bẩm.
Một lát sau ông ta lại lắc đầu nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ nói:
“Có rất nhiều chuyện, bản vương không muốn nhắc đến.”
“Nhưng lần này sẽ là lần cuối cùng bản vương tin tưởng ngươi.”