“Nếu như cứ tiếp tục phát triển theo hướng mà ngươi nói vậy thì bản vương sẽ dốc hết sức lực để phối hợp, nhưng nếu vẫn y như cũ thì bản vương sẽ không tham gia nữa.”
Hoài Ninh thân vương chậm rãi nói.
Ông ta không muốn nói nhảm nhiều như vậy, chuyện kế tiếp được thì được, không được thì dẹp đi.
“Mong vương gia yên tâm.”
“Qua vài ngày nữa chờ sau khi Phật môn giảng pháp thành công thì thánh tôn sẽ xuất thế, đợi sau khi thánh tôn vào Đại Ngụy ở rồi thì thái tử sẽ hồi triều, lại thêm Man tộc phương bắc sang xâm lấn, tất cả những điều này đều cần có sự hỗ trợ của vương gia.”
“Mong vương gia giữ gìn sức khỏe.”
Đối phương lên tiếng.
Hoài Ninh thân vương khẽ gật đầu, chẳng qua cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được lên tiếng nói:
“Tuy kế hoạch tốt thật nhưng chỉ sợ giảng pháp thất bại, thánh tôn bị chèn ép, về phần thái tử, đến giờ bản vương vẫn không biết thái tử là ai, luôn cảm thấy trong trận tranh đấu này, phần thắng vẫn thuộc về Hứa Thanh Tiêu.”
Hoài Ninh thân vương nói vởi vẻ hơi xúc động.
Ông ta đã từng hăng hái đến bực nào, đã từng cảm thấy mọi chuyện sẽ phát triển theo sự mong muốn của bản thân.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu đã xuất hiện làm cho ông ta hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Hết lần này đến lần khác.
Đến cả Chu thánh cũng không trấn áp được Hứa Thanh Tiêu.
Không hiểu sao ông ta lại cảm thấy sợ hãi.
“Vương gia đúng là quá lo lắng rồi.”
“Trước tiên đừng nói đến những chuyện khác, sao Phật môn có thể giảng pháp thua được, Thiên Trúc tự đã chuẩn bị năm trăm năm, trong năm trăm năm này, vương gia có biết Thiên Trúc tự đã trải qua như thế nào hay không?”
“Tám trăm kinh tăng đi mười vạn dặm đường, đạp bằng sơn hà, không nói giác ngộ nhưng cũng hiểu được đạo lý trên thế gian. Những thứ này, sao Hứa Thanh Tiêu có thể hơn được?”
“Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là tiến bộ quá nhanh, lại có thêm chút vận may mà thôi.”
“Tiếp theo đó, thánh tôn hiển thế, hậu nhân của đại thánh nhân đó, địa vị này trên hết tất cả, nếu như Hứa Thanh Tiêu thành thánh thật thì đúng là không còn gì để bàn cãi, nhưng Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là một tên bán thánh mà thôi.”
“Thánh tôn giá lâm Đại Ngụy, thanh thế tất nhiên có thể ảnh hưởng đến người đọc sách trong thiên hạ.”
“Tiếp sau đó là thái tử trở về, có phiên vương các nơi làm chỗ dựa, thái tử nhất định có thể nắm giữ thực quyền, nội bộ Đại Ngụy sẽ lập tức chia thành hai phe, có thể áp chế được nữ đế và Hứa Thanh Tiêu.”
“Quan trọng nhất là Man tộc.”
“Khi Thiết Kỵ Man tộc đánh vào Đại Ngụy, Đại Ngụy sẽ phải rung chuyển thêm một lần nữa, đến lúc đó thánh tôn và thái tử sẽ có thể mưu đoạt chính quyền, một người khống chế nho đạo, một người chưởng quản đế quyền Đại Ngụy.”
“Đến lúc đó phiên vương các nơi lại cầm vũ khí nổi dậy, kế hoạch vẫn như cũ không thay đổi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói với vẻ vô cùng tự tin.
“Thiết Kỵ Man tộc.”
“Chỉ sợ sẽ bị Hứa Thanh Tiêu tiêu diệt toàn bộ, vậy thì thật buồn cười.”
Hoài Ninh thân vương cười lạnh một tiếng, không có ý gì khác, câu này ông ta nghe nhiều lắm rồi cho nên không nhịn được mà trào phúng.
“Thứ khác thì ta không biết nhưng Thiết Kỵ Man tộc không thể nào bị Hứa Thanh Tiêu diệt toàn bộ được.”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể đánh bay được thiết kỵ Man tộc vậy thì bọn ta sẽ phát động con át chủ bài thật sự.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói với vẻ lạnh lùng.
“Được rồi được rồi, còn chuyện khác hay không, nếu như không có vậy thì bản vương muốn nghỉ ngơi rồi.”
Hoài Ninh thân vương vừa nghe đến lời này thì trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Lại là những lời này?
Xem đầu óc ông ta có vấn đề thật à?
Có bài tẩy gì mà không thể trực tiếp lấy ra được?
Một đám điên khùng.
Hoài Ninh thân vương không thèm để ý đối phương, bây giờ trong lòng ông ta đã thật sự có khúc mắc với đám người này.
“Được, vương gia giữ gìn sức khỏe.”
Người đàn ông đeo mặt nạ cũng không nói nhiều mà ngay sau đó hắn ta trực tiếp hóa thành một cái bóng mờ rồi chậm rãi biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ rời đi.
Trong phút chốc, vẻ mặt Hoài Ninh thân vương lạnh xuống.
Chẳng qua ông ta cũng không nói gì thêm mà lẳng lặng ngồi lại ở chỗ này.
Sau một khắc.
Người đàn ông đeo mặt nạ đã xuất hiện ở một nơi cách đó ngoài vạn dặm.
Trong một sơn động.
Hắn đi vào sơn động thắp nên một nén nhang, quỳ lạy thành kính.
Một lát sau, khói hương từ từ bay lên, một bóng người xuất hiện ở nơi này.
Bóng dáng kia chẳng biết là dáng vẻ gì, chỉ là một luồng khí.
Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu ở đây thì nhất định sẽ cảm thấy quen quen.
“Bái kiến tôn thượng.”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỳ trên đất, lộ ra vẻ cực kỳ cung kính.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
Giọng nói kia vang lên một cách bình thản, lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Hồi tôn thượng.”
“Mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.”
“Chẳng qua dường như Hoài Ninh thân vương có chút ý kiến với chúng ta.”
Hắn chậm rãi lên tiếng nói vậy.
“Có ý kiến là chuyện rất bình thường.”
“Chẳng qua cho dù ông ta có ý kiến thì cũng sẽ không nói gì, ông ta đã bỏ đi tất cả, chỉ cần có cơ hội thì tất nhiên ông ta sẽ không dễ dàng cho qua.”
“Chú ý chuyện Phật môn giảng pháp, trong lúc quan trọng nhất thì để thánh tôn xuất hiện.”
Giọng nói kia vang lên rồi ra lệnh.
“Lĩnh chỉ.”
Người kia quỳ trên mặt đất nói vậy.
“Tôn thượng, vậy Hứa Thanh Tiêu kia xử trí thế nào đây?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói một cách chậm rãi.
“Thánh tôn sẽ xử lý tốt.”
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Một quân cờ mà thôi, hắn không nhảy ra khỏi bàn cờ được.”
“Tất cả những gì mà hắn làm đều chỉ đang dệt áo cưới cho thánh tôn thôi.”
“Đúng rồi, vào lúc ngươi cho người thâm nhập vào Đại Ngụy, ngươi cũng vào Đại Ngụy luôn đi.”
Giọng nói kia tiếp tục vang lên, căn bản không xem Hứa Thanh Tiêu như kẻ địch.
“Thuộc hạ đã rõ.”
Người kia nhẹ gật đầu sau đó lại tiếp tục nói:
“Tôn thượng, chúng ta thâm nhập vào Đại Ngụy với mục đích gì?”
Hắn có hơi tò mò nhịn không được mà hỏi.
Nhưng người kia lại chẳng nói thêm gì.
Ngay sau đó, một sức mạnh khủng khiếp đánh tới, người đàn ông đeo mặt nạ lập tức trợn to mắt, toàn thân run rẩy lộ ra vẻ vô cùng thống khổ.
“Mong tôn thượng thứ tội, là thuộc hạ nhiều lời.”
“Tôn thượng tha mạng.”