Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1123 - Chương 1123: Thánh Tôn Hiển Thế, Ba Ngàn Đại Nho, Rung Động Lòng Người, Hứa Thanh Tiêu Minh Khắc Đạo Đức Kinh (1)

Chương 1123: Thánh Tôn Hiển Thế, Ba Ngàn Đại Nho, Rung Động Lòng Người, Hứa Thanh Tiêu Minh Khắc Đạo Đức Kinh (1)

Hứa Thanh Tiêu không yêu cầu cái gì mà tăng lên gấp trăm lần xa vời kia, điều này quá khoa trương rồi, không thực tế đâu.

Nhưng gấp mười lần chắc là không quá đáng chứ?

Nếu như là gấp mười lần vậy thì hạn mức tiên đạo của hắn chính là cao nhất, có thể đồng đẳng với võ đạo, hơn nữa còn bớt rất nhiều việc, võ đạo còn cần phải tu luyện thần thông võ đạo.

Tiên đạo thì không giống vậy, có sẵn hình dạng thì sẽ ở luôn đó, sẽ không tăng thêm gì nữa.

Đương nhiên tất cả những điều này vẫn cần phải dựa vào Đạo Đức kinh.

Hứa Thanh Tiêu rất có lòng tin.

Nhưng cụ thể là như thế nào thì vẫn phải xem một chút.

Rất nhanh.

Hắn đã đi theo Lộ Tử Anh tiến vào đại điện tiên cung.

Vô Trần đạo nhân đã chờ trong đại điện từ lâu.

Vừa nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, ông ta đã nở ra một nụ cười.

“Chỉ không gặp mấy tháng ngắn ngủi mà tiểu hữu đã thành bán thánh nho đạo, tư chất thế này đúng là hiếm gặp trên đời.”

Vô Trần đạo nhân nói như vậy với Hứa Thanh Tiêu, ông ta là cường giả tiên đạo, tu sĩ chuẩn nhất phẩm.

Cũng là chưởng giáo của thái Thái Thượng tông, địa vị cao hơn Hứa Thanh Tiêu một khoảng lớn.

“Tiền bối quá lời rồi.”

“Chỉ là chút may mắn mà thôi.”

Hứa Thanh Tiêu nói một câu khiêm tốn nhưng Vô Trần đạo nhân lại lắc đầu, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:

“Tiểu hữu vẫn khiêm tốn như trước đây, bây giờ đã thành bán thánh rồi, đừng khiêm tốn vậy nữa.”

“Hứa tiểu hữu, hôm nay mời ngươi qua đây rồi, lão phu cũng đi thẳng vào vấn đề luôn. Nghe Tử Anh nói tiểu hữu đã bát phẩm Trúc Linh rồi?”

Vô Trần đạo nhân trực tiếp lên tiếng, đúng là chẳng thèm dây dưa dài dòng.

“Vâng, hơn ba tháng trước đã bát phẩm Trúc Linh.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, nói với vẻ cực kỳ chân thành.

“Ồ, ba tháng trước rồi hả.”

Trong vô thức Vô Trần đạo nhân muốn tán dương một câu, nhưng lời nói đã đến bờ môi thì ông ta lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Cái thứ gì vậy?

Ba tháng trước đã đến Trúc Linh?

Ông ta đến Đại Ngụy vào bốn tháng trước, mà Hứa Thanh Tiêu thì đến cảnh Trúc Linh vào ba tháng trước?

Điều này có nghĩa là Hứa Thanh Tiêu đã dùng khoảng thời gian không đến một tháng để từ thập phẩm lên bát phẩm?

Đừng nói Vô Trần đạo nhân.

Ba người Lộ Tử Anh, Chu Hải và Trần Thư cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trong mắt Lộ Tử Anh, hắn nghĩ Hứa Thanh Tiêu đã tu luyện hai ba tháng, tốc độ cũng ngang ngửa mình.

Nhưng điều làm hắn thật sự không ngờ chính là Hứa Thanh Tiêu đã Trúc Linh vào ba tháng trước rồi?

“Hứa tiểu hữu, ý của ngươi là nói ngươi tốn thời gian không đến một tháng đã đến bát phẩm rồi?”

Vô Trần đạo nhân hỏi.

Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một hồi rồi sau đó lên tiếng nói:

“Đúng hơn là mười chín ngày á, thập phẩm còn dễ, chủ yếu là cửu phẩm đã làm ta chậm trễ vài ngày. Lộ huynh nói cần ngưng tụ mấy đường linh mạch cho nên vãn bối đã ngưng tụ đủ chín đường linh mạch mới bắt đầu Trúc Linh.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lại.

Vẻ mặt hắn rất chân thành.

“Cái gì?”

“Ngươi ngưng tụ chín đường linh mạch?”

Giờ khắc này, người lên tiếng không phải là Vô Trần đạo nhân mà là đạo nhân mặc áo bào đỏ đang đứng ở một bên lên tiếng.

“Thế là nhiều lắm hả?”

“Không phải Lộ huynh đã nói chín đường mới là cơ bản thôi à?”

Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu khẽ cau mày, hắn nhớ rõ là Lộ Tử Anh đã từng nói ở Luyện Khí cảnh cần phải ngưng tụ ra chín đường linh mạch mới được coi là đủ tiêu chuẩn cho nên sau khi ngưng tụ chín đường linh mạch xong Hứa Thanh Tiêu mới bắt đầu Trúc Linh.

Dù sao thì hắn cũng không có ý định tu luyện tiên đạo một cách nghiêm túc, cũng không muốn tu tiên cho lắm, đủ tiêu chuẩn là được rồi.

Câu này vừa dứt.

Lộ Tử Anh trợn tròn mắt.

Chu Hải cũng trợn tròn mắt.

Mắt Trần Thư lại càng trừng to hơn.

Bọn họ đều là tu sĩ tất nhiên là hiểu khái niệm ngưng tụ chín đường linh mạch nghĩa là gì rồi, điều này nghĩa là tốc độ Hứa Thanh Tiêu thổ nạp linh khí của hắn hơn người khác đến chín lần.

Cùng là tu luyện một trăm năm nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu thì chẳng khác gì chín trăm năm cả.

Thay một cách khác mà nói thì coi như Hứa Thanh Tiêu không đột phá nhất phẩm nổi thì cho thêm mười năm nữa, hắn nhất định có thể trở thành tu sĩ tiên đạo nhị phẩm.

“Tử Anh.”

“Ngươi.”

Vô Trần đạo nhân nhìn Lộ Tử Anh với vẻ hơi tức giận, còn Lộ Tử Anh thì đã sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thẫn thờ ngơ ngác.

“Lão phu không tin.”

Đạo nhân áo bào đỏ trực tiếp nói thẳng, ông ta bước đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, đưa tay khoác lên vai Hứa Thanh Tiêu.

Ngay sau đó ông ta đã nhìn trộm được linh mạch trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.

Rất nhanh sau đó, đạo nhân áo đỏ đã lộ ra vẻ chấn động không gì sánh nổi:

“Đúng thật là chín đường linh mạch, hơn nữa mỗi đường linh mạch đều vô cùng mạnh mẽ, thiên tài, thiên tài, thiên tài mà.”

“Hứa tiểu hữu có muốn bái nhập thái Thái Thượng tông chúng ta hay không?”

“Nếu như ngươi không đồng ý cũng không sao cả, lão phu biết bây giờ ngươi đã tu nho đạo và võ đạo, không muốn lãng phí thời gian để tu thêm cái khác nữa, chẳng qua ngươi vẫn chưa hoàn toàn bước vào nhất phẩm, tuổi vẫn còn rất trẻ.”

“Thật ra thì có thể thử thêm một chút.”

“Nếu không thì như vậy đi, lão phu sẽ tự tiện làm chủ, truyền Thái Thượng cổ kinh cho ngươi trước.”

“Ngươi thử một chút xem, nếu như cảm thấy hài lòng thì chúng ta có thể bàn bạc một chút, nếu như ngươi không hài lòng thì cũng có thể bàn bạc thêm xem sao.”

“Hứa tiểu hữu, tư chất ngươi thế này mà còn tập võ gì nữa, đến tu tiên đi nào.”

“Xưa nay lão phu không gạt ai cả, tu tiên là chuyện vui sướng nhất trên đời này.”

Đạo nhân áo bào đỏ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, nói với vẻ cực kì kích động.

Mấy lời nói nhanh chóng xả đến, liên tiếp nổ như pháo vậy.

Đừng nói là Hứa Thanh Tiêu sửng sốt, Vô Trần đạo nhân cũng bất ngờ.

Khá lắm, không phải ban nãy không đồng ý à, sao bây giờ lại tự động làm chủ rồi?

Ngươi có thể nào đừng có trở mặt nhanh vậy được không hả?

“Khụ khụ.”

Ngay lập tức, Vô Trần đạo nhân không nhịn được mà nhẹ giọng ho khan một phen.

Nhắc nhở đối phương không cần phải hạ giá như vậy, á à, dù sao cũng là người tu tiên, thận trọng một chút có được hay không.

Bình Luận (0)
Comment