Nhưng đạo nhân áo bào đỏ căn bản là không quan tâm đến Vô Trần đạo nhân, vẫn mang vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Tiền bối, khách khí.”
“Hứa mỗ không nghĩ đến chuyện tu tiên.”
“Thái Thượng cổ kinh chính là tâm pháp quan trọng nhất của tiên tông, vô công bất thụ lộc, Hứa mỗ không thể nhận được.”
Hứa Thanh Tiêu nói một cách uyển chuyển, từ chối nhận Thái Thượng cổ kinh.
Câu này vừa dứt, đám người có hơi ngạc nhiên.
“Tiểu hữu, có thể là ngươi hiểu lầm gì rồi.”
“Thái Thượng cổ kinh này đúng là công pháp trọng yếu nhất của tiên tông ta, nhưng cũng đâu ai nói là không thể truyền cho người ngoài đâu.”
“Hơn nữa bây giờ ngươi đã đạt đến Trúc Linh, bước kế tiếp chính là Minh Kinh.”
“Ngoại trừ Thất Tinh đạo kinh bản hoàn chỉnh của Thất Tinh đạo tông ra thì Thái Thượng cổ kinh chính là tâm pháp tu tiên tốt nhất thiên hạ.”
“Chẳng qua Thất Tinh đạo kinh đã thất lạc vào mấy ngàn năm trước rồi.”
“Cho nên Thái Thượng cổ kinh trở thành tâm pháp đệ nhất thiên hạ.”
Đạo nhân áo bào đỏ nói vậy, trong giọng nói tràn ngập sự tự tin.
Đối với sự thịnh tình của đối phương.
Hứa Thanh Tiêu vẫn lắc đầu một cái.
“Đa tạ ý tốt của tiền bối.”
“Chuyện tâm pháp này đừng nhắc đến nữa.”
“Bây giờ vương triều Đại Ngụy còn có rất nhiều quốc sự, hơn nữa nho đạo cũng có không ít chuyện, chỉ riêng chuyện truyền giáo thôi cũng đủ làm Hứa mỗ đau đầu rồi.”
“Thật sự là không còn thời gian tu hành nữa nếu như sau này Hứa mỗ cảm thấy hứng thú thì sẽ tự mình Minh Kinh thôi.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn từ chối khéo như cũ, chẳng qua lần từ chối này so với lần vừa rồi lại càng thẳng thắn hơn.
“Tự mình Minh Kinh?”
“Tiểu hữu, ngươi đừng nghĩ lung tung nha, lão phu biết ngươi là bán thánh nho đạo, ngươi nói viết sách thì lão phu tin ngươi, nhưng mà Minh Kinh, đây không phải là chuyện đùa đâu.”
“Coi như tiên đạo nhất phẩm thì cũng không dám tùy tiện Minh Kinh, cho dù có Minh Kinh thì cũng không thể nào vượt qua Thái Thượng cổ kinh được.”
“Vậy thì, lão phu không ép ngươi nữa, chẳng qua nếu như tiểu hữu thật sự Minh Kinh thì đến Thái Thượng tiên tông, minh Thái Thượng cổ kinh.”
“Minh Kinh cần phải tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, không thể bị quấy rầy, cũng sẽ không chú ý đến bất kì vấn đề gì cả, quá trình rất hung hiểm, coi như ngươi không minh Thái Thượng cổ kinh nhưng vì sự an toàn của ngươi, hãy đến tiên cung đi, lão phu sẽ tự mình hộ đạo cho ngươi, thế nào hả?”
Vừa nghe đến chuyện Hứa Thanh Tiêu muốn tự mình Minh Kinh, đạo nhân áo bào đỏ trực tiếp gấp lên.
Tự mình Minh Kinh là khái niệm gì? Tu sĩ nhất phẩm cũng khó mà làm được, duy chỉ có đại tu sĩ nhất phẩm mới có thể tự viết kinh.
Hơn nữa quá trình Minh Kinh cũng rất nguy hiểm, đồng thời cũng sẽ tự động đặt ra kết giới ngăn cách tất cả bên ngoài, nếu như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây?
Cho nên tiên môn còn có một cách nói đó là hộ đạo, chính là sợ ngươi gặp phải nguy hiểm.
Chẳng qua đúng là ở Đại Ngụy nhất định sẽ chẳng xảy ra nguy hiểm gì, thật ra lão đạo nhân áo bào đỏ chỉ muốn kéo Hứa Thanh Tiêu trở lại, sợ Hứa Thanh Tiêu xúc động rồi tùy tiện đi Minh Kinh, vậy thì xong đời rồi.
“Ừ, Hứa tiểu hữu, vị sư đệ này của lão phu nói không sai.”
“Dù ngươi có không thích Thái Thượng cổ kinh thì trong Tàng Kinh các Đại Ngụy cũng có những kinh văn tu hành khác, đừng có làm loạn.”
Vô Trần đạo nhân cũng vội vàng nhắc nhở một câu.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua hắn vẫn chấp tay nói:
“Ý tốt của các vị tiền bối vãn bối cũng hiểu, vãn bối sẽ thận trọng cân nhắc.”
“Chẳng qua, chuyện minh Thái Thượng cổ kinh thì hay là thôi đi.”
“Vô Trần tiền bối.”
“Hôm nay vãn bối đến đây thật ra là muốn được tham quan Tàng Kinh các của Thái Thượng tiên tông một chút, mong tiền bối cho phép.”
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Mục đích hắn đến đây chính là muốn đọc thêm nhiều sách một chút, cũng có hiểu biết hơn chút ít về chuyện thất phẩm.
Đối với ý tốt của Thái Thượng tiên tông, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có thể cảm ơn mà thôi.
Đầu tiên là có Đạo Đức kinh.
Thứ hai là tu luyện Thái Thượng cổ kinh này là một chuyện lớn, hắn không cần thiết phải đồng ý.
Tu luyện Thái Thượng cổ kinh, cho dù là có trở thành nhất phẩm tiên đạo thì cũng chẳng bằng được nhất phẩm võ đạo.
Vậy tại sao lại không tu luyện võ đạo một cách thật tốt?
Cho dù là có tăng lên gấp mười lần thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không đồng ý.
thật sự là không cần thiết, trừ phi có thể vượt qua võ đạo.
Còn Đạo Đức kinh đã là đồ vật của mình rồi, còn có thể vượt hơn gấp năm lần, đương nhiên cũng có thể là đến gấp đôi cũng không được.
Bất kể là như thế nào.
Dù sao thì hắn cũng không nợ ân tình.
Nghe khẩu khí Hứa Thanh Tiêu chắc chắn như vậy, đạo nhân áo bào đỏ có hơi bực bội, Vô Trần đạo nhân thì chỉ thoáng trầm tư đôi chút sau đó lên tiếng nói:
“Tàng Kinh các chỉ là chuyện nhỏ, Hứa tiểu hữu, nếu như đồng ý thì Tử Anh, mang Hứa tiểu hữu đi đi.”
“Đừng có chậm trễ.”
Thật ra Vô Trần đạo nhân cũng rõ nguyên nhân gì khiến Hứa Thanh Tiêu từ chối, chính là không muốn nợ ân tình.
Ông ta có thể hiểu được, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng là vương gia Đại Ngụy.
“Đa tạ tiền bối.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Vô Trần đạo nhân, cũng cúi đầu về phía hai vị lão đạo rồi sau đó bước theo Lộ Tử Anh rời đi.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu đi rồi.
Vô Trần đạo nhân vẫn giữ yên lặng.
Còn lão đạo nhân áo bào đỏ thì vẫn không nhịn được mà túm lấy tay áo của Vô Trần đạo nhân.
“Chưởng môn sư huynh, tư chất của người tên Hứa Thanh Tiêu này không tầm thường, chúng ta nhất định phải thu làm đệ tử trong tông mới được.”
“Thiên tài như vậy nếu như để bị Thất Tinh đạo tông cưới mất, ta không phục đâu.”
Lão đạo nhân áo bào đỏ nói một câu như vậy
Câu này vừa dứt, Vô Trần đạo nhân cười lạnh nói:
“Không phải là ngươi không đồng ý truyền cổ kinh cho Hứa Thanh Tiêu sao? Sao giờ lại trở mặt rồi?”
Vô Trần đạo nhân thấy không vui.
“Sư huynh, ta không đồng ý bao giờ đâu?”
“Ta có nói khi nào đâu, huynh đừng có vu oan cho người tốt.”
“Ta mặc kệ, bây giờ ta sẽ đi tìm sư phụ một chuyến.”
“Nếu như sư phụ biết việc này thì tất nhiên sẽ tự mình đến Đại Ngụy, sư phụ của Hứa Thanh Tiêu là nhất phẩm, không để mắt đến chúng ta cũng bình thường thôi nhưng sư phụ chúng ta cũng là nhất phẩm, muốn thuyết phục hắn hẳn là không thành vấn đề.”